Mặt trời đang lên tới đỉnh nên tuy là mùa đông cũng không quá lạnh, nhưng ánh mắt của Hứa Nam Hạ làm Vương Quốc Hoa lạnh buốt cả người. Ánh mắt này có ý gì? Vương Quốc Hoa không tìm được lời chính xác để giải thích, rất phức tạp, còn có thêm vài loại tâm trạng nữa.
- Cháu cũng mới vừa nghe nói cảm thấy có người làm việc không bí mật nên có chút lo lắng.
Vương Quốc Hoa khổ sở giải thích, thái độ của Hứa Nam Hạ đối với hắn đã thay đổi về chất, Vương Quốc Hoa cũng không oán được ai, đây là quy luật tự nhiên.
- Ừ, vào rồi nói chuyện.
Hứa Nam Hạ thu ánh mắt lại, thái độ cũng khôi phục bình thường nhưng ánh mắt đó lại làm Vương Quốc Hoa ghi nhớ cả đời.
Vào trong Vương Quốc Hoa nói qua câu chuyện, một nhân viên bình thường cũng ý thức được có vấn đề thì có thể thấy người làm việc tùy tiện đến mức nào.
Hứa Nam Hạ đột nhiên nói một câu:
- Sở Giang Thu có phải là nhìn ra gì không?
Vương Quốc Hoa run lên thầm nghĩ cái cần tới đã tới. Hắn ổn định lại tâm trạng cuối cùng không lộ ra mánh khóe gì, chẳng qua hắn cười không thể cười. Hắn cố bình tĩnh nói:
- Có thể là trực giác ạ, ông ta đang ở thời khắc có thể tiến lên nên có cảm giác nguy cơ nên bắt đầu bố trí cắt đuôi.
Nói tới đây Vương Quốc Hoa thoáng do dự một chút nhưng cuối cùng đã quyết định nói thẳng.
- Quỹ tài chính bên Hongkong thì ngài chắc cũng biết, bên kia muốn bù lại khoản tiền thua lỗ, chủ tịch Sở rất cẩn thận, ông ta hy vọng cháu nể mặt Sở Sở mà ra tay giúp đỡ.
Vương Quốc Hoa nói tới đây, Hứa Nam Hạ cũng hiểu ý trong đó. Việc này cũng không phải quá bí mật, Vương Quốc Hoa cũng không định giấu. Nếu không về sau Hứa Nam Hạ biết thì tính chất hoàn toàn khác nhau.
- Xác định quan hệ rồi ư?
Hứa Nam Hạ cười cười, đây là nụ cười đầu tiên của hôm nay.
- Xác định rồi ạ, Sở Sở đang có ý điều đến đây, sau đó đăng ký.
Vương Quốc Hoa nói thẳng, Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng không nói chuyện, lát sau ông mới nói.
- Cậu cảm thấy chuyện của công ty chứng khoán Kinh Hoa – thị xã Giang Đông thì nên làm như thế nào?
Hứa Nam Hạ hỏi một câu khá tùy ý nhưng Vương Quốc Hoa không thể thuận miệng nói nói ngay mà phải suy nghĩ rất kỹ. Khoảng năm phút sau hắn mới nói:
- Có thể do Hiệp hội giám sát chứng khoán gửi văn bản tới, sau đó bên tư pháp tham gia điều tra, như vậy niêm phong sổ sách, tài khoản cũng hợp lý.
- Gõ núi dọa hổ à?
Hứa Nam Hạ lại nở nụ cười. Tâm trạng của ông đang lặng lẽ thay đổi. Vương Quốc Hoa nói thật làm ông tin hắn.
- Ả phụ nữ ở quỹ đầu tư tín dụng tỉnh tên là gì? Cháu cảm thấy phải đề phòng ả trốn ra nước ngoài.
Vương Quốc Hoa đưa ra đề nghị làm Hứa Nam Hạ nghiêm mặt lại, người cũng ngồi thẳng lên.
- Ừ, còn gì cần nói nữa?
Hứa Nam Hạ híp mắt giống như suy nghĩ vấn đề khó khăn gì đó.
Vương Quốc Hoa không biết trả lời ra sao, câu vừa nãy của hắn nói ra nhưng Hứa Nam Hạ có lẽ giải thích khác với hắn. Vương Quốc Hoa đây là căn cứ theo trí nhớ của mình thì kẻ tình nghi trốn ra nước ngoài khiến cho chủ tịch tỉnh Miêu Hàm phải sớm rời khỏi cương vị, lui về tuyến hai tới Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân toàn quốc làm một ủy viên bình thường. Miêu Hàm mới hơn 50 coi như hoàn toàn mất đi tiền đồ chính trị. Vụ án này ảnh hưởng rất lớn đến hệ thống tài chính Trung Quốc nên Vương Quốc Hoa nhớ rất kỹ.
- Có người ở nước ngài có lẽ tốt hơn là ở trong nước.
Vương Quốc Hoa lại nói tiếp, mắt Hứa Nam Hạ mở to, từ từ dựa người vào ghế. Ông lẩm bẩm nói:
- Là như vậy sao? Là như vậy sao?
Hứa Nam Hạ khoanh tay dựa lưng vào ghế suy nghĩ, Vương Quốc Hoa đứng lên nói.
- Cháu về trước, huyện còn đủ thứ chuyện phải làm.
Hứa Nam Hạ gật đầu, Vương Quốc Hoa cẩn thận lui ra, đến sân hắn vừa vặn gặp Cao Nguyên đứng ở đây.
Cao Nguyên nãy thấy tình hình nên không vào cùng, y cười nói:
- Nói chuyện xong rồi hả?
Vừa nói Cao Nguyên còn dùng mắt xem phản ứng của Vương Quốc Hoa. Là thư ký của Hứa Nam Hạ nên chuyện cần biết hắn phải được biết.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Cao Nguyên không thấy gì khác lạ, Vương Quốc Hoa rất bình thường, vì thế y cười nói:
- Lúc rản lên tỉnh thành ngồi một chút.
Nếu như Vương Quốc Hoa và bí thư Hứa không hề có ngăn cách gì thì Cao Nguyên sẽ không ngu ngốc chủ động thay đổi thái độ.
Đương nhiên chút tâm tư này của hắn đã bị ánh mắt vừa rồi của mình bán đứng. Đây là lòng người, nó luôn thay đổi vì lợi ích.
Vương Quốc Hoa không chấp điểm này. Tóm lại Cao Nguyên không có ác ý với mình. Hắn cười cười nhận lời rồi lên xe rời đi. Cao Nguyên gõ cửa vào phát hiện Hứa Nam Hạ đang nhíu mày suy nghĩ.
Cao Nguyên giạt mình, vừa nãy vẻ mặt của Vương Quốc Hoa đã lừa hắn. Cao Nguyên cẩn thận pha trà đặt trước mặt Hứa Nam Hạ, Hứa Nam Hạ lúc này lên tiếng.
- Cao Nguyên, cậu về sau phải học Quốc Hoa nhiều vào, tiểu tử này… thật đáng tiếc.
Đáng tiếc gì thì Hứa Nam Hạ không nói, Cao Nguyên thật ra có mấy suy đoán, hoặc là nói các suy đoán đó đều không chắc. Tóm lại tâm trạng bí thư Hứa bây giờ rất phức tạp nhưng Cao Nguyên có thể khẳng định thái độ của bí thư Hứa với Vương Quốc Hoa không thay đổi mấy.
Lúc này Du Vân Vân mở cửa vòa nói.
- Vừa nãy em thấy xe của Quốc Hoa, nó tới à? Thằng bé này sao không ở lại dùng cơm mà đã về rồi?
- Ồ, nó nghe nói chút chuyện nên tới đây báo cáo.
Hứa Nam Hạ không ngờ nói chuyện đùa, có lẽ ông đã có quyết định. Du Vân Vân cười nói:
- Báo cáo gì thế?
Hứa Nam Hạ liếc nhìn Cao Nguyên, Cao Nguyên hiểu ý cười nói:
- Tôi phải về, hai vị từ từ nói chuyện.
Cao Nguyên không ghen ghét đúng là giả. Vương Quốc Hoa có thể nói chuyện riêng với bí thư Hứa mà mình đứng bên cạnh nghe cũng không được.
Hứa Nam Hạ nói qua câu chuyện, Du Vân Vân thất thanh nói:
- Thằng bé này làm thế không phải là lấy tài chính quốc gia làm trò đùa sao? Đúng là hồ đồ, em phải mắng nó.
Vừa dứt câu, Du Vân Vân thấy chồng cười khổ, cô thoáng suy nghĩ liền hiểu rõ. Du Vân Vân không ngạc nhiên vì việc Vương Quốc Hoa có thể phân tích từ chuyện nhỏ như vậy, trong mắt cô thì Vương Quốc Hoa rất có năng lực, nhưng điểm cuối cùng mà Vương Quốc Hoa nhắc tới làm Du Vân Vân giật mình.
- Còn có chuyện Quốc Hoa muốn kết hôn, đã xác định.
Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng, Du Vân Vân nghe xong buồn bã nói.
- Phỉ Phỉ sắp nghỉ đông rồi, em không biết nói với con như thế nào nữa. Lần trước hai mắt nó trũng sâu lại.
Chỉ có hai vợ chồng nên Hứa Nam Hạ lộ rõ bộ mặt của một người cha yêu con. Ông căm tức vỗ đùi.
- Em nghĩ biện pháp để Phỉ Phỉ tiếp xúc nhiều thanh niên hơn, anh không tin…
- Nói gì thế? Phỉ Phỉ còn chưa hết 20 cơ mà.
Du Vân Vân có chút buồn bực, Phỉ Phỉ còn nhỏ, còn sợ không gả được ra ngoài sao? Không biết là ai một lòng một dạ tác hợp nữa. Du Vân Vân vừa nói đột nhiên nghĩ tới gì đó nên nhíu mày nói:
- Lão Hứa, anh không hận Quốc Hoa chứ? Ân oán giữa anh và Sở Giang Thu đừng ghi lên đầu Quốc Hoa.
Du Vân Vân nghe xong cười ha hả nói.
- Sao có thể chứ, anh đoán Sở Giang Thu ước gì anh làm như vậy, anh hiểu rõ hắn mà, anh không để hắn được như ý đâu. Chẳng qua lần này không liên quan tới hắn.
Hứa Nam Hạ vừa nói lại lộ vẻ không cam lòng, xem ra Hứa Nam Hạ rất nhớ thù.
Đoàn khảo sát bộ Khoa học công nghệ đến quận Hồng Sam nửa tháng, được phục vụ chu đoán, bí thư quận ủy luôn đi cùng, Vương Quốc Hoa thực ra ít tham gia náo nhiệt.
Gần như không phí công sức gì mấy khu công nghệ cao quận Hồng Sam được chọn làm “điển hình”, trong đó kỹ thuật phát điện năng lượng mặt trời được khen là kỹ thuật hàng đầu quốc gia. Công ty dược Huy Hoàng cũng kiếm được bằng khen.
Báo khoa học kỹ thuật cử hai phóng viên tới, trong túi có phong bì mà Mã Ngọc Cao biếu nên ra sức viết bài khen ngợi.
Vương Quốc Hoa dành thời gian gọi điện nói chuyện với Du Phi Dương. Du Phi Dương rất giật mình việc Vương Quốc Hoa muốn từ từ rút cổ phần của mình ra. Nhưng Vương Quốc Hoa khuyên bảo mãi, Du Phi Dương mới đáp ứng.
Hơn mười ngày sau, vụ án quỹ đầu tư tín dụng tỉnh Nam Thiên làm chấn động cả nước bộc phát. Tổng giám đốc Tông Đình Phương trốn sang nước Z, tỉnh Nam Thiên công bố ra bên ngoài tổn thất 80 triệu tệ, đây coi như là vụ án tạo thành chấn động không hề nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...