Phù Diêu

So với việc ở bên này, ở tỉnh ủy có cảnh hay hơn nhiều. Bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh Tông Lan gần như nhận được tin lập tức đến văn phòng Hứa Nam Hạ, tỏ vẻ xin lỗi và nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.

Hứa Nam Hạ cũng không gây khó dễ, chẳng qua ông nhíu mày nói:
- Tuy nói là chuyện của bọn nhỏ nhưng chúng ta là phụ huynh cũng cần có thái độ đoan chính mới được. Bây giờ có một số quan chức không giáo dục con cái được tốt, tạo ảnh hưởng không tốt với xã hội. Lão Tông, anh là lão điều chỉnh cần phải làm gương.

Hứa Nam Hạ không mắng, không tỏ vẻ tức giận càng làm Tông Lan lo lắng. Tông Lan lo nhất chính là Hứa Nam Hạ đề nghị với trung ương, nói gì mà tuổi của Tông Lan không nhỏ, có phải nên cân nhắc điều chỉnh không? Cái khác theo Tông Lan thấy không có gì là trọng điểm cả, hắn còn muốn cống hiến sức lực cho nước cho dân..
Cần chính là công bằng

Vương Quốc Hoa không về mà bị Du Phi Dương kéo đến khách sạn uống rượu. Hai người đã lâu không ngồi với nhau, mỗi người đều bận bịu với công việc của mình, không phải lúc nào cũng có thời gian và cơ hội. Ruth gọi bia, đồ ăn rồi đi ra nói tìm bạn nói chuyện.

- Chuyện không thể cứ bỏ qua như vậy được.
Vương Quốc Hoa đột nhiên nói một câu như vậy, Du Phi Dương nghe xong không giật mình mà gật đầu nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, ông nói nên làm như thế nào?

Hai người rất ăn ý, trong lòng đều nghĩ tới việc vừa rồi. Chẳng qua lối suy nghĩ của hai người khác nhau.

- Chuyện hôm nay là việc trị an, dì có quyết định nên tôi không tiện nói gì. Nhưng vụ án ba ngày trước không phải còn có thể phúc thẩm sao? Còn có xử lý vụ án này có thể nói một câu không? Tòa án ít nhất phải có phán quyết, không thể nào nói là không đủ chứng cứ nên không xử được.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói, Du Phi Dương nghe vậy liền thầm suy nghĩ.

- Ý của ông chính là chúng ta túm lấy vụ án kia, đi theo trình tự pháp luật?
Du Phi Dương thầm nghĩ tìm người đánh gãy chân mấy thằng kia không phải dễ dàng hơn sao?

- Đúng thế, tôi có ý này, phán quyết không công bằng sẽ mang tới ảnh hưởng rất ác liệt với tôn nghiêm của pháp luật, đối với đạo đức và lòng người.
Vương Quốc Hoa rất kiên quyết nói, Du Phi Dương sờ sờ cằm một lúc mới vỗ đùi.
- Cứ làm như vậy đi, tôi đi gọi Marilyn, cô ấy là cố vấn pháp luật của tôi đó.

Du Phi Dương nói đi là đi, Vương Quốc Hoa không kịp gọi hắn lại. Hệ thống pháp luật Trung Quốc và Mỹ là hoàn toàn khác nhau. Du Phi Dương tìm luật sư người Mỹ có tác dụng gì. Ở Mỹ tổng thống có thể can thiệp phán quyết của Tòa án sao?

Không lâu sau Du Phi Dương dẫn theo hai cô gái tây vào. Marilyn kia trông rất đẹp, còn trẻ hơn Ruth vài tuổi.

- Marilyn là tốt nghiệp đại học luật California, bạn tốt của Ruth, đây là anh em của anh – Vương Quốc Hoa.
Du Phi Dương đơn giản giới thiệu, hai bên bắt tay làm quen.

Du Phi Dương nói qua tình hình vụ án. Bảy tám tháng trước một cô gái đến quán ăn gặp phải Tông Cường, tên này đến gần sau đó lấy cớ rủ cô đi chơi rồi đưa về phòng mình, sau đó cưỡng hiếp cô gái. Chẳng qua Tông Cường luôn nói mình không phải cưỡng hiếp mà là hai bên tự nguyện.

Nhắc đến việc Tông Lan có ảnh hưởng đến vụ án, Marilyn kêu lên đầy kinh ngạc:
- Thượng đế, điều này sao có thể chứ? Thân là quan chức chính quyền sao có thể ảnh hưởng đến phán quyết của tòa án?

Nghe vậy, Vương Quốc Hoa nói với Du Phi Dương.
- Tìm luật sư Trung Quốc đi, ngoài ra cô gái bị hại thì tìm người làm công tác tư tưởng, hoạt động bí mật một chút, đừng để bí thư Hứa gặp phiền phức.

Hai người nói tiếng Trung nên Marilyn không nghe rõ, nhưng từ vẻ mặt hai người nên cô có thể đoán được. Cô sốt ruột kêu lên.

- Hai anh chú ý, ở đây có luật sư chuyên nghiệp, mời hai anh nói chuyện bằng tiếng Anh.

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Ông tìm đâu ra cô ta? Người như cô ta ở trong nước nhất định bị bắt nạt, tôi đề nghị với ông là Lâm Đông Thăng kia có thể lợi dụng một chút, đúng rồi vừa nãy lúc rời đi tôi có lưu số máy của hắn.

Vương Quốc Hoa đây là có âm mưu. Đối với loại cặn bã như Tông Cường thì hắn không thể cứ thế bỏ qua. ủy viên Quốc vụ viện – Lâm đ*o Nhàn, Vương Quốc Hoa có nghe thấy, lúc làm ở Hội liên hiệp phụ nữ quốc gia, Lâm đ*o Nhàn luôn lên tiếng bảo vệ quyền lợi của phụ nữ. Hôm nay mặc dù là Du Phi Dương không muốn lăn qua lăn lại thì Vương Quốc Hoa cũng đã chuẩn bị sẵn phương án kéo Lâm Đông Thăng vào tròng.

Du Phi Dương rất phối hợp không nhìn Marilyn, hắn cười nói:
- Chuyện đều do tôi nói, ông làm gì?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói:
- Tôi là công chức, tôi làm chủ tịch quận.

Lúc này Marilyn rất tức giận, cô ngồi thẳng lên, ưỡn ngực nói.
- Hai anh, xin lỗi cắt đứt một chút, tôi xin nói rõ tôi phải phụ trách vụ án này.
Marilyn không ngốc, cô nhìn ra được hai người kia không muốn cô xen vào việc này.

- Tôi thấy Marilyn có thể làm cố vấn luật cho nạn nhân hoặc là làm người phát ngôn.
Lần này Vương Quốc Hoa nói bằng tiếng Anh, hơn nữa còn đầy âm mưu. Du Phi Dương nghe thất thanh kêu lên:
- Ông có thể đừng ác như vậy không hả? Chiêu ác như vậy mà ông cũng nghĩ ra sao.

Hai người rất quen nhau, Vương Quốc Hoa vừa tung chiêu là Du Phi Dương biết rõ. Đây là lợi dụng tâm lý người Trung Quốc, cái gọi là xấu phải giữ trong nhà không thể để ngoài biết. Vụ án này nếu bị người Mỹ biết chính là quá mất mặt, quá đó cũng tạo thành áp lực cho một số người.

Du Phi Dương lập tức nói với Marilyn.
- Marilyn, em không quen hệ thống pháp luật Trung Quốc, quan tâm vụ án thì được nhưng chỉ có thể hỗ trợ nạn nhân, nếu không có khi phản tác dụng.

- Em biết, em sẽ đọc thật kỹ điều luật của Trung Quốc. Anh phải biết em bây giờ là cố vấn pháp luật của công ty, công ty có nhiều nghiệp vụ ở Trung Quốc, em sẽ không làm thất vọng đồng lương mình nhận được.
Người phương tây đúng là chuyên nghiệp.

Bí thư Hứa nhẹ nhàng bỏ qua câu chuyện làm Tông Lan yên tâm rời đi.

Hứa Nam Hạ hết giờ về nhà, Du Vân Vân nói chuyện trải qua, cuối cùng còn nhắc đến vụ án ba ngày trước. Theo cách cô nói thì Tông Cường vì chúc mừng kết quả vụ án nên cao hứng uống nhiều rượu nên mới làm chuyện hồ đồ.

Cách nói hoang đường đó mà người ở hiện trường không ai phản đối. Hứa Nam Hạ nghe xong sa sầm mặt lại, ông trầm giọng nói:
- Súc sinh, Vương Quốc Hoa sao không đánh gãy chân nó?

Nghe tuy là mắng Vương Quốc Hoa thực tế Hứa Nam Hạ cũng thấy bất mãn với chính mình, đồng thời cũng bất mãn vì sao Du Vân Vân không nói rõ ngay từ đầu. Nếu như sớm biết có vụ án kia thì Hứa Nam Hạ không thể nảo ngầm đồng ý với kết quả như vậy. Để một kẻ ngầm thao túng pháp luật ở vị trí quan trọng như vậy chính là sỉ nhục của Đảng cộng sản. Qua lại với người như vậy chính là sỉ nhục của Hứa Nam Hạ.

- Lúc ấy em hỏi ý của Quốc Hoa, Quốc Hoa không phản đối.
Do tin tưởng Vương Quốc Hoa nên Du Vân Vân nhắc Hứa Nam Hạ một câu. Du Vân Vân mơ hồ cảm thấy Vương Quốc Hoa còn chiêu gì đó.

- Gọi điện cho nó, bảo nó cút tới đây ngay.
Hứa Nam Hạ hừ một tiếng đứng lên đi vòng vòng trong phòng khách, mây đen giăng đầy mặt ông.


Cuộc trò chuyện của Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương bị Du Vân Vân cắt ngang, hai người đành phải trở về.

Hứa Nam Hạ thấy Vương Quốc Hoa tới liền tức giận chỉ hắn.
- Cậu còn nguyên tắc và tính Đảng không? Biết rõ thằng cháu Tông Lan là như vậy mà còn tán thành lén hòa giải. hôm nay cậu không giải thích rõ ràng thì tôi cách chức cậu.
Hứa Nam Hạ hiếm khi tức như vậy.

- Ngài đừng kích động, nghe cháu nói.
Vương Quốc Hoa không chút hoang mang ngồi xuống rồi nói:
- Chuyện nào ra chuyện đó, bản chất việc hôm nay thì xử lý như vậy không có gì là quá. Đương nhiên đây là vứt bỏ thân phận đương sự. Cháu có thể nói nếu hôm nay bị làm phiền không phải là Phỉ Phỉ, ra tay đánh Tông Cường không phải là cháu thì kết quả sẽ hoàn toàn khác, chuyện quyền lực áp đảo pháp luật nhất định sẽ diễn ra.

- Đừng nói chuyện này, tôi muốn biết là cậu còn chiêu gì?
Hứa Nam Hạ đâm trúng tim đen Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương ở bên nói:
- ý của Quốc Hoa là dùng pháp luật nói chuyện.

- Con xen vào làm gì? Có cho phép lên tiếng không?
Du Phi Dương vừa nói, Hứa Nam Hạ lộ rõ vẻ mặt người bố, không hề khách khí trách mắng.

- Chuyện hôm nay dù như thế nào cũng phải do Phi Dương ra mặt, cháu không thích hợp.
Vương Quốc Hoa cười nói, Hứa Nam Hạ nghe vậy liền trừng mắt nhìn Du Phi Dương:
- Anh nói đi, nói không đúng thì tôi dùng dây lưng xử lý anh.

Du Phi Dương run lên, hồi bé hắn gây họa, Hứa Nam Hạ vừa chuyển ngành nên đánh cho một trận. Du Phi Dương thu hồi vẻ tươi cười, hắn cẩn thận nói những gì hai người đã trao đổi. Hứa Nam Hạ nghe rất cẩn thận, chờ Du Phi Dương nói xong, ông nói.
- Cái khác có thể, cô ả phương tây làm cố vấn pháp luật không thể. chuyện trong nước sao có thể để người Mỹ chỉ trỏ được? Còn việc khác thì anh không cần lo, bố sẽ bảo Cao Nguyên gây áp lực với ngành liên quan.

Câu này của Hứa Nam Hạ chính là cam đoan xử phúc thẩm sẽ do pháp luật làm chủ, người khác muốn can dự thì phải xem bí thư Hứa có đồng ý hay không?

Lúc này Vương Quốc Hoa lên tiếng.
- Nạn nhân có lẽ không chỉ có một người, có người sợ quyền thế, có người sợ mất danh dự.


Hứa Nam Hạ trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Việc này cậu không cần lo lắng, làm tốt công việc ở quận Hồng Sam của mình đi.

Hứa Phỉ Phỉ đứng trên lầu vẫy vẫy:
- Ca, anh lên đây.

Vương Quốc Hoa do dự một chút, Hứa Nam Hạ hừ một tiếng không nói gì, Vương Quốc Hoa lúc này mới lên lầu.


Chờ hai người lên lầu vào phòng Hứa Phỉ Phỉ, Hứa Nam Hạ mới khẽ thở dài một tiếng nói với Du Phi Dương.
- Lát bố gọi cho Ngôn Lễ Hiếu, hắn giỏi làm việc này. Con tiếp xúc với Lâm Đông Thăng xem có thể để hắn nói chuyện này với Lâm đ*o Nhàn không.

Du Phi Dương không quá rõ, trước đó Vương Quốc Hoa nói tới Lâm đ*o Nhàn, Du Phi Dương ngại mất mặt nên không hỏi tới, Bây giờ trước mặt bố nên hắn không ngại.
- Bố, bố chẳng lẽ không xử lý được thằng Tông Cường kia sao?

- Nói linh tinh, bố là nhằm vào Tông Lan, người như vậy không thể lưu được. Điểm này con phải học Quốc Hoa, biện pháp này rất xảo diệu, lợi dụng sức ảnh hưởng của Lâm đ*o Nhàn. Thực ra còn có một việc bố không biết Quốc Hoa có nghĩ tới không, thật sự nếu việc này mà nó cũng nghĩ được thì quá đáng sợ.
Hứa Nam Hạ nói rất nhỏ, Du Phi Dương nghe không rõ nên khó hiểu nhìn sang Du Vân Vân.

- Thằng ngốc, Tông Lan là ai, phó bí thư tỉnh ủy, bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh, muốn động hắn phải là ở trung ương, bố con cùng lắm chỉ có thể đề cử người kế nhiệm mà thôi. Lâm đ*o Nhàn gần đây rất tích cực, thường xuyên xuất hiện trên Tv, trên báo. Ý của bố con là thông qua việc con tìm Lâm Đông Thăng để ám chỉ Lâm đ*o Nhàn có thể tăng cường trao đổi.
Du Vân Vân nói rất mờ mịt nhưng Du Phi Dương đã hiểu.

Hứa Nam Hạ lo nhất chính là Vương Quốc Hoa có thể nghĩ ra điểm này. Lâm đ*o Nhàn bây giờ là nữ cán bộ đứng đầu cả nước, Hứa Nam Hạ nghĩ thông điểm này nên cảm thấy cần tăng cường trao đổi. Ngoài ra có một điểm Lâm Tĩnh không phải ở tỉnh Nam Thiên sao? Chuyện Tông Lan có thể nói là một vật dẫn trung gian.

Chuyện chuyển hướng vượt xa khả năng suy đoán của Du Phi Dương. Hắn không nghĩ được trong này còn dẫn ra nhiều chuyện như vậy.
- Làm chính trị không có ai là người tốt sao?
Du Phi Dương lẩm bẩm nói, bốp, đầu bị gõ, ra tay là Du Vân Vân.
- Con nói gì vậy hả, muốn ăn đòn à?

Hứa Nam Hạ khinh thường hừ một tiếng về định nghĩa của Du Phi Dương. Tinh thần trọng nghĩa không hề đơn giản, muốn đạt được hiệu quả thực tế thì phải dựa vào trí tuệ chính trị, chỉ biết kêu gào công bằng chính nghĩa thì đó chỉ là kẻ lót đường.



Trên lầu Hứa Phỉ Phỉ kéo Vương Quốc Hoa vào phòng, cô rất khó hiểu hỏi Vương Quốc Hoa:
- Ca, chuyện hôm nay sao anh không khuyên mẹ. Em biết mẹ rất nghe anh.

- Cô bé ngốc, ai bảo bố em là bí thư tỉnh ủy chứ. Chuyện hôm nay chỉ cần không phải lén hòa giải thì em nghĩ kết quả sẽ là như thế nào? Kết quả khác cũng không công bằng gì.
Nói tới đây Vương Quốc Hoa hơi nhấn giọng.
- Anh cần chính là công bằng.

Hứa Phỉ Phỉ không hiểu mấy, cô khá ngây thơ nên khả năng giải thích sự việc ít tới đáng thương. Nhưng từ góc độ nào đó mà nói đây cũng là một loại hạnh phúc. Vì thế Hứa Phỉ Phỉ rất hài lòng gật đầu, cô cảm thấy Vương Quốc Hoa nếu đã nói thì sẽ làm được. đây là do cô quá tin tưởng vào hắn nên mới như vậy.

Hứa Nam Hạ phản đối Marilyn tham gia vào vụ án thì Vương Quốc Hoa cũng đã sớm đoán được. Ở điểm này thực ra Vương Quốc Hoa cố ý lưu lại một chiêu, đó chính là hắn để cho Hứa Nam Hạ một cơ hội phê bình và chỉ trích.

- Anh, em không có việc gì, anh đi làm đi.
Hứa Phỉ Phỉ nhận được câu trả lời thuyết phục liền cười hì hì đưa Vương Quốc Hoa xuống lầu. Vừa nãy lúc mọi người đang nói chuyện, Hứa Phỉ Phỉ dám gọi Vương Quốc Hoa lên cũng là do người nhà yêu chiều cô nên mới vậy. Du Phi Dương nếu mà dám làm thế không chừng sẽ bị chặt gãy chân chó.

Vương Quốc Hoa xuống lầu quay đầu lại còn thấy Hứa Phỉ Phỉ đang cười cười với mình. Vương Quốc Hoa không khỏi thầm chua xót, hắn cố gượng cười. Vương Quốc Hoa xuống lầu ngồi xuống ghế, Hứa Nam Hạ nghiêm túc nói:
- Đề nghị ả phụ nữ phương tây là cậu nói ra hả? Hồ đồ.

Vương Quốc Hoa ra vẻ chần chờ, hắn nhỏ giọng nói:
- Cái này là do cháu suy nghĩ không chu toàn.

Hứa Nam Hạ cười lạnh nói:
- Không phục hả? Tôi nói với cậu chuyện này nếu không có người phương tây thì có thể có tám phần bắt được Tông Lan. Nếu có người nước ngoài xen vào thì dù bắt được Tông Lan, chúng ta cũng mất hết danh tiếng.
Hứa Nam Hạ không tự giác dùng từ chúng ta, Hứa Nam Hạ vô thức cảm thấy Vương Quốc Hoa là người một nhà. Nói như thế nào nhỉ? Thủ đoạn xử lý của Vương Quốc Hoa có thể nói rất phù hợp với suy nghĩ của Hứa Nam Hạ, vừa thỏa mãn tinh thần trọng nghĩa của bí thư Hứa, vừa thỏa mãn nhu cầu chính trị. Không thể không nói đây là thủ đoạn trúng nhiều đích.

Nếu không có cô gái phương tây xen vào làm cố vấn pháp luật cho nạn nhân, Hứa Nam Hạ nhất định sẽ vỗ bàn khen hay. Cũng là vì có một cái lỗi kia, Hứa Nam Hạ liền bài trừ chút bất an, điểm này Vương Quốc Hoa thật ra không ngờ. Điểm hắn không còn còn còn có một chút chẳng qua nó ở cấp độ quá cao, Vương Quốc Hoa bây giờ còn chưa thể tiếp xúc.


Thực hiện cụ thể đó là một cục diện khác, tóm lại người Hứa gia không thể lộ mặt.

Lâm Đông Thăng có thể nói quá mất mặt với Hứa Phỉ Phỉ, vì thế hắn chuẩn bị thu dọn về Bắc Kinh. Hắn vốn định tới Giang Đông thăm Lâm Tĩnh, ai ngờ chưa kịp thu dọn thì có người gọi điện tới. Là Hứa Phỉ Phỉ, cô bảo hắn đến một quán café, anh trai cô muốn gặp hắn.

Lâm Đông Thăng vui vẻ ra ngoài đến nơi thấy không phải là Vương Quốc Hoa, cũng không thấy Hứa Phỉ Phỉ, chỉ thấy Du Phi Dương. Hôm qua hai người đã gặp nhau, hôm nay Du Phi Dương chủ động đưa tay ra nói.
- Anh là Du Phi Dương, anh trai của Phỉ Phỉ. Tên hôm qua cũng coi như anh trai.

Quan hệ có chút phức tạp nhưng không ngại để Lâm Đông Thăng biết hai người này đều là anh trai. Đồng chí Lâm Đông Thăng có chút khẩn trương giống như gặp gia trưởng. Du Phi Dương ngồi nói chuyện mấy câu vu vơ trên trời dưới đất một lúc mới nói.
- Cậu là người theo đuổi em gái anh, anh không can thiệp, cậu phải dựa vào bản lĩnh của mình mà theo đuổi. Chẳng qua anh phải nhắc một câu, cậu nếu quá nhát thì Phỉ Phỉ sẽ không thích cậu.

Một câu làm cho Lâm Đông Thăng muốn bốc hết máu lên đầu, hắn rất hối hận vì hôm qua mình đã không ra mặt.

- Phi Dương ca, anh đừng nói nữa, em cũng thấy rất xấu hổ.
Lâm Đông Thăng quả nhiên mắc câu, chỉ một câu nói đã làm hắn dần rơi vào bẫy.

- Đúng rồi, anh cẩn thận điều tra thằng Tông Cường hôm qua, thằng này đúng là không ra gì, chuyện hôm qua vẫn còn là nhẹ đó.
Du Phi Dương rất nghệ thuật bắt đầu đánh lừa. Gần tiếng sau mặt Lâm Đông Thăng đỏ bừng lên, tay nắm thật chặt.

- Đáng tiếc bố anh không đồng ý để anh ra mặt, anh chỉ có thể lén làm chút chuyện giúp nạn nhân, ôi đáng tiếc năng lực của anh có hạn, nếu không…
Du Phi Dương chưa dứt lời, Lâm Đông Thăng đã vội vàng xen miệng vào.
- Anh, thêm em nữa, em về nói với mẹ bảo mẹ nói chuyện với Hội liên hiệp phụ nữ, do người Hội liên hiệp phụ nữ ra mặt hỏi việc này.



Vương Quốc Hoa về quận Hồng Sam có một đống việc, hắn lại quay vào quỹ đạo công việc. Thực ra làm chủ tịch quận, Vương Quốc Hoa nếu không muốn làm việc thì có thể vứt hết chuyện xuống bên dưới. Chẳng qua cách này thì Vương Quốc Hoa không quen.

Trong cuộc họp buổi sáng Trác Quyền rất hào phòng dành hết lời khen với công việc của ủy ban, sau đónói sắp đến tết cần tổ chức như thế nào cho tốt, làm cho quần chúng hưởng cái tết yên bình, hạnh phúc.

Mọi người tham gia hội nghị đều tổng kết qua công việc trong năm của mình, lúc Lý Quốc Quang nói đến mảng bảo vệ môi trường, hắn không khỏi có chút đắc ý liệt ra một đống số liệu. Chờ hắn nói xong, Vương Quốc Hoa mở miệng nói:
- Quận Hồng Sam đang phấn đấu làm đô thị xanh sạch đẹp, điểm này thành tích của đồng chí Quốc Quang là rất rõ ràng. Gần đây tôi đi các nơi phát hiện mấy vấn đề hy vọng các đồng chí phụ trách chú ý.

Câu này của Vương Quốc Hoa làm mọi người tập trung hết vào hắn. Vương Quốc Hoa đợi mọi người yên tĩnh mới nói tiếp:
- Hai chuyện, thứ nhất là vấn đề vệ sinh, nội thành có vài điểm đen về vệ sinh, quần chúng phản ánh nhiều lần, ngành bảo vệ môi trường cần phải nhanh chóng giải quyết. Vấn đề thứ hai là trị an, sắp tết nên cơ quan chức năng cần chú ý kỹ bến xe. Hai vấn đề này tôi nghĩ không khó để giải quyết.

Vấn đề được tung ra, Giản Hòa Phương phụ trách vệ sinh lập tức dlno:
- Chủ tịch quận, sau hội nghị tôi lập tức tới cục vệ sinh chuyển đạt ý của ngài. Vấn đề hoàn cảnh, vệ sinh liên quan tới bộ mặt của đô thị, phải thường xuyên chú ý.

Giản Hòa Phương gần đây khá thoải mái, điểm này có quan hệ lớn tới tác phong làm việc của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa luôn rất tôn trọng với cấp phó, đưa ý kiến về công việc mà cấp phó phụ trách quản lý đều khá ôn hòa. Đây là kết quả mà mọi người đều có thể chấp nhận.

- Chủ tịch nhắc đến vấn đề trị an thì tôi cũng phải kể khổ một chút. Kinh phí của ngành khá khẩn trương, hàng năm tập trung vài hoạt động thì có thể nhưng nếu muốn tổ chức thường xuyên thì tài chính quận cần phải ủng hộ thêm nữa.
Trần Binh cũng lên tiếng. Sau khi Miêu Vân Đông đi, là bí thư đảng ủy chính pháp nên địa vị của hắn không ảnh hưởng nhiều. Vương Quốc Hoa căn bản không có ý động tới hắn.

Vương Quốc Hoa nhìn sang Trác Quyền:
- Bí thư Trác thấy sao về yêu cầu của đồng chí Trần Binh?

Trác Quyền nghe vậy rất thoải mái, hắn vung tay lên:
- Đây là chuyện bên chính quyền, tôi không tiện nói gì. Chẳng qua vấn đề trị an đúng là đến mức cần phải thường xuyên chấn chỉnh, mấy năm qua kinh tế quận ta phát triển nhanh nên dẫn tới nhiều vấn đề về an ninh trật tự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui