- Chủ tịch, vấn đề này tôi cảm thấy ngài nhất định phải cân nhắc, ngài hay là nói suy nghĩ của mình, tôi cũng tiện tham khảo.
- Ừ, vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ, tôi cảm thấy năng lực của lão Đặng khá được, có quan hệ tốt với anh, sau khi tôi đi, y tiếp nhận công việc của anh thì sẽ có thể quá độ vững vàng. Nữ đồng chí Giản Hòa Phương có năng lực mạnh, làm việc cẩn thận, tôi thấy cũng nên tăng trọng trách cho đồng chí này.
Vương Quốc Hoa sắp đi mà đưa lựa chọn đều không phải thân tín của mình. Chuyện này gặp ở lãnh đạo khác thì Diêu Hiểu Hoa thấy không bình thường, nhưng lúc này Diêu Hiểu Hoa lại thấy bình thường. Bởi vì Vương Quốc Hoa công tâm, chỉ muốn quận Hồng Sam phát triển tốt.
- Tôi nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của chủ tịch.
Diêu Hiểu Hoa nói là cân nhắc nhưng thực tế đã quyết định như vậy.
Ra khỏi văn phòng Vương Quốc Hoa, Diêu Hiểu Hoa thấy mình như đang bay bổng, tất cả đều không thực tế nhưng nó lại là thực tế. Diêu Hiểu Hoa cẩn thận nhớ đến câu đánh giá của Đặng Ngâm về Vương Quốc Hoa. “Vương Quốc Hoa có thể ở vài vấn đề khá tư tâm nhưng trong công việc thì đầu tiên sẽ cân nhắc làm như thế nào để công việc làm tốt. Lòng dạ và khí độ của người không giống độ tuổi của hắn”
Nhớ đến lời này, Đặng Ngâm đột nhiên cảm thấy ở phương diện nhìn người thì mình xa xa không bằng Đặng Ngâm. Nghĩ tới Đặng Ngâm, Diêu Hiểu Hoa liền vòng sang đi tới văn phòng Đặng Ngâm.
Đặng Ngâm đang làm việc thấy Diêu Hiểu Hoa mặt mày hơi hồng tiến vào liền trêu chọc.
- Lão Diêu, sáng sớm đã uống rượu ư? Tạo thành thói quen này từ lúc nào? Hay là chị dâu cho anh rượu bổ đó.
Diêu Hiểu Hoa không có để ý lời trêu chọc này, y thở dài một tiếng.
- Lão Đặng, về nhìn người thì tôi kém xa anh. Tôi vừa từ văn phòng chủ tịch Vương đi ra, anh đoán y nói gì với tôi?
Đặng Ngâm lộ vẻ tò mò rồi nói đùa.
- Không phải bảo anh làm chủ tịch quận đó chứ?
Diêu Hiểu Hoa không cười mà nghiêm túc gật đầu. Lần này đến lượt Đặng Ngâm choáng váng. Hắn trợn tròn mắt một lúc sau mới nhỏ giọng nói.
- Lão Diêu, đừng nói đùa chứ, hôm nay không phải ngày nói dối.
- Tôi đâu có tâm trạng nói đùa với anh, là thật đó. Chủ tịch Vương sẽ lên tỉnh ủy làm việc, hắn đã đề cử tôi với thị ủy, tôi cũng đọc qua báo cáo.
Diêu Hiểu Hoa nói ra nội dung cuộc nói chuyện với Vương Quốc Hoa, Đặng Ngâm trầm lặng.
Lát sau Đặng Ngâm nói.
- Lão Diêu, chuyện này gần như sẽ thành, vận mệnh của anh và tôi có thể nói là quá may mắn. Gặp được một chủ tịch quận như vậy, công việc làm thuận lợi không nói, có cơ hội cũng được đối đã công bằng. chủ tịch Vương nói không sai, anh là thích hợp nhất. Ngoài ra tôi còn nghe nói một việc bí thư thị ủy Nam Bình đột nhiên lên chức hình như có quan hệ không nhỏ với chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Vương sẽ đi, nếu không có cuộc nói chuyện này thì tôi cũng không biết, cho nên việc này không nên cho người khác biết.
Diêu Hiểu Hoa trầm giọng nói, Đặng Ngâm gật đầu. Hai người rất ăn ý, về sau mọi người coi như người do một tay Vương Quốc Hoa đề bạt, hai vị không mong chờ gì cao, chỉ mong tới lúc về hưu ở cấp giám đốc sở là đủ rồi.
Gió thu nổi lên nhưng cây cối ở tỉnh Nam Thiên chưa có dấu hiệu vàng mấy. Dòng xe ở thành phố Việt Châu vẫn rất đông, Vương Quốc Hoa một mình lái xe trên tỉnh gặp đoạn tắc đường, cũng may hắn đến sớm một ngày nếu không nhất định sẽ chậm báo danh chính thức.
Lần này nhận chức vẫn kéo dài phong cách đối đãi của Hứa Nam Hạ đối với Vương Quốc Hoa, Ban tổ chức cán bộ đưa văn bản, Vương Quốc Hoa liền có thể chính thức nhận chức. Từ chủ tịch quận Hồng Sam đến làm phó chủ nhiệm văn phòng giám sát – văn phòng tỉnh ủy, cấp bậc của Vương Quốc Hoa không thay đổi. Hắn biết đây là giai đoạn mang tính quá độ, không biết mình sẽ làm bao lâu.
Ngôn Lễ Hiếu thậm chí còn nói đùa là Vương Quốc Hoa lên tỉnh ủy nghỉ phép. Văn phòng giám sát nếu muốn làm thật sẽ có không ít việc nhưng đều là chuyện đắc tội người vì thế trên nguyên tắc này thì Vương Quốc Hoa không có bao chuyện để làm.
Trong buổi liên hoan đưa tiễn hôm qua, bí thư thị ủy Nam Bình tự mình tới.
Vương Quốc Hoa rời chức có thể nói là sóng yên gió lặng, chỉ có bên ủy ban là hơi khổ sở một chút. Trước khi đi, Mã Ngọc Cao điều lên thị ủy, cấp bậc không đổi, thư ký Ngô Minh Chi điều xuống xã Bình Điền làm bí thư đảng ủy, an bài thỏa đáng. Tỉnh ủy không thể so với quận, Vương Quốc Hoa là phó chủ nhiệm chưa có tư cách có thư ký, vì thế trước khi đi dàn xếp một chút là xong. Cao Thăng coi như lập nghiệp ở quận Hồng Sam, Vương Nhất Nguyên rất hài lòng với quận Hồng Sam.
Sở Sở vẫn đi làm ở cục cung ứng điện, đợi Vương Quốc Hoa chính thức nhận chức thì cô mới tính tới việc điều động. vợ chồng tạm thời xa cách làm cô oán giận vài câu, mấu chốt là Vương Quốc Hoa chỉ được điều ngang cấp.
Quá trình chờ xe đi được dễ làm người ta thất thần. Vương Quốc Hoa không khỏi nhớ đến cuộc gọi điện của Sở Giang Thu. Sở Giang Thu không ngừng châm chích Hứa Nam Hạ, nói cái này cái kia, tóm lại không biết dùng người. Đương nhiên Sở Giang Thu cũng khen năng lực của con rể, nói Vương Quốc Hoa phải lên làm được thường vụ thị ủy, phó thị trưởng mới đúng. Chẳng qua việc này Vương Quốc Hoa chỉ có thể khách khí cảm ơn rồi nói mình hiểu an bài của bí thư Hứa.
Sở Giang Thu bất đắc dĩ buông tha, sau đó oán giận nói với vợ gì mà Hứa Nam Hạ quá may mắn. Thủy Trung Lăng cười cười hỏi một câu.
- Đúng, Hứa Nam Hạ kiếm vợ cũng tốt.
Sau đó Sở Giang Thu ngừng công kích, không bao giờ nhắc chuyện của Hứa Nam Hạ nữa.
Đi trong dòng xe nửa tiếng, Vương Quốc Hoa cuối cùng đến được đường không tắc, xe đi một vòng rồi đến trước một tòa nhà – trụ sở văn phòng của tập đoàn Huy Hoàng ở tỉnh.
Vương Quốc Hoa đang định lên lầu, Lưu Linh đã chạy xuống khoác tay hắn nhỏ giọng nói.
- Em nghĩ anh trưa mới tới, không ngờ anh đến sớm hơn em nghĩ.
Không đợi Vương Quốc Hoa nói chuyện, trên đường đột nhiên hỗn loạn, mấy cửa hàng rong chạy loạn như gặp cướp. Trên đường xuất hiện vài chiếc xe tải nhỏ, một đám quản lý thị trường nhảy xuống đuổi theo.
Một cô bé 15, 16 tuổi đẩy xe đẩy về phía Vương Quốc Hoa và Lưu Linh để tránh. Cô bé trông rất gầy yếu, khó có thể tưởng tượng cô bé đẩy xe hoa quả nặng phải tầm 50 cân mà nhanh như vậy. Vương Quốc Hoa đang thầm may mắn vì nghĩ cô bé có thể thoát ai ngờ một xe tải chạy nhanh tới, phanh két lại, cô bé không kịp đề phòng va vào cửa xe.
Vương Quốc Hoa hoảng sợ, Lưu Linh ở bên cũng khẩn trương nắm chặt tay Vương Quốc Hoa, miệng không nhịn được mắng.
- Đáng chết, đám người kia quá xấu xa, lái xe như vậy đâm vào người ta thì sao?
Chỉ là như vậy thì Vương Quốc Hoa còn có thể chấp nhận, việc này hắn không thể quản.
Ở ngoài đường cách đó ba bước, dưới mắt Vương Quốc Hoa, cô bé dùng hai tay chống cửa xe khó khăn đứng lên, một lần nữa đặt tay vào xe đẩy chuẩn bị trốn về sau nhưng bốn người đàn ông từ trên xe tải nhảy xuống, mặc đồng phục quản lý thị trường như hung thần ác sát hét lên với cô bé.
- Còn muốn chạy hả?
Một thằng khác cầm lấy tay cô bé đẩy ra sau.
Chiếc xe đẩy cũng bị rung lắc, rổ hoa quả rơi xuống đất, cô bé trượt chân liên tục lui ra sau. Vương Quốc Hoa tiến lên định đưa tay đỡ nhưng đã chậm, cô bé đặt mông xuống vũng nước ven đường, tay cọ vào nền xi măng chảy máu.
Nhưng cô bé không ngờ như không biết đau quật cường giữ chặt chiếc xe đẩy không buông ra, không nói gì chỉ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm vào đám quản lý thị trường, tay chảy máu nhiễm đỏ cổ tay áo cũng không phát hiện.
Một tên quản lý thị trường giơ tay túm đầu kia của xe kéo mạnh, cô bé sao có thể là đối thủ.
- Bỏ ra cho tao.
Cô bé bị ném ra ngoài, Vương Quốc Hoa trơ mắt nhìn cô bị đánh hai lần, cổ tay áo bị móc vào mấu trên xe đẩy rách bươm.
Cô bé một lần nữa ngồi xuống mặt đất lại định đứng lên nhưng phát hiện không đứng dậy được, đùi đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ có thể nhìn xe đẩy bị buộc vào sau xe tải kia.
Lưu Linh vội vàng chạy tới đỡ cô bé.
- Em bé, đám người kia quá xấu xa, chị sẽ kiện chúng giúp em.
Lưu Linh nói rất lớn đủ để đám nhân viên quản lý thị trường nghe rõ.
Một người đàn ông trung niên vẫn không xuống xe vểnh chân nhìn người khác làm việc. Bị Lưu Linh mắng hắn nhảy xuống chỉ tay vào Lưu Linh.
- Con kia nói khách khí một chút, bọn tao đang chấp pháp, cẩn thận kiện mày ảnh hưởng đến công việc bọn tao đó.
Lưu Linh chỉ vào tay cô bé đang chảy máu lớn tiếng nói.
- Cô bé nhỏ như vậy mà các người còn ức hiếp, các người chấp pháp như vậy hả?
Vương Quốc Hoa cũng rất tự nhiên tiến lên một bước nhìn người đàn ông trung niên.
- Quá trình chấp pháp hôm nay tôi sẽ phản ánh với cơ quan chức năng, bây giờ tôi hy vọng các người đưa cô bé này đến bệnh viện.
- Mày là ai? Dựa vào gì mà phải nghe lời mày.
Người đàn ông trung niên hơi chột dạ.
Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi đi tới bên cạnh cô bé, hai tay nhấc thân hình gầy yếu, cô bé cố giãy dụa nhưng bị Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói.
- Em gái, anh đưa em đến bệnh viện, em yên tâm, đám người này không thể thoát được đâu.
Lưu Linh cũng tới hỗ trợ đưa cô bé lên xe. Lời Vương Quốc Hoa nói, Lưu Linh nghe rõ, chút bất mãn trong lòng vì vừa nãy Vương Quốc Hoa đứng im cũng biến mất.
- Đứng lại, con bé này tao phải mang về, mày để người lại.
Người đàn ông trung niên đi tới cản xe Vương Quốc Hoa, đám nhân viên cũng xông theo.
Vương Quốc Hoa xuống xe chỉ vào cô bé ngồi ghế sau.
- Mắt anh mù à? Cô bé đang chảy máu, đứng cũng không thể, không đưa đến bệnh viện thì thôi còn ngăn tôi đưa đến sao?
- Không được, con bé này tao phải mang về hỏi, mày mau đưa người xuống xe.
Đối phương nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Quốc Hoa lắc đầu thở dài một tiếng.
- Anh đây là tìm chỗ chết.
Hắn lấy máy điện thoại gọi điện.
- Giám đốc Long, tôi gặp chút phiền phức ở đường Bách Hoa, anh phái vài người tới đây.
- Mẹ chứ, dạo tao à? Còn giám đốc nữa chứ, mọi người ra tay đưa người xuống.
Người đàn ông trung niên nghe Vương Quốc Hoa gọi điện nhưng không sợ. giám đốc sở mà mày có thể tùy tiện sai bảo như vậy sao?
Mấy tên quản lý thị trường lập tức tiến lên, Lưu Linh đưa tay chắn trước xe, một thằng đẩy Lưu Linh, miệng còn dâm đãng nói.
- Cô bé ngực to đừng ngăn bọn anh làm việc không em bị thiệt đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...