Phù Diêu

Vương Quốc Hoa nhìn Mai Lộng Ảnh ngồi đối diện đang trêu mình. Hắn rất muốn nói với cô một vài điều, ví dụ điểm nào tên người cô không thích hợp lộ ra, ví dụ cô ngủ không thích mặc đồ, lại ví dụ cô lúc thân thiết với đàn ông sẽ thích tư thế gì…

Đương nhiên đó chỉ là tâm tưởng, Vương Quốc Hoa mặc dù biết rõ nhưng đều là chuyện trước đây, biết đâu đời này cô thay đổi

- Sao lại nói như vậy?
Vương Quốc Hoa cười cười hỏi lại một câu, Mai Lộng Ảnh theo bản năng nói.
- Đương nhiên là vậy rồi, đàn ông thấy phụ nữ đẹp đều có suy nghĩ xấu xa.

Lúc nói chuyện Mai Lộng Ảnh còn đưa tay vuốt cổ này. Vương Quốc Hoa biết cô đang khẩn trương, hắn còn biết cô mà khẩn trương thì dễ hưng phấn.

Nếu là trước đây thì đó là hành vi ám chỉ.

Mai Lộng Ảnh bây giờ cũng có chút khẩn trương. Sao lại vậy, có lẽ là một nam một nữ ở riêng hoặc là cô dao động. Ánh mắt của Vương Quốc Hoa có sức xuyên thấu cao.

Vương Quốc Hoa không nói tiếp đề tài này. Hắn chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mai Lộng Ảnh giống như chiếc máy hiển vi.

Mai Lộng Ảnh bị nhìn như vậy mà thấy hít thở khó khăn, cô không tự giác muốn hít sâu một hơi nhưng lại không cam lòng chịu thua ánh mắt của hắn. Vì thế cô càng khẩn trương, tay vuốt cổ nhanh hơn, không còn từ tốn như trước.

- Được rồi, hôm nay không phỏng vấn nữa.
Mai Lộng Ảnh cuối cùng không chống đỡ được, chấp nhận thất bại.


Vương Quốc Hoa đứng lên đang lặng lẽ rời đi thì bị cô gọi lại.
- Đứng lại.
Vương Quốc Hoa dừng nhưng không quay đầu lại, Mai Lộng Ảnh không tự giác hỏi một câu.
- Anh đã từng thích tôi chưa?

- Từng yêu tận xương tủy.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán nói nhưng nói xong hắn đột nhiên phát hiện mình nói theo bản năng. Vương Quốc Hoa nói chính là trước đây, câu này vẫn được chôn giấu trong lòng hắn mà không có cơ hội trả lời. Bởi vì cô chưa bao giờ hỏi hắn như vậy.

Mai Lộng Ảnh không hề do dự lao tới ôm chặt lấy hắn. Mai Lộng Ảnh hiểu lầm nhưng động tác này đủ để Vương Quốc Hoa nhớ lại cảnh trước đây.

Con người là động vật tình cảm, mối tình đầu rất khó phai mờ.

- Đừng đi.
Mai Lộng Ảnh nhỏ giọng nói, trong đầu Vương Quốc Hoa thoáng cái hiện cảnh Mai Lộng Ảnh dùng lời lẽ ngạo mạn chọc tức hắn, hắn đứng lên thì Mai Lộng Ảnh cũng ôm hắn như vậy, cũng nói một câu như vậy.

Vương Quốc Hoa đến bây giờ vẫn không rõ tâm tính của Mai Lộng Ảnh. Cô nói Vương Quốc Hoa thô bỉ, đê tiện nhưng sau đó ôm chặt lấy hắn.

- Cần gì chứ, cô rõ ràng là xem thường tôi.
Vương Quốc Hoa không làm rõ kiếp trước kiếp này, chỉ có thể nói theo quán tính.
- Tôi là người có xuất thân mà cô coi nhẹ, nhưng tôi biết mình không thể rời bỏ cô.

Vương Quốc Hoa đau nhói trong lòng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Hắn hít sâu một hơi nói.
- Tôi là cán bộ nhà nước, là người có vợ, cô không nên như vậy.

- Phì, cán bộ nhà nước thì sao? Tôi còn ít gặp ư? Nhận tiền đen, tham ô, bao gái, bọn họ có gì không làm. Dù là anh cũng chỉ có một người phụ nữ sao? Như vậy đi, tôi làm tình nhân cho anh, được chứ?
Mai Lộng Ảnh đột nhiên bỏ Vương Quốc Hoa ra, cô cười lạnh nói.

Vương Quốc Hoa lần này không hề do dự mở cửa, sau đó đóng bịch lại. Mai Lộng Ảnh ở trong phòng trợn mắt há mồm, hai tay ôm mặt co quắp ngồi xuống ghế.

Một cơn mưa thu làm tỉnh thành lạnh hơn, cơn mưa dày đặc không biết đâu là cuối. Xe Mazda màu đen chạy trên đường, Vương Quốc Hoa ngồi trong xe nhìn qua rất bình tĩnh nhưng thực tế lại có chút khẩn trương.

Sáng hắn nhận được điện của Ban tổ chức cán bộ bảo hắn lên một chuyến. Vương Quốc Hoa mới nhớ ra trước đây mình tới tỉnh Nam Thiên là do quan hệ của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.

Cuộc phỏng vấn lần trước đã trôi qua một tháng, chuyện của quận Hồng Sam quả thật được lên Nội tham. Nam phóng viên tên Khang Huy kia không dùng lời lẽ mỹ miều mà cả bài viết thảo luận nhiều về việc quận Hồng Sam thành công dựa trên trụ cột gì.


Báo thanh niên lại có một bài viết rất đẹp, bài viết chuyên đề về Vương Quốc Hoa. Đọc xong Vương Quốc Hoa rất tò mò, Mai Lộng Ảnh trước đây không thể hiện thiên phú viết văn, sao bây giờ lại viết hay đến thế?

Đỗ xe xong, Vương Quốc Hoa xuống xe lên bậc thang thì một người đàn ông trung niên đang cùng mấy quan chức đi ra, Vương Quốc Hoa theo bản năng đứng sang bên. Vị này hắn nhận ra, chính là chủ tịch tỉnh Đọan Phong.

- Chủ tịch tỉnh.
Vương Quốc Hoa còn chào một tiếng. Hầu hết các lúc Đọan Phong chỉ khẽ gật đầu rồi đi qua, về phần ai chào thì không nhớ đến.

Nhưng hôm nay Đọan Phong không ngờ dừng lại nhìn Vương Quốc Hoa rồi nói.
- Cậu là chủ tịch Tiểu Vương – quận Hồng Sam?

Thực tế qua lại giữa Vương Quốc Hoa và Đọan Phong chỉ giới hạn trong hội nghị công tác chính quyền toàn tỉnh, mà khi đó Vương Quốc Hoa chỉ ngồi ở xa xa nhìn thấy chủ tịch tỉnh Đọan Phong.

- Là tôi, không ngờ chủ tịch tỉnh lại có thể nhớ đến tôi.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Đọan Phong nghe xong cười nói:
- Được, rất khiêm tốn, sáng tạo trong công việc.
Bỏ lại câu này, Đọan Phong như tên gọi thoáng cái đi ngay.

Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu lắc đầu. Hắn lững thững lên văn phòng của Ban tổ chức cán bộ. Hắn tìm người hỏi một câu, đối phương không ngờ thoáng cái nở nụ cười rất tươi.

- Chủ tịch Tiểu Vương quận Hồng Sam, ha ha, trưởng ban Chu đã dặn, cậu lên đi.
Người đàn ông này chưa kịp báo danh tính đã chạy ra dẫn đường.

Vương Quốc Hoa thầm than thở, Ban tổ chức cán bộ do Trưởng ban Chu lãnh đạo đúng là làm cán bộ có thái độ tốt. Đáng tiếc chỉ trong nháy mắt gặp một vị khác cũng đến làm việc, không biết là đơn vị nào. Vị này chặn người đàn ông trung niên dẫn đường cho Vương Quốc Hoa mà nói.
- Trưởng phòng Vân, tôi…


- Anh có chuyện gì vậy hả? không phải đã bảo anh cuối tuần tới ư?
Họ Vân có chút khó chịu cắt lời đối phương, sau đó nhìn Vương Quốc Hoa lại lọ vẻ tươi cười.
- Chủ tịch Vương, tới ngay.

Thực tế từ văn phòng lớn đến văn phòng của Chu Thắng chỉ cách khoảng 20m mà thôi.

Chu Thắng vừa đen vừa gầy, nghe nói quê ở tỉnh Thiên Nhai, từ hình dạng có thể thấy là người điển hình khu vực duyên hải phía nam. Chẳng qua Chu Thắng nói chuyện rất lớn, cách cửa văn phòng dầy mà Vương Quốc Hoa vẫn nghe rõ.

Một phút sau Chu Thắng xuất hiện ở cửa phòng cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch Tiểu Vương đến, vào ngồi đi. Tiểu Lâm pha trà.
Trưởng phòng Vân đưa đến cửa không có hy vọng ở lại, chỉ có thể lặng lẽ nhìn Vương Quốc Hoa rồi rời đi.

- Chủ tịch Tiểu Vương, tổ chức đã quyết định giao thêm trọng trách cho cậu.
Chu Thắng vừa mở miệng đã nói câu làm người ta động lòng, Vương Quốc Hoa nở nụ cười, hơi khom người nói.
- Cảm ơn tổ chức tin tưởng, cảm ơn Trưởng ban Chu.

- Ha ha, có gì phải cảm ơn, chủ yếu là cậu làm tốt ở quận Hồng Sam. Ừ, sau khi tổ chức thảo luận quyết định cậu làm phó bí thư thị ủy, Phó thị trưởng thường trực thị xã Bắc Sơn. Sao, có tự tin không?

Hả, Vương Quốc Hoa nhảy ra, sao lại đến đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui