Hồng Tồn Minh có thể nói khá may mắn. Nếu ở vào một hoàn cảnh khá ổn định, Tằng Trạch Quang là bí thư huyện ủy chưa chắc tán thành cho y làm thế. bí thư huyện ủy muốn nắm giữ toàn cục, phó bí thư Đảng đàn cứ quản tốt mảng của anh là được, đừng gây loạn cho mọi người chứ? Sự thật do Lý Hùng Phi bị điều đi, Quản Nhất Vĩ là thủ lĩnh cán bộ địa phương làm chủ tịch, Tằng Trạch Quang đúng là có quan hệ không rộng và cứng như Quản Nhất Vĩ.
Mặc dù nói Đảng ủy, chính quyền tách ra nhưng người có suy nghĩ đều hiểu từ khi Trung Quốc lập nước tới nay không phải nói Đảng ủy chỉ huy Quân đội ư? Muốn bí thư huyện ủy không nhúng tay vào việc của chính quyền ở thời đại này còn khó hơn việc gái góa không tìm đàn ông. Về phần xuất hiện việc bí thư không thể khống chế được toàn cục, như vậy đại biểu bí thư không đủ tư cách. Bí thư như vậy chỉ có thể thành trò cười.
Chuyện ở công ty giống, Quản Nhất Vĩ do được Tằng Trạch Quang “khoan dung độ lượng” nên có quyền xử lý, từ ý nghĩa nào đó đây là cách làm không sáng suốt. Nhưng Quản Nhất Vĩ không thể không tiếp. Quản Nhất Vĩ tuy biết mình không muốn xen vào nhưng nếu việc Quan Tiểu Quân đánh bạc rồi bán giống giả cho nông dân lộ ra sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với Quản Nhất Vĩ?
Ngay lúc này Tằng Trạch Quang và Hồng Tồn Minh hợp sức tiến công làm Quản Nhất Vĩ chỉ có thể im lặng. Từ góc độ khác mà nói đây coi như là thỏa hiệp chính trị. Lựa chọn của Quản Nhất Vĩ coi như là việc hai bên cùng lui một bước.
Có bí thư huyện ủy ủng hộ, phó bí thư kiêm chủ tịch huyện im ắng, kế hoạch của Hồng Tồn Minh được hội nghị ban bí thư dễ dàng thông qua.
Chuyện tiếp theo không phải điều Tằng Trạch Quang đáng quan tâm. Hồng Tồn Minh cần thành tích nên phải đi làm, Tằng Trạch Quang chỉ cần nắm giữ đại cuộc là đủ, có thành tích cũng không thiếu phần của y. Tằng Trạch Quang thậm chí còn hy vọng sau khi áp dụng kế hoạch này có thể khiến thị ủy thậm chí tỉnh ủy chú ý. Lãnh đạo chỉ cần nói một câu: “Chuyện này rất tốt, đáng để phổ biến kinh nghiệm”
Nếu là như vậy thì Tằng Trạch Quang là bí thư huyện ủy sẽ có công lao lớn nhất.
Quá trình nắm giữ đại cuộc của Tằng Trạch Quang nhìn như rất đơn giản nhưng thực ra mỗi chi tiết đều rất quan trọng.
…
Sáng hôm sau Thư Vân bắt xe từ tỉnh thành tới, Vương Quốc Hoa nhận lệnh đi tới bến xe đón. Trên đường đưa người về khách sạn, Thư Vân không ngừng hỏi đông hỏi tây về cuộc sống hàng ngày của Tằng Trạch Quang. Vương Quốc Hoa loáng thoáng cảm thấy Thư Vân không đơn thuần là quan tâm mà như cảm nhận được chút gì đó.
Chuyện riêng của lãnh đạo, Vương Quốc Hoa chỉ có thể tránh né không nhắc. Hắn gần như đều trả lời không biết.
Mùa hè nóng bỏng cuối cùng đã đến cuối, chuyện công ty giống cứ thế nhẹ nhàng trôi qua. Vương Quốc Hoa càng lúc càng cảm thấy Tằng Trạch Quang chỉ trong một tháng khá ngắn ngủi đã thành công nắm giữ cục diện huyện Nam Sơn.
Ngày 8 tháng 9.
Ngày này đối với rất nhiều người mà nói không tính là ngày gì quan trọng, đối với Vương Quốc Hoa cũng là một ngày rất bình thường. Sáng hắn mới vào văn phòng, Tằng Trạch Quang đi lên gọi Vương Quốc Hoa vào văn phòng ngồi sau đó cười nói:
- Quốc Hoa, tôi muốn để cậu tới Phòng lao động phụ trách việc vận chuyển người lao động ra bên ngoài, cậu cảm thấy thế nào? Không cần trả lời gấp, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, hắn không nghĩ Tằng Trạch Quang sẽ có ý này. Theo Vương Quốc Hoa biết về Tằng Trạch Quang, đối phương mà đã quyết định thì rất khó thay đổi, nếu miễn cưỡng bỏ qua thì kết quả chưa chắc đã tốt.
Vương Quốc Hoa rất nhanh có phán đoán Tằng Trạch Quang muốn mình đi xuống rất có thể là vì thành tích, cũng có thể xuất phát từ nguyên nhân khác. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy Tằng Trạch Quang nói với mình bằng giọng thương lượng đây là tôn trọng mình. Vấn đề bí thư huyện ủy cần gì phải tôn trọng thư ký? Câu trả lời là rất rõ, Tằng Trạch Quang khá chú trọng việc này.
- Bí thư, không cần nghĩ, ngài bảo tôi đi đâu, tôi đương nhiên làm tốt không để ngài mất mặt.
Vương Quốc Hoa trả lời rất nhanh làm Tằng Trạch Quang có chút giật mình. Y cười nói:
- Tôi không nhìn lầm cậu.
Vừa nói Tằng Trạch Quang thở dài một tiếng:
- Nam Sơn rất nghèo, nông dân rất khổ. Thân là bí thư huyện ủy, tôi phải làm gì đó cải thiện cuộc sống của người nông dân. Chuyện này tôi đã suy nghĩ rất lâu, nếu như để người khác đi làm tôi lo chỉ làm chống chế. Nghĩ mãi thì thấy chỉ có cậu là thích hợp nhất.
- Bí thư, ngài đừng nói, tôi không có vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa ưỡn ngực nói.
- Được được được.
Tằng Trạch Quang cười ha hả nói:
- Tôi định làm như thế này, chức vụ ở phòng Tổng hợp của cậu không thay đổi, cậu tới làm phó trưởng phòng Lao động phụ trách việc vận chuyển lao động, trực tiếp phụ trách với tôi và lão Quản.
Nghe thế, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ Tằng Trạch Quang đã hạ quyết tâm. Nghe Tằng Trạch Quang nhắc đến Quản Nhất Vĩ, Vương Quốc Hoa cũng hiểu rõ chuyện này hai người chưa bàn bạc gì với nhau. Không có bất ngờ thì chức phó trưởng phòng của hắn chỉ là biên chế tạm thời. Bên Quản Nhất Vĩ cũng không thể phản đối được. Kéo Quản Nhất Vĩ vào chính là có ý chia công lao. Điểm này làm Vương Quốc Hoa rất phục. Tằng Trạch Quang không giống Lý Hùng Phi, có lợi một người mò mà luôn chia ra.
- Không vấn đề gì, xin bí thư yên tâm.
Vương Quốc Hoa một lần nữa cam đoan. Tằng Trạch Quang gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi, hôm nay cậu đưa ra một bản kế hoạch rồi chúng ta bàn tiếp.
Vừa nói Tằng Trạch Quang cầm máy gọi một số:
- Lão Cao, bảo Liễu Thụ lên đây.
Nghe vậy Vương Quốc Hoa khá giật mình. Không phải vì Tằng Trạch Quang mà là vì Cao Cận Giang. Người này trước đó nhất định biết gì đó không ngờ lại không lộ tin.
- Quốc Hoa, sau khi cậu đi Liễu Thụ sẽ thay cậu, lát có gì cần dặn thì cậu nói chi tiết với y. Tóm lại Liễu Thụ là nhân viên của cậu, điểm này cậu không cần lo lắng.
Tằng Trạch Quang nói rất thân thiết, Vương Quốc Hoa cung kính nói:
- Bí thư cần gì khách khí như vậy? Tôi tin ngài luôn tốt với tôi.
Nói là như vậy nhưng hắn vẫn đang suy nghĩ Liễu Thụ này có lai lịch gì?
- Đúng rồi Quốc Hoa, Liễu Thụ cũng là người xã Bàn Long cậu. Cậu có thể không biết Liễu Thụ nhưng có thể biết chị cậu ta - Liễu Phán Nam, giáo viên trường cấp hai xã Bàn Long.
Tằng Trạch Quang nói tới đây, Vương Quốc Hoa thoáng cái hiểu ra vấn đề.
- Tôi không biết, hồi cấp hai tôi đã lên huyện học.
Vương Quốc Hoa cười giải thích. Tằng Trạch Quang ồ một tiếng, mắt đảo đảo trên mặt Vương Quốc Hoa. Y xoay người rút một bao Trung hoa đưa tới.
- Cậu cầm đi hút, sau này hàng tháng Cao Cận Giang sẽ đưa cậu hai tút Hồng sơn.
- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm.
Vương Quốc Hoa cười cười cầm thuốc nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh.
Cao Cận Giang dẫn một tên thanh niên tiến vào. Vừa nhìn thấy tên này, Vương Quốc Hoa đã giật mình. Liễu Thụ này không quá cao, miễn cưỡng một mét bảy, nhưng nếu nói về khuôn mặt thì Vương Quốc Hoa tự nhận đối phương không thua kém gì mình. Từ em là có thể nghĩ ra chị.
Lúc bắt tay, Vương Quốc Hoa thấy tay Liễu Thụ rất nhẵn không giống con nhà nông thôn bao nhiêu. Liễu Thụ có vẻ ngại. Y hơi đỏ mặt nói:
- Tôi không biết gì, sau này còn mời Vương ca chỉ bảo nhiều hơn.
Vương Quốc Hoa tin rằng đối phương đây là nói thật, chẳng qua sếp muốn ai làm thư ký thì đó là quyết định của sếp. Đối với việc này hắn cũng không hề có cảm giác mất mát, ngược lại còn ra kết luận Tằng Trạch Quang là người trọng tình nghĩa, không bạc đãi gì hắn.
Vương Quốc Hoa có một văn phòng ở phòng Tổng hợp, chỉ là bình thường không tới đó mà thôi. Sau khi dặn Liễu Thụ xong, hắn mang đồ của mình tới văn phòng kia.
Chân trước vừa vào văn phòng, Cao Cận Giang đã theo sát sau:
- Lão đệ, đừng hiểu lầm. bí thư Tằng dặn mãi khi chuyện không xác định thì không cho tôi lên tiếng với ai.
Câu này là nửa thật nửa giả. Bộ phận thật là một khi Vương Quốc Hoa không muốn đi thì có lẽ Tằng Trạch Quang cũng sẽ để tạm đó rồi tìm vị trí khác cho Vương Quốc Hoa. Phần khác còn là do vấn đề ở chính Cao Cận Giang. Y hoàn toàn có thể báo trước nhưng không làm. Nguyên nhân rất đơn giản đó là Tằng Trạch Quang đã đầy nghiêm túc dặn dò.
- Chánh văn phòng Cao quá khách khí rồi, anh là lãnh đạo của tôi.
Vương Quốc Hoa mặc dù rộng lượng nhưng ở vấn đề này sẽ không dễ dàng mở miệng. Bây giờ đã như vậy, sau này không biết sẽ như thế nào. Mặc dù bây giờ không phải thư ký của Tằng Trạch Quang nhưng hắn vẫn có đủ tự tin vì sự tin tưởng của Tằng Trạch Quang dành cho mình.
- Trời đất chứng giám … tôi …
Cao Cận Giang định giơ tay thề nhưng Vương Quốc Hoa đã lạnh nhạt cắt lời.
- Thật không có việc gì, ý của lão ca thì tôi hiểu, nếu là tôi thì cũng sẽ làm như vậy.
Mọi người đều thông minh, Cao Cận Giang mặc dù không hiểu sao Tằng Trạch Quang đột nhiên thay đổi thư ký nhưng có thể khẳng định Tằng Trạch Quang vẫn rất tin tưởng Vương Quốc Hoa. Điểm này từ việc trong tay Vương Quốc Hoa cầm bao Trung hoa là y nhìn ra được. Nhất định là Tằng Trạch Quang vừa đưa, đây chính là dấu hiệu muốn trọng dụng Vương Quốc Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...