Sức hấp dẫn của vị trí bí thư thị ủy thoáng cái được thể hiện ra. bí thư nắm quyền lên tiếng, muốn họp cũng chỉ là một câu mà thôi, còn thấy cần thiết có thể nói “vấn đề này để sau bàn” hoặc là nói một câu “vấn đề này bây giờ nói chuyện có thích hợp không”
Tóm lại quyền lên tiếng ở trong tay một bí thư mạnh có thể làm ra rất nhiều thứ, cũng khiến cho cục diện luôn nằm ở thế có lợi cho vị bí thư này. Ví dụ chuyện hôm nay vậy, Vương Quốc Hoa nói họp là họp, không cần phải bàn với bất cứ ai.
Hắn cho Mã Xuân Sinh mười phút để bàn với Lâm Cảnh Hạo đã là quá nể mặt, còn các thường vụ khác đều là không kịp ứng phó. Phải biết rằng Triệu Hạc Minh có quan hệ họ hàng với Nguyên Chấn Thiên, đây không phải điều bí mật trong bộ máy. Các thường vụ ngoài Vương Suất cùng Chu Công Minh ra thì những người khác trước đây đều nghe lời của Nguyên Chấn Thiên. Bây giờ Nguyên Chấn Thiên không có ở đây nhưng chuyện trước đây vẫn còn nguyên. Nếu Vương Quốc Hoa làm ra chuyện gì bất lợi với Nguyên Chấn Thiên thì phải xem các vị thường vụ còn lại có lên tiếng không?
Vương Quốc Hoa rất phí tâm vì cục diện này, vừa kéo vừa đẩy một chút. Cuối cùng là hắn kéo Vương Suất và Mã Xuân Sinh lên thuyền của mình. Ít nhất chuyện lần này có thể buộc bọn họ đứng về phía mình. Cứ như vậy sức chiến đấu của các vị thường vụ còn lại không đáng kể, trong đó còn có hai cây cỏ nữa chứ. Lúc trước khi Nguyên Chấn Thiên còn ở Ân Châu, hai cây cỏ kia xuôi theo chiều gió, không gian sinh tồn của thị trưởng Vương Suất rất thấp. Bây giờ cũng thế, Vương Quốc Hoa và Vương Suất liên minh thêm cả Triệu Hạc Minh bị buộc vào thuyền thì cả đại cục trong mắt Vương Quốc Hoa đã không gì có thể nghịch chuyển.
Cửa phòng hội nghị theo cô nữ phóng viên đi ra ngoài mà lắc lư rồi thả chậm lại, nó cũng giống tâm trạng một vị thường vụ lúc này. Người đó chính là chủ tịch Mặt trận tổ quốc Lôi Phân. Phải nói chức chủ tịch Mặt trận tổ quốc kiêm thường vụ thị ủy mà nói thì Lôi Phân không có quyền lực giống như các thường vụ khác, có thể vào làm thường vụ này cũng chỉ là do lịch sử cho phép, hoặc có thể nói là do lúc trước Nguyên Chấn Thiên cần.
Đổi lại một góc độ mà nói thì đạo lý sinh tồn của Lôi Phân chính là theo lãnh đạo cứng rắn. ở cục diện hiện nay Vương Quốc Hoa mạnh như vậy, ngang nhiên muốn ra đao với Triệu Hạc Minh, đây không phải là giết gà dọa khỉ mà là giết khỉ dọa gà.
- Quá kỳ cục, nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Cửa lắc lư chưa dừng lại nhưng Lôi Phân đã vỗ bàn đứng lên nói đầy căm tức. Nghiêm túc xử lý, xử lý như thế nào? Sao cô không đưa ra kết luận?
Mặc kệ nói như thế nào, Lôi Phân nhảy ra tuy không có thái độ rõ ràng nhưng cũng đã là mở đầu. bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa nhìn Lôi Phân, ánh mắt đó làm Lôi Phân hơi chột dạ cúi đầu xuống.
Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm thản nhiên nói:
- Mọi người có suy nghĩ gì cứ nói. Hội nghị thường vụ theo nguyên tắc tập trung dân chủ, tôi không phải người không để mọi người nói.
“Không khí dân chúng” theo lời Vương Quốc Hoa nói đúng là có nhiều ý. Thoáng trao đổi ánh mắt với Lâm Cảnh Hạo, Mã Xuân Sinh đứng lên đầy nghiêm túc nói:
- Tôi đề nghị tạm thời đình chỉ công tác, tiếp nhận tổ chức điều tra.
Nói xong Triệu Hạc Minh ngồi xuống, Vương Quốc Hoa nhìn tới với ánh mắt rất hài lòng.
- Ý kiến này của đồng chí Xuân Sinh mọi người cảm thấy thế nào?
Nếu nói Vương Quốc Hoa hài lòng thì có một người khổ sở. Người đó chính là Trịnh Kiệt. Trịnh Kiệt qua lại gần với Triệu Hạc Minh, càng là một phần tử trong Lưu Linh của Nguyên Chấn Thiên, còn là một cánh tay của Nguyên Chấn Thiên bên ủy ban thị xã.
Trịnh Kiệt biết mình phải nói chuyện nếu khó sẽ không còn cơ hội vãn hồi. Hắn ho khan một tiếng nói:
- Cái này, Cục công an thị xã nhiều người như vậy, không thể nào vì có nhân viên phạm sai lầm rồi tính cả lên đầu đồng chí Triệu Hạc Minh chứ?
Ý kiến phản bác xuất hiện làm mặt Vương Quốc Hoa sa sầm lại, Vương Suất thức thời mở miệng nói:
- Tôi đồng ý với đồng chí Mã Xuân Sinh, Triệu Hạc Minh phải chịu trách nhiệm lãnh đạo. Vì thế tạm thời đình chỉ công tác tiếp nhận thẩm tra, không có vấn đề gì có thể về công tác lại mà.
Vương Suất nói dễ dàng nhưng Trịnh Kiệt thiếu chút nữa phun máu. Hắn lừa ai chứ? Nếu thật sự bắt đầu điều tra thì tên Triệu Hạc Minh còn tốt được sao?
…
Trịnh Kiệt cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng là lúc này hắn nói gì cũng không thích hợp.
Đúng lúc này Lâm Cảnh Hạo lạnh nhạt nói:
- Tôi sao cảm thấy có đồng chí cá biệt thấy tổ chức muốn yêu cầu đồng chí Triệu Hạc Minh phụ trách và xử lý thích hợp thì trong lòng lại còn sốt ruột hơn Triệu Hạc Minh vậy?
- Anh có ý gì?
Trịnh Kiệt đứng lên trừng mắt nhìn như muốn dùng ánh mắt giết người, ngón tay cũng chỉ về phía Lâm Cảnh Hạo.
“Bốp”, Vương Quốc Hoa đập bàn tức tối nhìn Trịnh Kiệt:
- Ngồi xuống, đây là hội nghị thường ủy, không phải chợ.
Trịnh Kiệt giật mình hậm hực ngồi xuống hút thuốc không thèm nói chuyện nữa. Vương Quốc Hoa thấy thế liền nói:
- Còn có ai có gì cần nói không?
Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn hai vị thường vụ không tỏ thái độ.
- Tôi ủng hộ ý kiến của đồng chí Triệu Hạc Minh.
Chu Công Minh đương nhiên là vui vẻ khi thấy Triệu Hạc Minh bị xử lý.
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Mã Xuân Sinh.
Lôi Phân cuối cùng đã tỏ thái độ rõ ràng.
- Xem ra các đồng chí đã thấy rõ chuyện này. Nếu ý kiến thống nhất thì cứ làm theo ý của đồng chí Mã Xuân Sinh.
Vương Quốc Hoa mở miệng đưa ra quyết định, những câu này coi như hoàn toàn khóa cứng Mã Xuân Sinh và Lâm Cảnh Hạo vào phía mình.
Đương nhiên hắn vẫn còn thủ đoạn khác.
- Triệu Hạc Minh có trách nhiệm lãnh đạo, các đồng chí khác của Cục công an thị xã cũng phải có trách nhiệm, không thể để một người gánh chịu trách nhiệm hết được? Nghĩ đến tầm quan trọng của công tác công an, công việc hàng ngày không thể dừng lại nên đồng chí Cảnh Hạo là trưởng ban tổ chức cán bộ hiểu rõ về cán bộ, anh nói nên do ai tạm thời chủ trì công việc Cục công an là thích hợp hơn cả?
Vương Quốc Hoa nói xong coi như là ép Lâm Cảnh Hạo sát tới góc, nếu không phải trước đó đã thương lượng thì đâu có thể được lợi ích này?
Lâm Cảnh Hạo mặc dù thấy bất đắc dĩ nhưng cũng hiểu Vương Quốc Hoa còn công bằng. Y ho khan một tiếng nói:
- Cái này tạm thời tôi chưa tiện nói. Như vậy đi, tôi về cân nhắc một chút rồi báo cáo với bí thư.
- Cường Quốc, chủ nhiệm Hồng Lượng bên Ủy ban kỷ luật lên tỉnh học lúc nào về?
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Trác Cường Quốc vẫn không nói gì. Trác Cường Quốc xếp cuối cùng trong các vị thường vụ hôm nay thật ra rất yên tĩnh. Đây cũng là ý của Vương Quốc Hoa, đừng để Trác Cường Quốc lao tới trước ảnh hưởng các đồng chí khác phát huy.
- Bí thư, hôm qua tôi gọi điện cho chủ nhiệm Hồng Lượng, chủ nhiệm Hồng Lượng nói còn phải một hai tuần nữa mới về được.
Vương Quốc Hoa đây là biết rồi còn hỏi, hắn chính là muốn tìm lời dẫn để nói tiếp mà thôi.
- Ồ, như vậy thì chuyện thẩm tra Cục công an do đồng chí Cảnh Hạo phụ trách, Ủy ban kỷ luật thị xã, đảng ủy chính pháp, các đồng chí thống kê phối hợp một chút, điều tra xong vấn đề cũng có thể làm các đồng chí yên tâm công tác. Chẳng qua ở đây tôi phải nhấn mạnh một điểm không vu oan, không đổ tội, theo sự thật, lấy quy định của Đảng pháp luật làm chuẩn.
Vương Quốc Hoa từng bước ép sát làm những người có ý phản đối không dám nói một câu.
- Tôi đồng ý.
Vương Suất rất dứt khoát giơ tay. Thủ đoạn phân hóa cô lập Trịnh Kiệt với đám người phái Nguyên Chấn Thiên của Vương Quốc Hoa là rất rõ, điểm này Vương Suất cũng thấy. Đáng tiếc Trịnh Kiệt coi như thông minh không dám tiếp tục chống cự nếu không vừa lúc có thể xử lý luôn hắn. Vương Suất thầm khẳng định Vương Quốc Hoa nhất định còn có thủ đoạn chờ Trịnh Kiệt chui vào lướt. Tên Vương Quốc Hoa này quá thông minh, cả quá trình không có chút tỳ vết nào.
Vương Suất phân tích khá chính xác. Vương Quốc Hoa thực tế hy vọng nhất là thấy Trịnh Kiệt tiếp tục giãy dụa nhưng đối phương lại ngồi im, mình đúng là xem thường y. Tên này nhìn như thẳng thắn nhưng lại rất âm trầm.
Hội nghị hôm nay đối với Vương Quốc Hoa mà nói là khá thành công. Mã Xuân Sinh cùng Lâm Cảnh Hạo trước lợi ích lớn trước mặt đã bị Vương Quốc Hoa nắm mũi, coi như là một mầm mống. Vương Suất và Vương Quốc Hoa lại là hợp tác cho nên Vương Quốc Hoa muốn tỏ thái độ mình muốn xử lý Trịnh Kiệt. Một loạt thủ đoạn làm cho trận hình chắc chắn của Nguyên Chấn Thiên bị rối loạn. Hơn nữa tên chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lại lên tỉnh học, cả số người của Nguyên Chấn Thiên chỉ còn lại mình Trịnh Kiệt.
Thực ra Hồng Lượng –- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lên tỉnh học không phải là chuyện an bài từ trước, chỉ là trùng hợp mà thôi. Vương Quốc Hoa chưa tới nhận chức thì Hồng Lượng đã lên tỉnh học. Vương Quốc Hoa không biết chính là Hồng Lượng đáng lẽ học xong từ sớm nhưng Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy lại tiến hành hoạt động học tập trao đổi với nơi khác nên Hồng Lượng cũng đi cùng.
Bí thư và thị trưởng hợp lực có sức mạnh rất lớn, người khác không nói là bó tay chịu trói nhưng ít nhất sẽ không phản đối. Hơn nữa Triệu Hạc Minh không có quan hệ quá tốt với mọi người trừ Trịnh Kiệt.
- Cảm ơn tổ chức tin tưởng, tôi nhất định điều tra rõ vấn đề ở Cục công an.
Lâm Cảnh Hạo đúng là không thể chống lại được sức hấp dẫn của miếng thịt mà Vương Quốc Hoa tung ra. Bên mảng cơ quan công an trước vẫn rất kín kẽ. Đương nhiên Lâm Cảnh Hạo cũng biết rõ lần này Vương Quốc Hoa sẽ kiếm lợi nhiều hơn, y chẳng qua chỉ là thuận tay được phần nhỏ mà thôi. Chẳng qua nếu y không có giác ngộ này thì sớm muộn cũng bị đá đít như Trịnh Kiệt.
- Nếu không có ý kiến khác thì cứ như vậy đi. Đồng chí Cảnh Hạo, cho anh một ngày chuẩn bị, mai tổ điều tra chính thức tiến vaò Cục công an thị xã, nhất định phải điều tra rõ việc này, làm người quần chúng nhân dân yên tâm. Đồng chí Xuân Sinh, bên tuyên giáo cũng phải theo kịp, cần công khai đưa tin, không nên che đậy nếu không sẽ tạo ra suy đoán không cần thiết.
Quyết định này của Vương Quốc Hoa làm cho bí thư đảng ủy chính pháp Chu Công Minh có mất mát nho nhỏ, lẽ ra đây là việc hắn nên quan tâm. Vấn đề là đồng chí Chu Công Minh phản ứng chậm, không kịp thời tiến hành giao tiếp với Vương Quốc Hoa, hơn nữa đoán sai tình hình nên mất vị trên bàn ăn Cục công an.
Mất mát nhưng Chu Công Minh vẫn có thể chấp nhận kết quả này. mặc kệ nói như thế nào thì Triệu Hạc Minh xong đời cũng là điều Chu Công Minh muốn thấy.
Sau khi tan họp sẽ do Lâm Cảnh Hạo tuyên bố việc xử lý Triệu Hạc Minh, Vương Quốc Hoa không cần quan tâm. Vương Quốc Hoa rất bận, hắn vừa về đến văn phòng thì đã có người đến báo cáo công việc.
- Bí thư Vương, không làm phiền công việc của ngài chứ?
Cục trưởng cục Tài chính Chu Hồng hôm nay ăn mặc khá đơn giản chứ không quá mốt như hôm đầu. Cô mặc chiếc váy màu xám khá bình thường, đôi giày cao gót đổi thành giày bằng, không bôi son, đúng là hình tượng một cán bộ bình thường.
- Cục trưởng Chu có việc sao?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhìn cô rồi tiếp tục đọc tập văn bản trước mặt.
- Tôi tới đến báo cáo với ngài việc giao tiếp với cục Giao thông.
Chu Hồng như thay đổi thành người khác, trước mặt Vương Quốc Hoa thì cô thể hiện khá nhũn nhường, không hút thuốc, ngồi quy củ, hai chân khép chặt, độ dài của váy cũng tăng nhiều tới tận bắp chân, tất cũng là tất ngắn bình thường.
- Chuyện này cô nói với thị trưởng Vương đi, tôi không làm chuyện can thiệp vào tài chính.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói làm Chu Hồng có chút xấu hổ.
- Bí thư, công tác của cục Tài chính ngài không thể không quản được, các đồng chí trong cục đều hy vọng ngài tới thị sát.
Chu Hồng thật tâm nói giống như không có sự lãnh đạo của Vương Quốc Hoa thì cô là cục trưởng cũng không thể triển khai công việc.
- Ha ha.
Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng chẳng qua không quá chân thành. Chu Hồng thầm buồn bực, tên Vương Quốc Hoa này vừa xử lý Triệu Hạc Minh, tiếp theo sẽ là ai? Phải biết rằng lúc trước Chu Hồng cũng rất được lòng Nguyên Chấn Thiên, mặc dù Chu Hồng có tính độc lập cao nhưng ở nhiều việc Chu Hồng vẫn nghe theo Nguyên Chấn Thiên.
- Bí thư, ngài hôm nay nếu không cho tôi câu trả lời thì trưa nay ngài phải cho tôi bữa ăn đó.
Chiêu này của phụ nữ luôn sắc nhất, cũng dễ thành công nhất.
Chẳng qua áp dụng với Vương Quốc Hoa có lẽ không thành công. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn tới, Chu Hồng đúng ngồi không yên. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Cần làm gì cứ làm, làm tốt công việc của cô sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì khác. Con người của tôi chỉ nói chuyện dựa trên thành tích. Ai có năng lực mạnh, ai có thành tích tốt tôi sẽ dùng người đó.
Đây coi như câu nói thật tâm của Vương Quốc Hoa nhưng Chu Hồng không dám coi là thật. Vấn đề là Chu Hồng không có chiêu gì, vừa nãy lộ vẻ nũng nịu yêu kiều một chút đã bị Bí thư Vương phản bác lại, cô không dám diễn trò nữa nên đành ngoan ngoãn nói:
- Tôi nhất định ghi nhớ chỉ chỉ thị của bí thư.
Vương Quốc Hoa ồ một tiếng bỏ bút nhìn Chu Hồng:
- Bên thị trưởng Vương tiến hành một hoạt động mới đó là chỉnh đốn chuyện các cơ quan nhà nước Ân Châu có quá nhiều xe công. Bên cục Tài chính cần chủ động phối hợp một chút. Cứ như vậy đi, cô làm việc đi.
Chu Hồng còn không quá rõ ý đồ của lãnh đạo, nhưng cô cũng nghe ra được một chút.
Chu Hồng vừa ra lại thấy Vương Suất đang tới, cô vội vàng đứng bên gật đầu chào. Điều này làm Vương Suất có chút bất ngờ, trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Trước đây vẻ mặt và ánh mắt của Chu Hồng chỉ đơn thuần là khách khí, không giống hôm nay lại mang theo thành khẩn.
- Ồ, cục trưởng Chu cũng đến báo cáo công việc à?
Vương Suất coi như đáp lời.
- Đúng thế, Bí thư Vương muốn tôi phối hợp với ủy ban về việc chỉnh đốn xe công, tôi không biết bắt tay từ đâu.
Chu Hồng thử dò xét một câu, Vương Suất có chút kinh ngạc nhìn cô rồi nói:
- Cái này để sau rồi bàn, tôi vào trước.
Vương Quốc Hoa thấy Vương Suất vào, hắn khá khách khí đứng lên.
- Thị trưởng Vương tới.
Khách khí hai câu hai người ngồi xuống ghế.
Vương Suất nói:
- Bí thư, đã có phương án chỉnh đốn xe công, ý của tôi chính là đưa ra hội nghị bàn một chút, trước đó không trao đổi với anh chủ yếu là có băn khoăn.
Vương Quốc Hoa nghe ra ý của Vương Suất, thầm nghĩ trước hội nghị không phải không có cơ hội nói nhưng bây giờ nói thì Vương Suất cũng biết làm người. trước hết ở hội nghị y dùng hành động thực tế nói chuyện sau đó mới đến nói chuyện này mong được ủng hộ. Đương nhiên đứng ở góc độ khác chính là xem thái độ của Vương Quốc Hoa rồi mới quyết định.
Vương Suất có băn khoăn, Vương Quốc Hoa có thể hiểu.
- Ừ, anh nói xem có băn khoăn gì?
Vương Quốc Hoa nói, Vương Suất sớm có chuẩn bị:
- Chủ yếu là lo một điều. bí thư cũng làm từ cơ sở đi tới nên đương nhiên biết các cán bộ bên dưới có rất nhiều chiêu trò. Phương án xử lý xe công còn chưa đưa ra mà bây giờ đã có nhiều đơn vị tự xử lý xe công của mình. Tôi còn hy vọng bán xe công để lấy tiền dùng mà đám người kia.
Vương Suất chưa dứt câu, Vương Quốc Hoa đã quyết đoán nói:
- Cái này dễ làm, tổ chức hội nghị cán bộ chủ yếu toàn thị xã, anh chủ trì. Ý của thị ủy chính là nếu ai tự ý xử lý xe công này thì thị ủy sẽ điều tra người đó. Việc này phải do ủy ban thị xã thống nhất chỉ huy, đồng chí cá biệt có ý kiến có thể tới tìm tôi.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán ủng hộ, Vương Suất thầm vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh:
- Bí thư ủng hộ như vậy tôi cũng yên tâm, rất cảm ơn.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- thị trưởng không cần nói như vậy, tôi ủng hộ công việc của anh là xuất phát từ công việc toàn thị xã, không mang chút lợi ích cá nhân nào cả, điểm này mời anh yên tâm. Chỉ cần là hành động có lợi cho công việc, có lợi cho phát triển thì tôi đều kiên quyết ủng hộ. Nguyên tắc này không chỉ nhằm vào công việc bên ủy ban.
Thái độ của Vương Quốc Hoa, Vương Suất không dám coi là thật nhưng y có thể khẳng định lần này Vương Quốc Hoa quả thật nhiệt tình ủng hộ. Còn chuyện về sau thì lại do tình hình mà quyết định.
Vương Quốc Hoa cũng không hy vọng Vương Suất có thể tin mình, lâu ngày sẽ biết lòng người. Vương Suất khá hài lòng rời đi, Vương Quốc Hoa ngồi lại vị trí định tiếp tục đọc tài liệu nhưng chưa kịp bắt đầu thì Lâm Cảnh Hạo đã gõ cửa tiến vào.
- Bí thư, tôi đã tuyên bố quyết định xử lý Triệu Hạc Minh, tạm thời để y về nhà chờ xử lý. Còn có một việc bí thư cần nói rõ nếu không tôi khó triển khai công việc.
- Ừ, việc gì, anh nói đi.
Vương Quốc Hoa ngồi sau bàn làm việc đầy lạnh nhạt giống như không có hứng thú với mấy việc này. Lâm Cảnh Hạo đương nhiên không bị mắt mình lừa gạt, hắn nói tiếp:
- Vấn đề của Cục công an thị xã chính là thiếu một cục trưởng mạnh chủ trì công việc.
Lâm Cảnh Hạo nói câu này coi như đã kết luận kết quả của Triệu Hạc Minh. Thực tế đây cũng là đương nhiên, Triệu Hạc Minh muốn về lại vị trí chỉ có thể hy vọng Nguyên Chấn Thiên quay về Ân Châu. Nhưng vấn đề là điều này đừng hy vọng, Vương Quốc Hoa đã ra tay với Triệu Hạc Minh thì tên này còn hy vọng gì.
- Vị trí cục trưởng tạm thời không cần cân nhắc. Tôi dự định nhờ Sở công an điều mấy đồng chí xuống, đến lúc đó nói tiếp. Quan trọng nhất bây giờ chính là công việc của Cục công an không thể loạn, điều tra là điều tra nhưng công việc vẫn cần tiến hành bình thường. Việc này nhất định phải nắm bắt tốt, điểm này anh phải vất vả một chút, phải nói rõ chính sách của thị ủy đối với các đồng chí bên dưới.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói, Lâm Cảnh Hạo nghe rất cẩn thận, đợi Vương Quốc Hoa nói xong y thầm thở dài một tiếng. Vương Quốc Hoa muốn nắm vị trí cục trưởng thậm chí là vài ngành chủ yếu, còn lại là do Lâm Cảnh Hạo phụ trách. Xác định này coi như là vượt mức dự định của Lâm Cảnh Hạo. Chỉ cần nhân cơ hội nhúng tay vào hệ thống công an đã là thu hoạch rất lớn đối với Lâm Cảnh Hạo. Không cần nhiều, có một phó cục trưởng cùng mấy trưởng đồn công an là đủ rồi.
- Bên đồng chí Chu Công Minh tôi có cần trao đổi không?
Lâm Cảnh Hạo hỏi thêm để thể hiện sự cẩn thận của mình.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Cái này để xem đã.
Câu trả lời rất mơ hồ nhưng Lâm Cảnh Hạo biết rõ Vương Quốc Hoa đang chờ gì. Y và Mã Xuân Sinh chính là bị lợi ích dụ dỗ nên phải vậy. Về phần Chu Công Minh thì xem biểu hiện của y. Vương Quốc Hoa còn chờ Chu Công Minh thể hiện, thể hiện không tốt sẽ bị đẩy ra rìa.
Hai người đang nói chuyện, Mã Xuân Sinh đã vào cười nói:
- Cảnh Hạo cũng ở đây vừa lúc tôi có chút chuyện liên quan tới anh. Bí thư có tiện không?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói:
- Nói chuyện công việc không có gì không tiện, anh nói đi.
- Bí thư, kết quả điều tra đã có, anh thấy nên làm như thế nào?
- Công khai, trong suốt.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...