Đứng ở cửa văn phòng Điền Hổ, Vương Quốc Hoa lạnh lùng nhìn đối phương. Điền Hổ lặng lẽ cúi đầu, tay cầm chìa khóa mà run run, cạch một tiếng, chìa khóa rơi xuống đất.
Ngô Ngôn nhìn Điền Hổ như thế không khỏi thấy thương hại, cô nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa có chút tức giận quát lên với cô ta:
- Thực ra chẳng những trong lòng hắn rõ mà trong lòng cô cũng rõ. Không thu hết thuế thì bí thư cũng có trách nhiệm phải không? Thêm vài nhân tố nữa thì sẽ mắt nhắm mắt mở, mặc cho đám chết tiệt kia đi hà hiếp dân chúng. Các người hỏi lương tâm của mình xem có còn là Đảng viên đủ tư cách hay không?
Cả người Điền Hổ run lên, đẩy cửa xong quay đầu lại cúi đầu nói:
- Bí thư Vương, ngài đừng nói.
Điền Hổ chân thành nói thêm.
- Bí thư Vương, tôi …
Vương Quốc Hoa xua tay chặn ngang lời hắn:
- Anh đừng nói, anh muốn nói gì tôi cũng biết, tôi chỉ phụ trách nông nghiệp, không phụ trách xã Điềm Tỉnh.
Câu này của hắn làm Điền Hổ do dự, Ngô Ngôn ở bên có chút sốt ruột dậm chân nói:
- Điền Hổ, đầu anh sao vậy hả?
Điền Hổ hít sâu một hơi nói:
- Bí thư Vương, vào trong từ từ nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nhìn y thật sâu sau đó lững thững đi vào, văn phòng Điền Hổ khá đơn giản, bộ bàn ghế bình thường, còn một tủ tài liệu, ngoài ra còn có một chiếc giường phía sau tủ.
Điền Hổ đi lên trước một bước kéo ghế ra mời Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, ngài ngồi.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí ngồi xuống lấy thuốc ra ném cho Điền Hổ một điếu, mình cũng châm một điếu.
Ngô Ngôn biết ý ở lại ngoài cửa, Điền Hổ pha trà xong ngồi xuống đối diện, cúi đầu suy nghĩ khá lâu mới nói:
- Bí thư Vương, tình hình xã Điềm Tỉnh không phức tạp, tôi là bí thư đảng ủy nhưng có thể nói mình không phạm sai lầm gì. Nhưng mà tôi và chủ tịch xã Quách Tùng có một vài mâu thuẫn trong công việc. Ví dụ như trụ sở làm việc này, trước sau đầu tư hơn ba triệu, khoản tiền này làm gì không được mà lại xây trụ sở? Tôi phản đối nhưng lãnh đạo huyện lại ủng hộ cách làm của Quách Tùng. Bí thư huyện ủy Nghiêm thậm chí còn tìm tôi nói chuyện, bảo tôi không nên gây trở ngại cho đồng chí hết lòng vì công việc, mấy đồng chí khác phản đối việc này cũng bị điều đi, ngài nói tôi có thể làm gì bây giờ?
- Hỏi thật hay, vậy nên làm sao?
Vương Quốc Hoa cười cười cầm chép uống rồi nói:
- Vấn đề này tôi cũng muốn biết.
Nói xong hắn đứng lên đi ra cửa.
Điền Hổ thấy thế vội vàng đuổi theo:
- Bí thư Vương, ngài đây là?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói:
- Tôi đến trạm y tế xem bệnh nhân một lát, chiều tới thôn của bọn họ tìm hiểu tình hình canh tác vụ xuân.
Điền Hổ có chút kinh ngạc nói:
- Tôi có thể báo cáo với ngài mà.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Ngô Ngôn chờ Vương Quốc Hoa đi một lát mới đi lên nhỏ giọng nói với Điền Hổ:
- Anh ngu quá, còn không đuổi theo, trong đầu nghĩ gì vậy?
Điền Hổ lúc này mới vội vàng khóa cửa chạy theo. Xuống lầu, Vương Quốc Hoa đã lên xe, Điền Hổ từ xa chạy tới gọi:
- Bí thư Vương, tôi dẫn đường cho ngài.
Điền Hổ lên ghế trên, Ngô Ngôn đành phải ngồi ghế sau cách Vương Quốc Hoa một cánh tay. Ngô Ngôn vừa kính vừa sợ Vương Quốc Hoa, sau mấy hôm tiếp xúc, Ngô Ngôn cảm thấy vị phó bí thư huyện ủy này luôn vì công việc, cũng là người trượng nghĩa.
Hội nghị ban bí thư hôm nay thảo luận nội dung gì thì Ngô Ngôn biết rõ. Danh sách Nghiêm Đông Lai nói tới ai, cô cũng biết. Vốn nghĩ hội nghị kết thúc mình sẽ được tìm tới nói chuyện, không ngờ chuyện lại như chưa từng xảy ra. Ngô Ngôn đoán nhất định là do Vương Quốc Hoa làm gì đấy.
Trong mấy phút xe chạy, Ngô Ngôn cẩn thận suy nghĩ và cảm thấy đối phương tôn trọng mình.
Từ tôn trọng rất đơn giản nhưng lãnh đạo cấp trên với cấp dưới gần như không có. Lần đầu Ngô Ngôn có cảm giác này. Đến trạm y tế, Tạ Tiểu Yến liếc mắt cái là nhận ra Vương Quốc Hoa từ trên xe đi xuống, cô vội vàng chạy tới gọi:
- Bí thư Vương, sao ngài lại tới đây?
Bác sĩ trạm thấy Điền Hổ cũng lên chào.
Vương Quốc Hoa hỏi qua tình hình bệnh nhân, bác sĩ nói không có gì đáng ngại nhưng cần đưa lên bệnh viện huyện kiểm tra cho cẩn thận, Vương Quốc Hoa nghe xong mới gật đầu với Điền Hổ. Điền Hổ đi lên tỏ vẻ lập tức phái xe đưa người lên huyện.
- Cái gì? bí thư huyện ủy Vương đến xã Điềm Tỉnh?
Quách Tùng có chút nôn nóng. Y nói với Nghiêm Đông Lai:
- Bí thư Nghiêm, Vương Quốc Hoa là nhằm vào tôi, thực tế là nhằm vào ngài.
Nghiêm Đông Lai trừng mắt nhìn, sa sầm mặt nói:
- Anh làm việc không làm, mỗi ngày chạy lên huyện làm gì? Không có việc gì thì về xã, đừng ở đây làm phiền tôi.
Nghiêm Đông Lai vừa nói vừa xua tay. Quách Tùng cứng mặt lại lẩm bẩm một tiếng:
- Nếu hắn nhằm vào trụ sở thì sao? Chỗ tốt đều đã …
- Cút…
Nghiêm Đông Lai hoàn toàn tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Quách Tùng sợ hãi chạy ra.
Ra khỏi huyện ủy, Nghiêm Đông Lai lòng như có lửa đốt, hắn lái xe chạy tới nhà em gái mình. Em gái Quách Tùng là tình nhân của Nghiêm Đông Lai, nếu không cho Quách Tùng mười lá gan cũng không dám dở trò ở văn phòng Nghiêm Đông Lai.
Quách Liên trên danh nghĩa mở một công ty xây dựng nhưng thực ra ả không làm gì cả, suốt ngày chỉ có trang điểm ăn mặc thời trang dụ trai. Quách Liên ở nhà xem Tv hoặc ra dạo phố ahowjc lái xe lên Trường Xuyên chơi.
Quách Tùng tới, Quách Liên đang xem Tv, thấy Quách Tùng vào, ả nhíu mày nói:
- Anh lại làm gì vậy hả? Tôi nói với anh, anh làm chủ tịch xã mà sao cứ lén lút thế hả? Đi không thể ngẩng đầu lên sao?
- Em gái, anh có thể có chuyện.
Quách Tùng vừa lên đã dọa Quách Liên. Quách Liên tuy có nhiều tật xấu nhưng rất tốt với anh trai. Ví dụ như trụ sở xã Điềm Tỉnh, bình thường nếu là người khác mà Quách Liên nhận thầu thì một đồng không bỏ, nhưng ở chỗ Quách Tùng nên Quách Liên không lấy đồng nào, cho hết Quách Tùng.
….
Trương Tam Long được đưa lên xe, Vương Quốc Hoa gọi Ngô Ngôn tới đưa cô một xấp tiền nhỏ giọng nói:
- Chị đi bảo là mọi người quyên góp hỗ trợ.
Ngô Ngôn nhìn tiền thấy tầm một ngàn. Vương Quốc Hoa đã bỏ ra, Ngô Ngôn đành lặng lẽ lấy hai trăm rồi đưa cho Tạ Tiểu Yến:
- Em, đây là tiền mọi người quyên góp, em cầm đi.
Tạ Tiểu Yến xua tay nói:
- Không, không, sao có thể chứ.
Điền Hổ thấy cảnh này cũng ngây người. Theo hắn biết về Ngô Ngôn thì ả ta tuyệt đối không thể bỏ nhiều tiền như vậy giúp người, từng đó ít ra cũng phải ngàn ba ngàn tư. Vậy chỉ có thể là Vương Quốc Hoa, Ngô Ngôn nói mọi người quyên góp nhưng Bí thư Vương bỏ phần nhiều. Nhưng tiền lương hàng tháng của Bí thư Vương cũng mới tầm đó mà.
Bị Ngô Ngôn ép mãi, Tạ Tiểu Yến mới nhận. Tạ Tiểu Yến không nhịn được rơi lệ. Xe vừa chạy, Tạ Tiểu Yến nói với con mình:
- Bảo nhi, nhớ chú và dì néh, bọn họ là người tốt, đã cứu nhà ta, sau này con phải đền đáp.
….
Vương Quốc Hoa nhìn xe đi xa rồi nói với Điền Hổ:
- Tìm chỗ nào đó dùng bữa, trưa anh nói tình hình sản xuất vụ xuân với tôi, chiều đến thôn Trương Loan xem.
Đây là thôn của Trương Tam Long, người trong thôn hơn phân nửa họ Trương. Nói tới công việc, trạng thái của Điền Hổ thay đổi, y có chút buồn bực nói:
- Bí thư Vương, xã Điềm Tỉnh nằm ở lưng chừng núi, từ trận tuyết nhỏ năm trước đến giờ vẫn không có giọt mưa nào. Bây giờ vụ xuân đã bắt đầu, tôi lo nếu nửa tháng nữa nếu trời không mưa thì vụ xuân ở miền núi sẽ rất khó khăn.
Điền Hổ nói tới cái này, Vương Quốc Hoa có chút giật mình. Phía tây bắc huyện Phương Lan được gọi là ngọn nguồn của thị xã Bắc Câu, vậy mà cũng hạn hán.
Điền Hổ làm bí thư đảng ủy, y lo lắng cũng là đương nhiên.
- Ừ, vừa đi vừa nói chuyện.
Điền Hổ nói làm Vương Quốc Hoa khá chú trọng. Nếu như có hạn hán thì không chỉ là vấn đề ở một hai xã, nếu không chuẩn bị trước thì kiểu gì cũng có rối loạn.
Điền Hổ định vào nhà hàng không ngờ Vương Quốc Hoa lại chọn quán nhỏ ven đường.
- Tôi ăn bát mì, hai người tự gọi.
Vương Quốc Hoa cười nói một tiếng, Cao Thăng nói:
- Tôi cũng ăn mì thịt bò nhưng ba bát.
Điền Hổ giật mình nhìn Cao Thăng, lúc này mới chú ý thấy khí chất của cậu thanh niên này không bình thường nên cười hỏi:
- Cậu đã đi bộ đội à? Có sát khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...