Phù Dao Hoàng Hậu

Màng lao vào lồng ngực hắn.

Nước mắt tuôn trào, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm bờ vai hắn, nam tử phong nhã
tựa lan, tím thẫm một màu, dịu dàng vuốt ve cô gái nhỏ trong ngực mình.

Mạnh Phù Dao ôm chặt Trưởng Tôn Vô Cực, chùi nước mắt nước mũi và máu trên
mặt mình lên người hắn, nức nở không thôi, tất cả buồn đau khổ cực, tất
cả tâm tư suốt mười tám năm qua theo những giọt nước mắt vỡ òa.

Nàng vừa khóc vừa nói: "Tóc mẹ đã bạc rồi..."

Nàng vừa khóc vừa nói: "Mùa đông đã đến..."

Nàng vừa khóc vừa nói: "Ai đã đóng tiền viện phí cho mẹ..."

Nàng vừa khóc vừa nói: "Ai lau mình cho mẹ..."

Nàng vừa khóc vừa nói: "Mẹ đang chờ ta..."

Câu cuối cùng khiến cơ thể Trưởng Tôn Vô Cực run rẩy, Phù Dao lập tức im
bặt, nàng khóc lâu thật lâu, những đau khổ cất chứa trong lòng như được
gột rửa, tâm tình trở nên nhẹ nhõm hơn.

Mẹ là chấp niệm của cuộc đời nàng, hắn là chướng ngại mà nàng không nỡ vượt qua.

Mạnh Phù Dao giơ tay áo lên lau nước mắt, ngay sau đó chân liền mềm nhũn ngã ngồi xuống đất - dường như cũng không còn hơi để thở ra nữa.

Trưởng Tôn Vô Cực đưa tay nắm chân nàng, tiện thể ngồi xuống ôm nàng vào lòng, trên thảm cỏ đầu mùa hè, lẳng lặng ngắm nhìn ánh trăng trên cao, lắng
nghe tiếng gió thôi rì rào.

Mảnh trăng cong tỏa sắc vàng nhàn
nhạt, mỏng manh như giấy, ánh sáng chập chờn lay động như múa lượn, lãng đãng hương hoa cỏ đêm hè, tiếng côn trùng râm ran không biết mệt mỏi,
âm sắc giòn giã mà thanh thúy cứ văng vẳng trong đêm tối mịt mờ.

Gió thổi từ nơi hoang dã thổi qua, dưới ánh trăng non, bóng hai người ôm
nhau như hợp làm một, chân thật và rõ ràng, hắn thuộc về nàng và nàng là của hắn, vĩnh bất phân ly. Nơi đáy mắt của hai người đều lóng lánh
những hạt nước, thỉ ra giữa thế giới bao la vạn vật chìm nổi này, hai
người họ cũng chỉ là hai viên đá nhỏ mà thôi, cùng đắm chìm trong vực
sâu năm tháng, bốn bề tịch mịch hoang vu.

Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người Trưởng Tôn Vô Cực xộc vào hốc mũi nàng, đắm đuối đê mê, có
tiếng chuông xa xa vọng đến, Mạnh Phù Dao mơ màng ngửi hương thơm, lắng
nghe tiếng chuông ngân nga, những chuyện xưa theo kí ức ùa về, tựa như
những hình ảnh không ngừng xoay vòng trong chiếc lồng đèn kéo quân, chân thật và hư ảo quấn chặt lấy nhau, trong thoáng chốc, lòng nàng bỗng
dưng trống rỗng.

Trưởng Tôn Vô Cực khe khẽ gọi, "Phù Dao."

Phù Dao đáp lại thật nhỏ, "Hả?"

"Người đời luôn chịu đau khổ vì chấp niệm dằn vặt, luôn cứ đi thẳng một đường, mà không chịu nhìn sang bên cạnh."

Nàng nghiêng nghiêng đầu, phản ứng có chút chậm chạp, ngẫm nghĩ không biết lời này của hắn có ý gì?

"Phù Dao, nàng có chấp niệm không?"

Mạnh Phù Dao thật thà đáp, "Có."

"Ta cũng có." Trưởng Tôn Vô Cực ngẩng đầu lên nhìn trăng, than khẽ: "Khi
còn bé, ta luôn ao ước Mẫu hậu sẽ yêu thương ta; Thời niên thiếu, ta cảm thấy mình phải tìm kiếm được người con gái năm xưa; về sau nữa, ta đột
nhiên phát giác, nàng ở bên cạnh ta là điều tuyệt vời nhất trên thế gian này, ta hy vọng có thể cùng nàng thiên trường địa cửu."

Phù Dao im lặng, lâu thật lâu sau mới đáp khẽ, "Có những đoạn đường, ta nhất định phải đi một mình."

Người trên đỉnh đầu nàng trầm mặc, ánh trăng mờ ảo phác họa nét cô độc trên
gương mặt hắn, mà hoa cỏ bốn bề bị gió thổi lay, rơi lã chã như hoa
tuyết.

Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng tựa như chua xót tựa như đau khổ, sự đau khổ và chua xót này dần thấm vào tâm
tưởng, mùi vị phức tạp vô cùng, số mạng như thể chẳng chịu an phận, cứ
như thú hoang ẩn nấp trong bóng tối mà không muốn bị thuần phục, cắn
nàng đến thương tích đầy người cũng đành, thế nhung lại vạ lây đến người vô tội vì nàng mà phải chịu tổn thương.

Nàng thật sự không còn
mặt mũi nào để tham lam hưởng thụ sự ấm áp của Trưởng Tôn Vô Cực, giãy
giụa muốn đứng dậy, hắn càng ôm chặt hơn thêm, nàng xoay người đẩy hắn
ra, lại bị hắn đột nhiên nắm vai nàng xoay ngược lại.

Không gian trước mắt tối sầm, môi của hắn đã đặt trên môi nàng, rồi cứ ở yên đó.

Cứ ở yên đó.

Triền miên.

Mùi vị như hương trà ngào ngạt, lại tựa như men rượu nồng nàn khiến lòng
người ngây ngất, mềm mại dây dưa như mây trôi giữa trời thoáng đãng. Hắn không nói lời nào mà bất ngờ xâm nhập vào cõi mộng của nàng, xâm nhập
vào chốn sa mạc hoang vu trong lòng nàng, khiến mưa về trên sa mạc hoang vu ấy, khiến bầu trời trên sa mạc trở nên xanh trong thánh khiết.

Không giống như nụ hôn lần đầu tiên ở suối nước nóng trên núi Hạo Dương, hắn
như dùng tất cả sức lực của mình, tất cả đau đớn của mình hóa thành nụ
hôn mãnh liệt thiên trường địa cửu này, hắn muốn nàng nhớ mãi không
quên. Phù Dao cảm giác như có một dòng điện chạy trong cơ thể mình, làm

nàng run rẩy phát ra tiếng rên nhè nhẹ, thở dốc không thôi, mà người nọ
như hút hết tất cả máu tươi trong cơ thể nàng, cùng nàng tận hưởng hương vị mặn ngọt của máu và nước mắt.

Cảm thấy cô gái bé nhỏ kia
không ngừng vùng vẫy, hắn lại càng hôn sâu hơn nữa, siết chặt nàng hơn
nữa. Từ buổi đầu gặp nhau cho đến bây giờ, hắn đã rất nhiều lần thả nàng tùy tâm tùy ý bay đi, đôi cánh của nàng như lưỡi đao liếm qua tim hắn,
khiến máu chảy tràn, thế nhưng tối hôm nay hắn không muốn làm như thế
nữa, hãy để hắn miễn cưỡng nàng một lần!

Nụ hôn mãnh liệt và
cường hãn đến thế, lúc này đây hắn không còn là Trưởng Tôn Vô Cực ưu nhã tôn quý, hắn dùng sức mạnh ép buộc nàng, chiếm hữu nàng. Mạnh Phù Dao
nhắm hai mắt lại, cả người mềm nhũn, cong về phía sau như một nhành liễu trong tay Trưởng Tôn Vô Cực, lệ nơi đáy mắt lại tuôn thành dòng, chảy
vào miệng hắn.

Hoa rơi lã tã, gió vờn như tiếng đàn ai đó cất
lên, khiến suối lăn tăn sóng gợn, liễu khẽ xào xạc đung đưa, chiếc
thuyền trăng trên cao như đang chở hai người ôm nhau, soi tỏ đôi bờ má
ướt đẫm còn dính những vệt máu đỏ tươi của cô gái, soi tỏ nét mặt dịu
dàng của chàng trai, đôi bờ vai bé nhỏ của cô gái trong lòng chàng trai
nhè nhẹ run rẩy, như cánh hạc mỏng manh bay giữa trời không rộng lớn.

Nụ hôn dài như thế, ngắn ngủi như thế.

Hắn buông nàng ra, tựa trán mình vào trán nàng, bất động.

Hai người lắng nghe nhịp tim của nhau, hơi thở họ như từng sợi tơ quấn chặt với nhau, Mạnh Phù Dao hổn hển thở, sắc mặt ban đầu tái nhợt giờ phút
này cũng nhuốm sắc hồng, như đang say. Sóng mắt dập dềnh như gió xuân
lay động, tỏa ra ánh sáng rạng ngời.

Trưởng Tôn Vô Cực sâu sắc nhìn nàng, nói thật nhỏ: "Phù Dao... nàng bảo ta phải làm như thế nào mới tốt đây…”

Phù Dao trầm mặc, hồi lâu cười nói: "Ta nhận ra giữa hai ta, câu tùy duyên
cũng không thể nói, có một vài chuyện từ lúc bắt đầu đã bị ông trời đã
phản đối."

Sắc đỏ trên đôi bờ má nàng dần phai, ánh mắt đê mê giờ đã trở nên trong trẻo, nàng ngồi dậy sửa lại y phục rối bời của mình.

Không thể trả lời, không thể phóng túng, không thê trầm mê, nếu như trước đây nàng còn mơ hồ không biết sự kiên trì của mình có đáng giá hay không,
khiến lòng nàng dao dộng. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ không bao
giờ như thế nữa.

Mẹ đang đợi nàng.

Nàng từng sợ hãi vì
thời gian đã trải qua mười tám năm rồi, nàng không biết mẹ còn sống hay
đã mất. Hôm nay đây, nàng xác định mẹ vẫn còn sống và đang đợi nàng, thế nên không có lý do gì để nàng từ bỏ, không có lý do gì có thể ngăn cản
bước nàng đi.

Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi buông tay ra, hắn cảm thấy cõi lòng thê lương khôn xiết.

Người con gái trước mặt hắn, trầm tĩnh gan dạ, cất chứa quyết tâm và ý chí chẳng sòn.

Hắn im lặng nhìn nàng không biết nếu mình buông tay thì sẽ như thế nào, cõi lòng hắn đắng chát, dâng trào quyết tâm.

Một hồi lâu hắn nói: "Phù Dao, ta cũng không buông tay.”

Đổi lại là tiếng thở dài của nàng - nói gì nữa đây? Khuyên như thế nào? Hắn cũng giống như nàng, nàng cũng không thể ích kỉ mà vờ như không biết để khuyên nhủ hắn.

Trưởng Tôn Vô Cực lại đột nhiên cười nói, "Ta
tin tưởng, nếu có lòng thành thì thiên địa sẽ chứng giám. Ta tin tưởng,
vận mệnh con người do chính bản thân họ nắm bắt, không phải do ông trời
sắp đặt."

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Ngủ đi, nàng mệt nhọc cả
ngày rồi, có một số việc, càng suy nghĩ nhiều sẽ càng thương tổn, trước
tiên hãy quên nó đi." Hắn không cho nàng cự tuyệt, theo thói quen đưa
tay điểm huyệt ngủ của nàng.

Nhìn Phù Dao chìm vào giấc ngủ,
Trưởng Tôn Vô Cực cười khổ, nhắm mắt lại, truyền chân khí vào cơ thể
nàng từng vòng từng vòng một.

Lâu thật lâu sau hắn buông tay ra,
lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt ngủ say của nàng, đưa tay xoa nhẹ đôi môi
hơi sưng của nàng, thì thầm:

"Nếu nhất định như thế, hãy để cho
nàng bay cao hơn, thay vì nhìn nàng bởi vì chấp niệm mà đau khổ giày vò
vùng vẫy cả đời, không bằng giúp nàng, xông phá trời xanh."

Sau hôm đó, Mạnh Phù Dao trở lại mật thất của Chiến Bắc Dã để dưỡng thương, Phá Cửu Tiêu của nàng đã đạt đến tầng thứ 6, cũng thuận lợi dung hợp
với chân lực của Nguyệt Phách đã cho nàng, mà đáng lẽ ra không được
nhanh như vậy. Quả nhiên lão đạo sĩ chết bầm kia nói rất đúng, phải
không ngừng vượt qua những trận huyết chiến, vượt qua lằn ranh sống chết mới có thể kích thích tiềm lực của bản thân không ngừng tăng tiến, đạt
được tốc độ tu luyện nhanh nhất. Theo lời đạo sĩ nói, hai mươi bốn tuổi
lão mới đạt được tầng thứ sáu của Phá Cửu Tiêu, trong sư môn, trước
không có ai sau cũng vậy. Nàng có thể coi như là kỳ tích của những kỳ
tích, vượt qua cả lão đạo sĩ.

Trưởng Tôn Vô Cực "trở về nước"
rồi, Chiến Bắc Hằng tặng cho Trưởng Tôn Vô Cực một chiếc "Hương xa", bên trong chất đầy quà do các tiểu thư quý tộc của Thiên Sát tự tay làm
tặng cho Thái tử Vô Cực, nào là hà bao, ngọc bội, yếm đỏ,.. Thái tử điện hạ vui vẻ nhận hết tất cả.


Đây chỉ là chiêu trò mà thôi, thực tế là... Mạnh Phù Dao thở dài - Thái tử Vô Cực dịch dung thành một người
khác ở bên cạnh nàng hình bóng không rời. Theo lời điện hạ thì cha hắn
gần đây khỏe mạnh, có thể trông coi công việc, nếu không hắn cũng không
thể chạy đến Thiên Sát xa xôi này lâu như vậy.

Mạnh Phù Dao cảm
thấy người này bôn ba nghìn dặm đuổi theo gái đẹp là một việc hết sức
rãnh rỗi và nông nổi, song cũng im lặng không nói gì.

Hiên Viên
Vận cũng đi về nước theo Phụ vương của nàng ta rồi. Trước khi đi nước
mắt lưng hòng muốn tới gặp Tông Việt, kết quả là bị đám ong độc của Tông Việt nuôi đuổi về.

Ngược lại Tông Việt vẫn như cũ, tiếng gọi "A
Việt ca ca" lúc ban đầu khiến đáy mắt hắn gợn sóng và đau đớn đã không
còn, sau đó giống như không để lại dấu vết gì, tâm tư của hắn tựa như
đêm khuya chốn hoang vắng xa xôi, có một ngôi nhà và một ngọn đèn trong
đó, vừa ấm áp lại vừa xa xăm tịch mịch.

Nghỉ ngơi mấy ngày, Mạnh
Phù Dao nhận được thiếp mời thiết yến của Chiến Nam Thành, trước khi đi
Trưởng Tôn Vô Cực nhắc nhở nàng: "Chiến Nam Thành quả thật có dự tính
mời nàng làm việc cho hắn, ta dạy nàng chút kế sách đối phó y. Nàng hãy
biểu hiện tốt mình tinh thông binh pháp, nhưng còn chính sự thì không.
Chiến Nam Thành cần người có thể dễ dàng lung lạc, dũng mãnh mưu trí,
nàng không cần phô bày quá mức." Nói xong lại bổ sung thêm, "Nếu y có
làm nàng tức giận thì nàng cũng không đừng tức giận làm gì cho mệt."

Cẩm nang Gia Cát Lượng à? Mạnh Phù Dao xì mũi coi thường. Nàng cùng Nhã Lan Châu đến dự tiệc, trước cửa cung gặp một chiếc hương xa bão mã, lúc xe
ngựa ngang qua nhau, một thiếu niên gầy yếu tái nhợt ló đầu ra chào hỏi, "Thì ra là Mạnh tướng quân, đi dự tiệc à?"

Phù Dao ngước mắt
nhìn lên, Phượng tứ Hoàng tử liền mỉm cười khách sáo, Trưởng Tôn Vô Cực
"Về" rồi, mà đôi huynh muội này còn chưa về? Nhìn bộ dáng gà yếu kia,
không lẽ hắn ta không biết chuyện nàng mắng hoa sen héo? Hoa sen héo đâu rồi nhỉ? Không phải là mấy ngày nay trốn ở trong phòng khóc lóc đấy
chứ?

Nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền, mành xe ngựa đột
nhiên bị vén lên, Phật Liên ở trong lộ nửa gương mặt ra, cười nói với
nàng, "Mạnh tướng quân, thật là đúng dịp."

Nàng ta vẫn ung dưng
thánh khiết cười với nàng, ý vị nhu hòa, rất giống với thần thái cao
ngạo tôn quý như thần của Trưởng Tôn Vô Cực.

Mạnh Phù Dao nhìn nàng ta chằm chằm, bất chợt có một luồng khí xông lên, lạnh từ bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Nàng ta đang cười? Nàng ta vậy mà đang cười với nàng?

Mẹ nó chứ! Đời này nàng chưa bao giờ khâm phục cô gái nào, bây giờ nàng khâm phục Phượng Tịnh Phạm rồi.

Một cô gái bị nàng mắng thậm tệ như vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, miệng vẫn không chửi bậy, còn có thể mỉm cười với nàng nữa chứ, thật không thể
tưởng tượng nổi. Có phải hôm đó nàng đã mắng lầm người khác hay không
nhỉ? Hay là hoa sen héo này bị bệnh mất trí? Hay là đầu óc nàng có vấn
đề chứ không phải nàng ta?

Thế nhưng câu nói tiếp theo của hoa
sen héo dã đập tan ảo tưởng của nàng, Mạnh Phù Dao nghe xong cảm thấy
như trước mắt tối sầm - trên đời này có người mạnh mẽ đến thế sao...

Phật Liên mỉm cười nói, "Vết thương Mạnh tướng quân đã đỡ hơn chưa? Tịnh
Phạm nghĩ kỹ rồi, hôm đó Tịnh Phạm quả thật thất lễ, biết rõ tướng quân
bị thương nặng mà còn mời tướng quân tham gia yến tiệc, tướng quân trách ta đúng là không oan."

Phượng tứ Hoàng tử cười nói, "Chắc là
Mạnh tướng quân và muội muội có chút hiểu lầm? Yến tiệc hôm nay, muội
muội nên kính tướng quân một ly rượu. Tướng quân danh chấn thiên hạ, là
một anh hùng, chắc chắn sẽ không từ chối một ly rượu của Phật
Liên."

Không từ chối, không từ chối, ngươi cảm thấy Phật
Liên nhà ngươi mời rượu ta là cất nhắc ta... còn ta thì lại sợ uống xong sẽ hư bụng đó... Mạnh Phù Dao giơ tay áo lên che miệng, ho khan vài
tiếng, "Trọng thương chưa lành, không dám uống rượu, cảm tạ cảm tạ."

Hai người nọ còn ân cần xuống xe mời nàng, “Xe ngựa rộng rãi, chúng ta cùng đi chung nhé? Thương thế tướng quân chưa lành, cưỡi ngựa sẽ rất mệt."

"Trời sinh ta chỉ là một kẻ dân dã, không thích hợp loại xe cao sang, chỉ cần vừa ngồi lên là ba hồn bảy vía đều bay lên mây, tay chân đều bủn rủn,
lục phủ ngũ tạng đều tan vỡ..." Mạnh Phù Dao đưa tay lên che miệng,
"Không, không."

Hai người kia lại gượng gạo thực hiện một loạt
nghi lễ hoàn mỹ đến mức không thể hoàn mỹ hơn rồi rời đi, Phù Dao kéo
ống tay áo xuống, vặn cổ, nhìn Nhã Lan Châu bên cạnh hỏi: "Châu Châu,
mau véo ta một cái, xem ta có còn sống hay không đi?"

Nhã Lan
Châu mắt đối mắt với nàng, hơi thở yếu ớt thì thào, "Ta đang định nhờ tỷ véo ta, đến bây giờ hình như hồn ta vẫn chưa trở về nữa đấy."


Hai người liếc nhau một cái rồi nghoảnh sang hai bên, một hồi lâu sau Nhã
Lan Châu nói, "Nhân tài, đúng là nhân tài, oa... xem ra Phù Dao tỷ không đủ tư cách xách giày cho người ta rồi."

Mạnh Phù Dao vuốt vuốt
cằm nói, "Châu Châu, muội xem người ta mới đích thị là một Công chúa,
muội so với người ta đúng là ếch ngồi đáy giếng mà."

"Đúng vậy đó nha." Nhã Lan Châu tràn đầy sự cảm thông, "Da mặt muội đúng là không
dày bằng nàng ta, thật sự hổ thẹn đến muốn khóc luôn..."

"Không
được, "không môn đăng hộ đối" thì không thể ngồi cùng bàn được, ta sẽ
cảm thấy tự ti lắm..." Mạnh Phù Dao quyết định nhanh chóng, quay đầu
ngựa lại, nói: "Châu Châu, làm phiền muội, thay ta nói với Chiến Nam
Thành là ta bị đau bụng nên phải về đi nhà xí nhé."

"Hình như muội cũng bị tiêu chảy rồi thì phải, cùng nhau về đi." Nhã Lan Châu liền thúc ngựa quay đầu lại.

Đáng tiếc là đã muộn rồi.

Hai đội nhân mã đã xuất hiện, quan viên Lễ bộ theo nội thị tự mình ra
nghênh đón, đã sớm nhìn thấy Mạnh Phù Dao và Nhã Lan Châu, bỗng dưng
thấy hai người tự nhiên đứng trước cửa cung quay đầu ngựa lập tức bước
ra ngân chặn, kéo kéo giựt giựt nói một tràng dài nếu không có kết quả
thì quyết sẽ không thôi, Mạnh Phù Dao không muốn đi nhưng cũng không nỡ
làm khó người khác, bất đắc dĩ phải theo vào.

Nàng lảo đảo ngồi trên ngựa, an ủi Châu Châu, "Châu Châu, mắt không thấy tai không nghe cũng không sao đâu."

Nhã Lan Châu thở dài nói, "Sớm biết vậy ta đã ăn lót dạ rồi mới đến..."

Yến tiệc ban thưởng được tổ chức ở Vũ Đức điện, Hoàng tộc Thiên Sát, võ
tướng, Hoàng tộc các quốc gia khác và chưởng môn các phái đều đã có mặt
đầy đủ, nhìn thấy nàng bước vào thì mọi người đều cười chào. Phật Liên
ngồi ồ vị trí thứ ba dãy ghế đầu tiên, nhìn thấy nàng cũng ngẩng đầu lên cười chào, Mạnh Phù Dao nhìn nàng ta, một hồi lâu sau hít sâu vào một
hơi rồi cũng cười đáp lễ lại.

Ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, nếu mắng không chết được ngươi thì đổi cách thức khác thôi.

Mạnh Phù Dao lung la lung lay được Hoàng đế Thiên Sát dìu vào nội điện, sắc
mặt Chiến Nam Thành ngập tràn gió xuân, dắt tay Phù Dao đi, suýt nữa đã
để nàng ngồi cùng một ghế với y, nàng cắn răng nhịn rồi lại nhịn, đè nén thôi thúc muốn chặt đứt cái tay đang đặt trên eo mình.

Mạnh Phù
Dao chỉ vùi đầu ăn, trên bàn bày là các món ăn quý hiếm của Hoàng cung,
nàng kiên quyết không nhìn về phía đóa hoa sen giả kia, đáng tiếc là,
nàng không để ý đến người ta còn người ta thì lại không buông tha nàng.
Đến giữa buổi tiệc, Phật Liên kéo ống tay áo của Phượng tứ Hoàng tử, ý
bảo hắn cùng nàng ta nâng ly về phía Phù Dao, cười nói: "Bổn cung từ
trước đến nay đều yêu quý anh hùng, nhất định phải kính một ly với quán
quân Đại hội Chân Vũ - Mạnh tướng quân."

Ánh mắt mọi người đều
nhất loạt hướng nhìn họ, cũng cười nói, "Mạnh tướng quân thật có phúc
lớn, ngay cả Phật Liên Công chúa cũng kính rượu, quả thật rất hiếm khi
như vậy."

Đúng vậy đó, ai nấy đều nhao nhao nâng ly, Mạnh Phù Dao đứng dậy, nhận lấy ly rượu, cười giả tạo đến mức không thể nào giả tạo
hơn được nữa, "Phật Liên Công chúa thánh khiết vang danh thất quốc, ta
chỉ là một kẻ thô thiển, sao có thể xứng uống rượu với Công chúa chứ?"

Nàng nâng ly, không uống mà đưa ly rượu vòng vèo trước mặt mọi người, nhìn
chúng nhân cười nói, "Các vị chớ cho rằng Công chúa vì yêu quý ta mà
kính rượu ta một ly, thực ra là ta và Công chúa có duyên gặp nhau một
lần rồi, coi như là một nửa cố nhân, tính ra thì đó là phúc khí của tại
hạ."

Mọi người nhất loạt đều nhìn nàng tò mò hỏi, "Mạnh tướng
quân và Phật Liên Công chúa đã từng gặp nhau rồi? Hai người gặp nhau ở
đâu thế?"

"Bên một dòng suối, trong rừng cây xanh mướt, núi non
trùng điệp." Mạnh Phù Dao cười, "Lúc ấy Công chúa gặp phải thổ phỉ, hộ
vệ không địch lại, vừa khéo đúng lúc tại hạ đi ngang qua đó, liền giúp
một chút sức lực." Mạnh Phù Dao cười hết sức khiêm tốn, "Vẻ đẹp của Công chúa khiến tại hạ khắc sâu ấn tượng trong lòng.”

"Thì ra là anh
hùng cứu mỹ nhân." Người kia vừa cuời vừa tiếp lời, "Mạnh tướng quân kể
tiếp đi, tất cả mọi người đều đang chờ nghe đây."

"Thật ra thì
cũng không có gì cả, hộ vệ Công chúa đều là những người anh dũng, còn
cường đạo dĩ nhiên đều là những kẻ hung ác." Mạnh Phù Dao mỉm cười nói
tiếp, "Công chúa tức giận nhưng vẫn rất bình bĩnh, lúc nào cũng thành
kính đối với Phật tổ. Lúc ấy máu tươi bắn tung tóe, xe ngựa chao đảo, hộ vệ hết người này đến người khác ngã xuống trước xe ngựa, còn Công chúa
ngồi xếp bằng trong xe, thong dong bình tĩnh, kịp thời vì hộ vệ anh dũng hy sinh mà niệm Phật siêu độ, một người chết thì siêu độ một người, một chục người chết thì siêu độ một chục người..."

Chúng nhân đều
nghe được lời này, thoạt đầu mới nghe thì không thấy gì cả, nghẫm nghĩ
kĩ hơn thì thấy hình như có gì đó, mà những người ở trong đại điện hôm
nay đều là nhân kiệt, chỉ nghe dăm câu liền hiểu được, dần dần cũng
không còn ai cười nữa. Mà Phật Liên tay đang nắm ly rượu thì bỗng run
lên.

Phù Dao vẫn không buông tha, tiếp tục nói: "Các hộ vệ chết
rất đúng lúc, Công chúa cũng siêu độ rất kịp thời. Thiết nghĩ những
người kia vì trung thành với chủ mà chết, ắt sẽ biến thành oan hồn, song còn chưa kịp xuống Địa phủ thì đã bị Công chúa độc nhất vô nhị siêu độ
tốc hành bắt bay lên trời rồi, ai nấy đều nghĩ thầm, chắc là kiếp trước
mình không tu đạo nên bạc phúc, chưa được hưởng nhang lễ đã phải đã phải lên trời chầu Thượng đế."

Cả đại điện đều im thin thít, ngay cả
tiếng nhấc đũa cũng không nghe thấy, chỉ nghe Mạnh Phù Dao không ngừng
tán dương Phượng Tịnh Phạm, nào là Công chúa thánh khiết cao quý, hộ vệ
trung thành chết thay cho chủ mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi.


"Càng hiếm thấy hơn nữa là, hôm đó rốt cuộc tại hạ cũng may mắn chứng kiến sự thật chúng sinh bình đẳng, Phật pháp bác ái là như thế nào." Mạnh Phù
Dao nghiêm nghị nói, "Tại hạ tận mắt nhìn thấy, một hộ vệ tử thủ trước
xe ngựa, liều mạng ngăn không cho thổ phỉ bên ngoài quấy nhiễu ngọc thể
của Công chúa, hộ vệ này bị một cường đạo đâm một đao đến chết, lúc ấy
tại hạ cũng thấy, hộ vệ này chém đứt một cánh tay của cường đạo, cánh
tay đó rơi xuống trước người Công chúa, thế là Công chúa liền siêu độ
cho hộ vệ kia và cánh tay đó cùng một lúc..."

"Phụt..."

Nhã Lan Châu phun ngụm rượu trong miệng ra, ai nấy đều quay sang nhìn nàng
ấy, tiểu Công chúa vội vàng phất tay, "Tiếp tục, tiếp tục, đặc sắc, đặc
sắc, không biết là hộ vệ chết không nhắm mắt kia và cái tay của tên thổ
phỉ khi lên trời sẽ có cảm thụ gì đây?"

Phật Liên nắm chặt ly
rượu, đứng yên bất động, mắt cụp xuống không nói lời nào, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy ống tay áo nàng ta run run, Phượng tứ Hoàng tử
ngạc nhiên nhìn nàng ta, lại nhìn sang Mạnh Phù Dao, cả giận lên tiếng,
"Mạnh Phù Dao, ngươi đang nói bậy bạ gì thế!"

"À, ta đang kể
chuyện Công chúa thánh khiết thành kính bình tĩnh cao quý đó." Mạnh Phù
Dao vô tội nhìn hắn, "Phật Liên Công chúa ngậm sen ra đời, mỹ danh vang
rền thất quốc, thế nên dù sao thì cũng phải cho mọi người thấy được chút chân thực và sự tích của Công chúa để cho mọi người lưu truyền chứ,
cũng khiến mọi người an tâm thành kính cúng bái cho Công chúa."

"Ngươi..."

"Vì làm cho mỹ danh của Công chúa lưu truyền mãi mãi, tại hạ vạn chết cũng
không từ." Mạnh Phù Dao mỉm cười nhìn Phượng tứ Hoàng tử, "Điện hạ,
chẳng lẽ ngài cảm thấy ta nói không đúng sao, không hợp với ý ngài à?"

Không đợi Phượng tứ Hoàng tử trả lời, nàng xoay người hướng về phía Phật Liên vái chào, như thể cực kì xấu hổ, thở dài nói, "Trải qua chuyện này, tại hạ chợt hiểu ra, cảm thấy tại hạ thật không thể nào bình tĩnh như Công
chúa được, nhờ Công chúa dạy bảo, khiến cho tại hạ hiểu được thế nào là
thánh khiết từ bi, không cần phân biệt tốt xấu, không cần phân biệt
thiện ác, không cần màng đến thị phi — chỉ một lòng niệm phật siêu độ là đủ."

Ai nấy đều cụp mắt nhìn xuống bàn tiệc - trời mới biết hai
người này kết thù hận từ bao giờ, Mạnh Phù Dao đang ở trước mặt đông đảo quý nhân thất quốc nhục mạ Phật Liên Công chúa, chẳng lẽ không sợ Toàn
Cơ quốc hưng binh trả thù hay sao?

Bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng Phật Liên mà không nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, ai nấy đều khoan dung thương xót Công chúa hiền hòa nổi danh thất quốc này, sao bỗng nhiên có thể chịu đựng nhục nhã như thế này chứ!

Chỉ có Mạnh Phù Dao nhìn thấy vẻ mặt nàng ta. Phật Liên đang cười.

Phật Liên đang cười.

Nàng ta bình tĩnh cười hết đỗi dịu dàng, chỉ nói nhỏ đủ hai người nghe thấy, "Mạnh Phù Dao, bổn cung tới mời rượu ngươi, không phải tới để cho ngươi nhục mạ."

"Ngươi tới là vì muốn hại ta." Phù Dao cũng cười, đáp
nhỏ, "Nhưng ngươi sẽ không ngu đến mức hạ độc trong rượu, có điều, ca ca ngươi không biết chuyện gì hết, lại có ý tốt..." Nàng lạnh lùng cười,
nói tiếp, "Khi ngươi mời rượu ta trước mặt mọi người, ai cũng sẽ hưởng
ứng với ngươi, tám phần nếu ta không muốn mất mặt thì phải uống..., mà
ta nghĩ tới nghĩ lui, so với mặt mũi thì cái mạng ta đáng giá hơn gấp
một vạn lần, thế nên ta không thể làm gì khác hơn là nhục mạ ngươi
thôi."

Nàng nghiêm nghị đem rượu chậm rãi đổ xuống mặt đất.

Phượng tứ Hoàng tử vừa tức giận vừa hoảng hốt nhìn Mạnh Phù Dao, rồi lại nhìn
Phật Liên, kéo tay nàng ta, "Muội muội, chúng ta trở về chỗ ngồi đi."

Phật Liên lại đột nhiên cười lên, nàng ta phất tay áo một cái, hất tay ca ca mình ra, ngẩng cao đầu, chắp tay sau lưng chậm rãi trở về chỗ ngồi,
trước sau eo lưng vẫn thẳng tắp, phong độ ưu nhã tôn nghiêm không hề
thay đổi, vừa đi vừa nói, "Bổn cung thật sự không hiểu Mạnh tướng quân
muốn nói gì, bổn cung là một cô gái yếu đuối không biết võ công, gặp
phải cường địch thì chỉ biết sợ hãi, lẩm bẩm tụng kinh cầu Phật tổ phù
hộ, còn có thể làm gì khác sao? Hộ vệ liều chết hộ giá, bốn cung chỉ hận mình không thể chết thay cho họ, thế nhưng trong tình cảnh đó, nếu bổn
cung tùy tiện xông lên sẽ khiến họ phân tâm, càng thêm liên lụy họ. Còn
về cánh tay của cường đạo kia..." Nàng ta xoay người lại, nhàn nhạt liếc nhìn Mạnh Phù Dao, "Chẳng lẽ Mạnh tướng quân cho là, một cô gái không
biết võ công, có thể bay múa trên không để phân biệt từng bộ phận của kẻ địch và thuộc hạ mình sao?"

Nàng ta dịu dàng ung dung, lơ đễnh
cười, "Nhưng mà, bất luận thế nào cũng khó được Mạnh tướng quân thương
cảm cho những hộ vệ đã hy sinh kia, bổn cung thay họ cảm ơn ngươi."

Mạnh Phù Dao cười nhạt, còn chưa cất lời thì Phật Liên đã nói tiếp, "Có điều bổn cung không hiểu, tại sao tướng quân lại tức giận như thế? Huống
chi, bổn cung và tướng quân còn là một điện quân thần, sao lại không
đồng cảm nhau mà còn gây sự, chẳng lẽ là như lời đồn đãi, Mạnh tướng
quân... vì ghen mà sinh hận?"

Mạnh Phù Dao đang uống ước liền
phun ra ngoài, ho sặc sụa, ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, sao cơ? Một điện
quân thần? Ý của nàng ta nói là nàng ta sẽ là Vô Cực Hoàng hậu, còn nàng là thần tử? Còn có câu vì ghen sinh hận rốt cuộc là ý gì vậy? Ý bảo là
nàng mắc bệnh "đoạn tụ" sao?

Lúc này mọi người đều khiếp sợ không thôi, không phải chỉ vì lời lẽ sắc bén của Phật Liên mà câu nói cuối
cùng của nàng ta đã khiến mọi người chấn động, bọn họ dĩ nhiên không
nghĩ đến Mạnh Phù Dao, mà nghĩ đến - vị hôn thê của Chiêu Hủ Thái tử lại dám vạch trần Thái tử là người đồng tính trước mặt chúng nhân sao? Thái tử không tiến hành hôn lễ là vì yêu một nam nhân khác ư?

Mạnh
Phù Dao cũng giật mình, nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện còn vô sỉ hơn cả mình kia, nàng đột nhiên hiểu được tâm tư của Trưởng Tôn Vô Cực khi nói câu "rất tức giận nhưng lại không thế phản kích", hắn đã đoán biết
trước Phật Liên sẽ không chết tâm, tám phần sẽ thừa dịp hắn rời đi để
tạo ra xì căng đan này.

Mạnh Phù Dao thò tay vào trong ngực mình, vuốt vuốt vật trong đó, sau đó cười hỏi Phật Liên, "Công chúa, người
đang nói... một điện quân thần?"

Phật Liên ưu nhã mỉm cười,
"Chuyện này thiên hạ đều biết, bổn cung cũng hà tất phải kiêng kị mà
không dám nhắc đến trước mặt mọi người."

"Còn ta lại quên." Mạnh Phù Dao buông tay, "Không biết Thái tử phi điện hạ khi nào thì chánh vị?"

"Tướng quân hỏi đùa." Phật Liên rũ mi mắt xuống, tựa như thẹn thùng tựa như
hân hoan, "Thái tử và bổn cung đã định ngày, có điều, tướng quân là thần tử, có tư cách nào để hỏi câu này chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui