Trước khi Vương Quốc Hoa tới, Tương Tiền Tiến đã nói chuyện với Du Phi Dương. Du Phi Dương đưa câu trả lời rất rõ ràng, Vương Quốc Hoa là người trọng tình nghĩa. Nếu để hắn chọn giữa Nghiêm Hữu Quang và Tương Tiền Tiến thì chỉ có một kết quả là hắn đứng trung lập.
Nhìn lên trên không khó để phát hiện lão lãnh đạo của Nghiêm Hữu Quang là Mạnh Tự Lực, người này là đồng minh của Hứa Nam Hạ. Từ góc độ này mà nói Nghiêm Hữu Quang và Tương Tiền Tiến nên đứng cùng phe. Vấn đề là đồng minh không phải là cùng thuyền, đồng minh cũng có tranh đoạt về lợi ích. Nói khó nghe là hai người không đái chung chai.
Về quan hệ cá nhân thì Tương Tiền Tiến cũng biết quan hệ giữa mình với Vương Quốc Hoa không bằng Nghiêm Hữu Quang. Không phải vì có Du Phi Dương thì Vương Quốc Hoa sẽ không hề do dự. bí thư Hứa thưởng thức Vương Quốc Hoa thì sao chứ? Đó là cá nhân của bí thư Hứa, ai dám nói người một nhà sẽ không nghi kỵ nhau?
Tương Tiền Tiến gọi Môn Dũng vào, bốn người uống hết chai Mao Đài, Tương Tiền Tiến nói:
- Quốc Hoa, bây giờ các công ty nhà nước trong thị xã đang cải cách, cậu có đề nghị gì không? Ha ha, cậu không nên khiêm tốn, tôi xuất thân hành chính nên phương diện này nhất định không bằng cậu.
Một thị trưởng có thể nói như vậy là không dễ, là rất chân thành. Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Xu thế dân doanh hóa công ty nhà nước là tất yếu. Vấn đề là công nhân, nhân viên của công ty thì sao? Không giải quyết vấn đề này sẽ tạo gánh nặng cho chính quyền gánh chịu.
Tương Tiền Tiến là thị trưởng, cải cách công ty nhà nước có quan hệ thiết thân tới y. Vương Quốc Hoa nói đã động vào dây thần kinh của Tương Tiền Tiến. Kể cả cái gọi là tập thể thì ở thị xã Bắc Câu có hơn trăm công ty nhà nước lớn nhỏ, hầu hết là kinh doanh kém hiệu quả, hơn phân nửa là vay vốn ngân hàng sống qua ngày. Bây giờ chính quyền thị xã rất mâu thuẫn, thông qua cải cách vứt bao quần áo là cần thiết nhưng làm như thế nào cải cách đạt hiệu quả tốt nhất?
Mắt Tương Tiền Tiến lóe lên. Y cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu nói tiếp đi.
Vương Quốc Hoa nói:
- Bây giờ lưu hành lý luận tấm băng. Công ty nhà nước do vấn đề thể chế nên kinh doanh không hiệu quả. Vì thế công ty nhà nước như tấm bang mỏng, nhân lúc còn chưa hoàn toàn tan chảy thì mau đưa cho các công ty nhà nước lớn hơn hoặc là bán đấu giá. Đầu tiên cá nhân tôi cảm thấy lý luận này quá hoang đường, sau đó cái gọi là lý luận tấm băng là do một số ít kẻ muốn xâm chiếm tài sản nhà nước đưa ra. Lý luận này căn bản là lý luận của kẻ cắp.
Vương Quốc Hoa nói hơi quá nên có chút xấu hổ gãi đầu. Tương Tiền Tiến nghe xong cười cười gật đầu nói với Vương Quốc Hoa:
- Không có gì, cậu nói tiếp đi. Hôm nay nghĩ gì nói đó.
- Đây là quá trình rất phức tạp nhưng chỉ cần công bằng công chính, cán bộ lãnh đạo không quá tham lam như vậy cải cách mới có thể thành công. Về phần vấn đề chi tiết thì tôi nghĩ tình hình từng công ty là khác nhau, chính quyền đóng vai trò gì trong đó thì tôi không thể đoán được.
Vương Quốc Hoa nói tới đây liền ngừng lại.
Lát sau Tương Tiền Tiến nhíu mày nói:
- Quốc Hoa, cậu nói rất có lý. Tỉnh ta có nhiều công ty nhà nước như vậy, trong quá trình cải cách cũng xuất hiện nhiều vấn đề. Nói thật bí thư Hứa rất bất mãn với cách làm ở một vài nơi. Trong đó thị xã Giang Loan liên tục xuất hiện chuyện công nhân mất việc đến kiện cáo. Mà cải cách ở Giang Loan khá giống những gì cậu vừa nói. Chính quyền và lãnh đạo công ty nhà nước liên thủ bỏ rất ít tiền đuổi công nhân ra ngoài, cho nên tạo ra rất nhiều vấn đề xã hội. bí thư Hứa để tôi tới thị xã Bắc Câu chính là muốn tôi tìm phương pháp cải cách nhẹ nhàng hơn. Trước đó bí thư Hứa nói với tôi không nên áp đặt một cách mù quáng, phải căn cứ tình hình thực tế của các công ty mà xử lý linh hoạt. Nói tóm lại vừa rồi nghe cậu nói, tôi có nhiều suy nghĩ. Như vậy đi, cậu cân nhắc một chút lên chính quyền thị xã làm việc. Chính quyền sẽ lập một tổ công tác chủ yếu là giúp các công ty nhà nước cải cách.
Vương Quốc Hoa cười lạnh trong lòng, hắn bây giờ đang muốn ở huyện Phương Lan làm việc lấy thành tích, sao lại chui vào đám nước đục kia chứ? Tương Tiền Tiến này không đơn giản, đi một vòng tròn thực ra là định đào bẫy với mình. Chuyện này Vương Quốc Hoa không có khả năng đáp ứng nhưng lại không thể nói quá cứng nhắc. Vì thế hắn cười khổ nói:
- Cảm ơn thị trưởng đã coi trọng tôi. Nhưng cục diện huyện Phương Lan bây giờ không dễ có được, có lẽ tôi phải phụ sự kỳ vọng của thị trưởng.
Vương Quốc Hoa từ chối làm Tương Tiền Tiến có chút không hài lòng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:
- Cậu không cần nóng nảy từ chối như vậy, về suy nghĩ cho kỹ rồi nói.
Cơm chưa ăn được bao mà không khí đã không đúng. Vương Quốc Hoa lấy cớ ăn xong đứng lên đi ra. Du Phi Dương vốn định đi theo nhưng bị Tương Tiền Tiến dùng mắt ngăn lại.
Vương Quốc Hoa đi rồi, Tương Tiền Tiến nói:
- Phi Dương, cậu có thể thuyết phục hắn không? Nói thật tầm nhìn của hắn rất lợi hại, thậm chí nói đi trước thời đại. Cậu có thấy giọng điệu nói chuyện của hắn rất kiên quyết, đây rõ ràng là có nhận thức rất sâu về việc này, có cái nhìn khá thành thục.
Quan hệ giữa Du Phi Dương và Tương Tiền Tiến khá vi diệu. Du Phi Dương tuy gọi đối phương là đại ca nhưng thực ra so với Vương Quốc Hoa thì vẫn còn chênh lệch không ít. Nhưng Tương Tiền Tiến là thư ký của Hứa Nam Hạ, nhiều lúc đại biểu lập trường của bí thư Hứa, Du Phi Dương biết rõ tính cách của Vương Quốc Hoa, chuyện quyết định sẽ rất khó sửa.
- Tương đại ca, tôi không nắm chắc. Như vậy đi, hai hôm nữa tôi về tỉnh, Quốc Hoa sẽ đi cùng, tới lúc ấy thì tôi nói với bố tôi một chút xem ý ông là gì.
Du Phi Dương cũng rất khách khí từ chối đề nghị của Tương Tiền Tiến. Chẳng qua hắn lấy Hứa Nam Hạ ra nên việc chưa chắc không có khả năng. Nếu không được thì bí thư Hứa ra lệnh, thị ủy dám không nghe sao?
Tương Tiền Tiến miễn cưỡng gật đầu nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Du Phi Dương về phòng thấy Vương Quốc Hoa đang xem thời sự. Hai người nhìn nhau và gật đầu cười. Du Phi Dương đi tới ngồi xuống đưa điếu thuốc tới:
- Tương Tiền Tiến cũng khó xử, bố tôi đưa ra vấn đề quá khó khăn.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Bí thư Hứa chắc rất không hài lòng với việc cải cách ở các nơi. Thực ra theo tôi thấy công ty nhà nước cải cách thì không có cái nào không có vấn đề.
Du Phi Dương có chút khó hiểu cười nói:
- Có nghiêm trọng như vậy sao?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Đúng thế.
Du Phi Dương cười nói:
- Lúc tôi ở Thượng Hải nghe nói qua một chuyện như thế này. Một cô em mất việc đừng rơi lệ, cứ vào câu lạc bộ đêm đi.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Kiếm tiền lớn, tự có thiết bị làm việc, không để quốc gia thêm gánh nặng.
Hai người cùng im lặng, lát sau Du Phi Dương mới lười biếng đứng lên nói:
- Mệt rồi, nghỉ thôi.
Vương Quốc Hoa đang định đi thì có tiếng gõ cửa. Vương Quốc Hoa ra mở, Lãnh Hân đứng ngoài đó.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, Du Phi Dương ở đằng sau cười hì hì nói:
- Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước.
- Theo kế hoạch của anh tôi quyết định lập một công ty, về phần tài chính do bốn người bọn tôi bỏ ra mười triệu, còn phải cảm ơn lần trước anh giúp nếu không thì không thể có từng đó tiền.
Lãnh Hân cười đi vào cởi áo khoác ra đi vào.
Bên dưới áo khoác là chiếc váy ngắn hợp người, thân hình no đủ hiện rõ trước mặt Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhìn không khỏi bực mình.
- Ừ, bên Diêu Bản Thụ thì cô đã đối phó xong chưa?
Lãnh Hân cố ưỡn ngực làm mình càng to hơn chút. Cô ho khan một tiếng kéo tầm mắt của Vương Quốc Hoa lại mới nói.
- Không vấn đề gì, trụ sở Cục công an đã xuống cấp nghiêm trọng. Theo cách nói của anh tìm đất ở nơi khá hẻo lánh rồi xây dựng trụ sở mới, sau đó lấy phương pháp hợp tác để tiến hành đổi lại.
- Cô làm xong hết rồi còn tìm tôi làm gì?
Vương Quốc Hoa đảo mắt qua gò ngực kia, Lãnh Hân chờ chính là cái này nên càng ưỡn ngực lên đong đưa một chút.
- Ý tưởng là anh đưa ra, anh muốn vứt tôi đi sao? Không được, anh không có trách nhiệm.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền đốp lại:
- Tôi phụ trách? Tôi phụ trách gì? Tôi đã ngủ với cô sao?
Lãnh Hân cười nói:
- Anh sai rồi, anh đã ngủ với tôi, lúc ở trại tạm giam đó.
Vương Quốc Hoa im một lúc lâu. Lát sau hắn lấy máy gọi điện.
- Phòng ăn hả? Cho bát mì, trứng? Không cần.
Lãnh Hân nói đối diện với điện thoại.
- Tôi cũng chưa ăn, hai bát.
Hai người nhìn nhau không nói, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Tôi có bạn gái.
Lãnh Hân nói:
- Tôi biết, chẳng qua điều này không có quan hệ với tôi. Được rồi, không nói chuyện này nữa, theo quy củ cũ, chuyện thành anh được 15%.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Còn chưa tới lúc chia tiền. Tôi đưa cho cô đề nghị cuối cùng, khu đất kia có được cứ giữ trong tay đừng bán, cho thuê là được.
Lãnh Hân khó hiểu hỏi:
- Tại sao?
- Qua bảy tám năm nữa là cô biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...