Phù Diêu

Vừa nhắc tới xem kịch, không lâu sau có người đến mời Vương Quốc Hoa tối đi xem kịch. Đến là chị em sinh đôi Liên Mai, Liên Tuyết. Trong đoàn bây giờ có nhiều người nhìn hai cô với ánh mắt khác thường, lời đồn thổi cũng có. Đương nhiên Vương Quốc Hoa chưa kết hôn nên bọn họ muốn nói gì cũng không sao.

Lúc ăn trưa mấy người ở đoàn nói đến chuyện chị em Liên Mai vừa lúc bị Mộ Dung nghe thấy. Mộ Dung tức giận mắng một trận. Chuyện truyền tới tai chị em Liên Mai, ai không có bạn bè chứ? Đoàn kịch không lớn, có chuyện gì giấu được chứ.

Hai cô tìm Mộ Dung tỏ vẻ vở diễn buổi tối đổi diễn viên chính. Tối diễn vở Lương Sơn Bá – Trúc Anh Đài, hai cô diễn vai chính làm không ít người ở đoàn tức tối. Kết quả trưa mới bàn tán.

Mộ Dung đương nhiên không đồng ý việc chị em Liên Mai đề nghị. Bây giờ có thể kéo tài trợ là có công lao của chị em Liên Mai, Vương Quốc Hoa có ra tay vì chị em Liên Mai hay không không biết, Mộ Dung không muốn vì việc này làm Vương Quốc Hoa có cái nhìn với mình.

Mộ Dung bảo chị em Liên Mai không nên suy nghĩ, yên tâm làm việc, sau đó bảo hai cô đến mời Vương Quốc Hoa tối đi xem kịch.

Khi hai cô tới, Vương Quốc Hoa đang xem văn bản, có nhiều thứ phải phê duyệt. Trong đóng báo cáo của Vương Quốc Hoa có một bản báo cáo xin cấp tài chính sửa chữa trường tiểu học xã Hồng Kỳ, từ xã đến huyện, phòng giáo dục, phó chủ tịch huyện quản lý, phòng Tài chính, một loạt thứ cần ký tên.

Tiền không quá nhiều, chỉ có 50 ngàn, Vương Quốc Hoa cầm bút định ký tên lại do dự một chút. Lúc này chị em Liên Mai xuất hiện ngoài cửa, hai cô vừa vào đã nở nụ cười chào hỏi chứ không câu nệ như trước nữa.

Vương Quốc Hoa thầm nói hai cô này đến khá thường xuyên. Nghe xong mục đích, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Để xem có việc gì gấp không đã, không có việc gì thì tôi nhất định sẽ tới.

Chị em Liên Mai không ở lại lâu, Vương Quốc Hoa cũng không có ý lưu lại. Về tới cửa nhà khách, cô chị Liên Mai nói:
- Có thể chúng ta hiểu nhầm.
Liên Tuyết nói:
- Nhầm hay không em mặc kệ, dù sao em đã quyết định cuộc sống bây giờ em không muốn mất đi nữa.
Liên Mai há hốc mồm, miệng anh đào có thể nhét cả quả trứng gà vào. Lát sau cô mới nhỏ giọng nói:

- Em điên rồi.
Liên Tuyết không ngại mà nói:
- Đúng thế, đời này điên rồi.
….
Vương Quốc Hoa cầm bản báo cáo xuống tìm Ngô Ngôn, hắn đi tới cửa thì nghe được tiếng của Ngô Ngôn:
- Tôi vừa nhận chức được vài hôm mà các người đã đến đòi tiền, vậy các người làm chức của tôi cho xong. Ai cũng như các người thì còn triển khai công việc kiểu gì?

Vương Quốc Hoa cười cười, Ngô Ngôn này đúng là có bản lĩnh quan liêu. Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng xuất hiện ở cửa. Bên trong có không ít người, sáu bảy người đều là nam giới, tuổi đều lớn hơn Ngô Ngôn. Đối mặt với Ngô Ngôn, những người này có người gật đầu, người ngồi. Thấy Vương Quốc Hoa tới, mấy người đều đứng lên chào:
- Bí thư Vương.

Vương Quốc Hoa gật đầu với mọi người sau đó nói:
- Ngô Ngôn, cô tới văn phòng tôi một chút.
Nói xong hắn quay đi. Về văn phòng chưa lâu Ngô Ngôn đã đến.
- Lãnh đạo có chuyện gì gọi điện là được, sao lại phải xuống vậy?

Vương Quốc Hoa ném bản báo cáo tới.
- Cô xem bản báo cáo này của xã Hồng Kỳ, cô phụ trách quản lý giáo dục, cô có hiểu về tình hình trường học của xã Hồng Kỳ không?

Ngô Ngôn nói luôn:
- Việc này tôi biết, bản báo cáo này thực ra đã gửi lên từ đầu năm nhưng không được thông qua, hôm qua tôi có xem một chút rồi phê vào đó.

- Chuyện này không phải là do phòng giáo dục thống nhất xin cấp rồi thống nhất cấp tiền sao? Sao lại là chính quyền xã báo cáo?

Ngô Ngôn nghe xong ngẩn ra nói:
- Ý của ngài là?

- Ý của tôi là tiền có thể cấp nhưng cần dùng vào sửa trường, đừng có đến cuối cùng không biết tiền dùng vào đâu. Đám cán bộ cơ sở đều to gan lớn mật. Việc này bảo phòng giáo dục báo cáo, tôi phê. Còn có tiền này trực tiếp chuyển xuống trường, nói là tôi bảo vậy. Ai dám thò tay vào thì cứ liệu.

Ngô Ngôn lộ vẻ khó hiểu thầm nghĩ Vương Quốc Hoa có ý gì?

- Lãnh đạo, tôi vừa nhận chức nên nhiều chuyện chưa hiểu mấy. Như vậy đi, bắt đầu từ mai tôi xuống các xã xem một chút.
Ngô Ngôn tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa nói:
- Ý này rất đúng, cô bây giờ đã là lãnh đạo, mọi việc phải nắm rõ tình hình. Còn có vừa nãy sao văn phòng cô nhiều người như vậy? Mỗi ngày đều thế sao?

Ngô Ngôn vội vàng giải thích:
- Tôi là người địa phương, mấy người đến lấy lý do là đòi tiền thực ra là muốn tìm tin tức mà thôi. Chuyện của Tôn Trường Thanh vẫn còn vang vọng bên tai nên không ít người rất lo lắng. Tôi mặc kệ bọn họ lấy lý do gì, cứ lấy việc luận việc.

Câu này chưa chắc tất cả là thật, chẳng qua Vương Quốc Hoa nghĩ Ngô Ngôn cũng không dễ, muốn làm tốt công việc nếu không có cán bộ bên dưới ủng hộ là không được. Vì thế Ngô Ngôn chỉ nói:
- Thứ này cô mang về, thuận tiện nhắc xã Hồng Kỳ mọi việc làm theo quy định.

Ngô Ngôn cười khổ nói:
- Lãnh đạo, quạ đen trên đời đều như nhau, đám người ở phòng giáo dục cũng không phải kẻ tốt đẹp gì.

Vương Quốc Hoa hừ một tiếng đập bàn nói:

- Đảng luôn quan tâm đến giáo dục, hô khẩu hiệu thì ai cũng biết làm, cô xuống trường ở các xã xem là biết tình hình thực tế là như thế nào.

Ngô Ngôn rời đi nhưng sau lưng đã lấm tấm mồ hôi. Vừa nãy Ngô Ngôn cảm nhận áp lực rất lớn. Theo cô biết thì ai bị Vương Quốc Hoa nhìn vào thì rất đen đủi. Bây giờ xem ra Vương Quốc Hoa còn chưa chú ý đến mảng giáo dục này.

Vương Quốc Hoa không đi xem kịch được. Du Phi Dương gọi điện tới bảo hắn lên thị xã. Đến khách sạn Du Phi Dương ở, Vương Quốc Hoa vừa xuống xe vào sảnh đã thấy Du Phi Dương, Hứa Kiếp ngồi ở đó.

Vương Quốc Hoa đi tới cười nói:
- Lại xảy ra chuyện gì?

Du Phi Dương nhìn Vương Quốc Hoa, sau đó trừng mắt nhìn Hứa Kiếp. Hứa Kiếp trừng mắt nhìn lại Du Phi Dương.
- Chuyện này do anh nghĩ ra, em chỉ đưa ra ý tưởng thôi mà.

Du Phi Dương tức giận nói:
- Đàn bà và tiểu nhân đều khó quan hệ, Quốc Hoa, chúng ta đi.
Du Phi Dương đứng lên kéo Vương Quốc Hoa rời đi. Hai người ra ngoài cửa Du Phi Dương sờ túi không thấy thuốc nên chìa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Cho một điếu.

Vương Quốc Hoa cười cười đưa tới, Du Phi Dương thở dài nói:
- Ông già tức, kế hoạch do Thôi Kiêu làm ra không biết sao bị ông thấy. Ông gọi điện tới mắng tôi một trận, nói tôi gì mà không màng đến dân chúng, là kẻ đào tường Xã hội chủ nghĩa.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Bí thư Hứa nói không sai, chẳng qua ông không nhìn đến thực tế là chuyện này xảy ra ở khắp nơi trong cả nước. Tôi không đồng ý với kế hoạch của Hứa Kiếp nhưng không phản đối ông kiếm tiền cùng với cứu sống một công ty.

Du Phi Dương há hốc mồm nhìn Vương Quốc Hoa một lúc lâu.
- Ông là con giun trong bụng bố tôi à, nói sao giống hệt thế. Ông cũng nói như vậy, còn ép tôi không được buông tay, phải làm tốt việc này. Ông nói tôi có phải quá đen không mà sao lại kéo Hứa Kiếp vào vụ này.


Hứa Kiếp không biết lúc nào đã đi ra, nghe vậy cô lớn tiếng nói:
- Du Phi Dương, nói chuyện phải chú ý, gì mà đen đủi? kế hoạch của tôi chẳng qua chỉ là thủ đoạn thường thấy mà thôi.

Vương Quốc Hoa thấy hai người định cãi nhau nên tức giận nói:
- Làm ầm gì vậy hả?
Hai người ngậm miệng, Du Phi Dương còn đỡ vì Vương Quốc Hoa nói gì y nghe vậy. Hứa Kiếp không phản kháng đúng là hơi lạ.

- Vào phòng nói chuyện.
Vương Quốc Hoa không tự giác ra lệnh, hai người kia không ngờ đều nghe. Về phòng Du Phi Dương và Hứa Kiếp trừng mắt nhìn nhau. Vương Quốc Hoa ngồi bên suy nghĩ khá lâu mới nói:
- Chuyện đã như vậy thì phải đối mặt. Nếu không bí thư Hứa không tha cho hai người đâu.

Du Phi Dương rất buồn bực nói:
- Tôi rất nghi ngờ chuyện này có phải là bố tôi biết từ trước không?

Hứa Kiếp cũng nhíu mày nói:
- Có lý, xem ra trúng kế của bác rồi.

Hai người nói làm Vương Quốc Hoa bừng tỉnh. Hứa Nam Hạ nhất định thấy không ít chuyện không thể dễ dàng tha thứ khi cải cách công ty nhà nước, lần này ông mới ép Du Phi Dương và Hứa Kiếp làm như vậy.

- Bí thư Hứa có điều kiện gì?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu, Hứa Kiếp thở dài một tiếng không nói, Du Phi Dương than thở:
- Lấy thân phận công ty nhà nước lên thị trường chứng khoán thu gom tài chính.

Nghe như vậy, Vương Quốc Hoa có thể xác định hai vị này đã bị Hứa Nam Hạ tính kế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui