Phù Diêu

- Tần Thời Nguyệt vừa rồi sao lại như vậy?
Vương Quốc Hoa hỏi. Vấn đề này hắn vốn không nên hỏi nhưng nếu hỏi cũng có nghĩa hắn đứng trên thuyền của Nghiêm Hữu Quang.

Thái độ này của hắn làm Nghiêm Hữu Quang rất hài lòng. Đừng nhìn như mình giúp Vương Quốc Hoa, thực ra trong lòng Nghiêm Hữu Quang biết rõ Vương Quốc Hoa nếu không muốn cuốn vào với mình, chỉ yên tâm sống ở huyện Phương Lan thì cũng không ai làm gì được hắn, cũng không nhất định ảnh hưởng đến tiền đồ. Bây giờ Vương Quốc Hoa thể hiện như vậy chính là ám chỉ lúc cần có thể ra mặt.

Chủ yếu là thái độ có thể ra mặt, điều này làm Nghiêm Hữu Quang có chút cảm động. Vương Quốc Hoa đứng cạnh mình là khó được, lúc không ổn thì mình có thể bảo vệ được mình.

- Từ tết tới nay thị xã ta chưa có một giọt mưa, nhiều nơi đã xuất hiện hạn hán cục bộ. Nhận chức vài hôm đã có chuyện, đồng chí bên dưới phản ánh lên yêu cầu chính quyền chống hạn, tôi ký tên kết quả cục Tài chính không cho tiền. Ha ha, tôi gọi Tần Thời Nguyệt tới tìm hiểu tình hình, chuyện còn lại cậu cũng nghe thấy đó.
Nghiêm Hữu Quang cười lạnh một tiếng, có cục diện như vậy y cũng không lạ.

Bí thư Thị ủy Lâm Tĩnh đừng nhìn là phụ nữ nhưng biểu hiện cứng rắn là điều ai cũng biết. Đảng ủy quản vĩ mô, chính quyền quản tài chính, nhưng đó không phải điều Lâm Tĩnh suy nghĩ. Tay cầm quyền nhân sự, các vị trí quan trọng nhất của thị xã từ trên xuống dưới đều là cán bộ do Lâm Tĩnh đề bạt. Ví dụ như Tần Thời Nguyệt dám không theo phê duyệt của thị trưởng thì phải to gan tới đâu.

Tần Thời Nguyệt ra khỏi ủy ban thị xã rất nhanh xuất hiện trong văn phòng bí thư thị ủy, vừa vào cửa đã cười nói:
- Lâm tỷ, em tới.

Lâm Tĩnh năm nay 45 tuổi, người khá xinh đẹp, được chăm sóc tốt nên vết nhăn ở khóe mắt không nhìn kỹ là không phát hiện được. Thấy Tần Thời Nguyệt, Lâm Tĩnh cười nói:
- Bên kia có phản ứng gì?

Tần Thời Nguyệt cười nói:
- Còn có thể thế nào chứ? Em cắn chết không nhả tiền, hắn có thể làm gì được em. Hơn nữa lão Mao bây giờ ở bên Đại hội đại biểu nhân dân, hắn mới là quyền thị trưởng chẳng lẽ dám đi hỏi lão Mao vì sao đầu năm đã cấp hết tiền? Nếu là em thì dứt khoát cho hắn trượt trong hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân.

Lâm Tĩnh nghe xong cười mắng:

- Nói linh tinh, ý đồ tổ chức thất bại, tỉnh ủy không đánh chết chị đây mới là lạ. Nói xem hắn nói gì.

Lâm Tĩnh quan tâm nhất chính là phản ứng của Nghiêm Hữu Quang. Tuy cô nắm quyền to nhưng thị trưởng cũng có quyền lực của mình, nếu ép quá đến trở mặt, Lâm Tĩnh cho dù có thể khiến Nghiêm Hữu Quang mất quyền lực cũng ngại bị Nghiêm Hữu Quang điên cuồng phản kích. Có thể lên làm thị trưởng thì sau lưng không có chỗ dựa sao được? Hơn nữa sau lưng Nghiêm Hữu Quang là chủ tịch Mạch cùng trưởng ban Lãnh, có ai dễ dàng đắc tội? Chỉ cần Nghiêm Hữu Quang phối hợp, Lâm Tĩnh sẽ không quá đáng. Tần Thời Nguyệt làm thế chỉ là thử dò xét.

- Ban đầu hắn khá tức, còn đập bàn. Sau đó em nói tới lão Mao, hắn không nói gì nữa.
Tần Thời Nguyệt cũng biết chừng mực.

Lâm Tĩnh nghe xong không nói mà từ từ xoay xoay chiếc bút. Tần Thời Nguyệt đảo mắt nói:
- Đúng, em còn gặp một người rất trẻ, Vương Quốc Hoa – phó bí thư kiêm phó chủ tịch tỉnh huyện Phương Lan. Thằng này mới hơn 20, lúc em bằng tuổi hắn thì vẫn là chân chạy.

Lâm Tĩnh thản nhiên nói:
- Người này lai lịch không đơn giản, Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy gửi thêm văn bản bổ nhiệm làm phó bí thư huyện ủy. Người như vậy đừng dễ chọc vào, cô nói với lão Tôn đừng thấy người ta bên ngoài tới nên khi dễ.

Tần Thời Nguyệt có chút tò mò hỏi:
- Lâm tỷ, hắn có lai lịch gì?

Lâm Tĩnh cười nói:
- Cái này cô đi hỏi Cát Tiến Quân, hai người là bạn học ở lớp học thanh niên xuất sắc trường Đảng tỉnh, người của trưởng ban Lãnh, lên chức nhanh cũng không lạ.

Lâm Tĩnh không coi một cán bộ cấp phó huyện vào mắt. Dù còn trẻ hơn nữa cũng là cán bộ do thị ủy quản lý, muốn xử lý Vương Quốc Hoa thì có rất nhiều biện pháp. Lâm Tĩnh không cho rằng Vương Quốc Hoa có thể uy hiếp gì mình.


- Vấn đề là hắn hình như có quan hệ mật thiết với Nghiêm Hữu Quang, Tạ Trường Hà cũng đi theo phía sau hắn, thái độ rất khách khí.
Tần Thời Nguyệt bổ sung thêm một câu, mặt Lâm Tĩnh trở nên nghiêm trọng. Nếu bên dưới có người trẻ tuổi đấu tranh anh dũng, Nghiêm Hữu Quang có khi sẽ gây chuyện. Hơn nữa lại là ở huyện Phương Lan, nghĩ tới Tôn Trường Thanh, Lâm Tĩnh có chút buồn bực.

Lát sau Lâm Tĩnh mới nói:
- Nói với Tiểu Tôn gần đây thu liễm một chút, đừng để người ta bắt được nhược điểm.

Tần Thời Nguyệt có quan hệ họ hàng với Tôn Trường Thanh, lời này để Tần Thời Nguyệt đi truyền lại là tốt nhất. Lâm Tĩnh coi như nể mặt Tôn gia hiếu kính mình nên phải nhắc nhở.

Tần Thời Nguyệt ra khỏi văn phòng Lâm Tĩnh, không thấy Lâm Tĩnh khinh thường nhìn mình.

Trong lòng Tần Thời Nguyệt nhớ đến việc của Vương Quốc Hoa, ra ngoài nên vội vàng gọi điện.
- Tiểu Luy, Vương Quốc Hoa kia tới, cháu an bài thế nào rồi? Cháu nói với bố cháu là hắn có lai lịch, không được quá đáng.

Tôn Đạo Luy là người khá cao ráo, nếu không phải mặt tái lại vì tửu sắc quá độ thì chính là một thanh niên đẹp trai. Nhưng ánh mắt khá âm trầm làm giảm đi vẻ hấp dẫn của hắn.

- Dì, tết cháu phái người tới huyện Nam Sơn nhưng không vào được cửa, điện thoại cũng không nghe. Thằng này hình như không dễ làm, nghe nói nhà hắn tám đời nông dân, không có lai lịch gì.

Tần Thời Nguyệt nghe xong cười lạnh nói:
- Đầu cháu là đầu lợn à? Không có lai lịch có thể làm phó bí thư huyện ủy ở tuổi trên 20 sao? Đang ngái ngủ à mà cháu nghĩ thế. Lâm Tĩnh còn bảo dì không được chọc vào hắn, cảnh cáo cháu đừng có làm bậy.

- Dì, cháu là ai dì còn không biết sao? Cháu là người trọng nghĩa khí, yên tâm, chỉ cần hắn tới cháu đảm bảo có thể làm bạn của hắn, không gây phiền phức gì.


Tần Thời Nguyệt lúc này mới yên tâm:
- Như vậy là tốt.

Cuộc nói chuyện bên phía Nghiêm Hữu Quang vẫn đang tiến hành. So sánh với lúc ở Lưỡng Thủy, Nghiêm Hữu Quang lúc này càng chững chạc hơn.

- Đây coi như là cảnh cáo tôi. Lâm Tĩnh mặc dù cứng rắn, mạnh nhưng không thể một tay che trời. Lấy lợi ích ra để làm thăng bằng thì nhất định sẽ đặt lợi ích của mình lên đầu. Nghiêm Hữu Quang tôi làm quan không vì lợi ích, làm việc đều nghiêm túc, lần này nhẫn nại là chính, thời gian dài sẽ là lúc phá vỡ thăng bằng lợi ích.
Nghiêm Hữu Quang nói cũng có ý dạy bảo Vương Quốc Hoa. Ý là nói với Vương Quốc Hoa lúc cần nhẫn phải nhẫn, ví dụ như y ngồi ở vị trí thị trưởng vẫn phải nhẫn.

Vương Quốc Hoa đương nhiên hiểu rõ nên cười nói:
- Tính nhẫn nại thì tôi cũng có.

Nghiêm Hữu Quang rất vui, nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái.
- Nếu thật sự mâu thuẫn tới mức không thể điều hào, không tuyệt đối nắm chắc thì không thể dễ dàng ra tay. Đánh rắn không chết sẽ bị cắn lại, tôi không cần lấy ví dụ làm gì.

Vương Quốc Hoa nói:
- Tôi hiểu.

Hai người nói chuyện một lát, Vương Quốc Hoa nhắc đến mấy quan chức mình gặp trên tỉnh, trong đó trọng điểm nhắc tới Hoa Lâm. Mắt Nghiêm Hữu Quang sáng lên:
- Người đó cậu cứ nắm cho chặt, tôi coi như không biết. Có thêm nguồn tin cũng tốt.

Nghiêm Hữu Quang khá vui vẻ, Vương Quốc Hoa chưa xuống đã có động tác, có thể thấy tuy Lâm Tĩnh khống chế thị ủy nhưng không phải ai cũng hoàn toàn nghe lời. Vương Quốc Hoa làm như thế nào liên lạc mấy người kia, Nghiêm Hữu Quang không hỏi.

Ra khỏi văn phòng Nghiêm Hữu Quang, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Hoa Lâm nói tối ngồi với nhau. Hoa Lâm cũng rất vui vẻ. Y bảo Vương Quốc Hoa chờ ở trụ sở ủy ban, có xe tới đón.


Vương Quốc Hoa ra chưa lâu, một xe santana chạy tới, một người nở nụ cười hỏi:
- Là chủ tịch huyện Vương?

Vương Quốc Hoa gật đầu, lái xe trẻ tuổi vội vàng mở cửa xe. Vương Quốc Hoa và Cao Thăng lên xe. Ngồi phía sau Cao Thăng đột nhiên nói:
- Trước đây lão thủ trưởng đã nói quan hệ quân dân rất quan trọng.

Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, không nghĩ ra Cao Thăng có ý gì. Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Nhận chức rồi nói tiếp, cầm giữ công tác quân đội đúng là rất quan trọng.

Cao Thăng không nói nữa. Vương Quốc Hoa lấy máy gọi cho Sở Sở, cười cười báo cáo hành trình. Sở Sở nhỏ giọng nói:
- Mặc kệ thường vụ cấp nào thì quân đội cũng có một phiếu. Ông em nói bất cứ một quan chức nào thật sự thành công cũng không thể không có quân đội ủng hộ. Ông bảo em nói câu này với anh.

Vương Quốc Hoa có chút giật mình vội vàng hỏi:
- Em nhắc tới anh trước mặt ông?

Sở Sở nói:
- Đừng khẩn trương, ông không cần biết em thích ai, chỉ cần em muốn là ông thích. Em nói chuyện của anh với ông, ông nói người trẻ tuổi chịu khó làm việc như anh bây giờ là không nhiều, khen anh nên mới nói như vậy. Anh phải nhớ ông ngoại rất khó dạy người khác.

Vương Quốc Hoa cười cười xác nhận, hắn vô thức nhìn thoáng qua Cao Thăng.

Hai người nói thêm lúc nữa rồi mới dập máy. Xe đến cửa một khách sạn, Vương Quốc Hoa xuống xe.

Một người phụ nữ trẻ tuổi từ trong khách sạn đi ra chào:
- Là chủ tịch huyện Vương phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui