- Quan Tiểu Quân, anh đang thu thập hắn.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói. Nghiêm Giai Ngọc khẽ nhíu mày nói:
- Tay chân nhất định phải sạch sẽ một chút, đừng để lộ sơ hở. Đó là thằng đáng chết, không ra gì.
Vương Quốc Hoa im lặng không nói chỉ nhìn Nghiêm Giai Ngọc.
Nghiêm Giai Ngọc phản ứng lại, cô bất mãn trừng mắt nhìn hắn:
- Nhìn chị đây làm gì? Sao lại nhìn?
Vương Quốc Hoa xua tay với Khương Nghĩa Quân:
- Ông ra ngoài đi, tôi cần phải nói chuyện.
Khương Nghĩa Quân hơi đồng tình nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa sau đó dẫn hai cô gái kia ra ngoài. Cả tầng hai còn lại hai người, Nghiêm Giai Ngọc không thèm để ý, cô lấy chai bia mở ra uống.
- Nếu mang em đến thì nhất định sẽ không ngại.
Vương Quốc Hoa cười nói. Nghiêm Giai Ngọc quay đầu lại hừ một tiếng:
- Vậy anh còn nhìn người ta như vậy làm gì? Người đã là của anh, còn muốn em thế nào nữa?
- Anh không muốn em thế nào cả, anh chỉ là muốn nói với em là anh không phải người tốt. Em nếu quyết định đi theo anh thì đừng nên có suy nghĩ gì khác, con người của anh rất cứng nhắc.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói. Nghiêm Giai Ngọc mở to đôi mắt nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng nói:
- Vâng đại gia, em biết.
- Phì.
Vương Quốc Hoa phun toàn bộ bia trong miệng vào ngực Nghiêm Giai Ngọc nhưng cô không hề tức, ngược lại cười càng quyến rũ hơn. Cô nhìn quanh sau đó cười cười:
- Người ta chưa bao giờ thử làm thế ở phòng khách vào ban ngày cả.
- Tối có hoạt động, ăn uống no rồi đi ngủ một giấc.
Vương Quốc Hoa như không nghe thấy câu nói của Nghiêm Giai Ngọc.
Trời dần tối, gần cửa một khách sạn ở ga xe lửa phía đông huyện thành Nam Sơn, một chiếc Santana màu đen dừng khá lâu trước cửa.
Xoay xoay chiếc gậy gỗ trong tay, Khương Nghĩa Quân đang rất hưng phấn. Vương Quốc Hoa ở lại thật ra khá bình bĩnh. Đưa tay dụi tàn thuốc nhìn đồng hồ nói:
- Thời gian cũng tới rồi sao không có tin tức gì vậy?
Hắn vừa dứt câu thì cửa khách sạn mở ra, một người đàn ông hùng hổ đi ra.
- Mẹ nó chứ, còn sợ ông không trả tiền của mày sao mà đòi đồ thế chấp?
Khương Nghĩa Quân thấy đối phương liền cười lạnh nói:
- Là nó đó.
Vương Quốc Hoa không nói gì mà lấy tất chân chụp lên đầu, đứng lên cầm gậy và bao tải đi nhanh về phía tên Quan Tiểu Quân.
Quan Tiểu Quân không cảm thấy nguy cơ đang ập tới. Y đang hùng hổ đi ra đột nhiên một bóng người xuất hiện, y chỉ kêu theo bản năng.
- Mày…. A.
Bao tải chụp ngay vào đầu, một gậy đập mạnh vào đầu gối vào bụng y.
Quan Tiểu Quân quỳ ngay xuống đất, sau đó là mấy cú đá vào y. Hai người đàn ông dùng tất che đầu cứ thế liên tục vung gậy đánh.
Cả quá trình chỉ kéo dài ba phút, chiếc xe ba bánh chở khách cách hiện trường không xa thấy hai hung thủ cầm gậy đang đi về phía mình, y sợ hãi đạp xe bỏ chạy.
Xe kia chạy, Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Rút.
Hai người lẻn vào xe, bỏ tất chân rồi chạy thẳng.
- Sướng quá.
Về hang ổ, Khương Nghĩa Quân hưng phấn đến độ cả người run run, Vương Quốc Hoa cũng có chút kích động.
- Xử lý sạch sẽ chút.
Vương Quốc Hoa dặn xong lên lầu.
Nghiêm Giai Ngọc mặc váy ngủ nằm trên giường thấy Vương Quốc Hoa đi vào liền xuống đến gần nhỏ giọng nói:
- Xong rồi chứ?
- Ừ, xong rồi, cuối cùng cũng phát tiết được cơn tức trong lòng. Sau đây còn có chuyện càng thú vị hơn.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói làm Nghiêm Giai Ngọc không khỏi run lên trừng mắt nhìn:
- Trông anh ghê quá.
Váy ngủ Nghiêm Giai Ngọc đang mặc là loại gợi cảm, lộ rõ dáng người của cô, đây là do Nghiêm Giai Ngọc cố ý chuẩn bị. Không phải trở nên không tự tin mà Khương Nghĩa Quân chuẩn bị hai cô gái kia đã nhắc nhở cô. Năm tháng là kẻ địch lớn nhất đối với phụ nữ, Nghiêm Giai Ngọc cảm thấy cần dùng chút thủ đoạn để đền bù.
- Bộ đồ này được.
Vương Quốc Hoa như Nghiêm Giai Ngọc mong muốn nên chú ý ngay chiếc váy ngủ trong suốt kia.
- Cũng được?
Nghiêm Giai Ngọc đắc ý xoay người nhẹ nhàng gạt dây váy, chiếc váy chảy xuống lộ ra bộ đồ lót càng gợi cảm hơn.
Nhìn chiếc quần lót hình chữ T kia làm Vương Quốc Hoa khá kích thích. Đồng thời do vừa xử lý xong Quan Tiểu Quân nên hắn khá hưng phấn. Vì hưng phấn nên hắn làm ra vài động tác mà Nghiêm Giai Ngọc không ngờ tới. Tim cô run lên, sao hắn có thể làm như vậy khi hắn đưa đầu xuống cắn chỗ mềm mại ẩm ướt đó? Vấn đề này Nghiêm Giai Ngọc chưa kịp có phản ứng thì một cảm giác sung sướng tràn khắp toàn thân. Cả đêm đó trong đầu Nghiêm Giai Ngọc chỉ quanh quẩn một suy nghĩ: “Dù hắn bảo mình đi chết cũng đáng”
Ngoài cửa sổ mưa rào, trong phòng đèn đã tắt, tiếng thở hổn hển, eo nhỏ điên cuồng giãy dụa.
…
Ga xe lửa Thượng Hải.
Vương Quốc Hoa xách chiếc túi du lịch trông rất quê mùa, lưng đeo túi đi ra trạm xe, trên người mặc bộ đồ như lúc còn đi học. Từ quận Lưỡng Thủy đến Thượng Hải mất chín tiếng ngồi tàu, cũng may hắn còn được vé nằm. Chuyến đi này là hành hạ người, sớm biết thế bảo Nghiêm Giai Ngọc lái xe đưa mình tới Thượng Hải. Nghĩ đến Nghiêm Giai Ngọc, Vương Quốc Hoa không khỏi nở nụ cười. Trước khi xuất phát còn nằm trên giường. Hai hôm nay Nghiêm Giai Ngọc rất điên cuồng, chỉ cần Vương Quốc Hoa dám đưa điều kiện và hướng dẫn là cô làm được hết.
Mặc dù học bốn năm ở Thượng Hải nhưng đứng ở quảng trường ngoài trạm xe lửa Vương Quốc Hoa vẫn có cảm giác xa lạ.
- Quốc Hoa.
Tiếng gọi rất lớn, Vương Quốc Hoa dễ dàng nhìn thấy Du Phi Dương, còn có Vương Quốc Duy luôn ra vẻ lười biếng kia.
- Hắn ha, nhất định là Khương Nghĩa Quân bán đứng tôi rồi.
Vương Quốc Hoa đi lên bỏ túi xuống giơ tay ôm lấy Du Phi Dương. Thời gian này hắn và Du Phi Dương không liên lạc gì nhiều.
Hôm nay Du Phi Dương trông đã hoàn toàn thay đổi, mặc đồ nước ngoài, cả người đầy sự tự tin.
- Không trách hắn, tôi gọi điện hỏi tình hình gần đây của ông, hắn nói là đưa ông đến ga xe lả.
Du Phi Dương cười cười giải thích. Vương Quốc Duy đi lên giơ tay tới:
- Anh em, đã lâu không gặp.
Vương Quốc Duy đi xe Hoàng quan, cụ thể đời nào thì Vương Quốc Hoa không rõ.
- Anh em ta vẫn không có cơ hội ngồi với nhau, lần này mặc kệ ông đến vì công việc, tới Thượng Hải nhất định phải chơi đùa vài ngày.
Du Phi Dương cười nói. Vương Quốc Hoa cung kính nói:
- Các ông đây là đang làm tha hóa cán bộ quốc gia.
Vương Quốc Duy cười cười vỗ đùi:
- Ông đúng là hợp tôi, lát tôi cho ông biết thế nào là làm tha hóa.
Đề nghị của Vương Quốc Duy lập tức bị Du Phi Dương đả kích.
- Được rồi, mấy chỗ ông mang tới còn cao tới đâu? Tôi bố trí rồi, Quốc Hoa là anh em của tôi, tôi đương nhiên phải làm hết tình địa chủ.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Các ông đây là hại tôi. Lên Thượng Hải để hưởng lạc, về huyện Nam Sơn thì các ông nói tôi sao có thể sống được.
Vương Quốc Duy nói:
- Đúng là có ý này, chức cán bộ nhỏ của ông bỏ đi, đi theo chúng tôi làm kinh doanh. Gần đây coi như thấy được bản lĩnh của Phi Dương, kiếm được không ít tiền. Sớm biết vào thị trường chứng khoán kiếm nhanh như vậy thì tôi còn đi mua bán xe làm gì? Nguy hiểm không nói, lợi nhuận cũng bình thường.
Du Phi Dương nghe xong không hề đắc ý mà lai cung kính nói:
- Tôi đâu có bản lĩnh gì? Chơi cái này ở trong nước thật sự không có kỹ thuật gì mấy. Tôi thật ra hy vọng thị trường chứng khoán trong nước có thể tiến hành như nước ngoài.
Vương Quốc Hoa hiểu ý Du Phi Dương nên nói tiếp lời:
- Suy nghĩ của ông tuy tốt nhưng không thực tế. Bản thân nền kinh tế thị trường phải do chính nó điều chỉnh, chính quyền Trung Quốc thích tiến hành can thiệp vào nền kinh tế thị trường. Trong thời gian ngắn thì can thiệp bằng hành chính sẽ có hiệu quả nhanh, nhưng về lâu về dài đó là phá vỡ sự phát triển tự nhiên của kinh tế thị trường, hoặc là nói phát triển đến cuối cùng sẽ là một nền kinh tế thị trường dị dạng.
Du Phi Dương không khỏi giật mình sao Vương Quốc Hoa có kiến thức như vậy. Y có nhận thức này là do xuất thân, Vương Quốc Hoa là con nhà nông dân, học khoa Trung văn mà có thể nhìn thấy điều này sao?
- Cho nên theo tôi thấy nếu muốn có vị trí dẫn đầu trong tương lai thì bây giờ nhất định phải làm trái lương tâm để tích lũy tài chính, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được.
Vương Quốc Hoa cười cười bổ sung một câu.
- Quốc Hoa, ông có phải sớm nhìn ra gì không?
Du Phi Dương đột nhiên nghiêm túc nói.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Gần như là vậy. Tôi vẫn cảm thấy ông không phải con nhà bình thường, ngoài ra quên nói với ông ba triệu kia là tôi chơi xổ số có được. Ba triệu không phải số tiền nhỏ nhưng tôi tin ông, không biết sao tôi cho rằng ông có thể giúp tôi kiếm tiền.
Vương Quốc Duy đang lái xe thở dài nói:
- Mẹ nó chứ, đúng là điên cuồng, phục ông rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...