Vương Quốc Hoa lái xe ra ngoài không khỏi thầm cảnh tỉnh mình. Loại cuộc sống hoang đường này làm hắn dần nghiện và không muốn từ bỏ. Xe đến khu nhà tỉnh ủy và trực tiếp được cho vào.
Không biết Du Vân Vân tìm mình làm gì, Vương Quốc Hoa cẩn thận gõ cửa tiến vào. Mở cửa không ngờ là Hứa Phỉ Phỉ, cô nhìn hắn với ánh mắt đầy ai oán.
Vương Quốc Hoa vào phòng khách thì thấy Hứa Nam Hạ ngồi đó. Ông vẫy tay với Vương Quốc Hoa:
- Vào ngồi đi.
Vương Quốc Hoa càng khó hiểu hơn, Hứa Nam Hạ không giống như mới về mà giống như có ý chờ mình tới. Vì thế hắn càng cẩn thận hơn ngồi ở đối diện, thu vẻ tùy ý khi đối mặt với Hứa Nam Hạ. Hứa Nam Hạ thấy Vương Quốc Hoa như vậy liền cười ha hả nói:
- Sao thế? Sao giống con dâu gặp mẹ chồng thế, cái này không giống cậu.
Vương Quốc Hoa nghe cũng có chút buồn cười chính mình, mình thực ra cũng chưa từng nghĩ sẽ nhờ gì ở Hứa gia, hơn nữa không phải mình mượn tay Du Vân Vân để dương danh sao? Chút chuyện này nếu Hứa Nam Hạ không thể nhịn thì còn có thể làm bí thư tỉnh ủy gì chứ? Nghĩ thông điểm này, tâm trạng hắn thoáng cái thả lỏng hơn. Hứa thúc, cái này không thể trách cháu, hôm nay ngài có tư thế này, cháu không cẩn thận sao được? Hơn nữa tất cả cán bộ trong tỉnh gặp quan uy của ngài có ai là không câu nệ.
Hứa Nam Hạ nghe xong không nhịn được:
- Tiểu tử thối, chuyện dùng tay dì cậu để trả thù chủ tịch tỉnh Sở cậu định tính thế nào?
Vương Quốc Hoa choáng váng, hắn giã đầu nói:
- Hứa thúc, cháu không hiểu.
Hứa Nam Hạ vốn chỉ là thử dò xét, thấy Vương Quốc Hoa không phải giả vờ nên tò mò nói.
- Sao, cậu quên việc mình ám chỉ một công ty nhà nước trong bài viết rồi ư? Chẳng lẽ nói cậu không biết tổng giám đốc công ty đó là Sở Giang Thu?
Vương Quốc Hoa vậy mới hiểu nguyên nhân vấn đề ở đâu. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa tát mạnh vào đầu mình:
- Đen đủi. Cháu chỉ là lấy ví dụ mà thôi, sao biết nguyên tổng giám đốc là chủ tịch Sở.
Du Vân Vân lúc này từ trong bếp đi ra nghe vậy cô hờn giận nhìn Hứa Nam Hạ:
- Lão Hứa, đừng dọa cháu nó.
Hứa Nam Hạ cười ha hả nói:
- Anh không dọa, tiểu tử này rất to gan, anh chỉ nhắc một chút thôi.
Hứa Nam Hạ vừa nói vừa thu hồi nghiên cứu, y nhìn Vương Quốc Hoa mà nói:
- Muốn đi theo tôi không?
Quan chức bình thường nếu nghe Hứa Nam Hạ nói một câu như vậy sợ sẽ quỳ xuống lạy tỏ vẻ trung thành nhưng Vương Quốc Hoa nghe xong lại kinh ngạc nói:
- Đi đâu? Đi làm gì?
Hứa Nam Hạ dở khóc dở cười. bí thư tỉnh ủy bỏ thể diện mà lại gặp câu này sao? Ông thở dài nói:
- Cậu nếu gọi tôi một tiếng Hứa thúc thì tôi cũng không coi cậu là người ngoài. Chuyện bài viết cậu mặc dù vô tâm nhưng Sở Giang Thu sẽ nghĩ như thế nào? Sau này tôi điều đi tỉnh khác thì Sở Giang Thu có thể tha cho cậu sao?
- Quốc Hoa, thực ra dì cũng có lỗi, trước đọc bản thảo nhưng dì lại không nhắc cháu.
Du Vân Vân nói một câu xin lỗi không phải giả, Vương Quốc Hoa ngồi không yên. Hắn không khỏi có chút hối hận thầm nghĩ mình không nên thể hiện như vậy, yên tâm kiếm tiền là được, viết bài làm gì chứ? Họa từ miệng mà ra.
Hai vợ chồng Hứa Nam Hạ cùng mỉm cười ngồi đối diện lặng lẽ nhìn Vương Quốc Hoa. Mãi tới khi tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, Vương Quốc Hoa mới ngẩng đầu nói:
- Cho cháu vài hôm để suy nghĩ.
Hứa Nam Hạ nhướng mày, tay Du Vân Vân nhẹ nhàng gõ gõ bên eo Hứa Nam Hạ, Hứa Nam Hạ lúc này mới cười nói:
- Được, cậu từ từ nghĩ.
Trong giọng điệu rõ ràng có một tia không hài lòng, Vương Quốc Hoa lòng đầy tâm sj nên không nghe ra.
Hứa Nam Hạ nói xong vào thư phòng, Du Vân Vân cũng mỉm cười đi theo.
- Tiểu tử này đúng là không biết nói như thế nào cho tốt nữa.
Đi một vòng trong phòng, Hứa Nam Hạ mới tan cơn khó chịu. Vương Quốc Hoa nếu là loại người thấy sang là dựa vào ngay thì sợ là mình sớm đuổi ra ngoài cửa.
- Lão Hứa, chấp con cháu làm gì?
Du Vân Vân cười khuyên, Hứa Nam Hạ cười hắc hắc ý là mình không chấp. Sau đó ông thở dài một tiếng:
- Em không biết tên này gần đây xem như hoàn toàn nổi tiếng, Kiến Thiết cũng gọi điện cho anh vài lần, hỏi chuyện Vương Quốc Hoa. Nhất là về việc lấy công ty nhà nước làm ví dụ đã tạo tiếng vọng không nhỏ ở Bắc Kinh. Bài viết được đăng lên người thưởng thức hắn không ít, đắc tội người không ít. Anh muốn hắn đi theo là muốn bảo vệ hắn.
Du Vân Vân nghe xong mỉm cười nói:
- Chuyện cũng do em gây ra, em sao không biết sẽ có kết quả như như vậy. Mới đọc bản thảo em chỉ biết nếu bài đầu tiên đúng thì sẽ có kết quả đó. Mấy hôm nay em nhận không ít cuộc điện đều hỏi về Quốc Hoa. Hôm qua lão Lưu còn gọi tới, em nói vài câu cho qua chuyện.
Hứa Nam Hạ có chút kinh ngạc nói:
- Cũng đúng, Nội tham cơ mà. Nói như vậy Vương Quốc Hoa đâm cho Sở Giang Thu một đao cũng không phải việc xấu.
Du Vân Vân nghe xong không khỏi có chút giật mình thầm nghĩ xem ra tầm nhìn của mình vẫn kém một chút, sao không nghĩ tới vấn đề chính trị trong đó chứ? Nghĩ vậy Du Vân Vân không khỏi cúi đầu suy nghĩ thầm nghĩ Vương Quốc Hoa không đi theo chồng mình là không được.
- Đều do em, đáng lẽ phải xóa đoạn công ty nhà nước ra khỏi bài viết.
Du Vân Vân cũng hối hận và thấy thẹn với con cháu.
Hứa Nam Hạ gõ nhanh lên mặt bàn, một lúc sau mới nói:
- Không được, dù ép cũng phải ép Vương Quốc Hoa đi tới phía nam. Anh muốn xem người anh muốn che chở thì ai dám động vào?
Du Vân Vân nhìn chồng đầy yêu thương rồi lắc mông ưỡn lưng nói:
- Cứ như vậy đi, lát em làm công tác tư tưởng với Quốc Hoa.
Hai vợ chồng ra cửa, Vương Quốc Hoa đã khôi phục thái độ bình thường, vẻ mặt rất tự nhiên. Hứa Nam Hạ không khỏi ngẩn ra nói:
- Tiểu tử, nghĩ thông nhanh thế sao?
Vương Quốc Hoa cười một tiếng:
- Cháu nghĩ thông rồi, cháu quyết định theo Phi Dương kinh doanh, chính trị không phải nơi một người có xuất thân bình thường như cháu nên ở.
Hứa Nam Hạ há hốc mồm, y không ngờ sẽ có kết quả như vậy. Tiểu tử này không ngờ có ý lùi bước, vừa nãy mình còn tính mang hắn tới phía nam, ai ngờ hắn không hề lưu luyến chính trị. Hứa Nam Hạ cẩn thận suy nghĩ rồi thầm trách mình. Trên đường Vương Quốc Hoa đi tới tuy mới đầu mình giúp nhưng sau đó không giúp gì cả. Nhất là sau khi biết hành vi của Sở Giang Thu, mình không ra tay che chở. Điểm này làm Vương Quốc Hoa tổn thương không nhỏ, thêm lần này thì Vương Quốc Hoa có ý lùi bước cũng là bình thường.
Du Phi Dương vừa vào cửa nghe thấy Vương Quốc Hoa nói như vậy liền nhảy dựng lên:
- Tốt quá Quốc Hoa, hai anh em ta liên thủ nhất định sẽ tạo được thành tựu vĩ đại.
Bốp, đầu Du Phi Dương bị Du Vân Vân búng trúng. Du Phi Dương co đầu rụt cổ gào lên:
- Dì, dì sao lại đánh lén cháu.
- Cút sang bên.
Du Vân Vân xua tay đuổi Du Phi Dương cùng với Hứa Phỉ Phỉ đang há mồm định nói. Du Vân Vân thở dài một tiếng ngồi xuống cạnh Vương Quốc Hoa, đưa tay sờ sờ đầu hắn:
- Quốc Hoa, đừng nhụt chí, tất cả đã có dì.
Vương Quốc Hoa không khỏi có chút cảm động cười với Du Vân Vân.
Hứa Nam Hạ mặt không chút thay đổi đứng lên nói:
- Ăn cơm thôi.
Không khí bữa ăn khá im lặng, Vương Quốc Hoa không hề khách khí ăn khá nhiều, sau khi nghĩ thông hắn cảm thấy mình không có áp lực gì. Tiếng chuông điện thoại khá chói tai vang lên làm Hứa Nam Hạ khó chịu nhìn Du Phi Dương. Thằng này cười hắc hắc cầm máy sang bên nghe, hắn ừ ừ vài câu rồi vẫy Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, Chu Lạp Phong tìm ông nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nhìn Hứa Nam Hạ, kết quả Hứa Nam Hạ coi như không có chuyện gì vẫn cắm cúi ăn. Vương Quốc Hoa lúc này mới đi tới nghe điện.
- Quốc Hoa, ha ha, tiểu tử này giỏi. Coi như tôi phục ông.
Chu Lạp Phong nói rất lớn làm Vương Quốc Hoa ông ông màng nhĩ. Hắn cau mày đẩy máy ra hơi xa:
- Tôi đang ăn cơm ở nhà Phi Dương, ông không sự thất lễ nhưng tôi có đó.
Chu Lạp Phong nghe vậy liền giảm tiếng đi không ít. Hắn cười hì hì nói:
- Mấy ông kiếm được bao nhiêu? Gần đây tôi rất chăm chỉ học tập, cũng đọc hai bài viết của ông. Đáng tiếc tôi nghĩ ra đã hơi muộn, bây giờ đừng nói là đồng Bạt mà tiền tệ mấy quốc gia xung quanh cũng bị người mua trước rồi, dù có đi mua bây giờ cũng chưa chắc mua được.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng thầm nghĩ mình nghĩ quá đơn giản. Mấy tập đoàn quốc tế khổng lồ dồn mấy trăm tỷ Usd mua đồng Bạt, nếu Du Phi Dương không mua sớm thì đừng mong mua được. Hàn Quốc cũng tốt, Indonesia cũng thế, đều sớm bị đám sói đói bao vây.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ cũng may còn có bên Hongkong. Hắn quay đầu lại nhìn Hứa Nam Hạ một chút rồi hơi tránh sang bên. Hắn chờ Du Phi Dương đi tới cạnh mình, Vương Quốc Hoa mới nhỏ giọng nói:
- Ông có ý gì?
Chu Lạp Phong nói:
- Tôi lập tức bay tới, chiều là đến nơi, gặp mặt rồi nói tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...