Trên sân khấu rạp hát, trưởng ban Đổng đưa ra “chỉ thị quan trọng”. Thứ nhất Vưu Hưng Quốc bị cách chức chờ cơ quan chức năng điều tra làm rõ. thứ hai Mộ Dung làm bí thư đảng ủy nắm quyền ở đoàn kịch tỉnh. Thứ ba cấp 100 ngàn cho đoàn kịch tỉnh. Thứ tư trong đêm diễn tối nay trưởng ban Đổng sẽ tự mình có mặt. Thứ năm là trưởng ban Đổng lén nói với Trần Thành yêu cầu phải cân nhắc cấp bậc cho Mộ Dung.
Điều thứ năm mới là quan trọng nhất, bởi vì Trần Thành kịp thời phát hiện báo cáo vài phát hiện của mình, đó là Tiểu Vương kia rất quan tâm tới Mộ Dung. Đúng là vì điểm này nên trưởng ban Đổng mới có chỉ thị thứ năm. Đương nhiên cách giải thích của trưởng ban Đổng là khác, quan điểm của cô là không biết Mộ Dung nịnh hót Du Vân Vân như thế nào, Vương Quốc Hoa chẳng qua là làm việc thay cho Du Vân Vân mà thôi.
Mộ Dung ở chức trưởng đoàn được đãi ngộ cấp phó trưởng phòng đã năm năm, trong mắt lãnh đạo vẫn là người vô hình. Đương nhiên đây cũng là do Mộ Dung từ chối “ý tốt” của vài lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa không thể đi xem kịch, nguyên nhân rất đơn giản là do Du Vân Vân giữ hắn lại. Du Vân Vân lấy lý do tối rảnh quá nên tìm người đánh bài, hắn đành ở lại. Hứa Phỉ Phỉ tan học về thấy Vương Quốc Hoa rất vui đòi tham gia cùng nhưng bị Du Vân Vân đuổi về phòng học vì sắp đến kì thi.
Ba người chơi trò Địa chủ, Vương Quốc Hoa liên tục thua, đến 10h Du Vân Vân nói mệt mới dừng. Vương Quốc Hoa lúc này mới cùng Du Phi Dươngx đi ra ngoài. Du Vân Vân nói một câu trước khi hắn đi:
- Chuyện đoàn kịch tỉnh sau này sẽ có ngành liên quan chú ý.
Xe ra ngoài, Du Phi Dương thở dài một tiếng:
- Dì đúng là quan tâm quá, dù Mộ Dung có chút quan hệ thì sao chứ?
Vương Quốc Hoa không đáp lời.
Hai người tới biệt thự, trong tủ có bia hai người vừa uống vừa nói chuyện. Đến 12h chuẩn bị đi nủ thì điện thoại di động vang lên. Mộ Dung bên trong có chút ai oán nói:
- Sao không tới, Liên Mai và Liên Tuyết cứ hỏi.
- Có chút việc bận, để lần sau đi.
Vương Quốc Hoa giải thích rất đơn giản, Mộ Dung bên kia trầm ngâm một lúc:
- Tiền vé đã được thanh toán hết, lần sau có cơ hội tôi hát riêng cho anh nghe.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng:
- Muộn rồi, ngủ đi.
….
Tuyết bắt đầu rơi, Vương Quốc Hoa cũng nghênh đón mùa xuân thứ ba sau khi tốt nghiệp. Lúc này theo địa vị thay đổi Vương Quốc Hoa không thể về nhà ăn tất niên ngày 30 mà phải trực ban.
Từ chối rất nhiều lời mời, Vương Quốc Hoa cầm hai chai rượu đi đến ủy ban huyện, bên trong có hai ba cậu thanh niên đang ngồi ở văn phòng vừa ăn vừa nói chuyện. Vương Quốc Hoa xuất hiện làm bọn họ hơi rụt rè, Vương Quốc Hoa vốn định nói chuyện với bọn họ nhưng thấy vậy không khỏi bất đắc dĩ. Hắn để chai rượu, ném mỗi người một bao Trung hoa rồi đi.
- Lãnh đạo, không có chỗ đi sao?
Ngô Ngôn cười cười chào, Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn cô:
- Sao cô không về nhà?
- Người ta về cũng chỉ có một mình, không bằng ở lại ăn cơm miễn phí.
Ngô Ngôn cười hì hì ngồi xuống, Vương Quốc Hoa ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn:
- Còn không về chuẩn bị cơm tất tiên, không thể uống gió đông chứ?
Ngô Ngôn cười cười đi ra, không lâu sau cô dẫn Mao Lợi cùng ba nữ nhân viên phục vụ bưng chén bát tới. Bên này còn chưa bắt đầu, Tạ Duyệt mang theo một chai rượu tới, lát sau Điền Hổ cũng tới. Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn Ngô Ngôn không nói gì, hắn về phòng lấy tút Gấu mèo mới chưa bóc phát cho Mao Lợi, Điền Hổ, Tạ Duyệt mỗi người một điếu.
Tết năm 1997 Vương Quốc Hoa chẳng có gì nhiều để nói. Một năm qua đi hắn cũng không thấy mình có gì đáng kiêu ngạo.
Sau đợt tết đề tài được nhắc tới nhiều nhất là Hongkong trở về Trung Quốc. Trong văn phòng mặc kệ là nam hay nữ đều nói chuyện này. Vương Quốc Hoa gần như không tham gia vào mấy.
Hạng mục chăn nuôi gia súc sạch huyện Phương Lan phát triển khá tốt, số tiền đầu tư đã vượt qua 100 triệu, trong này chủ yếu phải cảm ơn Lưu Khánh và Diêm Bổn Lợi. Bọn họ kéo không ít nhà kinh doanh từ quê đến đầu tư. Người Ôn Châu rất giỏi phát hiện cơ hội kiếm tiền, khi phát hiện hạng mục chăn nuôi gia súc đã bão hòa, bọn họ liền nhanh chóng chuyển sang hướng khác.
Đầu năm có một nhà kinh doanh Ôn Châu đầu tư hơn hai triệu mở công ty sản xuất đồ thủ công mỹ nghệ từ cỏ ở huyện Phương Lan, cố gắng bán các sản phẩm này ra thị trường bên ngoài.
Có thể nói nửa năm qua Vương Quốc Hoa từ bận nhất sau dần ủy quyền nên lại thành lãnh đạo nhàn nhất của ủy ban.
Cuối tháng ba tập đoàn cơ giới Quáng Sơn thị xã Bắc Câu hoàn thành cải cách và niêm yết lên thị trường chứng khoán, sau đó báo chí không ngừng đưa tin đây là thành tích cải cách quan trọng của tỉnh ta, CCtv rất nhanh phái một đoàn tới làm phim tài liệu, thị trưởng Tương Tiền Tiến trong lúc nhất thời có uy danh vượt qua bí thư thị ủy Nghiêm Hữu Quang.
Ngay khi kinh tế toàn thị xã, toàn huyện phát triển tốt đẹp, Vương Quốc Hoa đột nhiên nhận được lệnh điều động. Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Lan Vương Quốc Hoa điều tới văn phòng nghiên cứu chính sách ủy ban tỉnh. Lệnh này quá đột nhiên.
Vương Quốc Hoa cố nhịn cơn tò mò không đi hỏi thăm. Hắn ra ngoài nói chuyện này với hai vị đứng đầu. Bí thư huyện ủy Lâm Thiếu Bách có thể nói mừng như điên, Uông Lai Thuận cũng có chút kinh ngạc nhưng là mặc kệ nói như thế nào hai người đều rất vui vì Vương Quốc Hoa đã đi.
Đừng nhìn Vương Quốc Hoa khiêm tốn nhưng hai người này đều bị cắn, vết thương vẫn còn chảy máu. Cho nên Vương Quốc Hoa đột nhiên đi đương nhiên làm bọn họ vui vẻ.
Vương Quốc Hoa một lần nữa nhấn mạnh hai vị không được lộ ra. Báo cáo xong Vương Quốc Hoa về văn phòng gọi Ngô Ngôn tới nói chuyện này. Ngô Ngôn một lúc lâu không nói được câu gì giống như lưỡi bị người ăn mất.
Ngay khi Ngô Ngôn rất uể oải, Vương Quốc Hoa lại cười nói:
- Sao phải có vẻ mặt này chứ? Tôi đi không phải còn có cô ở đây sao? Hạng mục chăn nuôi gia súc tôi còn phải nhờ cô chú ý.
Ngô Ngôn nói:
- Lãnh đạo yên tâm, có động tĩnh gì tôi nhất định báo cáo, không thể để tâm huyết của ngài uổng phí.
Dọn dẹp hành lý, Vương Quốc Hoa lên thị ủy gặp Nghiêm Hữu Quang. Nghiêm Hữu Quang cũng không hiểu ra sao, bên Ban tổ chức cán bộ cũng truyền tin sang, y còn tưởng do Vương Quốc Hoa lén hoạt động.
- Việc này cậu đoán là ai làm?
Nghiêm Hữu Quang cười cười một tiếng, Vương Quốc Hoa lắc đầu:
- Tôi không biết, chẳng qua có thể làm như vậy chắc không nhiều lắm.
Nghiêm Hữu Quang nghe xong thản nhiên nói:
- Cũng đúng.
Vương Quốc Hoa do dự một chút mới nói:
- Bí thư Nghiêm, chuyện có chút đột nhiên, tôi trước khi đi đề cử phó chủ tịch huyện Ngô Ngôn thay thế tôi. Ngài cũng biết hạng mục chăn nuôi gia súc sạch là tâm huyết của tôi, tôi không hy vọng có người phá hỏng.
Nghiêm Hữu Quang không tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa cũng không cưỡng cầu. Sau khi ra khỏi chỗ Nghiêm Hữu Quang, hắn lập tức chạy lên tỉnh. Đến tỉnh Vương Quốc Hoa tìm nhà khách vào ở lúc này mới gọi điện cho Hoa Lâm và Diêu Bản Thụ.
Sáng hôm sau thị ủy thị xã Bắc Câu diễn ra hội nghị thường vụ và tranh chấp quyết liệt về ai là người kế nhiệm Vương Quốc Hoa. Hai bên tranh chấp là trưởng ban tuyên giáo Khang Hoàng cùng Phó thị trưởng thường trực Cát Tiến Quân, hai người đều đưa ra ứng viên của mình. Ngay khi căng thẳng nhất trưởng ban Tổ chức cán bộ Hoa Lâm đứng ra tỏ vẻ phó chủ tịch huyện Phương Lan Ngô Ngôn làm việc chăm chỉ, có năng lực cao, đủ bằng cấp. Sau đó Diêu Bản Thụ cũng đứng ra ủng hộ Hoa Lâm.
Nghiêm Hữu Quang vẫn không tỏ thái độ thì lúc này cũng lên tiếng, đồng ý với ý kiến của Hoa Lâm. Sau khi Nghiêm Hữu Quang tỏ thái độ, chuyện cơ bản đã xong. Tương Tiền Tiến hiển nhiên sẽ không gây chuyện. Dù sao y chỉ có Cát Tiến Quân là đồng minh, khi thấy Hoa Lâm cùng Diêu Bản Thụ đồng thanh lên tiếng, Tương Tiền Tiến hiển nhiên sẽ không đứng ở phía đối lập mà đẩy hai vị này về phía Nghiêm Hữu Quang.
Vương Quốc Hoa nghỉ một đêm, sáng dậy ăn sáng rồi mới tới phòng Nhân sự ủy ban tỉnh báo danh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...