- Tên này không phải thứ tốt. Hắn chỉ ước gì chuyện làm lớn, tốt nhất để ông nội nghe được.
Sở Sở vừa khởi động xe vừa oán giận.
Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn xe rời đi, mặt có chút nhăn nhó. Chẳng qua chuyện nếu đã như vậy thì không thể thu tay lại được. Thư ký Ngô Minh Chi vừa lúc xuất hiện dưới lầu, thấy Vương Quốc Hoa, y đi nhanh lên nói.
- Chủ tịch quận, tôi đã bảo lão Tương đi đổi xe, chiếc xe Audi trong gara ngài thấy sao?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nối.
- Thôi, không thích hợp, lát mang xe đi đại tu, mấy hôm nay tùy tiện tìm một xe là được.
Ngô Minh Chi có chút do dự nhưng vẫn nói ra hành vi của lão Tương, cuối cùng hắn còn bồi thêm một câu.
- Tôi biết nói như vậy sẽ là không tốt đối với lão Tương, nhưng nếu không nói với ngài thì tối tôi sẽ mất ngủ.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả nói.
- Cậu làm rất đúng, lát tôi sẽ tìm điểm sai lầm khác để đổi người.
Nói thật Vương Quốc Hoa cũng có chút tức giận nhưng cẩn thận suy nghĩ thấy Ngô Minh Chi làm như vậy cũng có lý. Hoàn cảnh gia đình lão Tương khá bình thường, người này ngoài thích kiếm chút lợi thì không có tật xấu khác. Nhưng từ góc độ khác mà nói thì thích kiếm chút lợi thì có nghĩa là có thể dễ dàng bị thu mua, người như vậy tuyệt đối không thể giữ bên cạnh.
Ngô Minh Chi nghe xong liền lộ vẻ khổ sở, Vương Quốc Hoa biết tên này còn niệm tình nên cười giải thích.
- Bố trí một vị trí khác tốt tốt cho hắn, cũng đừng làm hắn bị thiệt quá.
Trác Quyền rất để tâm tới hạng mục xây dựng cô gái, trong hội nghị thường ủy buổi sáng lại nhắc tới việc này. Vương Quốc Hoa đưa ra việc xây dựng đô thị cần phải có quy hoạch lâu dài nhưng cũng phải theo sát phương châm “Hồng Sam xannh”
Đối với việc này phòng quy hoạch tỏ vẻ năng lực bản thân có hạn, đã phái người ra tỉnh ngoài khảo sát, hôm qua vừa mới về. Hôm nay Trác Quyền đã nhắc tới việc này, Vương Quốc Hoa mặc dù ngoài mặt không nói nhưng trong lòng có chút không hài lòng. Nguyên nhân không vì gì khác, người phòng quy hoạch sao không tới báo cáo? Trác Quyền trước đó sao không báo mình một tiếng.
Dù nhìn từ góc độ nào thì Trác Quyền đưa ra chuyện quy hoạch trong hội nghị cũng là có ý bá đạo. Vấn đề là Trác Quyền có đủ thực lực để chơi trò bá đạo không? Hoặc là đây lại là thử dò xét? Hay là thời kỳ hợp tác tốt đẹp của hai người sắp qua đi?
Tâm trạng Vương Quốc Hoa có chút phức tạp, nếu muốn làm tốt công việc gì đó thì kiểu gì cũng có mâu thuẫn.
Trác Quyền từ tốn nói, ý của phòng quy hoạch là muốn mời các đồng chí ở Cục quy hoạch – thành phố Tô Châu khá nổi tiếng trong phương diện này đến khảo sát thực địa rồi tiến hành quy hoạch tổng thể. Đối với đề nghị này Vương Quốc Hoa cũng không phản đối, việc chuyên môn cần chuyên gia đến làm. Chẳng qua hắn nhớ đến một chuyện ở nên khẽ nhíu mày.
Vương Quốc Hoa nhớ đến tường thành của Tô Châu, sau giải phóng có vài tên quan chức đáng chết lấy lý do phát triển đô thị mà phá bỏ tường thành khá đầy đủ lại.
Cái nhíu mày của Vương Quốc Hoa làm Trác Quyền đang nói chuyện có chút lo lắng trong lòng.
Chuyện này hắn không phải đơn giản chỉ là nóng vội, mục đích rất rõ ràng chính là muốn thông qua hạng mục xây dựng cô gái để nắm được đủ quyền lên tiếng. Trác Quyền không muốn là kẻ hữu danh vô thực, ở trong này có lợi ích rất lớn. Làm thường vụ thị ủy, bí thư quận ủy nên Trác Quyền tự nhận mình không kém ai cả.
- Chuyện này phòng quy hoạch trước đó sao không báo cáo với tôi? Chẳng lẽ nói tôi là lãnh đạo không thể tiếp nhận ý kiến chính xác sao?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói một câu cắt ngang lời của Trác Quyền.
Không khí hội nghị thoáng cái thay đổi, đây là lần đầu tiên Vương Quốc Hoa đột nhiên mở miệng ngắn lời trong hội nghị từ khi Trác Quyền nhận chức. Tất cả thường vụ đều thoáng cái chấn động.
Từ khi Trác Quyềnq nhận chức tới nay, Vương Quốc Hoa đều tỏ vẻ tôn trọng, làm việc cũng nhã nhặn nhưng các vị ngồi đây đều biết Vương Quốc Hoa không phải là người ai muốn xếp đặt như thế nào cũng được. Vương Quốc Hoa là con sói, lúc cần thu nanh, bây giờ thì hắn đang lộ răng nanh ra.
Lúc Trác Quyền lên tiếng, phòng hội nghị còn có tiếng xôn xao, trao đổi riêng nhưng khi Vương Quốc Hoa vừa nói một câu thì tất cả đều yên tĩnh. Trác Quyền hơi giơ miệng nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì. Nếu như muốn dùng một từ để hình dung tâm trạng của Trác Quyền lúc này thì đó chính là phức tạp. Một loạt tâm trạng đan xen nhau như hận, xấu hổ, tức giận, không cam lòng.
Yên tĩnh gần một phút Trác Quyền mới bình tĩnh lại. Hắn ho khan một tiếng nói.
- Chủ tịch Quốc Hoa, hôm qua phòng quy hoạch báo cáo với tôi, chắc chưa kịp báo cáo với cậu, chuyện này do tôi hơi gấp một chút.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Tôi không có ý phản đối, tôi chỉ có chút khó hiểu mà thôi. Đây là chuyện tốt, tôi đồng ý.
Xung đột kịch liệt trong dự đoán không xảy ra, Vương Quốc Hoa khá khắc chế, khi Trác Quyền hơi lộ ra tia nhân nhượng thì hắn ngừng công kích, không tiếp tục dây dưa.
Hội nghị sau đó diễn ra theo bình thường nhưng mọi người đều biết tất cả đã có thay đổi.
Từ quy hoạch chỉnh thể đến xây dựng, trong nội dung lên tiếng tiếp theo Trác Quyền hơi trầm thấp một chút. Nhưng các thường vụ bên chính quyền khi nói chuyện đều bắt đầu nhấn giọng đôi chút. Đúng thế, vì Vương Quốc Hoa nhẫn nhịn nên trong thời gian qua tiếng nói bên ủy ban không cao, hôm nay hơi đột nhiên phát lực, đây hoàn toàn không trong dự liệu nhưng mọi người đã có thói quen chỉ cần Vương Quốc Hoa lên tiếng thì sẽ lấy hắn làm cơ sở. Đây là uy tín của chủ tịch quận. Trác Quyền sau khi tuyên bố kết thúc hội nghị liền vội vàng rời đi, không ở lại thêm một giây.
Vương Quốc Hoa thật ra không nhanh không chậm thu dọn đồ, lúc rời đi thì có người ân cần chào hỏi.
- Chủ tịch quận đi thong thả.
Trác Quyền ra khỏi phòng hội nghị liền đi xuống lầu lập tức lên xe chạy tới thị xã. TỚi thị xã, hắn đến thẳng văn phòng Lâm Tĩnh, thấy Lâm Tĩnh chào rồi Trác Quyền nói.
- Bí thư Lâm, tôi gặp vấn đề khó khăn.
Lâm Tĩnh có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Trác Quyền sau khi nhận chức đến kể khổ với cô. Phải nói trong thời gian này Lâm Tĩnh rất hài lòng với tình hình của quận Hồng Sam. Vương Quốc Hoa rất yên phận, Trác Quyền cũng nghe lời, thành tích không ngừng xảy ra. Đối với Lâm Tĩnh là bí thư thị ủy mà nói thì đây là chuyện đáng để vui mừng.
- Gặp vấn đề gì khó ư?
Lâm Tĩnh theo bản năng nói chậm đi tỏ vẻ coi trọng.
Q lúc này nói qua chuyện trong hội nghị, cuối cùng hắn nói.
- Trước đó phòng quy hoạch đúng là không báo cáo nhưng nhất định phải đột nhiên nói ra trong hội nghị như vậy sao?
Mạnh Vũ Vi bưng nước chè vào thấy vẻ mặt Lâm Tĩnh khá nặng nề, cô rất tự nhiên nói.
- Bí thư Lâm, phải lên tỉnh họp.
Lâm Tĩnh ừ một tiếng đứng lên nói với q.
- Anh đi làm việc khác đi, chờ tôi về rồi nói tiếp.
Trác Quyền có chút thất vọng đứng lên cáo từ. Lâm Tĩnh đợi hắn đi ra mới hỏi Mạnh Vũ Vi.
- Sao, em có gì định nói ư?
Mạnh Vũ Vi cười nói.
- Em lo chẳng may chị nói gì đó để Trác Quyền hiểu lầm thì…
Mạnh Vũ Vi biết rõ tâm tư của Lâm Tĩnh. Đối với Vương Quốc Hoa, trong lòng Lâm Tĩnh vẫn có một cây kim. Nhưng từ góc độ lợi ích của Lâm Tĩnh mà nói thì một khi quận Hồng Sam có mâu thuẫn, loạn thì sẽ ảnh hưởng đến đại sự của Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh phì một tiếng.
- Vũ Vi, em càng lúc càng trưởng thành, vừa nãy chị đúng là có chút thiếu kiễn nhẫn, thiếu chút nữa nói ra lời không nên nói. Em nói Vương Quốc Hoa này sao lại không nhường Trác Quyền một chút chứ?
Mạnh Vũ Vi cười nói.
- Vương Quốc Hoa này theo em hiểu thì mọi việc đều có một giới hạn, nếu qua thì hắn sẽ không chấp nhận.
Lâm Tĩnh nghe vậy liền cười nói.
- Câu nói này rất chính xác. Vương Quốc Hoa là như vậy, Trác Quyền lại khá mềm yếu, Vương Quốc Hoa vừa nhe răng là Trác Quyền không biết làm sao.
Câu nói của Lâm Tĩnh mang theo chút tâm trạng, lúc trước cô coi trọng Trác Quyền không phải vì tính cách mềm yếu của hắn sao?
- Không bằng nhân lúc hắn lên thị xã làm việc thì chị nhắc nhở hắn một chút. Chẳng qua Vương Quốc Hoa là kẻ ăn mềm không ăn cứng.
Nhắc đến câu này mặt Mạnh Vũ Vi hơi nóng lên, trong lòng có chút dao động. Về chính trị Mạnh Vũ Vi lấy Lâm Tĩnh làm mục tiêu, kết hôn hay không đối với cô không quan trọng. Vấn đề là phụ nữ cuối cùng vẫn có ham muốn, Vương Quốc Hoa bây giờ đã kết hôn, Mạnh Vũ Vi đúng là không tiện mặt dầy quấn lấy hắn.
- Bỏ đi, cái này chị không thể nói. Đúng, lúc lên tỉnh họp thì tìm cơ hội nói vài câu với Cao Nguyên, truyền tới tai bí thư Hứa là đủ rồi, không chừng như vậy còn có tác dụng hơn.
Lâm Tĩnh nghĩ ra một biện pháp, việc này không thể trực tiếp báo cáo với Hứa Nam Hạ, nếu không cô là một bí thư thị ủy không đủ tư cách.
Vương Quốc Hoa có thể nghĩ tới tâm lý của Trác Quyền nhưng dù như thế nào hắn cũng không ngờ được Trác Quyền sẽ lên kể khổ với Lâm Tĩnh. Làm xong vài việc đã gần tới giờ cơm trưa. Vương Quốc Hoa cầm tài liệu định suy nghĩ nên đi đâu ăn thì máy điện thoại vang lên.
Lâm Tĩnh ở bên kia cười ha hả nói.
- Quốc Hoa, chuyện của Sở Sở không nên làm loạn.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu vội vàng nói:
- Chuyện này sao lại truyền tới tai bố?
Sở Giang Thu nói.
- Không phải là do Sở Sở sao? Nó gọi điện cho thư ký Chu, bảo người ta từ bên trên tạo áp lực cho Nhâm Hạo Phong – cục cung ứng điện tỉnh Nam Thiên. Nhâm Hạo Phong sợ hãi tìm qua đủ quan hệ mới tìm tới bố. Đám người kia đúng là có bản lĩnh không nhỏ, nhanh như vậy đã tìm tới bố. Ôi, một người bạn cũ mở miệng, con bé Sở Sở này thì bố không nói được, đành phải nhờ con đi khuyên.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi thầm nói Sở Sở này đúng là, trước mặt còn bảo do mình đi làm.
- Như vậy ư? Chẳng qua thằng kia quá đáng ghét, con cũng muốn chặt đứt chân hắn.
Vương Quốc Hoa nhìn như không chịu buông nhưng thực tế đã đáp ứng nói chuyện giúp. Chẳng qua hắn có điều kiện chuyện không thể quên như vậy, chút thái độ này cũng phải thể hiện ra.
- Bố biết điều này là làm khó con. Vợ thiếu chút nữa bị người khi dễ, dù là ai cũng không thể chấp nhận. Như vậy đi, để bố nói với bên kia bảo thằng kia cút khỏi cục cung ứng điện thị xã Giang Đông, sau đó người trên tỉnh sẽ dẫn người đến xin lỗi.
Sở Giang Thu thực ra là có ý nói giúp người kia. Sở Giang Thu biết rõ Vương Quốc Hoa mà muốn xử lý thằng kia thì nhất định sẽ ra tay rất độc ác. Vương Quốc Hoa nhìn như nho nhã nhưng thực tế nếu đã hại ai đó thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Mặc dù việc này không thể nói gì được vợ chồng Vương Quốc Hoa nhưng Sở Giang Thu đúng là phải nể mặt bằng hữu.
Nghe thấy giọng điệu khá nghiêm túc của Sở Giang Thu, Vương Quốc Hoa biết nếu còn kiên trì thì Sở Giang Thu sẽ mất hứng. Vương Quốc Hoa có chút bực mình nhưng Sở Giang Thu dù sao cũng là bố vợ, hắn chỉ có thể nhịn.
- Cứ như vậy đi, con vốn định bắt giam thằng này một thời gian sau đó lưu lại ký hiệu. Nhưng bố đã mở miệng thì bỏ đi.
Vương Quốc Hoa nói một câu như vậy, Sở Giang Thu nghe xong không khỏi nhăn mặt thầm nghĩ con rể mình đúng là độc ác hơn mình.
Chuyện phát triển tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa. Hắn không ngờ Sở Sở gọi điện kiện cáo mà lại có kết quả như vậy. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, chuyện này nhìn như ly kỳ nhưng nó lại là bình thường trong cuộc sống này.
Chiều Vương Quốc Hoa tan làm sớm nửa tiếng để lên thị xã đón Sở Sở. Nửa đường hắn nhận được điện của Cao Nguyên, tên này rất âm hiểm cười ha hả nói.
- Quốc Hoa, cậu lợi hại thật, bí thư Lâm mà cũng không làm gì được cậu.
Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, sao lại có Lâm Tĩnh xen vào ở đây. Sau đó hắn hỏi mới biết Lâm Tĩnh lên tỉnh họp tìm lúc rảnh rỗi nói chuyện với Cao Nguyên về việc giữa Trác Quyền và Vương Quốc Hoa.
- Sao, chuyện này còn có thể trách tôi ư?
Vương Quốc Hoa bắt đầu nói với giọng khó chịu, Cao Nguyên cười nói.
- Bên bí thư Hứa không nói gì mà chỉ cười cười. Chẳng qua chút việc nhỏ này mà Lâm Tĩnh cũng nói với tôi thì có thể biết tâm lý của ả.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nguyện nghe.
Cao Nguyên cười nói.
- Bí thư Hứa không nói, tôi chỉ là đoán cảm thấy Lâm Tĩnh bây giờ là đang nhìn quanh. Lâm Tĩnh đang tranh thủ vị trí phó tỉnh, lý lịch mặc dù kém một chút nhưng cục diện ở thị xã Giang Đông khá tốt, đứng hàng đầu của tỉnh. Lâm Tĩnh có người ở bên trên. Nói như thế nào nhỉ, bây giờ Lâm Tĩnh đúng là đang có cảm giác tốt, cậu chú ý một chút.
Cao Nguyên có ý tốt, chẳng qua theo Vương Quốc Hoa hiểu về Hứa Nam Hạ thì Lâm Tĩnh làm như vậy sẽ không đúng tâm tư của Hứa Nam Hạ. Lâm Tĩnh hy vọng mượn Cao Nguyên để truyền lời tới tai Hứa Nam Hạ, nhưng Hứa Nam Hạ nhất định cho rằng phụ nữ chính là phụ nữ, cán bộ chọn ra cũng là như vậy.
- Nói như vậy cơ hội của Lâm Tĩnh lần này là rất lớn ư?
Vương Quốc Hoa nghe ra một ý nên trực tiếp hỏi.
Cao Nguyên nói.
- Đúng thế, cơ hội rất lớn, tỉnh bây giờ không có nữ cán bộ gì tốt, Lâm Tĩnh quả thật là chiếm cơ hội lớn.
Cuộc điện này Cao Nguyên sẽ không vô duyên vô cớ gọi tới. Vương Quốc Hoa biết nhất định là ý của Hứa Nam Hạ. Không phải Hứa Nam Hạ có yêu cầu đặc biệt gì mà là bây giờ đang ở thời khắc quan trọng của việc điều chỉnh nhân sự của tỉnh. bí thư Hứa không hy vọng có chuyện phiền phức. Đây coi như là trí tuệ chính trị của bí thư Hứa chứ? Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy.
Thực tế Vương Quốc Hoa cũng không có ý đuổi tới cùng, đáng tiếc Trác Quyền thiếu kiên nhẫn, Vương Quốc Hoa liền đánh giá thấp hắn đi một bậc. Chút chuyện nhỏ này cũng phải đi kể nể mà không biết lợi dụng ưu thế trên một cấp để chèn ép mình ư?
Vương Quốc Hoa nghĩ tuy không sai chẳng qua thực tế lại có chút khác biệt. Chủ yếu do bối cảnh của Vương Quốc Hoa quá mẫn cảm. Trác Quyền dù có chút thủ đoạn kịch liệt nhưng nếu không được Lâm Tĩnh ủng hộ và gật đầu thì hắn căn bản không dám dễ dàng làm mâu thuẫn trở nên kịch liệt.
Nói cách khác Lâm Tĩnh lo lắng là hơi thừa, Trác Quyền hoàn toàn là chim sợ cành cong. Cũng khó trách Trác Quyền, Vương Quốc Hoa đột nhiên phát tác trong hội nghị, bên ủy ban lập tức có tiếng nói chung, đều lên mặt, bên quận ủy lại không có ai đứng ra nói chuyện giúp Trác Quyền, toàn bộ đều nhìn phái ủy ban quận biểu diễn. Đường đường là thường vụ thị ủy thì trong lòng sao có thể vui vẻ, không có chút suy nghĩ mới là lạ.
Vấn đề là suy nghĩ của Vương Quốc Hoa rất đơn giản, mọi người đều làm việc, cùng làm việc thì mới có lợi mà. Sao phải tranh đoạt vỡ đầu chảy máu. Việc này Vương Quốc Hoa cũng có trách nhiệm, từ sau khi Trác Quyền nhận chức đến nay thì Vương Quốc Hoa rất nhường nhịn khiến cho Trác Quyền dần xuất hiện dã tâm.
Chỉ là ai ngờ được Trác Quyền không chịu nổi một kích của Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa tạm thời đi một xe Poussin tới cổng cục cung ứng điện thị xã. Xe tới cửa, bảo vệ chặn xe lại. Vương Quốc Hoa ngồi im trên xe không nhúc nhích, hắn chỉ đưa mắt nhìn Ngô Minh Chi ngồi ghế trên. Ngô Minh Chi lập tức hiểu ý mở cửa xuống xe lớn tiếng nói với bảo vệ.
- Đây là xe của chủ tịch quận Hồng Sam, chủ tịch quận là chồng của cục trưởng Sở các anh.
Câu này làm bảo vệ co đầu rụt cổ. Thị xã Giang Đông có năm quận, quận Hồng Sam là trường hợp đặc biệt. Theo lý thuyết chủ tịch quận có cấp bậc tương đương với cục trưởng của cục cung ứng điện, nhưng câu nói chồng của cục trưởng Sở mới có sức chấn động lớn nhất.
Thì ra cục trưởng Sở đã có chồng, đám người trong cục đúng là mù mắt.
Xe thuận lợi vào cửa, Vương Quốc Hoa từ trên xe xuống vừa lúc gặp cô ả gõ cửa hôm qua đang phóng xe máy đi ra. Thấy Vương Quốc Hoa, ả đỏ mặt vội vàng cúi đầu như không nhận ra.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không thèm để ý tới ả, lững thững lên lầu. Cô ả đi tơi cửa hỏi bảo vệ.
- Là ai vậy, hình như còn có cả thư ký.
Bảo vệ hừ một tiếng:
- Chủ tịch quận Hồng Sam, chậc chậc, quận Hồng Sam rất có tiền, nhiều công ty, chủ tịch quận còn không kiếm được nhiều sao. Mẹ nó chứ, quan lớn như vậy mà đi xe Poussin, thật sự là hại người.
Cô ả đang chuẩn bị ra ngoài hơi lảo đảo, bịch một tiếng, xe máy bị đổ, chân bị đè lên.
Náo động ngoài cửa Vương Quốc Hoa không phát hiện, nhưng thật ra Ngô Minh Chi khá có lòng cùng lão Tương đi tới chuẩn bị hỗ trợ. Ai ngờ cô ả kia như có kỳ tích thoáng cái đứng lên, khập khiễng dựng xe rời đi. Ngô Minh Chi chạy tới thì xe máy đã rời khỏi.
Không làm được hành vi cứu mỹ, Ngô Minh Chi không nuối tiếc mà chỉ lắc đầu nói:
- Cô ả này đúng là lạ, vừa nãy còn gào lên như lợn chết.
Lái xe lão Tương nghe xong liền nịnh bợ.
- Thư ký Ngô nói rất đúng, vợ tôi cũng thế, hàng tháng đau kêu cha gọi mẹ, nhân cơ hội không làm gì cả.
Vương Quốc Hoa gõ cửa tiến vào văn phòng thì thấy không khí có chút không đúng. Sở Sở đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, mặt mày nghiêm túc. Hai ả phụ nữ ngồi ở ghế sofa cúi đầu như đang nhận lỗi.
Thấy Vương Quốc Hoa vào, Sở Sở nở nụ cười:
- Ông xã, sao anh lại tới đây?
Câu này như bom nổ, hai cô gái ngồi trên ghế đã gặp Vương Quốc Hoa ở trong xe, trên xe đều do hai ả châm chọc Vương Quốc Hoa. Bây giờ thân phận của Vương Quốc Hoa đột nhiên bị lộ, thoáng cái làm hai cô gái bị chấn động, mắt trợn tròn, há hốc mồm.
- Làm chút chuyện nhưng không yên tâm nên anh tới, bao giờ em tan?
Vương Quốc Hoa cũng nghiêm túc, mắt như đao nhìn lướt qua hai cô gái kia.
Sở Sở nói với hai cô gái.
- Các cô có thể về, sau này phải đặt tâm tư vào công việc.
Và nói cô đưa tập hóa đơn tới trước nói.
- Ký rồi, cầm đi đi.
Hai cô hoảng hốt đi ra, Sở Sở nở nụ cười đầy đắc ý nói.
- Ông xã, uy tín của em thế nào?
Vương Quốc Hoa không khen mà cúi đầu nhìn ngón tay. Sở Sở thấy thế lập tức khẩn trương, cô giương nanh múa vuốt thấp giọng nói:
- Muốn chết hả, trong đầu toàn suy nghĩ đâu đâu.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc lạnh lùng nói:
- Đóng cửa, anh có lời muốn nói với em.
Sở Sở có chút tò mò nói.
- Sao vậy?
Vương Quốc Hoa không trả lời, mặt vẫn nghiêm túc. Sở Sở hơi sợ đi ra đóng cửa, quay đầu lại còn giơ hai tay ra làm lành.
- Ông xã, em làm sai ở đâu? Anh đừng như vậy mà.
- Trước mặt nói anh xử lý, sau lưng em lại gọi cho Chu thúc, trong mắt em còn coi anh là chồng không? Tự giác một chút, cúi người, vểnh mông để anh đánh.
Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng mặt uy nghiêm giống như nói chuyện với cấp dưới vậy.
Sở Sở nghe vậy liền thoáng thở dài một tiếng. Cô phát hiện Vương Quốc Hoa trông rất tức giận nên lấy lòng.
- Thật sự muốn đánh sao?
Vương Quốc Hoa nghiêm túc gật đầu, Sở Sở không thể làm gì khác là chống tay vào bàn làm việc, chổng mông lên nói.
- Vậy anh nhẹ tay một chút.
Thẳng ra mà nói Vương Quốc Hoa cũng là đột nhiên nghĩ tới việc này. Hắn vốn định nói đùa nhưng ai ngờ Sở Sở mắc câu, ngoan ngoãn đứng đó, vểnh mông lên.
Sở Sở quả thật sợ Vương Quốc Hoa tức. Chồng cô là người có chủ kiến, muốn thể diện, đánh vài cái thì cũng không sao, coi như là trò vui của vợ chồng. Sở Sở cảm thấy phía sau mát lạnh, máu cả người xông lên mặt, người run run. Đáng ghét, quá đáng ghét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...