- Giáo sư, có chuyện tôi đang định nói với ngài.
Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ ra gì đó nên nói.
Bao Tiểu Tùng không nghĩ nhiều mà nói ngay.
- Cậu nói đi.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kỹ thuật này do ngài dành nhiều tâm sức và thời gian mới làm ra được. Chúng tôi không thể cứ thế lấy mà dùng. Tôi nghĩ như vậy, sau đây khi nhà đầu tư tới thành lập công ty mua sản phẩm từ hạng mục thì ngài lấy kỹ thuật góp vốn chiếm 40% cổ phần.
Bao Tiểu Tùng nghe xong liên tục lắc đầu nói:
- Cái này không được, lấy cổ phần cũng phải do trường. Lúc trước nhà trường cho tôi kinh phí nghiên cứu, tôi chẳng qua chỉ là bỏ thời gian ra mà thôi. Không được trường ủng hộ thì tôi không thể nghiên cứu được. Hơn nữa tôi không định kiếm lợi từ hạng mục này chỉ muốn đóng góp cho xã hội mà thôi.
Cách nói của Bao Tiểu Tùng, Vương Quốc Hoa không đồng ý nhưng cũng kính phục nhân phẩm của đối phương.
- Giáo sư, ngài không cần báo đáp nhưng không thể đảm bảo người khác cũng có phẩm đức cao thượng như ngài. Bây giờ thành quả nghiên cứu của ngài đã chuyển thành tài sản xã hội, ngài không lấy thù lao thì người khác sẽ thấy như thế nào? Nếu cả xã hội đều nhờ vào người khác như ngài thì sau này số người làm nghiên cứu khoa học sẽ ít đi. Ngài nói xem có đúng không?
Vương Quốc Hoa cười hì hì nói. Bao Tiểu Tùng cũng hiểu hắn đang định nói gì.
Bao Tiểu Tùng do dự một chút cuối cùng mới nói:
- Như vậy đi, tôi về bàn với lãnh đạo trường rồi quyết định.
Vương Quốc Hoa không kiên trì, người như Bao Tiểu Tùng nói rõ đạo lý là đủ rồi.
Bao Tiểu Tùng ở huyện Phương Lan một tuần mới dẫn đoàn về tỉnh. hoạt động biểu diễn của đoàn kịch tỉnh cũng kết thúc, hai đoàn người cùng về. Trước khi lên xe chị em Liên Mai, Mộ Dung bắt tay với lãnh đạo của huyện Phương Lan.
Chẳng qua ba người vẫn không thấy Vương Quốc Hoa đâu cả. Hắn sao không tới? Vấn đề này quanh quẩn mãi trong đầu ba cô.
Thị xã Lưỡng Thủy cuối cùng đã hoàn thành lên cấp, quận Lưỡng Thủy chuyển thành quận Minh Kính. Vương Quốc Hoa xuất hiện trước trụ sở quận ủy mới, ngoài tấm biển mới ra thì không có biến hoá gì lớn. Bên trên tầng có trăng tấm biển:
- Nhiệt liệt chúc mừng thị xã Lưỡng Thủy lên đô thị cấp hai.
Vương Quốc Hoa lần này về trên lý thuyết là tìm kiếm nhà đầu tư. Hắn lúc xin phép Lâm Thiếu Bách và Uông Lai Thuận thì đều được chấp nhận ngay.
Lý Dật Phong ngồi trên xe thấy một người quen quen đứng cạnh chiếc xe dừng trước cửa lập tức nói với lái xe:
- Dừng xe.
Xác nhận đúng là đối phương, Lý Dật Phong cười cười xuống xe đi tới vỗ vai Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, cậu còn biết trở về ư?
Vương Quốc Hoa đang than thở mình cảm thấy như mới đi có một ngày đột nhiên có người gọi không khỏi có chút giật mình. Hắn thấy là Lý Dật Phong liền cười nói:
- Bí thư Lý, sao lại để ngài tới đón thế này?
Lý Dật Phong cười ha hả vỗ lại lên vai Vương Quốc Hoa.
- Nghĩ tốt nhỉ, thấy cậu không dám đi vào nên tôi thấy thương cho cậu.
Quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Lý Dật Phong rất khó nói rõ. Nói về quan hệ thì trước đây Vương Quốc Hoa là người của Tằng Trạch Quang; bên phía ủy ban thì Vương Quốc Hoa hợp tác khá tốt với Lý Dật Phong.
Nhìn bộ dạng của Vương Quốc Hoa, Lý Dật Phong thở dài nói:
- Xem ra cậu rất bận, đen đi không ít. Đi, lên lầu nói chuyện.
Vương Quốc Hoa giơ tay ngăn lại:
- Bí thư Lý, có lẽ làm ngài mất mặt một chút. Tôi có chuyện khác phải làm. Vừa nãy chỉ đi ngang qua đây nên thuận tiện xuống xem một chút mà thôi.
Lý Dật Phong cười khổ nói:
- Được, tôi hiểu, cậu đi làm việc của mình đi, xong việc thì gọi tôi, chúng ta ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa trước khi lên xe quay đầu lại cười cười, Lý Dật Phong cũng cười đáp lại. Lý Dật Phong không hề có gì không hài lòng cả.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tằng Trạch Quang lúc đi làm mặt đều nghiêm nghị. Không ít người trong trụ sở thị ủy đều thầm gọi trưởng ban Tằng là Tằng nghiêm túc. Thực ra Tằng Trạch Quang cũng không thích như vậy. Chẳng qua vị trí của y rất mẫn cảm, nếu gặp ai cũng cười sẽ có nhiều phiền phức.
Tằng Trạch Quang xuống tới bậc thang cuối cùng đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười hiếm hoi. Lúc này đã hết giờ làm nên không ít người thấy trưởng ban Tằng đang nở nụ cười.
Cách Tằng Trạch Quang chưa đầy năm bước chính là Vương Quốc Hoa.
- Ha ha, cậu còn biết về thăm tôi.
Trước chỗ đông người Tằng Trạch Quang đi tới cầm chặt tay Vương Quốc Hoa, sau đó ôm. Đây là lần đầu người trong thị ủy thấy trưởng ban Tằng thân thiết với người khác như vậy.
Tình cảm giữa Tằng Trạch Quang và Vương Quốc Hoa là điều người khác rất khó giải quyết. Lúc trước Vương Quốc Hoa còn là nhân viên bình thường, Tằng Trạch Quang luôn nghĩ là mình giúp Vương Quốc Hoa. Mãi tới khi Vương Quốc Hoa sang thị xã Bắc Câu thì y cẩn thận suy nghĩ mới cảm thấy không phải vậy, mà là Vương Quốc Hoa giúp mình.
Một lần nữa gặp lại, Tằng Trạch Quang thấy Vương Quốc Hoa đã chững chạc hơn rất nhiều. Tằng Trạch Quang không khỏi thầm than cậu nhóc này tiến bộ rất nhanh.
Kéo Vương Quốc Hoa lên xe mình, Tằng Trạch Quang trên đường không ngừng hỏi, Vương Quốc Hoa cũng đáp lời. Nhắc đến việc đưa đoàn kịch tỉnh xuống xã biểu diễn. Tằng Trạch Quang gật đầu nói:
- Việc này cậu làm rất tốt. Cậu là cấp phó, vừa là phó bí thư vừa là phó chủ tịch thường trực, bị kẹp giữa hai đầu nên làm vậy vậy là dúng.
Vương Quốc Hoa cười cười không cẩn thận giải thích. Xe tới khách sạn, Tằng Trạch Quang sai thư ký không quấy rầy. Hai người một chai rượu, ba món ăn vừa ăn vừa nói chuyện. Vương Quốc Hoa nhìn Tằng Trạch Quang lại nghĩ tới Hoa Lâm. Cùng là thường vụ thị ủy cấp thị xã, đối với Tằng Trạch Quang Vương Quốc Hoa thật lòng rất tôn trọng đối phương.
Ăn tối xong Vương Quốc Hoa đứng lên chào xin về, Tằng Trạch Quang không giữ lại vì biết Vương Quốc Hoa lần này về nhất định có không ít chuyện. Tằng Trạch Quang đưa hắn ra xe, Vương Quốc Hoa đột nhiên vỗ đầu nói.
- Xem đầu tôi kìa.
Vừa nói vừa lấy một phong bì đưa tới.
- Đây là giấy thông báo trúng tuyển cao học (nghiên cứu sinh) đại học F, điền tên vào là được.
Tằng Trạch Quang cầm lấy nói:
- Tốn bao tiền vậy?
Vương Quốc Hoa nói:
- Không đáng bao nhiêu, chỉ mất nhân tình mà thôi.
Cửa khách sạn Sơn Thủy, bên cạnh Khương Nghĩa Quân đã đứng một người phụ nữ khác. Y thi thoảng nhìn đồng hồ.
- Thằng này sao mãi không tới?
Người phụ nữ bên cạnh nói;
- Ai mà còn phải để giám đốc Khương ra tận cửa chờ lâu như vậy? Sắp mưa ròi, hay là vào trong đợi đi ạ?
Khương Nghĩa Quân nghe thấy ý khinh thường trong giọng của đối phương nên có chút không hài lòng nói:
- Vi Vi, đừng bảo tôi không nhắc cô, tôi có được như ngày hôm nay là do dựa vào người anh em của tôi. Đừng nói trời mưa, dù là trời có mưa dao thì tôi cũng chờ. Cô không muốn chờ thì cút.
Ả phụ nữ Vi Vi kia cao hơn Khương Nghĩa Quân đôi chút, cũng may chân đi giày trệt nên mới chỉ cao hơn chút. Ả này trông khá đẹp, bị mắng nhưng trên mặt vẫn cười cười lấy lòng:
- Được rồi, được rồi, đừng giận mà, em chờ với sếp.
Vừa nói ả vừa dùng ngực cọ cọ vào vai Khương Nghĩa Quân rồi nói tiếp:
- Hôm qua em đi dạo phố thấy một dây chuyền, anh mua cho người ta đi. Không bao tiền đâu, chỉ có sáu ngàn.
Khương Nghĩa Quân rất quan tâm đối phương, thấy ả làm nũng nên nói:
- Tiền là chuyện nhỏ. Nói thật với em chỉ cần bạn của anh thấy em thuận mắt, nói cho em đường ra thì một năm kiếm tầm 200 ngàn là quá đơn giản. Nhớ lát người tới thì mắt sáng một chút, miệng đừng nói linh tinh. Bạn anh không thích phụ nữ lắm mồm.
Đang khi nói chuyện một xe Toyota màu đen chạy tới. Vương Quốc Hoa liếc cái nhận ra thấy Khương Nghĩa Quân đứng chờ ở cửa làm hắn khá cảm động. Xuống xe trời bắt đầu mưa, Vương Quốc Hoa cười cười đi lên đưa hai tay ra.
- Chậc chậc, bụng ông lại to hơn không ít, càng lúc càng béo rồi.
Vương Quốc Hoa cười trêu, Khương Nghĩa Quân không thèm để ý cười ha hả giới thiệu người phụ nữ bên cạnh:
- Đây là Vi Vi, giám đốc nhân sự siêu thị.
- Chào cô.
Vương Quốc Hoa khách khí bắt tay.
Khương Nghĩa Quân dẫn đường đi vào trong. Khương Nghĩa Quân mời Vương Quốc Hoa ngồi xuống rồi nói:
- Lần này về có chỗ tốt gì dành cho tôi vậy?
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Trước hết trả lời tôi xem ông kinh doanh siêu thị thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...