Vương Quốc Hoa vẫn có chút xấu hổ. Hắn xuyên qua thủ đoạn này để mượn xu thế của Hứa Nam Hạ không thể không coi là hèn hạ. Nhưng nếu không phải quan chức đều nhìn chằm chằm lên người lãnh đạo cấp trên thì mình có thật sự là con rể Hứa Nam Hạ cũng có sao.
Mà đến bây giờ Vương Quốc Hoa ngoài biết Hứa Phỉ Phỉ là con gái Hứa Nam Hạ ra, hắn không biết gì cả. Cái nhìn này cũng áp dụng trên người Hứa Phỉ Phỉ, Vương Quốc Hoa không cho rằng Hứa Phỉ Phỉ dễ dàng thích một người xa lạ.
Trên thực tế lúc đầu nghe được tên Vương Quốc Hoa, Hứa Phỉ Phỉ không cho là đúng. Du Phi Dương lúc nào cũng khen Vương Quốc Hoa tài hoa hơn người, chân thành như thế nào, theo Hứa Phỉ Phỉ thấy xem ra anh mình nâng bạn lên mà thôi. Đương nhiên Hứa Phỉ Phỉ lần đầu thấy Du Phi Dương thừa nhận một người như vậy nên trong lòng có chút ấn tượng.
Lần đầu Vương Quốc Hoa tới nhà, Hứa Phỉ Phỉ có ấn tượng đầu tiên là không hay. Một tên thanh niên quê mùa, nói chuyện như cụ non, không có gì thú vị cả. Nếu không phải chiếc máy vi tính xảy ra chuyện thì trong tương lai Hứa Phỉ Phỉ và Vương Quốc Hoa sẽ không có qua lại. Sau đó biểu hiện của Vương Quốc Hoa nằm ngoài dự đoán của Hứa Phỉ Phỉ. Người trẻ thích thứ mới, Hứa Phỉ Phỉ cũng vậy. Hứa Phỉ Phỉ rất nhiệt tình với máy vi tính.
Sau khi nhìn biểu hiện của Du Phi Dương trước máy vi tính, Hứa Phỉ Phỉ giảm ấn tượng rất nhiều với sinh viên đại học F. Mãi tới khi Vương Quốc Hoa xuất hiện trước máy vi tính, mặc dù nói bản thân máy vi tính không có vấn đề gì nhưng sau đó hắn thành thạo sử dụng máy vi tính đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng ban đầu của cô về hắn. Sau đó cách dạy của Vương Quốc Hoa cũng làm cô thấy hứng thú. Máy vi tính là chơi mà ra, Hứa Phỉ Phỉ nghe cũng thấy vui. Kết quả cô dần thấy hắn là người khiêm tốn. Chuyển biến này rất tự nhiên, Vương Quốc Hoa lại giỏi lừa gạt nên cô bé như Hứa Phỉ Phỉ sao có thể chống lại.
Xe Santana đến khu nhà tỉnh ủy, Hứa Phỉ Phỉ đã chờ ở cổng. Lúc thấy Vương Quốc Hoa, Hứa Phỉ Phỉ đầu tiên là vui vẻ rồi lập tức khôi phục bình thường. Hứa Phỉ Phỉ ngây thơ muốn thể hiện mình đã lớn, trạng thái này làm Vương Quốc Hoa đau đầu.
Từ từ lái xe, Vương Quốc Hoa báo mình phải thận trọng, chuyện xử lý không ổn sẽ mang tới tai họa diệt vong cho con đường làm quan của mình.
Hứa Nam Hạ không ngờ ở nhà, mồng ba trước cửa nhà bí thư tỉnh ủy có vài xe đỗ. Du Phi Dương ngồi chồm hổm trước cổng thấy Vương Quốc Hoa liền đi tới nói:
- Đừng vào, trong nhà toàn mùi quan liêu.
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Tôi sao thấy ông đang nói tôi vậy?
Hứa Phỉ Phỉ phì cười xoay đầu sang bên, Du Phi Dương nhìn cô em gái chép miệng nói:
- Chúng ta ra ngoài ngồi một chút, có nhiều chuyện muốn nói với ông.
Vương Quốc Hoa nhìn Hứa Phỉ Phỉ, cô bé cúi đầu nhìn giày không nói gì. Du Phi Dương kéo Vương Quốc Hoa lên xe:
- Tôi lái xe, ông ngồi phía sau.
Lúc Vương Quốc Hoa mở cửa, Hứa Phỉ Phỉ như con mèo lao vào xe. Du Phi Dương ngồi ở trên thấy thế không khỏi lắc đầu. Du Phi Dương tuy hy vọng Vương Quốc Hoa thích em gái mình nhưng khả năng này nhỏ tới đáng thương. Xe chạy, Du Phi Dương vừa lái xe vừa nói chuyện với Vương Quốc Hoa đằng sau. Hứa Phỉ Phỉ ngoan ngoãn ngồi bên.
- Đây là một cứ điểm của tôi và Vương Quốc Duy.
Du Phi Dương cười cười chỉ biệt thự trước mặt.
Nơi này có hoàn cảnh khá được, trước mặt là hồ nhân tạo, sau lưng là ngọn núi không quá cao. Chính xác mà nói là đồi.
- Xa xỉ, biệt thự này chắc không rẻ hả?
Vương Quốc Hoa xuống xe cẩn thận đưa tay ra chắn trước cửa tránh cho Hứa Phỉ Phỉ chạm đầu. Chi tiết nhỏ này đổi lấy ánh mắt cảm ơn của Hứa Phỉ Phỉ. Vương Quốc Hoa thầm kêu khổ, thói quen thư ký gây ảnh hưởng xấu.
- Không bao tiền, nhà kinh doanh cái này thiếu chút nữa xong đời. Nơi hẻo lánh như vậy nên không bán nổi. Bây giờ mới bán được chưa đầy 40%, chúng tôi lúc mới mua mất có 800 ngàn.
Du Phi Dương vừa nói vừa đưa tay mở cửa. Vương Quốc Hoa đứng ở sân nhìn xa xa nhưng không nói.
- Nhìn gì thế Quốc Hoa ca?
Hứa Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa giật mình vội vàng nói:
- Không nhìn gì cả, hoàn cảnh ở đây khá được, đáng tiếc lúc đầu xây dựng tiểu khu có lẽ không tuyên truyền tốt. Tỉnh thành to như vậy, nơi này chỉ cần tuyên truyền là bán đi hết được ngay.
- Chờ chút.
Du Phi Dương đang mở cửa nghe vậy vội vàng đứng lại:
- Anh em, đồ có thể ăn loạn, nói không thể nói loạn đó. Câu này tôi coi là thật đó.
- Tôi đây là nói thật. Tiểu khu này cách tỉnh có 10 phút đi xe, hoàn cảnh đẹp, giao thông thuận lợi. Biệt thự tốt như vậy sao lo không bán được, chỉ có thể nói do nhà kinh doanh có vấn đề.
Du Phi Dương lấy máy ra gọi rồi lớn tiếng nói:
- Lão Tứ, đừng nói anh không giúp em đó, mau đến biệt thự ngay.
- Đám bốn người không có ai là tốt cả.
Hứa Phỉ Phỉ lúc này nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa không rõ nên còn khen cô:
- Tính giác ngộ chính trị của Phỉ Phỉ rất cao.
Hứa Phỉ Phỉ không nhịn được nở nụ cười. Đây là lần thứ hai Vương Quốc Hoa thấy cô cười, rất đẹp, rất quyến rũ.
- Phỉ Phỉ, anh là anh ruột của mày đó.
Du Phi Dương hét thảm, Vương Quốc Hoa biết có liên quan tới hắn nên cười nói:
- Trong này nhất định có chuyện gì đó, ai giới thiệu một chút?
Hứa Phỉ Phỉ lập tức cướp lời:
- Vương Quốc Duy, Du Phi Dương, Trương Tử Thanh, Giang Thúy Thúy, ba nam một nữ gọi là đám bốn người.
Du Phi Dương cười khổ trừng mắt nhìn Hứa Phỉ Phỉ:
- Nói càn, thực ra mấy người từ nhỏ chơi với nhau, trước hoàn cảnh gia đình cũng tương đương nên chơi khá thân. Sau đó các nhà có biến hoá nên nhóm này cũng tán mát. Tên Vương Quốc Duy đột nhiên toát ra nên tôi mới biết mấy người hiện nay cũng được. Kém nhất là Giang Thúy Thúy, bố cô ta là bí thư đảng ủy kiêm giám đốc Sở giao thông tỉnh Giang Chi Lưu.
- Ồ.
Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ, chẳng qua vẻ mặt rõ ràng là xem thường.
Du Phi Dương vội vàng xua tay nói:
- Anh em, không thể có vẻ mặt như vậy. Không ai chọn được bố cơ mà.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn đầy khinh thường.
- Nghĩ gì vậy? Tôi chỉ thấy đáng tiếc, một tiểu khu như vậy lại thành ra thế này. Nhà kinh doanh chọn nơi này nhất định kém về khả năng kinh doanh. Kinh doanh hiện đại là một môn học không phải tùy tiện muốn làm là làm được ngay.
Du Phi Dương nói:
- Ông còn biết kinh tế học?
Trên mặt Du Phi Dương lộ rõ vẻ anh nghi đó, chú đừng tưởng anh không biết chú học Trung văn.
Vương Quốc Hoa giơ ngón cái lên nhún vai nói.
- Một chút.
Hứa Phỉ Phỉ đầy ngưỡng mộ nhìn Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa ca, sao anh cái gì cũng biết vậy?
Vương Quốc Hoa một lần nữa run lên vì cách gọi này. Hắn cố ra vẻ chịu đừng tiếp xúc từ cánh tay của Hứa Phỉ Phỉ:
- Có câu gì cũng biết thì tìm chén cơm cũng dễ dàng hơn.
- Nói linh tinh, rõ ràng là uyên bác.
Hứa Phỉ Phỉ sửa một chút, Vương Quốc Hoa nói:
- Cái này không dám nhận, anh chỉ có nhiều kỹ năng mưu sinh một chút, hai từ uyên bác không dám dùng loạn.
Du Phi Dương nhìn vẻ mặt Hứa Phỉ Phỉ, y cười khổ nói:
- Giải thích này của ông đối với Phỉ Phỉ không lo ăn lo mặc sẽ không có sức thuyết phục. Ông nên nói với nó người nghèo mưu sinh không dễ nên phải biết nhiều thứ.
Hứa Phỉ Phỉ tức giận nhìn Du Phi Dương sau đó không nhìn hắn. Cô ngẩng đầu nhìn Vương Quốc Hoa:
- Em nghe Quốc Hoa ca ca còn có thể đặt bẫy thỏ. Con thỏ đáng yêu như vậy anh cũng nhẫn tâm ăn ư?
Vương Quốc Hoa rất buồn bực, vấn đề này rất khó trả lời.
- Đói bụng thì gì cũng có thể ném vào miệng.
Biệt thự được thiết kế khá đẹp, tầng một là phòng khách rộng đặt bộ sô pha bằng da thật, đồ điện dân dụng nhìn qua là biết thứ tốt nhất. Vương Quốc Hoa đang có chút không được tự nhiên vì Hứa Phỉ Phỉ từ khi khoác tay hắn là không có ý buông, còn hỏi đông hỏi tây nhưng không hỏi gì về máy vi tính.
Du Phi Dương rất không trượng nghĩa, không có ý ra mặt cứu bạn mà còn đầy hứng Tiêu Hoa Sơn nhìn hai người. Trong lòng y còn thầm nói người xưa nói quá đúng, gái xinh chỉ sợ kẻ mặt dày, bây giờ ngược lại, thái độ Phỉ Phỉ rất thú vị. Không dám nói nhất định yêu Vương Quốc Hoa nhưng ấn tượng tốt là có.
Ngoài cửa có tiếng còi xe, Vương Quốc Hoa nhân cơ hội đứng lên:
- Bên ngoài có người tới.
Du Phi Dương rất khó chịu nhìn hắn, sau đó đứng lên ra cửa. Trong lòng lại nghĩ nhìn hắn mất tự nhiên như vậy, em gái mình kém thế sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...