Đoạn Phong luôn có khí chất làm người ta thấy thân thiện, mặc dù là đói mặt với điện thoại, qua giọng cũng lầm người ta có cảm giác này. Đây là tố chất do nhiều năm tích tụ ra được.
Nhưng nội dung cuộc điện làm vẻ mặt Đoạn Phong không ngừng thay đổi. Giọng điệu của Vương Quốc Hoa vẫn cung kính như không có ý chống đối y. Nhưng Đoạn Phong liếc nhìn Trương Trường Tiệp lại làm Trương Trường Tiệp thấy có cảm giác lạnh buốt sống lưng.
Trương Trường Tiệp còn chưa bao giờ thấy ánh mắt này của Đoạn Phong, nên hình dung ánh mắt này như thế nào? Không phải u ám, cũng không phải ác độc, lại càng không phải là sự rộng lượng khoan dung bình thường. Là xấu hổ, tức tối? Trương Trường Tiệp có chút do dự, là giám đốc Sở ngoại vụ, hắn do Đoạn Phong điểm danh mang từ trên Bắc Kinh xuống, là thân tín của Đoạn Phong.
Trước cuộc điện, Đoạn Phong vẫn còn rất thân thiện, rất kiên nhẫn nghe hắn báo cáo. Nội dung là Trương Trường Tiệp đã làm công tác tư tưởng với người nhà Mạnh Khiết như thế nào. Đương nhiên sau khi Trương Trường Tiệp cẩn thận gia công nên nội dung chính là làm như thế nào cứu chữa việc này, bồi thường kinh tế, điều chỉnh công việc đều mang tính tích cực.
Điểm Trương Trường Tiệp không nói, Đoạn Phong không phải không biết. Nhưng Đoạn Phong sẽ không đả kích tính tích cực của đối phương, vì thế lúc nghe báo cáo vẫn thể hiện bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Trương Trường Tiệp lo lắng. Chuyện gì có thể làm cho Đoạn Phong xấu hổ, tức giận? Mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi nhưng làm người ta có cảm giác nặng nề như núi đè xuống.
- Ừ, tôi biết rồi.
Đoạn Phong vẫn trầm ổn nói. Y bỏ máy điện thoại, nâng cốc trà thổi bọt uống vào rồi nói với Trương Trường Tiệp:
- Về viết bản kiểm điểm nói anh là giám đốc Sở ngoại vụ không giáo dục tốt cấp dưới, bị lừa gạt, trúng mưu kế tiểu nhân.
Đoạn Phong đang rất loạn nhưng có một điểm rõ ràng là không thể trách mắng cấp dưới.
- Chủ tịch tỉnh, tôi thừa nhận lúc xử lý vấn đề thủ đoạn của mình có chút không thích hợp. Chỉ cần tập đoàn Thất Tinh đầu tư vào tỉnh Nam Thiên thì tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm tất cả.
Trương Trường Tiệp hiểu sai, còn tưởng rằng người bên dưới gây chuyện bị người kiện cáo. Đúng, trước khi hắn tới đã phái người đi làm công tác tư tưởng với người nhà Mạnh Khiết. chuyện quá gấp nên hắn không thể suy nghĩ nhiều, chậm trễ việc chủ tịch tỉnh coi trọng mới là việc lớn. Cho nên Trương Trường Tiệp nói như vậy cũng không quá lo. Bị xử lý đáng gì? Chỉ cần lãnh đạo ở đây thì không sợ mình không có cơ hội.
Trương Trường Tiệp nói ra cũng đã an ủi Đoạn Phong một chút. Y thầm nghĩ không uổng công mình bồi dưỡng, lúc quan trọng còn biết giữ gìn cho lãnh đạo. Vấn đề là chuyện này anh làm cho người ta không thể tin nổi. Một thằng bởi vì bỏ quốc tịch Trung Quốc mà lại có thể làm mình là chủ tịch tỉnh ra mặt gặp, hơn nữa lại là một tên lừa gạt nữa chứ.
Tâm trạng Đoạn Phong đã không thể dùng từ tức giận mà hình dung. Chẳng qua Đoạn Phong có tố chất tốt là lâm nguy không loạn, còn có thể giữ bình tĩnh trước mặt cấp dưới.
- Trường Tiệp, anh mau gọi nhân viên về đi. Ngoài ra lập tức đến Cục công an thành phố Việt Châu một chuyến, thái độ nhất định phải tốt, phải cẩn thận nghe tiến triển của vụ án, có sai thì phải nhận. Nên là trách nhiệm của ai thì của người đó. Anh về đi.
Đoạn Phong vô lực xua tay, Trương Trường Tiệp như lọt vào sương mù nhưng đã ý thức được vấn đề hình như thay đổi về chất. Y chỉ có thể ghi nhớ từng từ của lãnh đạo rồi cẩn thận lui.
Nhìn xe Trương Trường Tiệp cuối cùng đã rời đi, Đoạn Phong bắt đầu lộ ra suy nghĩ thật của mình, cốc trà bị ném xuống mặt đất làm vợ vừa tiến vào hoảng hốt. Kết hôn nhiều năm mà cô chưa từng thấy Đoạn Phong tức tối đến thế.
Đoạn Phong không hận Vương Quốc Hoa, cũng không hận Hứa Nam Hạ, hắn chỉ hận mình mù mắt dùng một tên quan thư sinh quen ngồi ở văn phòng. Nếu như nói về công việc viết văn, quản lý thì Trương Trường Tiệp làm tốt. Lúc đầu để Trương Trường Tiệp tới làm giám đốc Sở ngoại vụ, Đoạn Phong đầu tiên cân nhắc chính là sự trung thành và khống chế văn phòng. Trương Trường Tiệp quả thật không phụ kỳ vọng, rất nhanh đứng vững và tạo được uy tín ở Sở ngoại vụ. Đoạn Phong quả thật có chút tự hào vì cách nhìn người của mình, ai ngờ thoáng cái lại ra như thế này.
Sau khi cốc trà rơi xuống, Đoạn Phong coi như bình tĩnh lại. Chút tức tối trong lòng như tan đi theo mảnh vỡ. Đoạn Phong nhìn vợ đang vào thu dọn, y ngồi xổm xuống cầm chổi nói.
- Để anh, em đi ngủ đi, ngày đi làm, tối làm việc nhà cũng đủ mệt rồi.
Vợ Đoạn Phong làm bác sĩ tại bệnh viện tỉnh, tính cách khá nhã nhặn. Ba ngày ở bệnh viện rất bận, trong bệnh viện chỉ có viện trưởng biết thân phận của cô. Tình cảm hai vợ chồng Đoạn Phong rất tốt, cho nên Đoạn Phong mặc dù không thoải mái cũng không nói với vợ, miễn vợ phải lo lắng.
- Anh mới cần nghỉ đó.
Vợ nhìn lai.
Đoạn Phong gật đầu đứng dậy ngồi xuống ghế. Y cẩn thận cân nhắc lợi hại trong này. Hứa Nam Hạ coi như rộng lượng không động tay chân ở việc này, nếu không Vương Quốc Hoa sẽ không nói thêm câu trước đó đã báo cáo với bí thư Hứa. Câu này nhất định không phỉ lỡ mồm, Vương Quốc Hoa không ngu, thậm chí thông minh đến mức làm người ta đố kỵ. Chuyện không mở rộng, tất cả đều còn đường thương lượng.
Chờ vợ đi ra, Đoạn Phong cầm máy gọi:
- Bí thư Hứa, là tôi.
Đoạn Phong lúc mở miệng có chút khó xử, từ trước đến giờ y cố gắng duy trì cục diện cân bằng, biểu hiện ra nhìn như không có bị phá vỡ nhưng thực tế Đoạn Phong biết lần này mình đã thất bại.
- Trách nhiệm chủ yếu là của tôi, trước đó không điều tra rõ, chỉ vì cái lợi trước mắt.
Đoạn Phong nói rất rõ ràng, không đùn đẩy.
Hứa Nam Hạ có chút bội phục tính cách của đối phương. Nguyên nhân rất đơn giản, đối phương đủ bình tĩnh, biết rõ chuyện này căn bản không mang tới ảnh hưởng quá nhiều đối với y. Đương nhiên càng quan trọng hơn là Đoạn Phong thấy rõ tâm tư của bí thư Hứa, bí thư Hứa không hy vọng vì việc này phá vỡ cục diện cân bằng. Mặc dù việc Miêu Lập Hằng đi đến vụ án của Sở giao thông làm bí thư Hứa được nhiều nhưng áp lực cũng rất lớn.
Từ biểu hiện của bộ máy tỉnh ủy hiện nay có thể thấy thăng bằng và ổn định không chỉ là cố gắng của mình Đoạn Phong, bí thư Hứa sao không phải cố gắng vì việc này.
- Cứ xử lý theo quy định pháp luật.
Hứa Nam Hạ đưa ra kết luận cũng khiến Đoạn Phong thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đoán được kết quả ày nhưng dù sao đó cũng là suy đoán.
Bên này lúc Vương Quốc Hoa gọi điện cho Đoạn Phong Mạnh Khiết nghe rất rõ, vẻ mặt không ngừng thay đổi. Khi lớp áo ngoài được cởi ra, chân tướng luôn xấu xí như vậy. Nó giống như người phụ nữ trung niên lúc cởi đồ trang điểm ra thì lộ da thịt nhăn nheo, da mặt nhăn nheo …
Vương Quốc Hoa dập máy nhìn thoáng qua Mạnh Khiết, yên lặng châm thuốc. Mạnh Khiết hai tay ôm mặt khóc rống.
Chân tướng không những xấu xí mà còn rất tàn nhẫn.
Sợ hãi, mâu thuẫn, rối rắm, áp lực, một loạt tâm trạng đan xen trong lòng Mạnh Khiết. Mạnh Khiết thật sự rất khó thừa nhận kết quả này, có lẽ khóc là con đường phát tiết duy nhất.
- Tôi về đây.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói.
Hoàng Nhàn đưa ra cửa mới nói:
- Anh không có việc gì sao? Không cần gì khác ư?
Vừa nói cô vươn lưỡi liếm môi.
Hoàng Nhàn rất thông minh biết tâm trạng Vương Quốc Hoa bây giờ khá áp lực. Chẳng qua Vương Quốc Hoa che giấu tốt, vẫn có thể bình tĩnh.
- Bỏ đi.
Vương Quốc Hoa khoát tay cũng không quay đầu lại mà lên xe thẳng.
Về tới nhà, Lưu Linh ra mở cửa, Sở Sở và bà mẹ đã ngủ. Nhìn đồng hồ, lát nữa là 12h đêm. Vương Quốc Hoa vào phòng Lưu Linh, Lưu Linh đi lấy nước nóng nói:
- Em vào thư phòng ngủ?
Vương Quốc Hoa đang cởi quần áo xuống nước thản nhiên nói:
- Không cần, xong việc anh vào thư phòng ngủ.
Lưu Linh mặc váy ngủ chấm hoa đến cửa phòng vệ sinh quay đầu lại dựa cửa nói:
- Anh nhìn qua rất áp lực, muốn em làm gì không?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đóng cửa lại là được.
Lưu Linh đắc ý cười cười xoay người ra đóng cửa phòng, lúc quay đầu lại cầm vòi hoa sen phun ướt người mình rồi mới nói với Vương Quốc Hoa đang nhắm mắt:
- Anh mở mắt ra xem ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...