Đặng Ngâm cùng Diêu Hiểu Hoa len lén nhìn nhau, cảm thấy miệng khô khốc. bí thư Hứa, bí thư Hứa nào? Câu trả lời rất rõ mà. Là ai có thể ra lệnh cấm bí thư Hứa uống rượu?
- Không nói nữa, rượu ngon trước mặt, uống rồi tính.
Vương Quốc Hoa tự mình mở hộp, rượu bên trong không quá nhiều, chỉ là Mao đài cùng Ngũ Lương Dịch. Hắn lấy một chai ra nhìn.
- Năm 66.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lơ đãng nhìn cục trưởng Trầm.
- Lão Trầm vất vả rồi, ngồi xuống uống mấy chén.
Cục trưởng Trầm giờ khắc này muốn khóc, cuối cùng cũng khiến người ta nhìn mình.
Tối qua sau khi xử lý xong, hắn từ Ngôn Lễ Hiếu biết tin mà không khỏi sợ chết khiếp. Mình có thể chống đối với người được bí thư Hứa coi trọng không? Việc này nếu không giải quyết được thì cục trưởng Trầm sao có thể yên tâm.
Vì thế cục trưởng Trầm tìm cứu viện, cuối cùng tìm được phó giám đốc Long - Sở công an, người này có quan hệ với Ngôn Lễ Hiếu. Cuối cùng cũng có cơ hội, hắn chạy tới khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, ai ngờ Vương Quốc Hoa đã đi.
Ngôn Lễ Hiếu không phải Ngôn Bá Thân, ở trụ sở tỉnh ủy nếu không khôn khéo thì sao sống được. Hứa Nam Hạ tuy đang thiếu người để dùng nhưng dựa vào cái gì mà cần dùng Ngôn Lễ Hiếu. Trong trụ sở tỉnh ủy bao người hy vọng được bí thư Hứa nhìn tới. bí thư Hứa nếu tỏ ý muốn đề bạt một cán bộ cấp phó giám đốc sở không phải là có bao người lao tới xin xỏ ư?
Theo Ngôn Lễ Hiếu thấy nếu bò nhanh, ngồi ổn thì bên trên nhất định phải có người lôi kéo anh. Bí thư Hứa có thể kéo Ngôn Lễ Hiếu một chút, theo Cao Nguyên nói chính là “Quốc Hoa đã nói không ít” Mặc kệ mấy lời nói kia có tác dụng hay không, mặc dù Ngôn Lễ Hiếu không được đề bạt mà chỉ ngồi ổn ở vị trí cũ thì Ngôn Lễ Hiếu cũng rất cảm ơn Vương Quốc Hoa.
Đương nhiên chỉ tỏ vẻ cảm ơn theo Ngôn Lễ Hiếu thấy là không đủ. Quan hệ là do đi lại mà có, chứ không phải nói mà có. Mặc dù là tên nịnh bợ bên cạnh lãnh đạo, anh cũng phải có cơ hội ở bên cạnh lãnh đạo chứ? Ngôn Lễ Hiếu có ánh mắt rất độc nên ngay lần đầu thấy Vương Quốc Hoa đã quyết định tạo mối quan hệ tốt. Có thể làm bí thư Hứa an bài vào khu nghỉ dưỡng Việt Sơn ở qua đêm, người như vậy mình đi nịnh bợ cũng không quá. Sự thật chứng minh chiến lược, chiến thuật của Ngôn Lễ Hiếu hoàn toàn chính xác. Vì thế bây giờ hắn thành phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Được chỗ tốt lớn như vậy, sau đây Ngôn Lễ Hiếu đương nhiên muốn tạo quan hệ gần hơn nữa. Ngôn Lễ Hiếu kiên trì tin tưởng với độ tuổi này của Vương Quốc Hoa mà đã thành cấp chính huyện, ngày sau không nói mình có cơ hội thì con cháu cũng có chỗ tốt.
Vì thế việc hôm qua dù không phải phó giám đốc Long ra mặt nói giúp họ Trầm, Ngôn Lễ Hiếu cũng tìm cơ hội xuống thị xã Giang Đông ngồi một chút. Nếu như nói cục trưởng Trầm bởi vì Ngôn Lễ Hiếu dẫn kiến mà thoát được họa, như vậy Ngôn Lễ Hiếu còn cảm thấy đây là cơ hội để mình tới nhà Vương Quốc Hoa.
Có thể uống rượu với trưởng ban thư ký Ngôn cùng chủ tịch Vương cục trưởng Trầm rất kích động, cho nên quyết định thể hiện hết sức mình trên bàn rượu. Giơ chén rượu lên, cục trưởng Trầm nghiêm mặt mời Vương Quốc Hoa.
- Chủ tịch Vương, ngài đại nhân đại lượng, tôi rất bội phục. Tôi không nói gì, rượu này tôi cạn, ngài tùy ý.
Cục trưởng Trầm không chắc Vương Quốc Hoa có nể mặt mình hay không nên mới nói “ngài tùy ý”. Theo lẽ thường Vương Quốc Hoa bưng chén lênrồi bỏ xuống cũng không sao, ai ngờ Vương Quốc Hoa bưng chén lên nói.
- Anh là khách, lẽ ra phải do tôi mời cục trưởng Trầm mới đúng.
Cục trưởng Trầm liên tục nói không dám, Vương Quốc Hoa cười cười uống hết rượu trong chén, coi như cho đủ thể diện. Điều này làm cho cục trưởng Trầm âm thầm kinh hãi, người còn trẻ như vậy không ngờ nói chuyện tốt đến thế, vậy tiền đồ sau này như thế nào.
Không nói tới cục trưởng Trầm, Ngôn Lễ Hiếu chờ cục trưởng Trầm uống xong, hắn bưng chén lên nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, tôi mời cậu một chén. Tôi có chút chuyện phải về nhà một chuyến, uống xong chén này tôi phải cáo lỗi về trước.
Hai người cụng ly, Ngôn Lễ Hiếu đứng lên cáo từ, cục trưởng Trầm cũng không tiện ở lại lâu nên đi theo. Vương Quốc Hoa đưa ra cửa, Ngôn Lễ Hiếu đứng lại nói:
- Quốc Hoa, bên Bá Thân tôi thay mặt nó xin lỗi cậu, lần này về tôi nhất định đánh nó một trận.
Ngôn Lễ Hiếu đột nhiên nói như vậy vì lý do gì? Vương Quốc Hoa biết rõ.
Vương Quốc Hoa chỉ cười nói.
- Sau này có cơ hội chúng ta ngồi nhiều một chút.
Có lời này, Vương Quốc Hoa coi như hoàn toàn tha thứ việc Ngôn Bá Thân tiền trảm hậu tấu. Ngôn Lễ Hiếu biết Vương Quốc Hoa ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định có khúc mắc. Nếu không phải nể mặt mình thì Ngôn Bá Thân cho dù lập công, ngày sau cũng bị Vương Quốc Hoa tìm khuyết điểm mà cho xuống. Không nói mất chức xuống cấp nhưng đổi lại một đơn vị là có thể mà.
Chuyện này Vương Quốc Hoa không nói không có nghĩa không thèm để ý. Điểm này Ngôn Lễ Hiếu thấy rõ hơn Ngôn Bá Thân, vì thế hắn mới nói ccaua xin lỗi như vậy. Cục trưởng Trầm mặt dày theo Ngôn Lễ Hiếu lên xe, đợi xe đi một đoạn, hắn rất khó hiểu hỏi:
- Trưởng ban thư ký, vì sao đi vội vàng như vậy?
Ngôn Lễ Hiếu nhìn cục trưởng Trầm một chút, cười cười không giải thích. Trong lòng thật ra hắn đang oán thầm một câu người này không có ánh mắt. Vương Quốc Hoa vì sao bày tiệc mời cấp dưới ở nhà? Tất nhiên là có nguyên nhân, người ta có chuyện gì cần làm, mình ở lại đó làm gì. Ngôn Lễ Hiếu không giải thích, cục trưởng Trầm không thể làm gì khác hơn là cười khan một tiếng không hỏi, trong lòng lại đang suy nghĩ cảm thấy hôm nay làm quen mấy người kia, về sau phải tìm cơ hội tạo quan hệ mới được. Con đường ở trước mặt, nhất định phải nắm bắt cơ hội.
Vương Quốc Hoa tiễn khách, Đặng Ngâm và Diêu Hiểu Hoa nhìn nhau, trong lòng đều sợ hãi than. Nhất là Diêu Hiểu Hoa, hắn muốn tát vào tai mình. Lúc trước còn định kết minh với Thạch Vân Thanh, tạo thành thế tam quốc trong hội nghị ban bí thư, tạo cục diện đối kháng với Vương Quốc Hoa bên ủy ban quận. Bây giờ hắn nhớ đến cảm thấy mình quá ngu, mình sớm tỏ vẻ đi theo Vương Quốc Hoa không phải dễ hơn sao? Nói không dễ nghe là người ta có thể ở quận Hồng Sam này bao lâu chứ?
Đặng Ngâm cũng thầm than sợ hãi nhưng hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy tầm nhìn của mình quá kém. Vương Quốc Hoa có quan hệ như vậy, còn có thể mời mình và Diêu Hiểu Hoa tới nhà làm khách, hắn rộng lượng như thế nào. Nói không dễ nghe là dựa vào gì mà nể mặt mình và Diêu Hiểu Hoa như vậy? Bây giờ nghĩ lại, Vương Quốc Hoa dám đối đầu với Miêu Vân Đông, dám đẩy Lâm Tĩnh lên trước mặt đám công nhân không phải là ngu mà là có tự tin. Có tự tin, có may mắn, Miêu Vân Đông sao có thể không thất bại.
Diêu Hiểu Hoa đột nhiên xuất hiện làm Vương Quốc Hoa ít phiền phức hơn nhiều. Hắn không cần phí miệng lưỡi cũng đủ làm hai vị tâm phục khẩu phục. Chờ Vương Quốc Hoa về, hai người đứng lên, thái độ và ánh nhìn hoàn toàn khác trước.
- Ha ha, chúng ta uống tiếp, tôi có chút công việc cần bàn với hai vị.
Vương Quốc Hoa còn chưa có phản ứng, hai vị kia đã cung kính chờ lãnh đạo ngồi xuống rồi mới ngồi.
- Chủ tịch quận, có chuyện gì cứ chỉ thị, chúng ta sẽ làm.
Diêu Hiểu Hoa nhìn Đặng Ngâm, sau đó thể hiện thái độ.
- Chuyện này thật đúng là cần chủ tịch Hiểu Hoa đứng ra làm.
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu, hai người ngồi bên không hẹn mà cùng ngồi thẳng lưng lên, ra vẻ chăm chú lắng nghe. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, hai người như thay đổi hẳn. Nhưng hắn nghĩ lại thấy việc mình cần làm không ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ nên không suy nghĩ nhiều.
- Chuyện rất đơn giản, lần trước tôi lên tỉnh gặp bí thư Hứa, lão nhân gia nhắc đến một khái niệm gọi là văn phòng công vụ…
Vương Quốc Hoa nói rất chậm, rất cẩn thận. Diêu Hiểu Hoa nghe không khỏi thầm vui vẻ. Đây là ý của bí thư tỉnh ủy, ai cũng sống chết cướp lấy đi làm. Đây là Vương Quốc Hoa muốn mình đi làm sao? Diêu Hiểu Hoa không khỏi thấy giật mình.
Không thể trách Diêu Hiểu Hoa lại như vậy, chỉ có thể nói do sức ảnh hưởng của bí thư tỉnh ủy quá lớn. Một cán bộ cấp phó huyện sao có thể chống cự nổi.
- Vấn đề cụ thể do tôi làm, chủ tịch quận phụ trách chung thì quận Hồng Sam chúng ta nhất định sẽ làm tốt.
Diêu Hiểu Hoa vội vàng tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói:
- Đừng gấp, trước hết nghĩ thật kỹ rồi hãy làm. Việc này liên quan tới không ít phòng ban. Có một điểm tôi phải nhắc mọi người, chúng ta chuẩn bị trước, chờ tỉnh lên tiếng là lập tức mở cửa văn phòng.
Vương Quốc Hoa dùng từ “mọi người” làm Diêu Hiểu Hoa ưỡn thẳng lưng giống như Hứa Nam Hạ ngồi ngay trước mặt. Ý của Vương Quốc Hoa là gì? Hai vị đều hiểu. Chuyện bí thư Hứa muốn làm, mọi người trước hết chuẩn bị xong, có thông báo là làm ngay. Các nơi khác nhất định không biết sớm bằng quận Hồng Sam, đến lúc ấy mở cửa văn phòng công vụ đầu tiên chính là quận Hồng Sam.
- Còn có chuyện này tôi muốn nói với hai vị, đến lúc ấy tôi sẽ tranh thủ mời bí thư Hứa đến tham gia lễ mở cửa văn phòng công vụ.
Vương Quốc Hoa nói làm hai vị phó chủ tịch quận thở hổn hển. Vương Quốc Hoa thấy rõ không khỏi có chút đắc ý, hắn giơ chén lên nói.
- Chuyện công việc đã nói xong, chúng ta tiếp tục uống. Đúng, chuyện phân công công việc của hai vị không thay đổi, cũng không thể chậm trễ chuyện văn phòng công vụ.
Rượu không say nhưng người tự say. Diêu Hiểu Hoa uống giỏi, uống được hai lít rượu trắng nhưng bữa nay chỉ uống bằng nửa đã loáng choáng say, lúc đi Diêu Hiểu Hoa gần như uống say. Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn hai người rời đi. Hắn về thì Đổng Diễm Phương đang dọn chén bát, Lưu Linh cầm cốc trà nóng tới.
Vương Quốc Hoa vẫn không hiểu tâm tư của bà mẹ vợ Đổng Diễm Phương này. Hắn có chút tò mò vì sao Đổng Diễm Phương lại có thể chấp nhận hiện trạng bây giờ của Lưu Linh. Chẳng qua nếu hai mẹ con không cãi nhau, Vương Quốc Hoa cũng không muốn phá vỡ hiện trạng này.
Đối với tình hình bây giờ, Vương Quốc Hoa khá hài lòng. Cục diện của quận Hồng Sam coi như đã mở ra. Nếu như muốn tìm điểm khá hài lòng chính là Vương Quốc Duy, tên này đã lâu không chia cổ phần cho mình.
Vương Quốc Hoa cầm cốc trà có chút thất thàn, mãi tới khi có hai bàn tay mềm mại áp tới, Vương Quốc Hoa mới quay đầu lại cười nói.
- Em vất vả.
Lưu Linh khẽ cười nói:
- Đều là mẹ em nấu ăn, em chỉ giúp một chút thôi.
Đổng Diễm Phương vừa lúc đi tới, vừa lau tay vừa nói.
- Quốc Hoa, chuyện bên nhà máy thuốc đã đàm phán xong. Có chút vấn đề khó khăn nên cần cháu giải quyết giúp một chút.
Bà mẹ vợ đúng là không coi mình là người ngoài.
- Cô, có chuyện gì thì cứ nói với cháu.
Vương Quốc Hoa cũng rất dứt khoát. Đổng Diễm Phương nhìn thoáng qua Lưu Linh, Vương Quốc Hoa ngồi im, Đổng Diễm Phương ngồi xuống đối diện nói.
- Vấn đề khu đất nhà máy thuốc thì cháu có thể để cho cô không? Nếu không thì thỏa thuận mới cô không thể ký.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng. Bên phòng đất đai do Diêu Hiểu Hoa quản lý, không thể nào gây khó dễ ở vấn đề này. Đổng Diễm Phương kịp thời giải thích.
- Bên phòng đất đai thì cô đắc tội với họ Hoắc.
Ồ, lần này Vương Quốc Hoa đã hiểu rõ, đây chắc là Hoắc Hữu Cấn.
- Ừ, sao lại đắc tội?
Đổng Diễm Phương nói:
- Còn có thể sao chứ? Lúc trước khi cháu chưa tới, nhà máy thuốc ép cô mãi, cô tìm chủ tịch Diêu nói trước hết cho cô khu đất kia, chủ tịch Diêu nhưng thật ra đáp ứng ngay, cũng ký giấy. Cô cầm tới phòng đất đai, Hoắc Hữu Cấn cũng gặp cô, hàm hồ tỏ vẻ đòi chỗ tốt. Việc này thực ra cũng dễ nói, vấn đề là hắn còn lén tìm người nói với cô muốn cổ phần của công ty dược Huy Hoàng, việc này cô sao có thể đáp ứng. Hoắc Hữu Cấn là kẻ quá tham lam, cô tức nên mắng người.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền cười nói.
- Ồ, như vậy à, sau đây cháu sẽ bảo Hoắc Hữu Cấn đến xin lỗi cô.
Đổng Diễm Phương cũng không quá quan trọng việc này, cũng không hy vọng Vương Quốc Hoa làm như vậy.
- Thôi, cấp đất là được.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, hắn đứng lên nói:
- Muộn rồi, cô nghỉ ngơi sớm.
….
Ngôn Bá Thân thấy Ngôn Lễ Hiếu về nhà liền vội vàng lên chào, không ngờ Ngôn Lễ Hiếu nghiêm mặt vung chân đá Ngôn Bá Thân. Ngôn Bá Thân hốt hoảng nói.
- Anh, anh làm gì vậy, mọi người đang ở nhà đó.
Ngôn Bá Thân ở nhà cùng bố mẹ, hắn thấy rất mất mặt vì bị đánh như vậy. Ngôn Lễ Hiếu không nghĩ như vậy, lúc bố mẹ lên can, hắn giơ tay cắt lời.
- Bố mẹ đừng quản, thằng này đáng ăn đòn, mày vào thư phòng với anh nói chuyện.
Vừa nói Ngôn Lễ Hiếu vừa đi nhanh vào thư phòng lưu lại hai ông bà nhìn nhau.
Hai phút sau thư phòng trở nên yên tĩnh, Ngôn Bá Thân tái mặt đứng đó, đây là kết quả vì bị mắng, bị giáo dục. Ngôn Bá Thân khá thông minh nhưng hay tự phụ, đây là khuyết điểm chết người ngăn cản sự phát triển. Nghe Ngôn Lễ Hiếu nói mấy điều lợi hại xong, Ngôn Bá Thân từ trước đến giờ vẫn kính sợ ông anh nên biết mình đã làm chuyện ngu ngốc gì. Cũng may Ngôn Lễ Hiếu đã ra mặt giúp.
- Được rồi, chú đừng như vậy nữa. Về sau nhớ chạy chăm chỉ đến chỗ lãnh đạo, có việc phải báo cáo, không có việc cũng phải nghĩ biện pháp xuất hiện trong tầm mắt của lãnh đạo. Làm nhiều năm như vậy, anh có một tổng kết đó là dù mình có làm tốt nếu lãnh đạo không thấy thì đều là xấu.
Cuộc sống nhàn nhã rất ngắn ngủi. Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua cơ thể mềm mại bên cạnh, hắn khá phấn chấn. Ra ngoài thu dọn một chút đi làm.
Trên đường đi làm, Vương Quốc Hoa có chút không rõ tại sao năng lực ở phương diện quan hệ nam nữ của mình càng lúc càng mạnh, đêm qua cả đêm mà không hề mệt, Lưu Linh không ngừng kêu gào sung sướng. Chẳng lẽ là di chứng…
Loại chuyện này không thể dùng khoa học để giải thích, vì thế hắn đành vứt sang bên.
Lúc Vương Quốc Hoa xuất hiện dưới lầu, mấy ánh mắt ở văn phòng nhìn tới. mấy người phụ trách các phòng ban đều lao ra đứng thành hàng ở bậc thang cung kính hào. Vương Quốc Hoa liếc cái là thấy Tần Hòa. Hắn mặt không chút thay đổi nhìn mấy vị trưởng phòng, chủ nhiệm các ban ngành từ lúc mình nhận chức không chủ động đến bái kiến, hắn lướt qua bọn họ lên lầu, lưu lại những người có vẻ mặt trắng bệch, có người lại hả hê vì người khác gặp họa.
Một đám người thật ra muốn lên chào nhưng thấy Vương Quốc Hoa có vẻ mặt rất nghiêm túc, hơn nữa trước đây bọn họ cũng có chút chuyện sai lầm nên không dám.
Văn phòng buổi sáng đã có người quét dọn, sai lầm này Mã Ngọc Cao sẽ không mắc phải. Sau khi Vương Quốc Hoa ngồi xuống bàn làm việc, Mã Ngọc Cao là người đầu tiên tiến vào cười cười báo cáo chút chuyện thú vị hai ngày qua. Ví dụ như trưởng phòng tài chính Tần Hòa uống say hôm qua về nhà đánh vợ một trận. Phó bí thư Thạch Vân Thanh mời mấy người tới khách sạn ăn cơm, còn có chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật …
Mấy công việc này Mã Ngọc Cao tìm hiểu rất dễ, chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra ở quận thì khó có thể chạy ra khỏi tầm mắt của hắn.
- Sáng tôi có nhiều việc, có chuyện gì thì nói luôn.
Vương Quốc Hoa cười cười, Mã Ngọc Cao trầm ngâm một chút mới nói.
- Vừa nãy Ngôn Bá Thân công an quận tới, sáng sớm đã chờ ở cửa văn phòng, tôi bảo hắn sang bên đợi.
- Ừ, làm rất tốt, bảo hắn chờ tiếp. Vương Quốc Hoa cười cười, Mã Ngọc Cao hiểu ý gật đầu lui ra.
Không sai, Vương Quốc Hoa không vì Ngôn Lễ Hiếu ra mặt mà bỏ qua cho Ngôn Bá Thân ngay, nhắc vẫn phải nhắc một chút. Đối với tính cách thích tự chủ trương, chém trước tâu sau này thì phải có ý kiến mới được. Bên công an quận rất quan trọng, nếu cần thiết thì Vương Quốc Hoa tuyệt đối sẽ không nương tay.
Mã Ngọc Cao vừa ra, Ngô Minh Chỉ đã tiến vào thông báo.
- Trưởng phòng tài chính Tần Hòa xin gặp, ngài thấy sao?
Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Bỏ qua, không gặp hắn, tiếp theo.
Ngô Minh Chỉ giở sổ nói.
- Tiếp theo là Hoắc Hữu Cấn – phòng đất đai.
Vương Quốc Hoa nghe tên này không khỏi vui vẻ, tối qua Đổng Diễm Phương mới nhắc tới người này, hôm nay sáng sớm hắn đã tới. Được, mượn hắn khai đao. Vương Quốc Hoa gật đầu cầm văn bản lên bày tư thế học tập.
Hoắc Hữu Cấn rất cơ trí, quận có gió thổi, cỏ động gì là Hoắc Hữu Cấn biết ngay. Vì thế nếu không sáng sớm nay hắn sao phải tới báo cáo công việc với Vương Quốc Hoa? Lẽ ra phòng đất đai do Diêu Hiểu Hoa phụ trách quản lý, nhưng bây giờ chủ tịch Vương có quyền có thế, Hoắc Hữu Cấn không mong chủ tịch Vương kính trọng mình, nhưng mong qua lại, nói vài câu rồi lui. Về phần dựa vào chủ tịch Vương thì vô nghĩa. Vị trí của Hoắc Hữu Cấn là do dùng tiền chạy bên Miêu Vân Đông mà có được.
Thời này bất động sản còn chưa quá nóng, chẳng qua cũng có nhiều phương diện dùng tới đất, kinh tế phía nam phát triển, ngành bất động sản cũng có tiền đồ cho nên cuộc sống của Hoắc Hữu Cấn khá tốt.
Hoắc Hữu Cấn cẩn thận tiến vào chào một tiếng, Vương Quốc Hoa chỉ nẩng đầu lên, không nói. Chủ tịch Vương không ngờ đang học tập, Hoắc Hữu Cấn không khỏi giật mình. Lúc gặp lãnh đạo mà đúng thời gian học tập sẽ không phải việc tốt. Hôm nay chủ tịch Vương bận như thế nào thì nhìn số người đợi bên dưới là biết.
Việc này nói như thế nào nhỉ? Hoắc Hữu Cấn không biết vấn đề nằm ở đâu. Không phải tin tức của hắn không linh thông, hắn cũng biết chủ tịch Vương vì việc công ty dược Huy Hoàng bị vây công mà tạo thế đè ép bí thư Miêu. Vấn đề là dù như thế nào hắn cũng không nghĩ ra Đổng Diễm Phương là mẹ vợ của Vương Quốc Hoa. Hoắc Hữu Cấn chỉ cảm thấy công ty dược Huy Hoàng là công cụ hiện nay của chủ tịch Vương mà thôi, dùng xong ném đi cũng là bình thường. Hơn nữa phòng đất đai không ăn đất đai thì ăn gì.
Nửa tiếng, Hoắc Hữu Cấn đứng mỏi cả chân nhưng không dám ngồi, vẫn phải đứng như vậy. Thư ký Ngô Minh Chỉ cũng không vào nói đỡ.
- Tôi nghe nói tổng giám đốc Đổng - công ty dược Huy Hoàng đến tìm phòng đất đai xin cấp đất xây dựng trụ sở, chủ tịch Diêu đã phê nhưng vướng ở chỗ anh?
Vương Quốc Hoa cuối cùng đã mở miệng nói, Hoắc Hữu Cấn đang cân nhắc vấn đề xảy ra ở đâu nhưng bị câu này làm chân mềm nhũn lại.
Hoắc Hữu Cấn rất nhanh có phản ứng cho là chính xác nhất.
- Có việc này, chủ tịch quận, tôi xin giải thích một chút. Không phải phòng đất đai làm khó công ty dược Huy Hoàng, chỉ là nghĩ tới khu vực nhà đầu tư muốn không thể quá kém.
Nói tới đây Hoắc Hữu Cấn thấy chủ tịch Vương nở nụ cười, biết đã tìm đúng cửa nên lập tức cam đoan.
- Việc này tôi cũng có trách nhiệm, nhân viên làm việc không hiệu quả. Tôi đã nhắc bọn họ tìm một khu đất thích hợp ở trung tâm nhưng kết quả kéo dài tới bây giờ vẫn chưa làm xong.
- Ừ, tôi chỉ là nghe nói, chuyện này anh đi giải thích với chủ tịch Diêu đi, cứ như vậy đi, tôi bận.
Vương Quốc Hoa lại cúi đầu xem văn bản. Hoắc Hữu Cấn mặt mày tươi cười đi ra, đi xuống dưới mới dựa lưng vào tường thở hổn hển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...