Ba người Trương Quốc Thắng đều nhăn nhó mặt mày, Mạnh Khiết còn đỡ một chút chỉ cúi đầu không nói, Trương Quốc Thắng thì nắm chặt tay hiện rõ gân xanh, Cao Quyên Quyên cũng bắt đầu vén tay áo.
Đúng lúc này từ xa đã có người gọi:
- Cán bộ, cán bộ…
- Ôi, tôi nói từ xa đã thấy ngài, ngài đến đúng là làm khách sạn chúng tôi được vẻ vang.
Người chạy tới là quản lý bảo vệ. Tên này rất có ánh mắt, lần trước Vương Quốc Hoa đến ăn cơm rồi cả đám cảnh sát vũ trang đến, một đám anh em bị sũng chĩa vào đầu không được phép lộn xộn, việc này hắn vẫn nhớ kỹ.
Vương Quốc Hoa nhìn nhìn không nói, quản lý bảo vệ thấy tình hình không ổn liền xoay người lớn tiếng nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy hả? Nói gì không thích hợp với lãnh đạo hả?
Tên quản lý bảo vệ này không phải người xấu, có thể là do được cải tạo, giáo dục tốt. Nếu không hắn đã không phí miệng lưỡi với nữ lễ tân mà trực tiếp mắng một trận đã là nhẹ.
- Hắn nói muốn gặp giám đốc, giám đốc Lâm đâu có thời gian công sức như vậy? Chẳng may lát tổng giám đốc Hoàng tức thì ai chịu?
Ả lễ tân thật ra khá cứng rắn, cô ả này có lẽ mới đi làm vài ngày nên vậy.
Quản lý bảo vệ cẩn thận nhìn phản ứng của Vương Quốc Hoa, vẻ mặt cán bộ không hề tức tối, điều này làm hắn thấy yên tâm đôi chút.
- Cô đi báo cáo với tổng giám đốc Hoàng, không có gì, tổng giám đốc nhất định không mắng mà còn khen cô.
Câu này rất có trình độ, một là nịnh Vương Quốc Hoa, hai là làm lễ tân không sợ, ba là tránh tình hình trở nên ác liệt.
Nữ lễ tân thoáng do dự nhưng vẫn gật đầu đi lên, chẳng qua cô không gặp tổng giám đốc Hoàng mà báo cáo với người phụ trách ca trực.
Ngoài cửa quản lý bảo vệ cúi người gật đầu với Vương Quốc Hoa:
- Lãnh đạo, cô bé kia trẻ con không hiểu chuyện, mới đi làm vài ngày mong ngài bỏ qua.
Vương Quốc Hoa nghe xong không ngờ cười cười lấy thuốc đưa cho đối phương.
- Anh rất được, biết nói chuyện.
- Cảm ơn lãnh đạo khích lệ.
Nữ lễ tân lên báo cáo với trực ban, trực ban cũng mơ hồ. Chẳng qua nghe ý của quản lý bảo vệ thì chắc không phải hại cô lễ tân kia. Nếu như là nhân vật lớn đến mà không báo thì mình sẽ đui đủi. Vì vậy trực ban gọi ngay cho Hoàng Nhàn.
Hoàng Nhàn –- Tổng giám đốc khách sạn Phương Nguyên rất chú ý đến việc kinh doanh của khách sạn, vì vậy khi khách hơi có chức vụ tới thì cô đều tới gặp mặt, nói vài câu khách khí. Nếu khách bình thường thì gặp nói chuyện rồi có thể giảm giá đôi chút, có thể không cần Hoàng Nhàn tới gặp cũng được. Chẳng qua có một số kẻ rất đáng ghét, lần nào tới ăn cơm cũng đòi Hoàng Nhàn ra gặp, hơn nữa mỗi lần còn ép cô uống vài chén, sờ tay sờ mặt rồi mới cho cô đi.
Hôm nay cũng trùng hợp, Hoàng Nhàn vừa từ phòng khác đi ra lên lầu liền gặp phải thư ký Chư. Theo bình thường chỉ là chào hai câu, dặn nhân viên phục vụ giảm một số % là đủ. Ai ngờ vào phòng thư ký Chư này bắt chặt tay Hoàng Nhàn không chịu buông. Bên cạnh có một ả phụ nữ đi theo mà hắn cứ thân thiết cầm tay Hoàng Nhàn lâu như vậy. Họ Chư trông khá được vấn đề là cách làm không đúng.
Vì vậy cuộc điện đến rất kịp thời, Hoàng Nhàn bị thư ký Chư nắm tay vài phút cuối cùng đã có cơ hội thoát thân. Cô lấy điện thoại di động xin lỗi một tiếng định ra ngoài nghe rồi đi thẳng.
Ai ngờ thư ký Chư lạnh nhạt nói:
- Tổng giám đốc Hoàng, cô đi cũng được nhưng lát phải về uống rượu phạt đó.
Hoàng Nhàn tốt xấu gặp qua nhiều vị lãnh đạo lớn nên đâu sợ lời uy hiếp của hắn, chẳng qua là người làm ăn nên cô vẫn cười nói:
- Ngài từ từ dùng, lát tôi tới mời rượu.
Mời khách hôm nay là cục trưởng cục cung ứng điện thành phố Việt Châu. Hắn thấy thư ký Chư có vẻ có ý với Hoàng Nhàn nên cười nói:
- Con ả này, lát tôi gọi vài người tới ép ả vài chén, không cho ả ra.
Đáng chết chính là một ả phụ nữ bên cạnh nói một câu:
- Họ Hoàng này không đơn giản, bố giàu nhất tỉnh.
Thư ký Chư vừa nghe vậy liền sa sầm mặt, cười lạnh nói:
- Giàu thì sao, ông muốn chỉnh ả ta còn không phải quá dễ sao?
…
Vương Quốc Hoa đợi chưa đầy ba phút thì Hoàng Nhàn đã cười hì hì xuất hiện, từ xa đã đưa tay tới.
Phải nói Vương Quốc Hoa đến đây, Hoàng Nhàn rất vui vẻ. Đây không phải vấn đề nam nữ mà Vương Quốc Hoa có thể tới ăn cơm chứng tỏ vấn đề của em cô không lớn, chắc giam vài ngày để lãnh đạo cấp trên hết giận rồi thôi. Trừng trị nhỏ này không quá nghiêm trọng.
- Chủ tịch Vương cũng đúng là, không gọi trước một tiếng để tôi chuẩn bị, chậm trễ để ngài đợi dưới lầu.
Hoàng Nhàn mở miệng nói làm nữ lễ tân rụt cổ, vội vàng cúi thấp đầu như sợ Vương Quốc Hoa nói mình.
- Không sao, cô bận trăm công ngàn việc, tôi quấy rầy rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười trêu chọc, Hoàng Nhàn thấy thế liền liếc nhìn âu yếm nói:
- Ngài đây là mắng em, được ngài làm phiền, em mơ còn không được.
Trước thư ký Chư nắm tay Hoàng Nhàn không bỏ, bây giờ Hoàng Nhàn nắm tay Vương Quốc Hoa không bỏ, cô còn lấy ngón tay cọ cọ vào bàn tay hắn.
Hoàng Nhàn hiện thân làm ba người Mạnh Khiết đều hoảng hốt. Vốn tưởng chủ nhiệm Vương sẽ mất mặt, ai ngờ…
- Bố trí một phòng tốt nhất, tôi đổi cơ quan nên muốn lấy lòng mấy đồng nghiệp.
Vương Quốc Hoa nói làm ba nhân viên đều phải cười cười che giấu sự bất an trong lòng.
- Không vấn đề gì, như vậy ở trên tầng đỉnh, cả khách sạn chỉ có một phòng này, trên tầng đỉnh ngoài văn phòng của tôi thì chỉ còn phòng này.
Hoàng Nhàn nói như vậy, Vương Quốc Hoa ra vẻ đau tiền sờ sờ túi nói.
- Tôi nhìn ra rồi, cô định làm thịt tôi đây. Chúng ta là người quen có thể giảm giá chút không?
Hoàng Nhàn lại nháy mắt đưa tình, đưa tay khoác tay Vương Quốc Hoa:
- Không thể.
Cử động này đầy ý gian tình, mấy người lững thững đi lên lầu, tới tầng ba thì ở phòng Bích Trúc Đình có người thò đầu ra thấy Hoàng Nhàn khoác tay Vương Quốc Hoa, mặt hắn đỏ bừng lên.
- Cô Hoàng, cô không được, tôi giúp việc kinh doanh của cô không ít mà sao bắt tay thì cô ra vẻ không nhịn được, vậy mà với thằng này thì …
Thư ký Chư tức đến choáng váng đi nhanh tới cản đường.
Hoàng Nhàn liếc nhìn Vương Quốc Hoa, tay càng dùng sức cọ cọ ngực vào tay hắn. Cô cười nói với thư ký Chư.
- Thư ký Chư, điều này sao lại nói như vậy? Tôi thân thiết với ai còn cần anh phe chuẩn ư?
Vương Quốc Hoa vốn nghĩ tên thư ký Chư kia là bạn trai hay gì gì đó của Hoàng Nhàn nên mới hung hăng như vậy, thì ra là đến ăn cơm vài lần mà thôi.
- Theo ý của anh thì anh đến đây ăn cơm thì cô Hoàng còn phải đi cùng anh ư?
Vương Quốc Hoa không phải muốn ra mặt nhưng bị người cản đường, phía sau còn có mấy cấp dưới thì cũng cần phải để bọn họ thấy năng lực của mình, như vậy có lợi cho công việc sau này ở ban. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng nhìn ra ý đồ gây chuyện của Hoàng Nhàn, chẳng qua việc này để sau tính sổ.
Thư ký Chư không ngu, vừa nãy do tức quá nên vậy, hắn ra nghe điện đột nhiên thấy cảnh này nên điên người, bây giờ đã bình tĩnh lại chút, hắn lạnh lùng nói với Vương Quốc Hoa:
- Anh ở đơn vị nào?
- Vậy anh ở đơn vị nào?
Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi hỏi lại một câu. Cao Quyên Quyên ở bên nói:
- Chủ nhiệm, vị này là thư ký của cục trưởng Nhâm – cục cung ứng điện tỉnh.
- Nhâm Đại Giang?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nở nụ cười, thư ký Chư nhìn còn tưởng Vương Quốc Hoa sợ. Hắn có chút đắc ý nói:
- Thằng kia, tên của cục trưởng Nhâm mà mày cũng gọi được ư?
Vương Quốc Hoa không nhịn được phì cười. Hắn lấy máy gọi rồi thản nhiên nói.
- Lão Ngôn, anh nói với Nhâm Đại Giang bảo hắn có một con chó chạy đến khách sạn Phương Nguyên sủa loạn, bảo hắn đến dẫn chó về đi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa dập máy sau đó nói với thư ký Chư đang trợn mắt há mồm:
- Tôi ở trên tầng đỉnh, hôm nay nếu anh về sớm, Nhâm Đại Giang không tìm được chó thì tôi đảm bảo anh về sau chỉ cần dính vào cơ quan nhà nước nào đó của tỉnh Nam Thiên thì nhất định không làm được gì cả.
Nói xong câu này Vương Quốc Hoa đưa tay gạt thư ký Chư ra từ từ đi lên lầu.
Ba nhân viên đi theo sau Vương Quốc Hoa, nghe hắn nói, thấy khí thế của hắn không khỏi giật mình. Nhất là Cao Quyên Quyên, trong mắt đầy ngôi sao. Trương Quốc Thắng thì hơi run lên, Mạnh Khiết nắm chặt tay lại.
- Mày là ai, dọa tao à?
Chờ đến khi Vương Quốc Hoa đi xa, thư ký Chư đứng tại chỗ mới lẩm bẩm nói. Lời này không đủ tự tin, từ thái độ của Hoàng Nhàn đối với Vương Quốc Hoa thì thư ký Chư đã nhìn ra vài điều. Sau đó mấy tên nhân viên kia nữa nhìn qua là biết ở cơ quan lớn.
Lên tầng bốn của nhà hàng, Hoàng Nhàn bỏ tay Vương Quốc Hoa rồi đột nhiên hỏi.
- Anh vừa nãy không phải dọa hắn đó chứ? Cục cung ứng điện là cơ quan không do tỉnh quản lý mà. Nhâm Đại Giang tốt xấu cũng là cấp giám đốc sở, anh gọi điện là có thể tới sao?
Đây coi như là cô nhắc mấy nhân viên đi sau Vương Quốc Hoa, đừng có coi đây là chuyện thật.
- Hừ, nếu không chúng ta đánh cuộc, Nhâm Đại Giang nếu không tự mình tới thì tôi thua, tôi trả gấp hai lần tiền bữa ăn này. Nếu hắn tới thì cô có thể trả gì cho tôi?
Vương Quốc Hoa cười nói, mắt cũng quét mấy nhân viên của mình.
Hoàng Nhàn nghe xong không thèm quan tâm ưỡn ngực nháy nháy mắt nói.
- Anh nói tôi còn có gì để dành cho anh?
Ý là mình tự đưa mình lên cửa mà hắn còn không cần nữa là.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ chỉ có thể cười ha hả nói.
- Không nói cái này nữa, đói rồi, ăn thôi.
Thấy đến điểm quan trọng, người này liền chuyển sang việc khác. Hoàng Nhàn có chút không cam lòng, cô đã 28 mà chưa được thử cảm giác kia nên một chuyện đã nhận định thì sẽ rất cố chấp. Vương Quốc Hoa càng không muốn nói sâu thì Hoàng Nhàn càng để tâm.
Hoàng Nhàn có vận mệnh khá kỳ quái, lúc còn nhỏ cuộc sống gia đình rất bình thường, đồ ngon, đồ đẹp đều dành cho em trai. Lớn lên bố kiếm được nhiều tiền nhưng ông bà, mẹ đều nói con gái nuôi phí tiền, cho bao tiền cũng chỉ là có lợi cho người ngoài. Hoàng Nhàn rất không thích nghe lời này vì thế lên đại học cô không xin tiền gia đình, người khác vội vàng yêu đương thì cô lại cố gắng kiếm tiền, lấy tiền sinh hoạt, tiền tiêu.
Cuối cùng đến năm tốt nghiệp về nhìn thằng em trai không học hết cấp ba, nhưng trong nhà vẫn yêu thương nó, chiều chuộng nó. Sau đó Hoàng Nhàn nói với bố mình muốn kinh doanh, muốn bố đầu tư. Hoàng Kiên tỏ vẻ mình khó khăn về tài chính lưu động.
Hoàng Nhàn không thể làm gì khác hơn là nói với bố, bố cho con tài chính khởi động, sau này con sẽ không xin một đồng của gia đình. Vì vậy Hoàng Kiên lúc này mới đáp ứng, cho Hoàng Nhàn một khoản tiền, làm cho Hoàng Nhàn muốn làm gì thì làm.
Hai năm đầu khách sạn đầu tư không quá nhiều, kinh doanh cũng bình thường. Hoàng Nhàn gần như cắn răng kiên trì, sau đó một vài quan hệ của Hoàng Kiên tới khách sạn, kinh doanh dần tốt lên. Tiền kiếm được nhưng tình cảm cá nhân mãi không có. Hơn nữa cô kinh doanh khách sạn nên có loại đàn ông gì chưa từng thấy. Vì vậy Hoàng Nhàn coi thường hầu hết các loại đàn ông, vô thức còn có cảm giác bài xích.
Vương Quốc Hoa là kẻ khác lạ so với những người đàn ông mà Hoàng Nhàn đã gặp. Còn trẻ, có sự nghiệp, không quá xấu trai. Hoàng Nhàn từ bé sùng bái bố, coi bố là thần tượng, khát vọng được một ngày ông bố thừa nhận mà không ngừng cố gắng. Bây giờ đột nhiên có một tên trẻ tuổi mà bố mình cũng phải chịu nhún nhường, mình tự dâng lên mà hắn không nhận. Tâm trạng của Hoàng Nhàn như thế nào có thể nghĩ ra được.
Hoàng Nhàn ngồi xuống bên cạnh Vương Quốc Hoa cười nói.
- Muốn ăn gì, chỉ cần chỗ người ta có thì anh có thể gọi hết.
Nói xong Hoàng Nhàn còn dùng ngực khẽ cọ cọ vào cái rồi như muốn dán sát người vào với hắn.
- Tôm hùm dài một thước có không, bào ngư to như chậu rửa mặt cho vài chục con, còn có …
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói, Hoàng Nhàn nghe xong không nhịn được cười cười cầm tay đấm ngực hắn.
- Đáng ghét.
- Vậy bỏ đi, miễn cưỡng cho tầm mười món ăn, ăn xong chúng tôi ra ngoài hát.
Vương Quốc Hoa lúc này mới thôi không trêu chọc.
- Vậy anh ngồi đi, tôi đi bố trí. Đúng, nếu muốn hát thì ở chỗ tôi cũng có, đầy đủ trang thiết bị.
Hoàng Nhàn muốn giữ Vương Quốc Hoa lại là muốn lát có cơ hội nói chuyện riêng, làm sao cho Vương Quốc Hoa chấp nhận để Hoàng Cường ra sớm. Có lẽ việc này cũng chỉ là ăn uống, hát hò là giải quyết xong.
Ở phòng bên dưới, thư ký Chư về phòng, tên cục trưởng bên trong đi lên nịnh bợ lại thấy vẻ mặt hắn khó coi nên quan tâm nói:
- Thư ký Chư, không có việc gì chứ?
Thư ký Chư thuận miệng nói qua việc vừa nãy, có lẽ có người thổ lộ nên tâm trạng tốt hơn đôi chút. Chuyện này chẳng may là thật thì quá phiền phức, có người thương lượng cũng tốt hơn.
- Nghe hắn ra vẻ làm gì. Việc này vừa thấy sẽ biết là giả, tôi gọi điện cho người cắt điện ở đây là xong.
Tên này là bí thư đảng ủy kiêm cục trưởng cục cung ứng điện tỉnh thành, đối phó một khách sạn có gì là khó. Thằng kia còn khá trẻ, dẫn theo ba nhân viên có lẽ có chút lai lịch nhưng chỉ là như vậy mà thôi. Nếu có thể một cuộc gọi mà làm c tr Nhâm tới còn không phải là cán bộ từ cấp bộ trưởng trở lên sao? Dù là phó chủ tịch tỉnh bình thường ở tỉnh thì Nhâm Đại Giang cũng chưa chắc đã nể mặt.
Thư ký Chư cẩn thận nghĩ cũng thấy mình quá mất mặt, bị đối phương nói vài câu đã sợ.
Ai ngờ ngay khi do dự có nên phái người cắt điện hay không thì bên Nhâm Đại Giang đã náo động. Nhâm Đại Giang không mấy khi về nhà ăn cơm, hôm nay vừa uống hết bát canh thì máy điện thoại vang lên. Sau đó Ngôn Lễ Hiếu nói lại những lời Vương Quốc Hoa nói.
Mẹ nó chứ, chọc ai không chọc, đi chọc tên sát tinh này. Mình thấy hắn còn phải đi đường vòng. Nói đến Vương Quốc Hoa, Nhâm Đại Giang coi như hoàn toàn phục. Trên tỉnh có bí thư Hứa làm chỗ dựa không nói, bên trên cũng có chỗ dựa đủ để làm người ta sợ chết người. Chuyện lần trước may người ta không so đó nếu không thì xong rồi.
Nhâm Đại Giang vội vàng hỏi:
- Lão Ngôn, xảy ra chuyện gì vậy? Tôi không biết gì cả.
Ngôn Lễ Hiếu nói.
- Tôi không biết, đang ở nhà xem Tv lại đột nhiên bị Quốc Hoa gọi tới, chẳng qua có lẽ đây không phải việc lớn nếu không Quốc Hoa đã không gọi điện mà trực tiếp làm xong rồi mới báo anh.
Nhâm Đại Giang nghĩ thấy cũng có lý, tên này lần trước không phải trực tiếp điều động quân đội sao?
- Ừ, tôi biết rồi, tôi đến xem thằng khốn nào mù mắt mà liên lụy tôi, tôi biết sẽ lột da nó.
Nhâm Đại Giang cũng tức giận, thằng cháu mình còn bị đuổi về quê nữa là thằng khác.
Nhâm Đại Giang định dập máy thì Ngôn Lễ Hiếu đã nói thêm.
- Bỏ đi, tôi sẽ cùng đến, có tôi thì Quốc Hoa sẽ không làm khó dễ anh.
Hai vị rất nhanh đã có mặt ở khách sạn Phương Nguyên, hai người gặp ở cổng khách sạn rồi đi lên lầu. Ngôn Lễ Hiếu gọi cho Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, tôi và lão Nhâm đang tới, cậu ở đâu?
Vương Quốc Hoa đã bắt đầu ăn, không gọi rượu mà chỉ có bia và nước ngọt. Chủ yếu là Vương Quốc Hoa không dự định cho mình cơ hội uống rượu rồi làm loạn. Trong ba nhân viên thì chỉ có Cao Quyên Quyên oán giận vài câu.
Mạnh Khiết lại ra vẻ không sao cả, do lãnh đạo làm chủ. Vương Quốc Hoa cũng nhìn ra được Trương Quốc Thắng uống không quá tốt nhưng hai cô gái này uống không kém.
Hoàng Nhàn sau khi để nhân viên mang rượu và đồ ăn lên thì không đi mà ngồi sát xuống bên Vương Quốc Hoa, vẻ thân mật đúng là còn kém nói với mấy người Mạnh Khiết là chủ nhiệm Vương của các người đã lên giường tôi.
Cử động này làm Vương Quốc Hoa có chút đau đầu. Hắn cũng không tiện quát cô đi ra ngoài chứ? Vương Quốc Hoa hơi hối hận đã tới đây dùng cơm.
Mấy cốc bia vào bụng, Hoàng Nhàn cười hì hì mở miệng nói:
- Chủ tịch Vương bây giờ đến đâu làm việc vậy? Tôi vừa nãy quên không hỏi, mấy vị cũng chưa kịp giới thiệu.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên giới thiệu qua, không giấu đơn vị mới của mình. Nghe nói Vương Quốc Hoa đến Ban giám sát tỉnh ủy làm việc, Hoàng Nhàn có chút tò mò:
- Lạ thế, quận Hồng Sam là quận nổi tiếng toàn tỉnh, anh làm đang tốt sao lại chạy lên tỉnh ủy?
Lời này coi như đúng trọng tâm, tai mấy người Mạnh Khiết đều dựng lên. Vương Quốc Hoa không giải thích rõ mà chỉ thản nhiên nói:
- Đảng viên đi đâu công tác là theo yêu cầu của tổ chức.
- Tên lừa gạt.
Hoàng Nhàn uống rượu làm mặt đỏ lên trông càng quyến rũ hơn, hơn nữa cùng với việc tỏ vẻ thân thiết làm cô càng đẹp hơn. Chân cô bắt đầu không an phận, dùng chân cọ cọ lên mu bàn chân hắn.
Đang nói chuyện, máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn báo phòng nói.
- Ừ, lên đi.
Hoàng Nhàn nghe vậy hỏi.
- Ai đến thế?
- Đến là biết.
Hoàng Nhàn rất không cam lòng thu chân lại. Cô ả này đúng là to gan, mũi chân vừa nãy đang có xu thế dịch lên trên nếu không có người gọi tới thì ai biết cô có thể làm gì chứ?
Có một điểm Hoàng Nhàn nắm rất chính xác đó là đàn ông đều thích bị kích thích. Cô vừa nãy dùng bàn chân vuốt nhẹ sẽ làm Vương Quốc Hoa bị kích thích.
Cửa rất nhanh được mở ra, vào đầu tiên là Ngôn Lễ Hiếu, sau đó là Nhâm Đại Giang.
Ba người Mạnh Khiết trực tiếp cúi đầu xuống, thì ra lão Ngôn mà chủ nhiệm Vương gọi là trưởng ban thư ký Ngôn. Chủ nhiệm Vương này quá ngưu, một cuộc điện làm trưởng ban thư ký Ngôn tự mình tới đây, chuyện này nói ra ai dám tin chứ? Cao Quyên Quyên lúc này đang đảo đảo mắt, Trương Quốc Thắng như đang say, mặt Mạnh Khiết thoáng trắng hơn.
Tâm trạng ba người khá khác nhau, đây cũng là bình thường. Cao Quyên Quyên bên ngoài hời hợt nhưng thực tế không đơn giản. Con gái phó trưởng ban thư ký, từ nhỏ gặp qua bao việc. Nếu không vì sao lúc Vương Quốc Hoa đến Ban giám sát lần đầu lại nói đến vấn đề vượt quá biên chế? Chẳng qua cô ả này giỏi diễn trò, Vương Quốc Hoa cũng bị lừa. Trương Quốc Thắng thì khác, hắn là thấy hy vọng nên đi theo.
Mạnh Khiết thì sao? Tóm lại lúc này Mạnh Khiết đang rất sợ hãi.
- Quốc Hoa, có việc gì mà gọi điện gấp như vậy?
Ngôn Lễ Hiếu không nhìn người khác mà trực tiếp chạy đến hỏi Vương Quốc Hoa. Nhâm Đại Giang ở phía sau không tiện nói xen vào chỉ có thể mỉm cười đi lên, trong đầu hắn đang suy nghĩ nên ứng biến chuyện này như thế nào.
- Không có việc gì lớn, chỉ là dưới lầu gặp thư ký của cục trưởng Nhâm, hắn rất có ý kiến với việc tổng giám đốc Hoàng khoác tay tôi, tỏ vẻ tức tối một chút. Điện là con cọp, ai không phải nhường vài phần chứ?
Vương Quốc Hoa nói hơi thiếu đức, hắn nói thế có khác gì tát vào mặt Nhâm Đại Giang.
Nhưng Nhâm Đại Giang nghe xong lại thấy thoải mái, cái gì là thể hiện chút tâm trạng oán giận? chuyện này không có quan hệ gì với Nhâm Đại Giang, ít nhất Vương Quốc Hoa đã tỏ ý này. Hoàng Nhàn ở bên lại xen vào một câu.
- Cục trưởng Nhâm, anh không thấy cảnh lúc đó.
Hoàng Nhàn không biết có phải hận Nhâm Đại Giang đến không đúng lúc không, muộn một chút có phải tốt hơn không. Tóm lại cô rất sinh động nói qua quá trình, cuối cùng còn nói cả việc thư ký Chư mỗi lần bắt tay mình đều giữ ba phút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...