Phù Diêu

- Dạy dỗ con cháu như thế nào thì không cần tôi nói. Chẳng qua Nhâm Hiểu Đông kia quả thật không tiếp tục làm ở vị trí lãnh đạo nữa, nói dễ nghe một chút là ảnh hưởng ác liệt, nói khó nghe một chút là thằng quá khốn nạn, không khác gì tên lưu manh ngoài xã hội.
Vương Quốc Hoa không phải Sở Sở, hắn cân nhắc vấn đề không chỉ là phát tiết chút oán giận, còn phải cân nhắc đến thể diện của Sở Giang Thu. Nếu cứ muốn chỉnh chết thì về sau không tiện gặp mặt. Đương nhiên thể diện này chính là Nhâm Đại Giang, còn Nhâm Hiểu Đông trong mắt Vương Quốc Hoa thì không là nhân vật có chút phân lượng nào cả.

- Cái này mời chủ tịch Vương yên tâm, Đảng ủy Cục cung ứng điện thị xã đã quyết định khai trừ công chức.
Nhâm Đại Giang nói rất dứt khoát, không thể không nói người này khá quyết đoán, có khí độ. Vương Quốc Hoa mặc dù ra giá không cao nhưng đây là chặt đứt tiền đồ chính trị của Nhâm Hiểu Đông. Từ ý nghĩa nào đó mà nói là rất tàn nhẫn.

- Sau này tôi không muốn nhìn thấy hắn.
Sở Sở bỏ thêm một câu, lời này trông hơi quá đáng chẳng qua Nhâm Đại Giang nghe xong lại cười nói.
- Không vấn đề gì, tôi dự định để nó về quê kinh doanh. Nói ra thì quê tôi cũng có chút qua lại với chủ tịch Vương, quê tôi ở huyện Bình Sơn – thị xã Bắc Câu tỉnh Đại Giang, cách huyện Phương Lan có một ngọn núi.

Vương Quốc Hoa không ngờ có việc này, hắn coi như có ấn tượng tốt hơn đối với Nhâm Đại Giang, dù sao cũng là đồng hương.

- Tôi không hiểu mấy tình hình huyện Bình Sơn, kinh tế huyện Bình Sơn hình như rất bình thường.
Vương Quốc Hoa cũng chỉ thuận miệng nói, Nhâm Đại Giang không ngờ bắt đề tài này để nói.
- Chẳng qua bây giờ đã khác, cái này phải cảm ơn hạng mục chăn nuôi gia súc sạch mà chủ tịch Vương đưa vào. Bây giờ thị xã đã đưa chính xác, các hộ nông dân miền núi đã bắt đầu nuôi trâu thịt. Đợt tết tôi về nhà một chút, lãnh đạo huyện nói tới chuyện này, nói là thị xã cấp một khoản tiền chuyên môn để phát triển chăn nuôi gia súc.

Nhâm Đại Giang đã tìm không ít thông tin về Vương Quốc Hoa, mấy chuyện Vương Quốc Hoa từng làm thì y cũng có thể nói ra được, cũng có thể làm giảm ấn tượng ác liệt do Nhâm Hiểu Đông mang tới.

Quả nhiên Sở Sở nghe xong vẻ mặt cũng tốt hơn nhiều. Sau đó mọi người rất ăn ý, cũng không nhắc đến chuyện không thoải mái kia, nói chuyện hơn tiếng. Nhâm Đại Giang một lần nữa tỏ vẻ mời hai vị lúc rảnh rỗi lên tỉnh chơi.

Buổi chiều này trôi qua gió yên sóng lặng. Sáng thứ hai Sở Sở đi làm lãnh đạo Cục cung ứng điện thị xã tìm Sở Sở nói chuyện, tỏ vẻ muốn điều chỉnh phân công của cô, để cô làm việc quan trọng hơn. Sở Sở nói không cần, cô bây giờ rất tốt. Sở Sở không quá tham vọng.

Chuyến hành trình lên tỉnh của Vương Quốc Hoa và Sở Sở đã tiếp tục, chẳng qua đi xe khác. Lần này lên đường cảnh sát giao thông “tuần tra cuối tuần” tuy có trực nhưngko kiểm tra.

Cách xử lý Nhâm Hiểu Đông, Sở Sở tuy không quá hài lòng nhưng ngoài mặt cô vẫn không nói gì. Lúc lên đường Sở Sở nói với Vương Quốc Hoa đang lái xe.
- Anh có phải là quá mềm yếu không? Loại cặn bã như vậy mà cứ thế bỏ qua sao? Anh nghĩ xem nếu lúc ấy không có Lý Quốc Hổ thì anh nhất định bị đánh một trận. Đến lúc đó bị thương nặng thì tính ai chứ?

Vương Quốc Hoa có chút không nói gì. Sở Sở nói đúng nhưng Vương Quốc Hoa nếu dùng thủ đoạn bạo lực giải quyết vấn đề thì sẽ dễ dàng bị người túm được sơ hở. Loại chuyện ngốc như vậy thì Vương Quốc Hoa đương nhiên không làm.

- Em vốn muốn đánh gãy chân hắn, đều tại anh.
Sở Sở nghiến răng nghiến lợi nói một câu, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi nhíu mày, vợ mình đúng là thù dai.

Sở Sở nói cũng làm Vương Quốc Hoa xúc động không nhỏ. Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì muốn dựa vào quy định pháp luật để giải quyết vấn đề chẳng khác nào không làm được gì. Vương Quốc Hoa thực ra khá hài lòng với biểu hiện của Nhâm Đại Giang, nhưng có điểm hắn vẫn chưa nói đó chính là Nhâm Hiểu Đông vì sao không ra mặt xin lỗi, chút việc nhỏ này cũng không làm được sao?

Vương Quốc Hoa không còn gì để nói cả nhưng có người nói câu này cho hắn. Trên đường về Ngôn Lễ Hiếu đi xe của Nhâm Đại Giang, hai người vừa đi vừa nói chuyện đến đề nghị của Nhâm Đại Giang. Chính trường tỉnh Nam Thiên đang rối ren, chủ tịch tỉnh Miêu Hàm sau khi lui, trung ương cũng nhanh chóng có quyết định. Một vị phó bộ trưởng thường trực trở thành tân chủ tịch tỉnh.

Đối với việc Ngôn Lễ Hiếu làm như thế nào thoát đại nạn lần này, Nhâm Đại Giang cũng rất tò mò. Nhưng có một điểm có thể khẳng định chính là Ngôn Lễ Hiếu rất được bí thư Hứa tin tưởng. Nếu không lần này Ngôn Lễ Hiếu nhất định sẽ xong đời.

- Trưởng ban thư ký Ngôn, anh thấy kết quả lần điều đình này của tôi thế nào?
Nhâm Đại Giang vẫn có chút lo lắng nên hỏi một câu.

Ngôn Lễ Hiếu cười nói.

- Lão Nhâm, thằng cháu nhà anh gây rối mà không ra mặt xin lỗi ư?
Nhâm Đại Giang run lên, lúc này mới nhận ra gốc rễ của vấn đề. Không sai Vương Quốc Hoa chỉ nói tới việc của Nhâm Đại Giang mà không phải của Nhâm Hiểu Đông.

Nhâm Hiểu Đông biết mình gây họa lớn liền trốn về nhà. Nhâm Hiểu Đông là cháu trai duy nhất của Nhâm gia, ông bà nội nghe cháu sắp bị đánh liền sợ hãi khóc lóc.

Nhâm Đại Giang là người con có hiếu nên không có biện pháp gì với việc này, vì thế hắn đành ôm hy vọng tìm người cứu giúp.

Bây giờ Ngôn Lễ Hiếu nói ra làm Nhâm Đại Giang tỉnh ngộ.

- Lão Nhâm, ngày nào đó mà thằng cháu anh mà bị tai nạn gãy chân gãy tay thì đừng kinh ngạc. Hắn tìm mười mấy người đi lấy mạng người ta cơ mà.
Ngôn Lễ Hiếu lại nói tiếp, câu này mới là độc.

Nhâm Đại Giang lặng lẽ cúi đầu không nói chuyện, lúc này nếu hắn hỏi nên làm như thế nào thì đúng là thể hiện mình ngu ngốc.

Vương Quốc Hoa lái xe dừng trước nhà hàng trang sức trên tỉnh, Sở Sở không hiểu ý hắn. Vương Quốc Hoa mở cửa ra cười nói:
- Còn nhớ em nói anh nợ em không? Bây giờ chỉ cần em thích món nào thì anh sẽ mua.
Sở Sở ngồi trên ghế, hai mắt mở to. Mũi cô chua xót, hai tròng mắt ướt ướt. Đây không phải là Vương Quốc Hoa quên mà muốn để Sở Sở tự chọn món đồ mình thích. Ừ, còn cần Vương Quốc Hoa đi cùng thì mới đủ thành ý.

Nhà hàng này trước đó Vương Quốc Hoa đã hỏi qua, đây là cửa hàng trang sức lớn nhất tỉnh thành, nghe nói chủ là một người Hongkong.

Vội vàng đừng trước gương trang điểm lại, Sở Sở cầm tay Vương Quốc Hoa đi vào trong tiệm.

Về khí chất cả hai người đều rất chuẩn, nhất là dung mạo thật sự của Sở Sở càng làm cho người tay phải than thở. Nhân viên trong cửa hàng trong nháy mắt thấy hai người gần như đều hơi cúi người một chút.

- Lấy đồ trang sức tốt nhất cửa hàng cho tôi xem.
Sở Sở rất khí phách nói, Vương Quốc Hoa lại phối hợp khẽ gật đầu như mình bị thiệt thòi. Người không biết có lẽ nghĩ Vương Quốc Hoa là kẻ bị Sở Sở coi như là đồ thẻ thanh toán.

Thứ hai đi làm Ngôn Bá Thân chờ ở cửa văn phòng chủ tịch quận nửa tiếng, mặt này khẩn trương. Xe của chủ tịch Vương bị bắt, không ngờ lại do anh trai gọi tới. Lúc ấy Ngôn Bá Thân cảm thấy như trời sụp. Chức vụ phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy của Ngôn Lễ Hiếu còn do chủ tịch Vương cứu giúp, chức trưởng công an quận của mình có đáng gì. Nghe điện xong Ngôn Bá Thân bắt đầu run lên, đối với một người mê luyến quyền lực mà đột nhiên mất hết thì đúng là thảm họa.

- Thái độ nhất định phải thành khẩn, nhận sai cho tốt vào.
Ngôn Lễ Hiếu nói mấy câu, Ngôn Bá Thân nhớ rất kỹ.

Ngôn Bá Thân vốn muốn tới nhà nhận sai nhưng máy điện thoại của Vương Quốc Hoa tắt máy, cũng không ở nhà, không biết hai vợ chồng đi đâu nên Ngôn Bá Thân hôm nay tới sớm. Vừa chờ Ngôn Bá Thân vừa ngáp. Tối qua hắn đợi trước nhà chủ tịch Vương đến 2h đêm.

Vương Quốc Hoa muốn có thế giới riêng với Sở Sở nên tắt điện thoại di động. Hắn mua cho Sở Sở một chiếc nhẫn kim cương, một vòng tay phỉ thúy, đến nhà hàng Pháp ăn món chính tông, sau đó lấy phòng ở khách sạn. Hai vợ chồng đâu còn tâm trạng ở nhà. Cả đêm hai người quấn lấy nhau, Sở Sở bình thường không đáp ứng mấy yêu cầu quá đáng nhưng đêm qua cô đã làm theo tất cả.

Chuyện này nói cho Vương Quốc Hoa một đạo lý chính là đối phó với phụ nữ thì chỉ lời ngon tiếng ngọt là không đủ, mấy thứ có sức ảnh hưởng nhất chính là đồ phát sáng.

Ngôn Bá Thân đáng thương chờ tới đến giờ làm vẫn không thấy chủ tịch Vương xuất hiện. Cũng may Ngô Minh Chi đến trước, thấy Ngôn Bá Thân còn khách khí bắt chuyện. Biết ý đồ tới đây của Ngôn Bá Thân, Ngô Minh Chi dở khóc dở cười nói.
- Trưởng phòng Ngôn, ở việc này anh phải tự cầu phúc đi. Cao Thăng gần đây phản ánh chút tình hình với chủ tịch Vương đó.

Thấy Ngôn Bá Thân ở gian ngoài, mặt Vương Quốc Hoa sa sầm lại, lạnh lùng hừ một tiếng. Hắn đi thẳng vào tron không thèm để ý tới Ngôn Bá Thân.


Ngôn Bá Thân đứng ngây ra đó không dám theo vào, đợi lát sau Vương Quốc Hoa mới đi ra nói.
- Sao còn ở đây? Còn không đi tra rõ cho tôi, lần này nhất định phải chỉnh đốn cho tốt, làm không tốt thì cút.

Ngôn Bá Thân nghe vậy càng không dám đi, hắn vội vàng nói:
- Chủ tịch, cũng là tôi sai, tôi tới kiểm điểm, ngài muốn đánh muốn phạt tôi đều nhận.

- Tôi đánh anh làm gì, có chuyện đều do cả nước làm, không phải một mình nhà anh. Nhưng tôi muốn nói rõ với anh khi tôi cầm quyền ở quận Hồng Sam thì tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy. Công việc bên công an quận thì tôi luôn rất ủng hộ, có khó khăn anh có thể nói với tôi. Đã lần nào tôi bác bỏ đơn xin tiền của anh chưa?
Bị Vương Quốc Hoa mắng một trận, Ngôn Bá Thân chỉ có thể liên tục gật đầu.
- Vâng vâng, chủ tịch quận phê bình rất đúng.

Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:
- Anh về đi, tôi cho anh một tuần, nếu còn xuất hiện hiện tượng như vậy nữa thì anh biết tôi làm như thế nào đó.

Câu nói lạnh lùng này lại làm Ngôn Bá Thân yên tâm.

Ngôn Bá Thân vội vàng thẳng lưng ưỡn ngực nói.
- Chủ tịch, tôi mang tới một phương án chỉnh đốn công an quận, tôi muốn báo cáo với ngài.
Vương Quốc Hoa gật đầu hài lòng vì đối phương nhanh như vậy đã có chuẩn bị. Vì thế hắn gật đầu nói.
- Vậy vào trong rồi nói, tôi rất bận, cho anh năm phút.

Năm phút báo cáo xong, Ngôn Bá Thân cười hì hì đi ra. Chẳng qua vừa xuống lầu lên xe là mặt hắn đổi hẳn.
- Đến đội cảnh sát giao thông.

Xe đang trên đường, Ngôn Bá Thân gọi điện cho văn phòng thông báo mấy cấp phó cùng đội cảnh sát giao thông, có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với mọi người. Các cấp phó chạy tới biết nguyên nhân, tên phó phụ trách giao thông thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

- Nhìn đội ngũ mà anh lãnh đạo đi, anh bảo tôi nói anh thế nào bây giờ hả? Anh đừng thấy oan ức, tôi tới chờ ở cửa văn phòng chủ tịch Vương từ 6h sáng đó.
Ngôn Bá Thân mắng xong liền nói thêm.
- Viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ đưa tới văn phòng tôi.

Hai tên cảnh sát giao thông bắt xe Vương Quốc Hoa bị Đảng ủy cục tuyên bố cách chức.

Hội nghị kéo dài đến hơn 3h chiều, buổi trưa mọi người đều ăn cơm hộp.
Ngôn Bá Thân lấy thượng phương bảo kiếm mà chủ tịch Vương đưa ra không ngừng mắng một loạt cấp phó, càng tiến hành điều chỉnh phân công ở đội cảnh sát giao thông, giao cho Cao Thăng phụ trách.

Sau khi hội nghị kết thúc Ngôn Bá Thân dẫn theo mấy cấp phó cùng chạy tới văn phòng Vương Quốc Hoa báo cáo.

Sở Sở cũng đi làm muộn và gặp cảnh khá khác. Trước đây khi đi làm cô không quản công việc mấy, trong văn phòng cũng rất nhàn, mấy lãnh đạo khác của cục cung ứng điện đều tỏ vẻ xa lánh cô, không muốn chọc vào.

Sở Sở đến muộn gần tiếng ai ngờ cục trưởng lại đang đứng ở cửa văn phòng cười nói.

- Cục trưởng Sở có bận không, tôi có chút chuyện cần bàn.

Sở Sở nói.
- Được, tôi sang ngay.
Vị cục trưởng kia nói.
- Không cần, nói chuyện ngay ở văn phòng chị cũng được.

Kết quả cuộc nói chuyện làm cục trưởng yên tâm. Sở Sở không có ý đoạt quyền, không có tâm tư đòi thêm trọng trách.

Hết giờ làm về nhà Sở Sở thấy Vương Quốc Hoa vào cửa liền lao tới hôn loạn, sau đó cô nói chuyện xảy ra hôm nay. Vương Quốc Hoa trải qua việc này cũng đưa ra một kết luận chính là phụ nữ đều thích lợi nhỏ, đều thích được tặng quà.

Sở Sở chưa hết nhiệt tình, về đên văn phòng ôm Vương Quốc Hoa bắt đầu hôn loạn không chịu trách nhiệm, làm hắn đứng dậy thì cô lại ra vẻ đáng thương nói.
- Không được, còn đau.

Chủ tịch quận đại nhân hừ lạnh một tiếng lao tới sờ loạn yêu tinh.

Tóm lại kết quả nửa tiếng sau Sở Sở lẩm bẩm nói:
- Xót chết.

Hôm sau đi làm người của công ty máy nông nghiệp Hồng Tinh đến tìm Vương Quốc Hoa, báo cáo chuyện của Chu Tĩnh đã có kết quả khá tốt. Sự nhiệt tình của thị xã Bắc Sơn đối với nhà đầu tư có thể nói nằm ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa. Có công ty đến đầu tư ủy ban thị xã Bắc Sơn và ủy ban huyện Nhạc Lai đều rất coi trọng, đưa ra chính sách khá ưu đãi.

Chu Tĩnh còn tỏ vẻ lãnh đạo chủ yếu của ủy ban huyện sắp tới sẽ đến học tập kinh nghiệm tiên tiến của quận Hồng Sam.

Huyện anh em có thể tới học tập chính là một loại khẳng định với công việc của quận Hồng Sam.

Vương Quốc Hoa tỏ vẻ hoan nghênh, dặn vài câu rồi tiễn người đi. Đối với Chu Tĩnh, Vương Quốc Hoa thật ra muốn giữ đối phương lại vài hôm, đáng tiếc Chu Tĩnh tỏ vẻ không thể đợi được, phải về tổ chức công nhân học lại kỹ thuật.

Sau đó Vương Quốc Hoa báo cáo qua với qq việc ủy ban huyện Nhạc Lai đến học tập kinh nghiệm, qq khá cao hứng. Chẳng qua nó chưa đủ để bù lại khe rãnh sau hội nghị lần đó. Vì thế thái độ của qqq khá lạnh nhạt. qq thấy rõ có vài chuyện không thể đụng vào nên quyết định không chọc vào Vương Quốc Hoa. Nói khó nghe một chút chính là bổn phận.

Qq vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ. Việc này là do hiệu quả qq lại lên thị xã nhưng bị Lâm Tĩnh nói một câu không nóng không lạnh.
- Phải chú ý đoàn kết, đảng ủy cần quản việc nên quản.

Phải nói Lâm Tĩnh đã không còn tâm trí mà nghĩ tới việc của quận Hồng Sam. Hội nghị trên tỉnh kết thúc, Lâm Tĩnh nhận được kết quả khá hài lòng. Bắc Kinh truyền tin tới vị trí phó chủ tịch phụ trách văn hóa, giáo dục gần như chắc chắn là của cô. Nhưng chuyện vẫn có ẩn số khi chưa có quyết định vì vậy Lâm Tĩnh không muốn mạo hiểm gì cả.

Một tháng bình tĩnh trôi qua, quy hoạch cuối cùng của quảng trường trung tâm quận Hồng Sam đã có. Trong hội nghị thường trực ủy ban – Diêu Hiểu Hoa đề nghị lấy hình thức đấu thầu công khai trên diện rộng nhưng tạo ra không ít âm thanh phản đối.

Chuyện đấu thầu ra bên ngoài không phải việc mới mẻ, Vương Quốc Hoa không ngờ được trong hội nghị lại có nhiều tiếng phản đối như vậy. Ngay cả Giản Hòa Phương bình thường không lên tiếng cũng nói:
- Địa phương không phải không có công ty xây dựng, tư cách cũng không có vấn đề gì.

Chuyện cuối cùng còn phải thông qua hội nghị thường ủy, đối với việc này Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ mà đề nghị mọi người giơ tay biểu quyết. Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ cũng là cho thấy thái độ của hắn. Chuyện này hắn không xen vào chỉ là vấn đề chất lượng phải được đảo bảo.

Kết quả biểu quyết là ngang nhau, Vương Quốc Hoa bỏ phiếu trắng, phiếu này rất rõ ràng.

Chuyện không được xác định, Vương Quốc Hoa đành phải nói.
- Nếu không thể thống nhất ý kiến thì trực tiếp đưa ra hội nghị thường ủy.

Câu nói của Vương Quốc Hoa tạo phản ứng rất lớn, một ít người bắt đầu tính toán không biết chút ý đồ của mình có bị Vương Quốc Hoa biết không?


- Tôi có đề nghị này mời mọi người thảo luận. chủ tịch Vương đã nhiều lần nhẫn mạnh đảm bảo chất lượng công trình, tôi thấy mọi người có thể suy nghĩ quanh phương diện này.
Mã Ngọc Cao đột nhiên tung ra một câu như vậy.

Câu này thực ra có ý cảnh cáo.

Sau khi hội nghị kết thúc, Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Mã Ngọc Cao rồi từ từ rời đi.

Vương Quốc Hoa vừa về văn phòng thì Mã Ngọc Cao đã đuổi tới. Hắn cười nói.
- Chủ tịch, tôi có chút công việc cần báo cáo.

Vương Quốc Hoa cười cười chỉ vị trí đối diện, Mã Ngọc Cao bất an nói.
- Chủ tịch, không phải tôi có tư tâm mà gần đây có người càng lúc càng chuyên quyền.

Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói.
- Nói càn, chuyện này Diêu Hiểu Hoa đã báo cáo với tôi. Anh đó, tụ tập đám người định động tay chân đừng nghĩ tôi không biết. NHớ, về sau tôi không muốn thấy việc này.

Mã Ngọc Cao vội vàng tỏ vẻ tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo, sau đó hắn đổi giọng.
- Chủ tịch, gần đây mảng tôi phụ trách quản lý có một khoản kinh phí nhưng Diêu Hiểu Hoa giữ lại, chuyện này ngài biết không?

Mã Ngọc Cao phụ trách nông nghiệp, gần đây làm hoạt động đưa kỹ thuật xuống thôn, xã. Sản xuất nông nghiệp của quận Hồng Sam chiếm tỉ trọng rất nhỏ trong GDP, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì phân lượng của Mã Ngọc Cao là kém hơn các phó chủ tịch khác. Diêu Hiểu Hoa vẫn luôn coi trọng sản xuất công nghiệp, cho rằng phát triển kinh tế thì sản xuất nông nghiệp chỉ đứng vị trí cuối. Đối với việc làm của Mã Ngọc Cao, Diêu Hiểu Hoa ngoài mặt không nói nhưng trong lòng cho rằng lãng phí tài chính. Vì thế Mã Ngọc Cao tự nhiên muốn phản kích.

- Được rồi, không nói chuyện này, cầm tới đây, tôi ký tên.
Vương Quốc Hoa không đi điều hòa mâu thuẫn giữa Mã Ngọc Cao và Diêu Hiểu Hoa, mà chỉ nói một câu như vậy. Mã Ngọc Cao cười hì hì rời đi. Hắn cũng biết mình nếu không nhảy ra nhằm vào Diêu Hiểu Hoa thì chưa chắc Vương Quốc Hoa đã vui.

Gần đây tổ hợp Diêu Hiểu Hoa, Đặng Ngâm có quyền lên tiếng khá lớn ở ủy ban quận. Quảng trường trung tâm vốn do Vương Quốc Hoa phụ trách chính, ba người Diêu Hiểu Hoa, Lý Quốc Quang, Mã Ngọc Cao tiến hành công việc cụ thể, thực tế Diêu Hiểu Hoa đoạt quyền chính, Lý Quốc Quang không tranh, dù sao hắn làm ở quận Hồng Sam có vài năm là nhất định sẽ đi, nhưng thật ra Mã Ngọc Cao cũng muốn tranh một chút nhưng khó.

Buổi chiều Diêu Hiểu Hoa đến, vừa thấy Vương Quốc Hoa đã nói.
- Chủ tịch quận, tôi có chút việc đến báo cáo với ngài.

Sau khi hội nghị kết thúc Diêu Hiểu Hoa đã tìm Đặng Ngâm nói chuyện. Phải biết rằng Mã Ngọc Cao nhảy ra trong hội nghị thì đó là đại biểu nhiều ý nghĩa. Cho nên Đặng Ngâm thoáng phân tích rồi nói:
- Lão Diêu, gần đây anh quá có danh tiếng.
Diêu Hiểu Hoa quyết đoán tới báo cáo về tình hình công việc gần đây của, cũng như thái độ của một số đồng chí với mình. Vương Quốc Hoa từ tốn nói.
- Lão Diêu, anh làm việc rất có trách nhiệm nhưng cần chú ý phương thức làm việc.

Chuyện có thể nói đã qua, ý kiến ở ủy ban quận một lần nữa đã thống nhất.
….
Tối Vương Quốc Hoa về nhà, Sở Sở mặt mày quái dị nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi có chút buồn bực nói.
- Sao vậy?
- Em không ngờ anh âm hiểm như vậy?

Vương Quốc Hoa lộ vẻ hung dữ.
- Cô em, em mà nói lung tung là phỉ báng anh đó.
Sở Sở cười phá lên lao tới quấn chặt lấy hắn như bạch tuộc, biến mình thành con gấu ôm rồi hôn loạn.
- Em biết anh hiểu em nhất, ừ, tai nạn xe rất tốt.

Thực tế sáng nay khi đi làm Vương Quốc Hoa nhận được điện của bệnh viện, nội dung là đồng chí Nhâm Hiểu Đông – chánh văn phòng cục cung ứng điện thị xã hôm nay ở tỉnh bị một xe máy đè gãy chân. Thực tế bây giờ Nhâm Hiểu Đông đã bị cách chức nhưng có người gọi tới làm Sở Sở nghĩ đến Vương Quốc Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui