Một cú điện thoại của Vương Quốc Hoa làm cả văn phòng Bắc Kinh rơi vào trạng thái rối loạn. Thực tế hắn cũng không có câu tàn nhẫn nào cả, đơn giản chỉ điều chỉnh phân công chủ nhiệm văn phòng mà thôi. Một chủ tịch quận đề nghị với phó chủ tịch phụ trách quản lý, tuy hắn có chút bất mãn nhưng quyền quyết định nhân sự cuối cùng vẫn là bên quận ủy.
Nhưng người ở văn phòng Bắc Kinh không nghĩ như vậy, chủ nhiệm Bành Hiểu nghe Quan Trân Trân báo cáo xong, hắn không khỏi lạnh buốt trong lòng. Hải biết rằng hỏi đến tiền, một tháng 150 ngàn, thuê tầng này mất bao nhiêu? Vậy tiền khác? Lời này rất đáng chết. Sau đó đề nghị phó chủ nhiệm Quách thay thế, càng đáng chết hơn. Phó chủ nhiệm Quách có quan hệ rất xấu với Bành Hiểu, Bành Hiểu ỷ vào Miêu Vân Đông nên không coi phó chủ nhiệm Quách vào đâu. Chờ phó chủ nhiệm Quách kế nhiệm vậy không phải nợ nần sẽ được tính toán đầy đủ sao?
Bành Hiểu đổ mồ hôi ngồi trong văn phòng không ngừng gọi điện cầu cứu, gọi tới chỗ thư ký thì nói bí thư Miêu có chuyện riêng cần làm nên không đi theo. Bành Hiểu nịnh mãi thư ký mới miễn cưỡng nhận lời gọi giúp, kết quả rất nhanh có, máy của bí thư Miêu không bật.
Bành Hiểu không thể chờ, hắn nghĩ xem nên giải thích với Vương Quốc Hoa như thế nào. Phó chủ nhiệm Quách có động tác rất nhanh, bắt đầu đổi mặt, thù hận của hai người đều tới mức muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Vương Quốc Hoa ở bên trong phòng ngủ rất ngon, không quản việc bên ngoài. Hai vị chủ nhiệm cũng không dám đánh thức Vương Quốc Hoa, chỉ có thể đóng cửa lo việc của mình.
Vương Quốc Hoa dậy trời đã tối, hắn bị tiếng gõ cửa làm tỉnh. Ra mở cửa thấy Ngô Minh Chi dẫn một người tiến vào, là nhân viên nam hay đi theo Du Vân Vân. Hắn đưa một thiếp mời cho Vương Quốc Hoa.
- Viện trưởng Du đề nghị anh đi xem cái này.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Tôi ăn tối xong sẽ đi.
Tên kia nói.
- Ở đó có hình thức hỗ trợ bữa ăn, chẳng qua chỉ có thể đi một người, tôi ở dưới lầu đợi anh.
Ý của hắn là Vương Quốc Hoa không thể dẫn theo lái xe, thư ký. Điều này làm Vương Quốc Hoa có chút không hài lòng, nhất là vẻ mặt đối phương.
Vương Quốc Hoa gật đầu để đối phương chờ. Hắn rửa mặt đi ra, hai chủ nhiệm ở cửa vào ân cần chào hỏi, Vương Quốc Hoa miễn cưỡng gật đầu đi nhanh xuống lầu. Hai vị có bao lời muốn nói nhưng không có cách nào, ai bảo người ta là lãnh đạo.
Lên xe, lái xe lập tức khởi động. Vương Quốc Hoa ngồi phía sau suy nghĩ văn phòng Bắc Kinh nên làm như thế nào. Văn phòng Bắc Kinh là quái thai, hàng năm mất gần hai triệu, chút lợi ích cũng không có. Nhưng tình hình Trung Quốc là như vậy, anh không thể không có nó. Nếu không về sau có hạng mục gì thì tìm quan hệ tạm thời chính là bình thường không thắp hương, cần không tìm được miếu. Lẽ ra gần hai triệu này không phải áp lực lớn đối với quận Hồng Sam, chủ yếu Vương Quốc Hoa nghĩ đến mình phải nắm được văn phòng Bắc Kinh, kinh doanh theo cách ủa mình. Về phần ai làm chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh, tạm thời hắn chưa có ứng viên thích hợp.
Xe rất nhanh đến một trang viên rộng, đây coi như là ngoại ô, nếu không với đất ở Bắc Kinh mà làm trang viên này là quá khó khăn, vùng này coi như một khu biệt thự. Vương Quốc Hoa ngồi xe Audi rất bình thường, so với đủ loại xe đắt tiền ở đây đúng là không đáng gì.
Vương Quốc Hoa cầm thiếp mời xuống xe, hắn đang không hiểu Du Vân Vân định làm gì. Có lẽ do còn sớm nên trong viện không có mấy người. Vương Quốc Hoa đói bụng tìm chỗ ăn trước, nếu không lát bụng lại kêu gào.
Tự mình lấy một đĩa đồ ăn, tìm góc ngồi ăn. Ở bàn bên cạnh có mấy người, Mai Lộng Ảnh liếc cái nhận ra Vương Quốc Hoa. Cô bưng chén rượu nói một câu gì đó với hai người đàn ông ngồi cùng bàn.
Mai Lộng Ảnh đi về phía bàn Vương Quốc Hoa, cô nghe thấy hai tên kia đang bàn tán.
- Thằng kia là ai, quỷ đói đầu thai à?
- Vừa nhìn là biết thằng nhà quê.
Tóm lại không phải lời hay, Mai Lộng Ảnh mặc kệ, cô cười rất tươi đi xuống ngồi đối diện với Vương Quốc Hoa, ho khan một tiếng.
Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn, có chút ngẩn ra nói.
- Đói, cô ngồi một lát, tôi ăn tiếp.
Thấy hắn ăn rất ngon, Mai Lộng Ảnh không nhịn được cười, đúng là hai người thật có duyên.
- Ôi, ai ngược đãi anh vậy?
Mai Lộng Ảnh thấy xung quanh đầy ánh mắt ghen ghét, hâm mộ nhìn tới Vương Quốc Hoa, cô không khỏi có chút đắc ý nói một câu.
- Trưa ngồi ăn với bí thư tỉnh ủy thì cô nói tôi có thể ăn ngon sao? Chút đồ ăn ở máy bay có khác gì đồ cho lợn.
Vương Quốc Hoa cuối cùng bỏ đũa, hài lòng lau mồm sờ bụng.
- Anh sao lại chạy tới đây?
Mai Lộng Ảnh rất hài lòng với hiện tượng mình tạo ra, cô đưa tay cầm tay Vương Quốc Hoa trông rất thân thiết. Vương Quốc Hoa ngẩn ra, cô ả này phát dục à? Giả quá. Hắn phát hiện xung quanh bao ánh mắt nhìn chằm chằm tới, hắn mới hiểu Mai Lộng Ảnh muốn làm gì.
Vương Quốc Hoa lật ngược tay cầm tay Mai Lộng Ảnh giống như đôi tình nhân, hắn cười cười cúi người tới.
- Cưng, em lại thích đùa rồi.
Mai Lộng Ảnh bị hắn nói như vậy làm mặt trở nên hoảng hốt như bị Vương Quốc Hoa xâm phạm, ra vẻ cố gắng muốn thoát nhưng không được.
- Gọi chị thì bỏ qua cho anh.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Có lẽ muộn rồi.
Vừa nói hắn bỏ tay ra, dựa lưng vào ghế, lấy thuốc châm thì hai người đàn ông trẻ tuổi kia đã đi tới.
- Lộng Ảnh, sao không giới thiệu một chút?
Hai tên tới trông rất oách, không thèm nhìn Vương Quốc Hoa một cái. Mai Lộng Ảnh ra vẻ đáng thương nhỏ giọng nói.
- Một người bạn có cần phải giới thiệu không?
Vẻ mặt trông như cô gái vừa bị bỏ rơi, cô còn ai oán liếc nhìn Vương Quốc Hoa.
Tên vừa nói chuyện quả nhiên trúng chiêu, hắn cố nở nụ cười với Vương Quốc Hoa.
- Ông bạn, xin lỗi Lộng Ảnh đi, chuyện hôm nay coi như không có gì.
Vương Quốc Hoa coi như không nghe thấy, hắn đứng lên bưng đĩa đi ra. Hai người kia còn tưởng Vương Quốc Hoa muốn ra tay nên sợ lui ra sau một bước. Vương Quốc Hoa chỉ cười nói với Mai Lộng Ảnh.
- Muốn uống gì tôi lấy.
Mai Lộng Ảnh sợ hãi thấp giọng nói:
- Em nghe anh.
Quá ngoan ngoãn. Mai Lộng Ảnh diễn hơi quá, quên lai lịch nhà mình nên phản tác dụng. Hai vị “anh hùng” không dám cứu mỹ nhân nữa, ngơ ngác nhìn Vương Quốc Hoa rời đi rồi quyết đoán đi. Mai Lộng Ảnh thấy vậy cũng hiểu sao lại thế, tức giận dậm chân.
- Hai tên phế vật.
Vương Quốc Hoa bưng hai cốc nước dưa hấu về, đưa Mai Lộng Ảnh một cốc.
- Cưng, uống ít rượu thôi, thứ này uống nhiều dễ xảy ra chuyện.
Mai Lộng Ảnh nhướng mày cầm cốc.
- Ai cần anh lo, đúng, sao anh tới đây?
Vương Quốc Hoa nói.
- Tôi tới thu hút đầu tư.
Mai Lộng Ảnh nghe xong không nhịn được cười.
- Nông dân không kiến thức, đến đây thu hút đầu tư ư? Đều là tới tìm cửa quan thương cấu kết. Đúng, quên mất anh cũng là quan chức, mà tới cấp nào rồi
Vương Quốc Hoa chỉnh lại áo, ưỡn ngực nói.
- Chủ tịch quận. Sao, muốn quyến rũ tôi ư?
Mai Lộng Ảnh nở nụ cười, đảo đảo mắt nói.
- Tôi không có tiền đi đầu tư, không có hạng mục.
Vương Quốc Hoa nói.
- Vậy cô tới đây làm gì?
Mai Lộng Ảnh một lần nữa ra vẻ đáng thương.
- Được, tôi nói thật, tôi đến quyến rũ người có thể bao mình.
Vừa nói mắt Mai Lộng Ảnh đột nhiên sáng lên.
- Lại tới người nữa, anh phiền to rồi.
Vương Quốc Hoa nhìn lại nhưng không nói. Ba người đàn ông đằng sau đang cúi đầu nói chuyện, trong đó có hai người là hai tên vừa biểu hiện.
- Tôi có phải nên bỏ chạy không?
Vương Quốc Hoa ra vẻ khẩn trương nhỏ giọng nói với Mai Lộng Ảnh. Mai Lộng Ảnh có chút đắc ý nói.
- Gọi chị, tôi bảo vệ anh.
Vương Quốc Hoa có vẻ do dự, Mai Lộng Ảnh càng thêm đắc ý. Ba người kia đã tới, tên đi đầu đầy hung hăng vỗ vai Vương Quốc Hoa.
- Ông bạn, nghe nói cậu làm rất được, ngay cả Mai đại tiểu thư cũng túm được, điều này làm anh em Bắc Kinh sống sao đây.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười nói.
- Sao, định ăn hiếp người tỉnh ngoài à.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...