Phù Dao Hoàng Hậu

Cùng nhau chết tại nơi này.

Chiến Bắc Dã nằm trên mặt đất nửa tỉnh nửa mê, Mạnh Phù Dao đã ngất đi rồi,
Vân Ngấn và Nguyên Bảo thì cả người đẫm máu, hơi thở phập phồng. Gió
lạnh trên vách núi không ngừng thổi, khiến vạt áo mọi người bay bay,
mang theo máu tươi phát tán khắp nơi.

Vân Hồn từ từ bước tới, ánh mắt bà ta rất đỗi kì quái, cúi đầu nhìn Chiến Bắc Dã, thấy đôi mắt hắn
vẫn kiên định chẳng chút sợ hãi, một hồi lâu mới lạnh nhạt nói: "Các
ngươi tuy bại, nhưng vinh."

Hơi thở Chiến Bắc Dã vẫn còn đứt quãng, hắn biết Vân Hồn thật lòng nói ra những lời này, cũng biết lời này nặng tựa ngàn cân.

Người xếp thứ sáu trong hàng ngũ Thập cường giả của Đại lục Năm châu đã thừa
nhận bọn họ là những cao thủ trẻ tuổi công phu tuyệt đỉnh, rất nhanh
thôi người ở khắp Đại lục Năm châu cũng sẽ biết được điều này.

Ba mươi năm nay chưa từng có ai có thể đấu một trăm chiêu với Thập cường
giả, vậy mà hôm nay, ba người bọn họ đã chiến đấu kịch liệt suốt một
ngày với nhân vật truyền thuyết - Vân Hồn. Bọn họ đã dùng hết công phu
của mình, giở hết các ngón nghề, đến phút cuối cùng bị thương trầm trọng như thế này đây.

Đây là chiến tích kiêu ngạo nhất, trước chưa từng có, sau cũng chưa chắc có thể có.

Chiến Bắc Dã nở nụ cười, vẫn ngập tràn khí phách, "Thật ra thì tại hạ rất cảm kích tiền bối."

Vân Hồn liếc thấy Chiến Bắc Dã vẫn nắm chặt tay Mạnh Phù Dao, thấy hắn dùng bàn tay đẫm máu đang hết sức dịu dàng xen lẫn yêu thương vuốt ve ngón
tay út bị gãy của nàng. Nhìn thấy hắn tuy đã đến lúc như đèn cạn dầu,
song vẫn âm thầm cố gắng hết sức điểm huyệt Chấn Nguyên giúp Phù Dao có
thể giữ được mạng sống. Ánh mắt bà ta khẽ chấn động, cảm xúc trong lòng
dâng trào, đau thương cuồn cuộn ùa về.

Bà ta bất giác giật mình, đột nhiên ngẩn người.

Sắc trời dần tối, ánh ráng chiều nhuộm đỏ rừng cây xanh rồi từ từ phai
nhạt, trở nên hồng thắm, rồi lại chuyển sang xanh tím, cảnh vật xung
quanh dần dần chìm lắng, không còn thấy bóng người nữa.

Khi bóng đêm bao phủ, mặt trăng bắt đầu nhô lên, chẳng mấy chốc đã leo đến tận đỉnh trời.

Cuối cùng Vân Hồn cũng thở dài, nói: "Ta đã thề... Bảo vệ người thừa kế Chiến gia, không tha cho kẻ thù của họ."

Bà xòe tay ra, lòng bàn tay lượn lờ khí trắng như mây, Chiến Bắc Dã nhìn
chằm chằm chẳng chút phòng bị hay sợ hãi, mà trước sau vẫn len lén giấu
bàn tay mình phía sau lưng Mạnh Phù Dao, chờ khi Vân Hồn xuống tay sẽ
lập tức đẩy nàng ra ngoài.

Ngón tay Vân Hồn chạm đến mi tâm của Chiến Bắc Dã.

Chiến Bắc Dã đột ngột đưa tay lên.

Hắn không hề có ý tránh né, cũng không cố gắng cầm vũ khí lên, mà chỉ dùng
ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái bên cạnh.

Hắn cẩn thận lấy một mảnh vụn nhỏ sắc lẹm cắm trên mặt nàng, sau đó tỉ mỉ lau chùi vết máu trên mặt nàng thật sạch sẽ.

Hắn làm hết sức nhẹ nhàng và cẩn thận, như chứa đựng tất cả tình yêu và
tiếc nuối, dù cho cái chết đang mỗi lúc gần kề, nhưng chẳng đáng là gì
cả, cái chết chẳng qua cũng chỉ nhạt như gió thoảng mà thôi.

Trong thời khắc sống chết này, bỗng dưng Chiến Bắc Dã rơi lệ.

Ngón tay Vân Hồn đột nhiên dừng lại.

Bà kinh ngạc nhìn bàn tay Chiến Bắc Dã đang đặt trên bờ má của Phù Dao,
thấy hắn đau thương, thấy nơi đáy mắt hắn cất chứa thâm tình vô hạn,
thấy hắn chỉ chăm chú nhìn người bên cạnh mình, chẳng biết tại sao ngón
tay bà lại khẽ run run.

Ánh mắt bà trở nên mịt mờ như bị sương mù bao phủ, lại tựa như tấm kính phản chiếu hình ảnh của bà ngày xưa.

Chỉ trong nháy mắt vừa thất thần vừa an tĩnh đó...

Ánh trăng tỏa sáng!

Tối nay trăng rằm sáng tỏ!

Ánh trăng trên cao rắc sắc vàng óng ánh mượt mà lên trên đỉnh núi, biển mây lấp loáng chìm nổi, bồng bềnh lang thang đến tận cuối chân trời.

Vân Hồn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn ánh trăng rằm trên cao, sắc mặt bà
khẽ đổi, trầm ngâm dỏng tai lắng nghe rồi đột ngột bay vút lên.

Bà bay vút lên không trung, ánh sáng nơi ngón tay vừa thu lại một nửa, sau đó không chút do dự bay thẳng đến!

"Bụp --"

Cứ tưởng là sẽ phải chết, Chiến Bắc Dã kinh ngạc mở mắt ra, liền nhìn thấy một tấm lưới.

Đó là một tấm lưới bạc sáng loáng như ánh trăng, mỏng manh mềm mại, phát
ra ngân quang óng ánh, tiếng vang lanh lảnh như tiếng đàn tấu lên khúc
nhạc ngân xa mười dặm gió xuân.

Bóng hình người nọ xuất hiện giữa ánh trăng bàng bạc, mắt mày đẹp đến yêu mị, nghiêng đầu nhìn Vân Hồn.

Người nọ cất giọng, "Nàng trốn đâu rồi?"

Sắc mặt Vân Hồn thay đổi liên tục, khi nam tử kia xuất hiện bà tức khắc
xoay người, không chịu quay đầu lại, tay cứ đưa lên rồi lại hạ xuống
không biết làm thế nào cho phải, hình như có hai lần đem mái tóc màu xám bạc của mình nhét vào trong cổ áo, song chỉ làm một nửa liền buông tay, tay chân luống cuống, quay đầu nhìn nơi khác.

Nam tử kia lại
hình như chẳng để ý hành động khó hiểu và sự cự tuyệt của Vân Hồn, sải
bước tiến đến, tựa như bước ra từ trăng, đẹp đến bức người, mỗi bước đi
đều như mang theo ánh sáng, sắc vàng óng ánh lan tỏa khắp mọi nơi.

Mái tóc dài màu bạc của người nọ phất phơ bay bay, dung nhan xinh đẹp đến
mức không biết là nam hay nữ, khiến người nhìn không khỏi chói mắt, mang đến cho người ta cảm giác rét buốt xen lẫn nóng bức. Khi nhìn Vân Hồn
thì ánh mắt của người nọ tựa như có thể đốt cháy hết cả một khu rừng.

Người nọ giơ chân đá văng Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao, cất tiếng, "Hơi thở trọc thối, không được đụng vào A Vân."

Vân Hồn vừa mới nghe thấy hai chữ “A Vân" liền muốn bỏ chạy, nhưng bị tấm
lưới của người nọ quấn chặt, còn người nọ thì vừa từ từ kéo Vân Hồn đến
trước người mình, vừa ai oán nói, "A Vân, sao nàng lại nhẫn tâm trốn ta
mãi vậy, nếu không phải hôm nay trăng rằm, ta sẽ không tìm được nàng."

Sống lưng Vân Hồn cứng đờ, kiên quyết không quay đầu lại, chống cự không
chịu lùi bước, cũng không nhìn thấy nụ cười quỷ dị của người nọ phía
sau.


Bà đã kịch chiến hết một ngày, đâu có ngờ rằng người nọ lại
đến, nên tránh không thoát liền nổi giận, "Nguyệt Phách, ngươi mà còn
quấn lấy ta nữa, ta nhất quyết sẽ cùng ngươi tử chiến!"

"Lời này
nàng đã nói 38 tám năm nay rồi, tổng cộng là 217 lần." Ánh mắt của
Nguyệt Phách chầm chậm nhìn Vân Hồn từ trên xuống dưới, không giống như
là quan sát mà tựa như đang khẽ khàng vuốt ve, "Đến đây nào, chúng ta
cùng nhau tử chiến."

Lời nói thắm thiết khiến lòng người nhộn
nhạo, như muốn phun trào máu mũi, Vân Hồn đưa lưng về phía người nọ, cơ
hồ có thể nhìn thấy cổ của bà ta đỏ ửng, thẹn thùng nói không ra lời.

Nguyệt Phách cũng im lặng, chỉ nhìn bóng lưng Vân Hồn, tiếng cười đùa cợt ban
nãy cũng tắt ngóm, ánh mắt dần dần hiển hiện vẻ tịch mịch cô liêu.

Hai người giằng co trong im lặng, Mạnh Phù Dao bị Nguyệt Phách đá một cái
nên tỉnh hẳn, thở hồng hộc, nhìn Nguyệt Phách ngơ ngác hỏi, "Chúng ta
đợi người này đến à?"

Chiến Bắc Dã vui mừng thở ra một hơi dài: "Cuối cùng cũng đến rồi."

"Huynh biết sao?"

"Không." Chiến Bắc Dã tinh ranh cười, "Ta chỉ nghe được một lời đồn rằng, Nguyệt Phách truy đuổi Vân Hồn từ lâu lắm rồi, nhưng không biết tại sao Vân
Hồn lại sống chết không chịu tiếp nhận ông ta, cứ chạy Đông chạy Tây để
tránh né. Sau đó có một lần, Nguyệt Phách thừa dịp Vân Hồn không để ý,
đã gieo một thứ gì đó vào cơ thể Vân Hồn, vào ngày trăng rằm là có thể
tìm ra được bà đang ở nơi nào..."

"Ngừng!" Mạnh Phù Dao càng nghe càng cảm thấy nghi ngờ, đưa tay lên chặn lại, "Huynh chỉ nghe theo lời
đồn thôi ư? Nếu ông ta không đến đây thì sao? Nếu ông ta cách đây khá xa thì sao? Nếu ông ta không thể tìm thấy bà ta thì sao?”

Chiến Bắc Dã vô tội đáp, "Cho nên ta nói là phải xem chúng ta có may mắn hay không mà..."

"Huynh bảo chúng ta kiên trì đến tối là bởi vì Nguyệt Phách "có thể" sẽ đến
ư?" Mạnh Phù Dao híp một mắt bị thương, mở to mắt còn lại nhìn hắn hỏi:
"Vậy ông ta nhất định sẽ cứu chúng ta sao?"

"Không biết nữa."
Chiến Bắc Dã thật thà đáp, "Nguyệt Phách vui buồn thất thường, làm việc
gì cũng đều dựa theo cảm tính, mà tâm tình ông ta đặt ở trên người Vân
Hồn cho nên... Ông ta có thể giúp chúng ta, cũng có thể sẽ giết chúng ta nhanh hơn."

Gương mặt Mạnh Phù Dao đen thui, thái độ của Nguyệt
Phách tùy thuộc vào thái độ của Vân Hồn? Vậy không phải xong đời rồi ư?
Tính tình của Vân Hồn hết sức kì quặc, Nguyệt Phách đã 217 lần bị trắc
trở, không phải lần này bọn họ sẽ chết nhanh hơn ư?

"Đúng là bị huynh hại chết mà!" Mạnh Phù Dao gào thét, "Huynh không được mang mạng người ra đùa bỡn như vậy."

"Phù Dao." Chiến Bắc Dã nắm tay nàng, "Không phải vậy đâu, nếu không phải
chúng ta kiên trì đến bây giờ thì có lẽ đã chết từ sớm rồi."

Mạnh Phù Dao im lặng, sụt sịt mũi thật lâu, mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, "Đúng vậy, có hy vọng sẽ có kiên trì và dũng khí."

Chiến Bắc Dã nhìn nụ cười méo xệch của nàng, ánh mắt tối đen.

Có một số việc không nên cho người khác hy vọng, ví như nữ tử trước mặt hắn, từ trước đến nay hắn vẫn không muốn từ bỏ nàng.

Mạnh Phù Dao không nhìn thấy ánh mắt của Chiến Bắc Dã, nàng vẫn nhìn chằm
chằm đôi nam nữ phía trước, đột nhiên quay sang Chiến Bắc Dã, bừng bừng
hào hứng nói, "Này, Nguyệt Phách là nam hay nữ vậy? hì hì, nhân yêu à."

Dù nàng nói rất nhỏ song Nguyệt Phách ở bên kia cũng nghe được, ngoảnh đầu lại cười, cất tiếng ngân nga, "Ngươi có thể đến đây thử xem."

Mạnh Phù Dao chẳng buồn xấu hổ, nằm trên mặt đất nhìn nam tử xinh đẹp quá
mức kia nói, "Nguyệt Phách tiền bối à, ta có lời định khuyên, ngài có
muốn nghe hay không?"

Nguyệt Phách kéo tấm lưới, ánh mắt chỉ đặt
trên người Vân Hồn, lưu luyến không thôi, rõ ràng dung mạo Vân Hồn so
với Nguyệt Phách một trời một vực, nhưng ánh mắt người nọ nhìn bà ta cứ
như là đang ngắm một tuyệt thế giai nhân.

Người nọ thuận miệng hỏi: "Hả?"

Mạnh Phù Dao nghiêm túc đáp lại, "Những lời này rất hữu ích, quan trọng lắm."

Cuối cùng lần này Nguyệt Phách cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt nàng,
"Quả nhiên là một cô gái gian xảo, muốn ta bảo vệ tính mạng của bọn
ngươi phải không? Được thôi, điều kiện là những lời ngươi nói có thể
giúp được ta."

Nguyệt Phách cười cười, chậm rãi bổ sung thêm, "Nếu không giúp được... ta sẽ giết chết ngươi trước."

"Được." Mạnh Phù Dao hất tay Chiến Bắc Dã ra, đáp trả dứt khoát. Vân Hồn bỗng
nhiên bực tức, quay đầu lại, "Nguyệt Phách, sao ông lại can thiệp vào
chuyện của ta?"

"Vì ta đã theo đuổi nàng 38 năm qua, vì trước mặt đám tiểu bối này ta đã dám thừa nhận rằng 38 năm qua ta luôn đuổi theo
nàng." Nguyệt Phách không hề tức giận, ngược lại lời nói còn sắc bén hơn cả kim cương đã được mài giũa. Khi bốn mắt giao nhau, lập tức Vân Hồn
liền im lặng, chẳng dám nhìn thêm.

Phù Dao chậm chạp bò dậy, Chiến Bắc Dã giùng giằng kéo nàng lại, "Phù Dao, đừng mạo hiểm! Chúng ta vẫn còn cơ hội sống khác!"

Phù Dao ra lệnh: "Chuột, lên!"

Nguyên Bảo đại nhân nhào tới, dùng thân thể béo ú của của mình chặn họng Chiến Bắc Dã.

Chiến Bắc Dã phun Nguyên Bảo đại nhân ra, chống tay muốn kéo Mạnh Phù Dao
lại, đáng tiếc là chiêu cuối cùng của Vân Hồn đánh hắn quả thực quá mức
hung hiểm, khiến hắn vừa mới gượng dậy liền ngã phịch xuống, suýt chút
nữa đè chết Nguyên Bảo đại nhân.

Mạnh Phù Dao không buồn quay đầu lại, dùng đao làm gậy chống, lê bước đi về phía Nguyệt Phách, mỹ lệ nam tử nọ cũng quay đầu lại, tay vẫn nắm tấm lưới màu bạc, khi đến gần mới
phát hiện ra rằng, người nọ thế mà chẳng già nua chút nào, dù nhìn gần
hay xa đều vẫn trẻ đẹp, gương mặt sáng tựa trăng rằm, khiến trong lòng
Mạnh Phù Dao cũng phải tự nhiên thầm ghen tị.

Nàng nhìn Vân Hồn
đang ngượng ngùng cứng ngắc như khúc gỗ, lặng thinh nắm chặt mái tóc dài của mình, ngón tay cứ xoay xoay quấn từng sợi tóc trắng rồi giựt đứt
chúng.

Mạnh Phù Dao cười mỉm, suy nghĩ trong lòng chắc thêm mấy
phần, nàng từ từ bước đến gần hơn, ghé vào tai Nguyệt Phách nói thật

nhỏ, "Ta muốn dạy ông làm thế nào để theo đuổi nữ nhân."

Mấy từ
phía trước khẽ đến nỗi như không nghe thấy được, nhưng hai chữ sau cùng
dường như rõ ràng hơn, vừa khéo đủ để cho Vân Hồn nghe thấy, Mạnh Phù
Dao liếc mắt nhìn thấy Vân Hồn cứng đờ.

Nguyệt Phách nghi ngờ nhìn nàng, "Ngươi, nha đầu răng không đủ dài mà cũng hiểu sao?"

Mạnh Phù Dao cười lộ ra chiếc răng bị gãy mất một nửa, đáp trả, "Không phải
răng dài là thông minh, ta tuy ít tuổi nhưng bẩm sinh có khiếu theo đuổi nữ nhân."

Nàng đứng sát bên cạnh Nguyệt Phách, gần như tựa mặt
vào vai ông, Nguyệt Phách đang đăm chiêu suy nghĩ nên không hay biết gì, còn Vân Hồn thì lại vô ý hữu tình liếc mắt nhìn, Mạnh Phù Dao cười gian trá, kéo tay Nguyệt Phách nói, "Tiền bối, chúng ta đến phía đằng kia từ từ nói chuyện."

"Không được, nàng sẽ chạy trốn." Nguyệt Phách không chịu mở lưới.

"Ta cam đoan với ông, bà ta sẽ không chạy đâu." Mạnh Phù Dao ghé vào bên
tai Nguyệt Phách nói khẽ, "Có muốn biết bà ta có tình cảm với ông không? Đi theo ta."

Rõ ràng là mặt mũi nàng đang sưng húp, lại cười đến rạng rỡ như một yêu nữ, ánh mắt nàng trong sắc vàng của trăng như phát
ra hào quang lấp lánh của ngọc, Nguyệt Phách nhìn thấy ánh mắt này của
nàng cuối cùng cũng buông lưới, "Nếu nàng chạy, ta sẽ lập tức giết chết
ngươi."

"Xin cứ tự nhiên." Mạnh Phù Dao hả hê đắc ý.

Quả nhiên Vân Hồn không đi, bà ta đưa lưng về phía Nguyệt Phách, nói to: "Ta muốn giết hết mấy kẻ này!"

"Mạnh miệng." Mạnh Phù Dao cười, "Chờ ta cùng Nguyệt Phách tiền bối nói xong chuyện tình cảm đã, bà muốn giết thì giết."

Vân Hồn xiết chặt nắm tay đến nỗi trên mu bàn tay lộ ra gân xanh nhàn nhạt, không nói một lời, quay đầu bỏ đi.

Nguyệt Phách nhìn theo bóng lưng Vân Hồn, tựa như có điều suy ngẫm, đi theo
Mạnh Phù Dao đến sau vách núi mới nói, "217 lần rồi, đây là lần đầu tiên nàng không bỏ trốn."

"Tiền bối, không phải là ta mắng ngài đâu,
ngài thật ngốc mà." Mạnh Phù Dao đứng sau vách núi, miệng ngậm cọng cỏ,
mở miệng mắng người.

Nguyệt Phách lập tức quay đầu lại, "Hả?" Giọng mũi rất nặng, hơi thở lạnh lẽo.

"Có biết tại sao Vân Hồn không để ý đến ngài không?" Chỉ một câu hỏi này
thôi đã xua tan khí lạnh dày đặc của ánh trăng, khiến hơi thở của Nguyệt Phách trở nên ấm hơn, "Tự ti! Tự ti!"

"Tự ti?" Mỹ lệ nam tử tuổi đã cao ngạc nhiên lẩm bẩm, "Tại sao lại tự ti?"

Mạnh Phù Dao ngửa mặt lên trời thở dài, người này so với Vân Hồn còn ngây thơ hơn!

"Ngài qua đây đi!" Nàng kéo tay Nguyệt Phách chỉ vào một vũng nước trũng,
nói: "Ngài nhìn mình đi, gương mặt trẻ mãi không già, ai nhìn thấy mà
không khỏi ghen tị hả."

Nguyệt Phách nhìn chằm chằm bóng mình trong vũng nước, chợt nói: "À. Hình như là lâu lắm rồi ta không soi gương."

Mạnh Phù Dao cố kìm nén đả kích muốn đánh người, tiếp tục chỉ dẫn, "Ngài có
dung nhan xinh đẹp lại trẻ mãi không già, còn bà ta, bà ta thì sao hả?
Tóc đã sớm bạc phai, dung mạo lại thường thường."

"Vậy cũng không thể không để ý đến ta chứ." Nguyệt Phách nói, "Xinh đẹp đâu phải là lỗi của ta."

"Võ công của ngài cũng cao hơn bà ta đúng không? Nhưng ngài luôn cố tình nhường nhịn bà ta có đúng không?"

Nguyệt Phách im lặng, hồi lâu mới đáp, "Nàng không thích thua ta."

Thật là ngốc hết thuốc chữa mà... Mạnh Phù Dao trợn trắng mắt, sao người này lại không hiểu là nữ nhân thường nói một đằng nghĩ một nẻo nhỉ.

"Ta hỏi ngài, có phải ngài thường hay vô tình nói chuyện phong lưu, trêu chọc các cô gái hay không?"

"Sao ngươi biết được?" Nguyệt Phách từ từ thả tấm lưới xuống, "Thật ra thì
trừ nàng, những người còn lại trong mắt ta đều không phân biệt nam hay
nữ."

"Ngốc quá trời ơi--" Mạnh Phù Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ngài không phân biệt nam nữ, nhưng mà bà ta thì có nha!"

"Hả?"

"Sắc đẹp của ngài khiến bà ta tự ti; võ công của ngài khiến bà ta cảm thấy
bị ngài khinh thường, không muốn đấu với bà ta; ngài có dung nhan tuyệt
sắc lại phong lưu đào hoa, ôm ấp nam nữ không phân biệt, lại vô tâm
không hay biết người mình thích đang suy nghĩ như thế nào."

Nguyệt Phách như bị sét đánh đến ngây dại.

Nam tử xinh đẹp giật mình dưới ánh trăng, nhíu hàng mày cong hoàn mỹ, lẩm bẩm "Chẳng lẽ từ bấy lâu nay ta đều sai lầm cả sao?"

Mạnh Phù Dao nhìn người trước mặt mình, cảm thấy người đứng ở cấp đỉnh cao
cường giả là những người thật tội nghiệp biết bao, cả đời cuồng dại
luyện tập võ công đến mức tuyệt đỉnh, có được sự sùng bái của người
người, nhưng lại sai lầm trong tình cảm khiến cả đời dở dang cô độc.

"Này, ý của ngươi nói là..." Nguyệt Phách đột nhiên níu lấy tay Mạnh Phù Dao, "Nàng không phải là không yêu thích ta, mà là không dám yêu ta?"

"Đúng vậy." Mạnh Phù Dao thân thiết vỗ vỗ vai Nguyệt Phách, "Ngài vừa đẹp,
vừa mạnh mẽ lại phong lưu, khiến bà ta e sợ là mình sẽ trao lầm tình
cảm, sau này sẽ đau khổ vì ngài, nhưng vẫn luôn muốn nhìn thấy ngài."
Nàng cười gian trá, đến gần Nguyệt Phách, kề vào tai ông nói nhỏ, "Nếu
không thì tại sao ngài lại có thể tìm được bà ấy, đúng không?"

Nguyệt Phách nhìn nàng lâu thật lâu, "Tuổi còn nhỏ mà đã như Tinh thánh vậy."

Mạnh Phù Dao đắc chí cười, "Quá khen, quá khen."

Nàng len lén nhìn Vân Hồn đang buồn rầu ở phía bên kia, cười nói, "Nhìn kìa, bà ta đang ghen đó..."

Nguyệt Phách lại đột nhiên nói, "Ta thấy hai tên kia cũng có ý với ngươi đấy,
ngươi và ta thử cố ý thân mật xem bọn họ có ghen không?"

Mạnh Phù Dao hóa ngốc, hồi lâu nhíu mày đáp trẻ: "Bạn tốt mà, ghen gì chứ?" 

Nguyệt Phách cười dài, "Ngươi quả thật tin là ta ngốc lắm sao?"


Mạnh Phù Dao nhìn Nguyệt Phách, cặp mắt láo liên đáp, "Tin tưởng ư, ngài có
hiểu tin tưởng là gì không? Giữa hai người, chính là thiếu sự tin
tưởng."

“...Tin tưởng…” Nguyệt Phách như chợt nhớ đến điều gì đó, đột nhiên nói, "Thật ra ta với nàng là thanh mai trúc mã, ba mươi tám
năm trước đây ta đã thích nàng rồi, ta cũng từng nói với nàng rằng năm
ấy ta sẽ đến nhà nàng cầu hôn. Nhưng Trung thu năm ấy nàng bỗng nhiên
mắc bệnh quái lạ, sau khi khỏi bệnh thì tóc bạc trắng phau. Lúc đó ta
đang du ngoạn giang hồ, nghe tin liền vội vã trở về, trên đường gặp phải kẻ thù may mà được Vụ Ẩn cứu giúp. Nàng ta muốn theo ta về quê, nên khi đó ta đã dẫn Vụ Ẩn về quê gặp nàng. Khi Vụ Ẩn vừa đẩy cửa vào đúng lúc
nàng đang soi gương, lúc quay đầu nhìn thấy hai người bọn ta thì đã đánh rơi chiếc gương xuống đất..."

Mạnh Phù Dao trầm mặc, nàng hơi
nghiêng người, nhìn Vân Hồn đang nóng lòng đi tới đi lui, nhớ tới việc
bà ta hoảng hốt khi nhìn thấy Nguyệt Phách và không ngừng bứt đứt những
sợi tóc trắng của mình, nhớ tới tính tình cổ quái của bà ta, nhớ tới vẻ
mặt bi thương của bà ta khi nghe nàng nhắc đến bốn chữ "Hồng nhan tri
kỷ".

Ba mươi tám năm trước, có một nữ tử đương độ thanh xuân,
bỗng dưng chỉ trong một đêm tóc hóa trắng phau, đang đau lòng hết đỗi
thì lại nhìn thấy người mình thương dẫn về một nữ tử dung mạo mỹ miều,
thời khắc đó, bà đã đau đớn như thế nào? Nỗi đau đó kéo dài mãi đến tận
ba mươi tám năm sau, chẳng dứt?

Thì ra, cũng chỉ vì một chữ yêu
mà lo được lo mất, không dám đối mặt cũng chẳng thể làm gì khác hơn, chỉ có thể rời bỏ người thương mà dứt khoát ra đi.

Nàng chợt cảm
thấy hốt hoảng, chợt muốn cười lên thật to, vì nỗi đau hồng trần kia
nàng cũng từng nếm trải, kí ức ùa về, lòng đau như cắt.

Nàng nhích đến sát bên Nguyệt Phách, thì thầm to nhỏ, "Có muốn biết bà ta có tình cảm như thế nào đối với ngài hay không?"

"Hả?"

"Làm như ta thế này nè!"

Mạnh Phù Dao bất ngờ hét lên, đánh ra một quyền uy phong hoán vũ, lạnh lùng
quát to, "Ngươi muốn ta chết thì tất cả cùng nhau chết!"

Quyền
phong chấn động, Mạnh Phù Dao vốn đứng rất gần Nguyệt Phách, người nọ
lại đưa lưng về phía vách núi, không kịp phòng bị nên liền ngã xuống.

Quầng trắng mờ chợt lóe lên, nhanh như chớp mắt.

Vân Hồn dùng tốc độ không thể tưởng tượng được lướt tới, bà ta mặc kệ tất
cả, kể cả đầu sỏ Mạnh Phù Dao, thẳng tới bên vách núi, hoảng hốt gọi to, "Nguyệt-", rồi lao xuống dưới chẳng chút chần chừ do dự, quyết liệt hơn bao giờ hết.

Bà rơi vào lồng ngực của người nọ.

Dưới vách núi, ánh trăng soi tỏ bóng hình nam tử đang lẳng lặng giang rộng hai
tay, đón chờ thời khắc mà mình đã mong đợi suốt ba mươi tám năm nay, ôm
lấy nữ tử tóc xám nhảy xuống vách núi cheo leo chẳng màng sống chết thật chặt vào lòng, vành mắt người nọ bất chợt phiếm hồng.

Người nọ
ôm nữ tử trong lòng thật chặt, hai người đong đưa trong chiếc lưới bạc,
nam tử đặt cằm mình trên tóc nữ tử, cẩn thận dịu dàng vuốt ve tỉ mỉ,
giọng nói khẽ khàng như mây bay giữa lưng chừng vách núi, lại rõ ràng
tựa ánh sáng của trăng, không mang vẻ trêu chọc mị hoặc mà lại chứa đựng sự chua xót nặng nề.

Người nọ nói: "A Vân, ta chờ phút giây này đã ba mươi tám năm rồi."

Vân Hồn ở trong ngực ai đó một thoáng liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì,
bà muốn thoát ra, nhưng khi nghe giọng nói ấm áp của nam tử thì lòng
chua xót không thôi, bèn tựa vào ngực hắn, ngửi mùi hương nhàn nhạt vừa
quen thuộc lại vừa xa lạ mà ba mươi tám năm qua bà chưa bao giờ quên
được.

Ánh trăng trong veo mát lạnh, soi rọi lưng chừng vách núi, mềm mại mà mờ ảo, chiếu sáng bóng hình hai người đang ôm nhau.

Vân Hồn ở trong lòng Nguyệt Phách, vừa thẹn thùng, vui mừng lại vừa chua
xót, có một thoáng bà không biết mình đang ở nơi nao, trong lúc mơ màng
chợt nghe Nguyệt Phách nói: "Thì ra không phải nàng thờ ơ với ta..."

Bà không biết ai đó đang làm gì, chỉ lưu luyến phút giây ấm áp này, lặng thinh không nói một lời.

Ánh trăng soi rõ bóng hình nam tử, đột nhiên người nọ nhẹ nhàng hít vào một hơi, rồi ngay sau đó phun ra một luồng khí trắng mỏng manh bàng bạc,
tức thì mái tóc màu bạc óng ánh của nam tử bỗng dưng hóa thành màu xám
trắng, so với tóc của Vân Hồn còn khô cứng hơn.

Trên gương mặt
tuyệt sắc trẻ mãi không già của nam tử từ từ xuất hiện những vết hằn của năm tháng, ở đầu mày cuối mắt và nơi khóe môi, trong nháy mắt nam tử nọ đã già đi chừng hai mươi tuổi.

Ngay sau đó Nguyệt Phách liền mỉm cười, phi thân bay lên, nhẹ nhàng đặt chân xuống đỉnh núi, từ đầu đến
cuối vẫn ôm chặt Vân Hồn, mãi không chịu buông, khiến bà cảm thấy ngượng ngùng, thẹn thùng quay mặt đi.

Mạnh Phù Dao đột ngột "A" lên,
chỉ vào gương mặt bỗng chốc già nua và mái đầu bạc trắng của Nguyệt
Phách, kinh hãi lắp bắp: "Tiền bối... người…”

Nguyệt Phách mỉm cười với nàng, bỗng nhiên phất tay áo lên, một luồng ánh sáng bạc bay thẳng về phía nàng.

"Đây là bảo vật đặc biệt dùng để luyện khí của sư môn ta, chỉ những cao thủ
luyện từ năm mươi năm trở lên, có chân khí cực độ tinh thuần mới có thể
có, dung mạo của ta không bị già nua chính là nhờ nó, hôm nay ta không
cần nữa, tặng cho ngươi."

Mạnh Phù Dao nhận lấy, ánh sáng trong
lòng bàn tay mập mờ tỏa ra, mỏng manh mượt mà tựa như hơi thở, đó là Xá
Lợi Tử. Nàng do dự nhìn... Quà tặng này không phải quá mức hoành tráng
ư?

Vân Hồn đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy dung nhan Nguyệt Phách
thì chợt "A" lên, chỉ trong nháy mắt lệ đã tuôn trào trên gương mặt.

Lâu thật lâu mà bà vẫn không thể thốt ra được lời nào, chi rưng rưng si
ngốc nhìn gương mặt của Nguyệt Phách, thấy nụ cười của người nọ vẫn đẹp
rạng rỡ, nhưng dung nhan ba mươi tám năm mãi không già trong thoáng chốc đã vì bà mà trở nên già nua. Sao lại chẳng có ý chí gì thế này!

Khi người nọ nhìn thấy sự đau xót trong mắt Vân Hồn, liền cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả.

"Tiền bối, cuộc sống thật hiếm người có tình như thế." Mạnh Phù Dao đột nhiên cất lời, nàng ngẩng lên nhìn hai người đang đứng nơi vách núi, "Nguyệt
Phách tiền bối đã chứng minh với người, không ai quan trọng hơn tiền
bối, từ nay về sau, xin tiền bối hãy buông bỏ sự tự ti của mình, hãy tin tưởng ngài."

Vân Hồn quay đầu lại nhìn chăm chú Mạnh Phù Dao, một hồi lâu bất đắc dĩ cười nói, "Ta nên cảm ơn ngươi hay là mắng ngươi đây?"

"Chỉ cần không giết bọn ta là được." Mạnh Phù Dao nhún nhún vai.

"Ta sẽ mang Chiến Nam Thành đi, đây là lời thề của ta. Sau này ta sẽ không
cung phụng Hoàng tộc Thiên Sát nữa, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện
của Chiến gia." Vân Hồn nháy một mắt, bắn ra một chiếc hộp nhỏ xíu, "Ta
muốn cảm ơn ngươi, tặng cho ngươi vật này, nó đã theo ta mấy chục năm
qua, nhưng ta cũng không biết được lợi ích của nó như thế nào. Nếu như
ngươi có duyên, sau này ắt sẽ hiểu được."

Mạnh Phù Dao hớn hở
nhận lấy, cảm thấy hôm nay mặc dù hao tổn rất nhiều công sức, song
chuyến làm ăn buôn bán này thật là có lời.

Nguyệt Phách ngoảnh
đầu lại nhìn nàng cười, nắm tay Vân Hồn và Chiến Nam Thành phi thân lên
cao, chìm vào đám sương mù mờ mịt trên đỉnh núi, bóng dáng dần xa. Mạnh
Phù Dao dõi mắt trông theo, nhớ đến nụ cười của Nguyệt Phách khi nãy, an yên mà hạnh phúc, so với lúc ban đầu mới gặp dường như còn đẹp hơn rất
nhiều.


Nàng xoay người lại, lắc lắc cơ thể Chiến Bắc Dã, thấy Vân Ngấn đang từ từ mở mắt, gương mặt nhuộm đầy máu tươi nhưng vẫn nhoẻn
cười. Nàng chậm rãi lấy trái cây cho Nguyên Bảo đại nhân ăn, ánh trăng
trên đỉnh đầu sáng tỏ hơn bao giờ hết, mây mờ trôi đi, cảm giác hạnh
phúc chợt ùa về.

Cuồng phong dấy lên từ tám hướng, sấm
chớp bắt đầu cất tiếng rì rầm, Giao Long ngủ đông đã nhiều năm ngẩng đầu dũng mãnh, chắc chắn sẽ khiến đất trời xoay chuyển.

Sau khi từ
núi Lạc Phượng trở về, Chiến Bắc Dã ở trong mật thất tại Kinh thành
dưỡng thương một thời gian, khi bước ra ngoài sáng, gặp Mạnh Phù Dao thì mỉm cười nói: "Phù Dao, ta phải đi."

Mạnh Phù Dao đáp "Ừ", bình
thản nhìn hắn, trong thời gian hắn dưỡng thương cũng gặp không ít nhóm
người, cùng một đám phụ tá không biết từ đâu chui ra ngày đêm thương
thảo kế hoạch, vết thương hắn cũng từ từ lành, nàng biết hắn muốn rời
đi.

Chiến Bắc Dã chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Phù Dao, đáy lòng hắn sục sôi hào khí ngất trời cũng dày đặc tơ tình rối rắm.
Lần này đi quang ải vạn dặm máu lửa, khi trở về có còn hay chăng mối
quan hệ thân thiết như trước đây?

Hắn rất muốn nói với nàng rằng: "Phù Dao, đi theo ta nhé." Nhưng hắn không thể.

Hắn không thể ích kỉ như thế, hắn muốn thay đổi triều đại lịch sử này, muốn đưa nàng ra khỏi thời kì loạn thế, vậy mà hết lần này đến lần khác hắn
lại đẩy nàng vào chỗ hiểm nguy, khiến nàng thương tích đầy người, suýt
nữa mất mạng, chồng chất bao vết thương đau đớn, không biết đến khi nào
mới có thể chữa lành.

Chiến Bắc Dã đưa tay lên ngực lấy ra một
chiếc túi gấm nhỏ, trong đó đựng nửa chiếc răng gãy của Mạnh Phù Dao -
Hôm đó trong nội điện, hắn đã lén nhặt lên cất vào trong ngực. Nếu như
cả đời này hắn cùng nàng không có một ngày trao đổi tín vật cho nhau,
thì xem như hắn cũng cất giữ một thứ thuộc về nàng đến cuối cuộc đời,
khi hắn chết đi cũng sẽ hỏa táng theo cùng.

Hắn nói: "Phù Dao, ta đã sai người đi thông báo cho Tông Việt, kêu hắn trở về chữa thương cho nàng. Ta cũng để lại Hắc Phượng kị cho nàng…”

"Đừng." Mạnh Phù
Dao cự tuyệt rất dứt khoát, "Mang đi đi, ta biết lực lượng của huynh
trong Kinh không thể nào đối kháng cùng với Kinh quân, nên huynh phải
đưa Mẫu phi trở về sa mạc Cát Nhã, sau đó dẫn dắt tinh binh, phối hợp
trong ngoài tiến đánh vào Bàn Đô. Nhưng đường về Cát Nhã nhất định phải
có người hộ tống, ta vốn định đi theo huynh, song ta còn có chuyện quan
trọng phải làm, thế nên chúng ta hãy ai làm việc nấy, đừng để người nào
lo lắng cho người nào."

Nàng cười, ánh mắt lóe sáng, quả thật
nàng có chuyện quan trọng phải làm - Tại đại hội Chân Vũ nàng có thể gặp mặt Hoàng đế Chiến Nam Thành, nếu trở thành người chiến thắng sẽ được
Chiến Nam Thành ngợi khen, cũng có thể đạt được một phần quân quyền của
Thiên Sát!

Nàng muốn trở thành người đứng đầu tại đại hội Chân Vũ, nàng muốn đoạt quân quyền của Thiên Sát, muốn giết chết Chiến Nam Thành!

Nàng muốn khi Chiến Bắc Dã đánh đến Bàn Đô, nàng sẽ tự tay mở cổng thành cho hắn.

Khuôn mặt nhỏ của nàng bởi vì những quyết định này mà sáng bừng, đến mức
dường như không thể tới gần. Chiến Bắc Dã nhìn nàng thật lâu, đưa tay
lên rồi lại rút về, cuối cùng hắn hắng giọng cười nói:

"Phù Dao, ta sẽ chờ nàng ở Thiên Sát kim điện!"

Tiễn Chiến Bắc Dã đi rồi, Mạnh Phù Dao bước vào giai đoạn khổ luyện ngày
đêm. Sau khi đánh nhau một trận với Vân Hồn, công lực của nàng tăng thêm một tầng nữa, thuận tiện nàng cũng nghiên cứu chiếc hộp mà Vân Hồn đưa
cho mình - lớn bằng bàn tay, màu đen, kín mít, xem ra chẳng thể nào mở
được, nhìn không ra được làm bằng gì. Nàng nghiên cứu thật lâu mà chẳng
thể làm gì khác hơn đành cất đi, chờ đợi cơ duyên không biết khi nào mới đến.

Vân Ngấn cững ở lại Bàn Đô để tham gia đại hội Chân Vũ. Sau kinh biến, Thái Uyên được chia thành hai, Thượng Thái Uyên và Hạ Thái
Uyên. Vân gia có công hộ giá trở thành nhân vật quan trọng của Thái Uyên quốc, lẽ đương nhiên y có đủ tư cách để đại biểu cho Thái Uyên đến tham gia đại hội Chân Vũ. Sau khi bị thương trong đêm kinh biến và bị Mạnh
Phù Dao bỏ rơi, hắn đã được Chiến Bắc Dã phái người hết lòng chăm sóc,
hai người cũng có giao tình từ đó. Lần này đến Bàn Đô, Vân Ngấn liên lạc với Hắc Phượng kị nên biết được Chiến Bắc Dã gặp nạn, lập tức đến tiếp
ứng. Chiến Bắc Dã còn nhờ hắn chăm sóc Mạnh Phù Dao, quả nhiên là bụng
làm dạ chịu.

Chiến Bắc Dã rời đi thì hôm sau Nhã Lan Châu liều
sống liều chết chạy theo, lại phát hiện mình chậm một bước liền gào khóc không thôi, bị Mạnh Phù Dao kéo lại - cô nhóc này bộ muốn cả thiên hạ
đều biết hành tung của Chiến Bắc Dã hay sao, Mạnh Phù Dao dỗ ngọt cô
nàng, cố ý thổi phồng rằng đại hội Chân Vũ không thể nào thiếu vắng Nhã
Lan Châu được, vì vậy cô nàng đành ngoan ngoãn ở lại chờ tham gia tỉ võ, hy vọng trở thành người chiến thắng tại đại hội này để đem về khoe với
Phụ vương và Mẫu hậu của mình.

Ngày hôm đó, Mạnh Phù Dao nhàm
chán luyện công bèn kéo Nhã Lan Châu và Vân Ngấn ra ngoài đi dạo, lúc
này gần đến ngày khai mạc đại hội Chân Vũ, giang hồ kiếm khách từ khắp
mọi nơi kéo đến đầy các quán rượu, bàn luận võ công hết sức sôi nổi, một lời không hợp đã liền vung tay loại ngay đối thủ của mình.

Ba
người ngồi trong một quán rượu, thấy Hoa công công say mèm đến mức như
không biết gì, giả vờ trượt chân té như một kẻ ngốc để gạt người ta lấy
tiền bồi thường, Nhã Lan Châu thấy thế thì cười khanh khách không thôi,
Mạnh Phù Dao cũng cười, nhưng đáy mắt lại lấp lánh sự chua xót - Người
này vốn không phải là một kẻ nghiện rượu, ông vì Chiến Bắc Dã mà đã trở
thành như vậy suốt hai mươi năm!

Trước khi Hoa công công ra khỏi
cửa thì Mạnh Phù Dao đã bước đến, ông ngẩng đầu nhìn nàng, Mạnh Phù Dao
đưa cho ông một lọ thuốc sáp.

Nàng tiếp tục ngồi uống rượu, cùng
Nhã Lan Châu chơi đoán số, chợt nghe một người khách ngồi kề bên cạnh
nói: "Đại hội lần này, những người từ các nước khác đến đây chỉ là tự
rước lấy nhục mà thôi, chắc chắn sẽ bại dưới tay Bỉ Dực Song Kiếm của
Thượng Uyên chúng ta. Tuổi còn trẻ mà đã chấp chưởng kiếm phái Huyền
Nguyên, Lôi Động Quyết danh chấn Đại lục Năm châu, trong thiên hạ có ai
là địch thủ?"

"Bỉ Dực Song Kiếm(*) chắc chắn sẽ tới sao?" Tên còn lại hỏi, "Nghe nói vợ chồng Yến thị bận chính vụ, chưa chắc đã đến đâu."

(*) Bỉ Dực (Hán Việt): sát cánh (Thuần Việt).

"Sư huynh sẽ đến." Một thiếu niên nói đầy kiêu căng, "Nếu huynh ấy không
đến, ta sẽ thay. Ta đã được sư huynh chỉ dạy, đã sớm thuộc làu Lôi Động
Quyết từ lâu rồi."

Mọi người thi nhau nịnh hót phụ họa không
ngớt, khiến thiếu niên kia càng kiêu căng hơn, ngạo nghễ nhìn khắp xung
quanh, làm khách trong quán rượu đều yên lặng cúi đầu. Thiếu niên này đã bày lôi đài ở dưới quán rượu mấy ngày nay, không có đối thủ, quả thật
cũng có chút tài năng, nên lấy làm kiêu căng ngạo mạn.

Đột nhiên có người cười ha hả.

"Này, vì sao gọi là Bỉ Dực Song Kiếm?" Mạnh Phù Dao nằm bò trên bàn cười to,
hỏi Nhã Lan Châu, "Cánh gì vậy? Cặp cánh vịt à? Hay cánh cò trắng? Hay
cánh dơi nhỉ?"

Nhã Lan Châu nháy mắt, "Chẳng lẽ là một đôi cánh gà?"

Hai người lập tức vỗ bàn ầm ầm cười ha hả, mọi người trong quán rượu đều im thin thít, dùng ánh mắt thương hại nhìn Mạnh Phù Dao - nhóc con này
không biết trời cao đất rộng là gì, dám đắc tội với truyền nhân của Lôi
Động quyết, lần này e là sẽ chết không toàn thây.

Mạnh Phù Dao vừa cười vừa lau nước mắt, "... Cánh gà song kiếm..."

Bất ngờ một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, một thanh kiếm chỉ thẳng vào chóp mũi nàng.

"Ngươi dám sỉ nhục Yến sư huynh ta? Muốn chết ư!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui