Đặng Ngâm nói làm Diêu Hiểu Hoa đỏ mặt lên. Hắn cười khổ một tiếng nói.
- Lão Đặng, anh cười tôi rồi.
Đặng Ngâm lắc đầu nói.
- Không phải như vậy, nếu là tôi còn chưa chắc đã được như anh. Anh và tôi đều ở trong nhà nước, thời gian dài làm ở cơ sở, có một cơ hội gặp bí thư tỉnh ủy thì có ai là không kích động chứ?
Đặng Ngâm là người trầm ổn, đây cũng là trụ cột để hai người thành bạn. Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người, ngoài cửa đứng chính là chủ tịch quận Vương Quốc Hoa. Hai người vội vàng đi ra, Đặng Ngâm khẽ nhíu mày nói.
- Lão Diêu, sao thế?
Diêu Hiểu Hoa vội vàng giải thích.
- Không có gì, tôi có thể đi bất cứ lúc nào.
Vương Quốc Hoa nói với Đặng Ngâm.
- Lão Đặng, lần này tôi lên tỉnh có lẽ phải ở hai hôm, anh chú ý việc ở quận, nhất là Lý Quốc Quang đừng để hắn gây chuyện. Bên Khu khai phát có vài công ty Hongkong.
Đặng Ngâm nghe vậy liền nói.
- Chủ tịch quận, bên Khu khai phát có không ít người oán giận, vừa nãy tôi mới tiễn mấy đại biểu công ty. Chuyện này có phải nên nói chuyện với bí thư Miêu không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Không, đây là phạm vi công việc của ủy ban, các anh phải quen với chuyện mạnh dạn làm việc trong phạm vi phụ trách của mình. Lý Quốc Quang chỉ cần không gây loạn là anh coi như không phát hiện.
Đặng Ngâm cười ha hả.
- Tôi biết rồi.
…
Xe đang trên đường lên tỉnh, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Mạnh Vũ Vi.
- Này, đang làm gì thế?
Từ giọng này Vương Quốc Hoa có thể tưởng tượng được vẻ mặt của zz lúc này. Cô đang híp mắt, ngẩng cằm cố ưỡn bộ ngực có quy mô bình thường, vẻ mặt đầy hả hê.
- Trên đường lên tỉnh, có chuyện gì?
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói, zz bên kia phát ra tiếng rên rỉ như mèo động đực.
- Không có gì không thể làm phiền anh à? Người ta bây giờ rất chán muốn tìm anh nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nhìn trời không khỏi cười nói.
- Bây giờ chắc em đang đi làm, Lâm Tĩnh đang mệt sống mệt chết, cô ở ngoài gọi điện với trai, không sợ Lâm Tĩnh phát hiện sao?
- Gì chứ, Tĩnh tỷ trưa uống nhiều nên giờ đang ngủ, người ta ở trong phòng.
Vừa nói zz vừa phát ra tiếng kêu kỳ quái làm Vương Quốc Hoa tò mò.
- Em không phải đang ở trong phòng ..
Zz thở hổn hển nói.
- Bị anh đoán trúng rồi, ôi, giả vẫn là giả, vừa nãy còn thiếu một điểm… ôi mệt chết em. Dập máy đây.
- Dâm đãng.
Vương Quốc Hoa nhịn một lúc mới thốt ra hai từ này. Vương Quốc Hoa có chút hối hận không cho Mạnh Vũ Vi nếm thử mấy động tác trong phim Nhật Bản. Roi da, nến? Vương Quốc Hoa không khỏi có chút thất thần.
Vương Quốc Hoa nhắm mắt dưỡng thần, xe tới Việt Châu đã là hoàng hôn, trời dần u ám. Xe tới khu nghỉ dưỡng Việt Sơn thì Ngôn Lễ Hiếu đã chờ ở cổng.
- Tôi tính qua thời gian thấy Quốc Hoa cũng nên tới.
Ngôn Lễ Hiếu rất thân thiết, nhiệt tình nói.
- Sao có thể làm phiền trưởng ban thư ký đợi chứ.
Vương Quốc Hoa rất khách khí nói, Diêu Hiểu Hoa Ngôn Lễ Hiếu xua tay nói.
- Viện trưởng Du không ngừng hỏi nói sao cậu còn chưa tới vì thế tôi phải ở đây đợi.
Ồ. Vương Quốc Hoa có chút giật mình, chuyện gì mà Du Vân Vân tìm mình gấp như vậy?
- Vị này chính là Diêu Hiểu Hoa, lần trước đã gặp rồi.
Vương Quốc Hoa giới thiệu, Ngôn Lễ Hiếu gật đầu chào Diêu Hiểu Hoa. Diêu Hiểu Hoa có chút xấu hổ hơi khom người nói.
- Trưởng ban thư ký.
Ngôn Lễ Hiếu nói:
- Lên xe đi, viện trưởng đang chờ ở trong.
Xe chạy trong đường mòn, bốn phía đã âm u, Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút mới hỏi Ngôn Lễ Hiếu ngồi bên cạnh.
- Sao, bí thư Hứa không ở đây à? Cao Nguyên này đúng là không gọi điện tới báo một câu.
Ngôn Lễ Hiếu nghe hiểu ý, hắn cười hắc hắc nói.
- Có chút chuyện nên bí thư Hứa tạm thời phải làm thêm giờ.
Diêu Hiểu Hoa ở xe sau lúc này không thể bình tĩnh nổi. Năng lực của Vương Quốc Hoa một lần nữa lộ ra, phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy ra ngoài nghênh đón, áp lực này ai có thể chịu nổi.
- Chủ tịch, khu nghỉ dưỡng này tôi nghe trước đây là hành cung của Chủ tịch Mao.
Lái xe đột nhiên quay đầu lại nói một câu, Diêu Hiểu Hoa gốc người tỉnh Long Giang vì thế không biết nhiều về khu nghỉ dưỡng Việt Sơn bằng lái xe.
“Hành cung”, hai chữ này như súng nổ bên tai làm Diêu Hiểu Hoa ngồi thẳng lên, nhiệt huyết sôi trào. Hắn tốt nghiệp đại học đầu tiên là dạy học ở xã, sau đó chuyển sang nhà nước làm, không có chỗ dựa, không có lai lịch muốn lên chức là rất khó khăn. Diêu Hiểu Hoa vốn tưởng rằng cả đời cùng lắm lên cấp chính huyện, ai ngờ còn có cơ hội gặp mặt bí thư tỉnh ủy, còn có thể vào “hành cung” của chủ tịch Mao.
Diêu Hiểu Hoa càng nghĩ càng xa, tâm trạng cũng trở nên hốt hoảng. Nghĩ tới hôm Vương Quốc Hoa nhận chức, mình không ngờ đi trước, hắn cười khổ một tiếng.
Trong nháy mắt khi xe dừng lại, Diêu Hiểu Hoa đột nhiên thu hồi tâm tư, hắn mở cửa xuống xe.
Du Vân Vân mặc bộ đồ ở nhà không ngờ đứng ở bậc thang đợi. Thấy Vương Quốc Hoa xuống xe, cô tươi cười nói.
- Sao trùng hợp như vậy, dì đang định xuống thì cháu đã tới.
Vương Quốc Hoa chạy lên trước nói.
- Dì.
Du Vân Vân cầm tay Vương Quốc Hoa, mặt mày thân ái nói.
- Cháu đến vừa đúng lúc, dì có chút chuyện cần hỏi ý kiến cháu.
Ngôn Lễ Hiếu và Diêu Hiểu Hoa đứng ở bậc thang không dám đi lên, bọn họ rất hâm mộ Vương Quốc Hoa.
- Cho ý kiến thì cháu không dám. Dì cần hỏi gì cháu thì xin cứ nói.
Vương Quốc Hoa bây giờ nịnh bợ Du Vân Vân có thể nói cực thành thạo, Du Vân Vân nghe xong rất vui vẻ. Cô đưa tay hơi vỗ đầu Vương Quốc Hoa.
- Nghĩ một đằng nói một nẻo, còn như vậy với dì sao.
Du Vân Vân nói xong dẫn đầu đi trước, đi ra hồ bên cạnh. Vương Quốc Hoa vội vàng đuổi theo thì mới thấy có hai người một nam một nữ đi theo, trông bọn họ khá quen mắt.
Ngôn Lễ Hiếu và Diêu Hiểu Hoa không có tư cách đi theo, không thể làm gì khác là vào trong sảnh ngồi đợi.
Đi được vài chục bước, Du Vân Vân dừng lại bên cạnh gốc liễu nói.
- Quốc Hoa, dì vẫn cảm thấy cháu là cậu thanh niên khó thể tin nổi.
Vương Quốc Hoa hoảng hốt, Du Vân Vân sao lại nói như vậy.
Du Vân Vân thấy Vương Quốc Hoa không nói gì liền quay đầu lại nói:
- Sao, không có gì để nói ư?
- Cháu không hiểu ý của dì, cháu cũng không thấy mình có gì là giỏi cả.
Du Vân Vân lắc đầu nói:
- Đó là cháu không cảm thấy. Cháu giúp Phi Dương cũng tốt, làm vì mình cũng được, không có việc gì không làm người ta không khen ngợi. Cháu không nên quá khiêm tốn.
Vương Quốc Hoa chỉ có thể lựa chọn im lặng, Du Vân Vân liếc hắn rồi nói.
- Có đôi khi dì cảm thấy cháu không đi theo hướng nghiên cứu khoa học đúng là quá đáng tiếc. Nhưng dì lại nghĩ cháu đi nghiên cứu càng đáng tiếc hơn. Ví dụ như Viện khoa học xã hội thì hầu hết đều là đám quan liêu lấy lý do nhà tri thức.
Vương Quốc Hoa không rõ Du Vân Vân muốn nói gì, đành giả bộ câm điếc. Du Vân Vân nói tiếp.
- Mấy hôm trước bí thư thị ủy Giang Đông Lâm Tĩnh tới gặp lão Hứa và nói không ít về cháu. Ả nói Ủy ban kỷ luật thị xã nhận được tài liệu tố cáo về cháu có thể xếp đầy mấy túi, chủ yếu là tác phong sống hủ hóa, có dấu hiệu vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Ả còn nói nếu không phải do hiểu rõ về cháu kịp thời đè tài liệu này xuống thì người Ủy ban kỷ luật thị xã đã sớm xuống.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi phì cười, tiếng cười rất lạnh lùng. Du Vân Vân thấy vẻ mặt này của hắn, cô không nhịn được cười.
- Đúng, không loại trừ khả năng Lâm Tĩnh lấy lòng lão Hứa. Vấn đề là vấn đề tác phong sống của cháu thật sự là không có chút nhược điểm gì rơi vào tay người khác sao?
Vương Quốc Hoa thầm cảnh giác. Hắn thở dài nói:
- Vấn đề tác phong sống trên người cháu thì có thể gọi là vấn đề sao? Cháu độc thân, có bạn gái cũng là sai lầm sao?
- Nhưng cháu ở chung nhà với bạn gái, nếu cháu là người bình thường thì không sao, nhưng cháu là một chủ tịch quận.
Du Vân Vân đột nhiên tăng âm độ, Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói.
- Cháu có thể không làm chủ tịch quận.
Du Vân Vân không nói chỉ nhìn chằm chằm tới. Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng.
- Đám người kiện cáo kia có ai là sạch sẽ chứ. Ngoài vấn đề tác phong sống, bọn họ còn có thể tìm ra được vấn đề gì của cháu. Tác phong sống, đây cũng là vấn đề sao? Một đám người ra vẻ chính nhân quân tử nhưng sau lưng toàn quan hệ bất chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...