Phù Dao Hoàng Hậu

Một bóng người nhỏ bé chậm rãi bước ra từ cổng thành sừng sững, dưới tường thành cao vời vợi ngát xanh là thiếu niên mặc bộ quần áo màu xanh thẫm, mảnh mai như lá liễu đầu cành, chỉ cần một ngọn gió nhẹ lay cũng buông mình rũ xuống. Nhưng không ai biết được rằng, ẩn trong thân thể mảnh mai nhỏ bé ấy là một ý chí vô xong, dù có là sương gió cắt da cắt thịt hay nhân tâm thế sự phũ phàng cũng không thể bẻ gãy.

Mạnh Phù Dao ngước nhìn ánh mặt trời, khẽ nheo mắt lại.

Từ đầu đến cuối nàng không hề chớp mắt, chỉ để mặc cho chút nắng vàng của ngày đông trắng buốt giá lạnh hong khô nước mắt mình. Nếu nàng đến quân doanh của quân Nhung với đôi mắt sưng đỏ, nàng sẽ bị chém thành thịt vụn ngay tức thì.

Nàng đã nghe đã hiểu tiếng thét xé ruột xé gan của Thiết Thành, biết Thiết Thành đã ngộ ra được dụng ý của mình, nàng cũng được an ủi phần nào --- bước đi hết con đường bị ngàn người sỉ vả nhục nhã này, dẫu nàng có kiên cường sắt đá cũng không khỏi nảy sinh cảm giác thê lương. May mắn làm sao, giữa những oán hận căm thù vẫn còn một người thật tâm thấu hiểu được nàng, khiến lòng nàng cảm thấy đôi chút ấm áp.

Mạnh Phù Dao mang theo túi đồ chứa những thứ đại diện cho người có quyền lực cao nhất của Diêu thành, bước về phía doanh trại của quân Nhung.

Đó là doanh trướng của năm vạn đại quân, những lều trại miên man nhấp nhô như những con sóng mù khơi, phóng mắt không thấy bến bờ. Giữa muôn trùng sóng vỗ, nàng chỉ như một giọt nước giữa biển khỏi, trong tích tắc bị che lấp bởi vô vàn sóng cả.

Nhưng nàng vẫn dấn bước mà chẳng hề sợ hãi, giơ cao túi đồ trong tay trước rừng gươm giáo dựng lên trong nháy mắt, trước hàng vạn ánh mắt phòng bị tràn đầy địch ý của những binh lính người Nhung.

“Thành chủ Diêu thành xin đến hiến thành”

Tiếng “xoẹt” vang lên, lập tức gươm giáo liền hơi hạ xuống, binh sĩ quân Nhung đứng ngẩn người rất lâu mới quay về bẩm báo. Một lúc sau đó có một viên tướng bước ra, đôi mắt sắc lẹm như chim cắt nhìn Mạnh Phù Dao chằm chằm, sau đó còn liếc nhìn từ đầu đến chân dáng vẻ nhếch nhác của nàng, cất giọng ồm ồm: “Nếu đồng ý quy hàng sao không mở cổng thành ra đón chúng ta vào? Sao lại chỉ có một mình ngươi đến đây?”

“Nếu ta mở cổng thành chào đón thì các người liệu có chắc chắn dám bước vào không? Không sợ ta phục kích sao?” Mạnh Phù Dao nhếch mày nói tiếp, “Có việc gì bảy tỏ thành ý tốt hơn là việc bản Thành chủ một thân một mình đi đến đại bản doanh của ngài chứ?”

Tướng lĩnh kia liền cứng họng, mấy ngày qua bọn họ đã nhiều lần giao chiến, cũng đã thọ giáo những thủ đoạn của vị Thành chủ luôn có những hành động bất thường này. Dùng vẻn vẹn tám trăm người đối chọi với năm vạn đại quân, chẳng những không thất thủ trong những đợt tấn công mở đầu mà còn lần lượt giết chết ba vị tướng lĩnh của họ. Nếu được người này chào đón, dĩ nhiên là bọn họ cũng không dám vào.

Nhưng bây giờ người này đã đến đây, một người nhỏ bé như thế này có thể giở trò gì trong vòng vây năm vạn đại quân của họ? Điều này tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

“Đi theo ta!” Sau khi cân nhắc thật lâu, gã lên tiếng bảo.

Sau khi tuần tự trải qua ba lượt khám xét, Mạnh Phù Dao mới gặp được chủ soái quân Nhung là Đồ Thiếp Mục Nhĩ.

Trước khi vào gặp được Đồ Thiếp Mục Nhĩ, thân vệ của hắn ta lại khám xét nàng từ trên xuống dưới một lần cuối, xong đâu đấy mới lẳng lặng lui xuống. Mạnh Phù Dao vô cùng bình thản chờ tên này khám xong, quay đầu khách khí hỏi “Xong rồi à?”

Tên này liền giật mình, vừa ngước lên liền chạm phải ánh mắt của nàng, bất giác cảm thấy tận đáy lòng mình rét lạnh, Mạnh Phù Dao thản nhiên bước vào chẳng buồn ngoái lại.

Từ ngoài trời chói chang ánh nắng bước vào bên trong màn trướng âm u, Mạnh Phù Dao chưa kịp thích ứng bèn nheo mắt lại, lập tức nhận ra được ở một góc nào đó trong căn lều to rộng âm u này, có một đôi mắt sắc nhọn như kim đâm nhức nhối vào da thịt mình.

Nàng vô thức ngoái đầu nhìn, người ngồi trong góc lại nghoảnh mặt đi.

Mạnh Phù Dao nhìn khắp xung quanh một lượt, trong doanh trướng là những tướng lĩnh mặc quần áo sặc sỡ đang ngồi. Chỉ có chủ tướng Đồ Thiếp Mục Nhĩ ngồi ngay ngắn, những người khác đều đang ăn thịt, uống rượu hoặc tùy tiện rung chân. Khắp xung quanh nồng nặc một mùi hỗn tạp khó chịu của chè dầu, thịt bò, lông dê, pha lẫn mùi mồ hôi dơ bẩn của nam nhân.

Ngồi rung chân trước mặt chủ tướng? Khắp thiên hạ này không ai lại trị quân như thế, đây là họ cố ý ra oai phủ đầu nàng, phô bày sự khinh bỉ.

Nàng còn chưa nhìn hết xung quanh thì một tên ngồi trước mặt nàng đã cất giọng khinh khỉnh: “Ngươi là Thành chủ Diêu thành.”

Hùa với thái độ của gã, chúng tướng lĩnh đều nhìn nàng với ánh mắt lạnh lẽo, khắp xung quanh bao phủ sát khí, tựa như những con thú khát máu đang thở hồng hộc nhìn con mồi một cách thèm thuồng.

Mạnh Phù Dao lặng thinh không đáp, chậm rãi mở túi đồ trong tay.

Ấn đồng vàng rực chiếu sáng khắp xung quanh, rọi thẳng vào những ánh mắt đang lom nhom nhìn nàng, Mạnh Phù Dao rành mạch nói ra từng chữ giữa những lời bàn tán xì xầm, “Ta, Thành chủ Diêu thành Mạnh Phù Dao, mục đích đến đây là để hiến thành, lấy ấn Thành chủ này dọn đường cho các vị vào Diêu thành, thậm chí có thể tiến vào thành đô nước Vô Cực.”

“Thật phách lối!” Chủ soái Đồ Thiếp Mục Nhĩ có sắc mặt vàng như nghệ nhìn chòng chọc Mạnh Phù Dao, từ giọng điệu đến thần sắc đều lạnh lẽo âm trầm đến ngạt thở, “Diêu thành chỉ là một thành trì nhỏ xíu, ta muốn đoạt chẳng khác nào lấy vật trong túi, cần phải đợi ngươi đến hiến sao? Thế nào là dọn đường?”

“Thật phách lối!” Mạnh Phù Dao mỉa mai cười, “Một thành trì nhỏ xíu như Diêu thành, chỉ có tám trăm thủ vệ, mười ngày lương thảo, không có tường cao pháo dữ, không có quân luyện trăm lần, vậy là lại đủ sức ngăn năm vạn dũng sĩ của tướng quân trong gần nửa tháng. Tướng quân lấy món đồ trong túi cũng lâu quá lâu, khó quá khó đấy.”

“Ngươi!”

“Lảm nhảm ít thôi!” Mạnh Phù Dao ném túi đồ trong tay, mày dựng mắt quắc, “Ta đến hiến thành, Bình Diêu đại soái ngài là một trong ba lộ đại quân, lại tấn công Diêu thành nhỏ bé mãi chẳng xong, ngài ăn nói thế nào với ahi vị vương Nam Nhung và Bắc Nhung đây? Ngài còn mặt mũi để gặp mặt những đại soái của các lộ đại quân khác đang liên tục chiến đấu và giành thắng lợi? Ngài làm gì để khích lệ quân tâm đang dần dà nhụt chí, để bọn họ liều chết xung phong vì ngài trong những trận đánh sau này? Ta đến hiến Diêu thành là cách tốt nhất để khôi phục quân tâm. Ta đến giúp ngài đó, ngài, hiểu chưa?”

Hai chữ cuối cùng của nàng hùng hồn như sấm vang chớp giật, khiến các tướng Nhung tỏ thái độ khinh miệt trong trướng đều đồng loạt bật người dậy, thịt bò, chè dầu trong tay họ đột ngột rơi xuống chân, đăm đăm nhìn Mạnh Phù Dao. Bỗng nhiên nàng cột lại túi đồ, đeo lên vai rồi quay lưng đi thẳng.

“Lão tử là anh hùng, chưa từng bại dưới tay các ngươi! Nếu không có kẻ thọc gậy bánh xe, lão tử đã trò chuyện với thi thể của các ngươi rồi! Ta vì nản lòng thối chí nên mới đến đây hiến thành, để đi tùm một minh quân cho mình, cũng tìm một lối thoát cho con dân tướng sĩ của ta. Đám rợ Nhung đầu óc ngu si tứ chi phát triển các ngươi, khinh ta? Lão tử không hầu hạ đâu!”

“Đợi khi các ngươi đến chân Diêu thành, các ngươi sẽ bị tiễn thủ của ta bắn chết từng tên một!”

Nàng xốc lại túi đồ trên vai, phớt lờ hết thảy những thủ lĩnh người Nhung ở phía sau đang định tiến lên khuyên giải, xoay người cất bước chẳng chút do dự.

“Khoan đã!”

Phía sau truyền đến tiếng quát nặng nề.

Mạnh Phù Dao dừng bước, bóng lưng vẫn đương quay về phía trong doanh trướng, hé môi đắc ý cười nhưng lại ngập nỗi bi thương.

Quả nhiên ta đoán đúng, các ngươi là người mềm nắn rắn buông…

Trước khi đến đây, Mạnh Phù Dao đã cân nhắc rất lâu xem mình nên uốn gối khom lưng, bất chấp tất cả để chiếm lấy sự tin tưởng của chủ tướng quân Nhung, hay là nên kiêu căng hống hách chẳng thèm nhường, khoa trương ngang ngược để trấn áp bọn họ. Cuối cùng, nàng chọn cách thứ hai. Nàng tin rằng, với hiểu biết của nàng về người Nhung thì phương án nổi trận lôi đình, lấy công làm thủ, không chừa cho đối phương cơ hội suy xét sẽ là thu được hiệu quả.

Sự thật nàng đã thắng.

Đồ Thiếp Mục Nhĩ ở phía sau không thể ngồi yên trên soái trướng thêm chút nào nữa, gã vén vạt áo, vội vàng bước xuống, “Mạnh Thành chủ đừng vội, đừng vội mà, các tướng quân không hiểu chuyện, thất lễ với ngài…”

Nàng chẳng buồn để ý, dửng dưng bước tiếp.

“Thành chủ, hôm nay ngài đến đây quy hàng, bản soái cực kì vui sướng. Người đâu, mau dọn chỗ cho Thành chủ! Đến đây, đến đây, Mạnh Thành chủ, để ta giới thiệu với ngài... Đồ Thiếp Mục Nhĩ túm chặt Mạnh Phù Dao, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.

Ngay từ lúc đầu, gã vẫn luôn quan sát Mạnh Phù Dao. Thành chủ này, tuy trẻ hơn ngoài dự kiến, nhưng trời sinh khí thế bức người, rành rành là kẻ đến xin hàng vậy mà chỉ vì một lời không vừa ý đã cuốn gói ra đi. Gã ở trên uy thế hùng dũng, các tướng lĩnh xung quanh sát khí bừng bừng mà cũng chẳng làm sắc mặt người này mảy may thay đổi. Hơn nữa, từng câu từng chữ lại vạch rõ tình thế quân Nhung như trong lòng bàn tay, câu nào câu nấy đều nói trúng những điểm yếu của quân Nhung. Nhân tài như vậy, cho dù không đến hiến thành thì cũng xứng đánh được thu nhận. Nếu Đại vương gặp được người như thế này thì nhất định sẽ vui mừng, dù ít hay nhiều thì đây cũng là công lao của gã.

Gã cũng manh nha suy nghĩ việc có phải Mạnh Phù Dao trá hàng hay không, nhưng trên đời này làm gì có kẻ điên rồi như vậy, nếu đến trá hàng thì sao có thể bỏ đi mà không chần chừ do dự. Với kinh nghiệm giao chiến cùng Mạnh Thành chủ kia mấy lần, nếu người này uốn gối khom lưng, nhẫn nhục thì gã sẽ đề phòng kỹ càng ngay lập tức.


“Mạnh Thành chủ!” Gã tự động nắm tay Mạnh Phù Dao đi vào, ”Vừa rồi chúng ra thật thất lễ với ngài, bản soái xin nhận tội…”

Mạnh Phù Dao xoay người, nhướn mày hỏi: “Đại soái tin ta sao!”

Đồ Thiếp Mục Nhĩ gượng gạo cười, đáp liên hồi: “Dĩ nhiên! Dĩ nhiên!”

Mạnh Phù Dao từ tốn tháo túi đồ, lấy ấn quan ra giao cho Đồ Thiếp Mục Nhĩ, cười nói: “Nếu vậy, xin Đại soái hãy đưa ấn quan này cho các vị tướng quân xem, để sau này không ai nói rằng ta cầm ấn quan giả đi lừa ngươi!”

“Không có chuyện đó đâu.” Đồ Thiếp Mục Nhĩ nhận lấy ấn quan, “Nhưng Thành chủ đã nói vậy, thì mấy kẻ mù các ngươi hãy xem thành ý của Mạnh Thành chủ đi.”

Ấn quan được truyền lần lượt đến tay từng tướng lĩnh, Mạnh Phù Dao đứng khoanh tay trong ánh sáng tờ mờ của doanh trướng, ngậm một nụ cười nhàn nhạt.

Có tướng lĩnh chăm chú nhìn, có người vừa liếc mắt đã ngoảnh sáng chỗ khác, có người lẩm bẩm “Hóa ra rợ Hán chỉ là bọn hèn nhát.”

Mạnh Phù Dao liếc người này, mỉm cười đáp trả: “Chỉ e là ngươi không có cơ hội chứng kiến sự anh dũng của người Hán.”

Khi ấn quan truyền đến góc trướng, tay của kẻ vừa mới liếc Mạnh Phù Dao như bị đông cứng lại. Mạnh Phù Dao liếc nhìn về hướng ấy rồi nhanh chóng lơ đi.

“Đại soái, ta đã bày tỏ thành ý của mình rồi.” Chờ họ xem xong ấn quan, Mạnh Phù Dao bình thản nói, “Phải chăng cũng nên đến lượt ngài bày tỏ thành ý?”

Đồ Thiếp Mục Nhĩ thoáng do dự, vẫy tay gọi người đến “Người đâu, chuẩn bị vật dụng để lập thệ”

Bàn gỗ lập tức được dọn lên, trên mặt bàn đặt một bát nước trong vắt, bên cạnh là hai con dao nhọn.

Nơi đáy mắt Mạnh Phù Dao thấp thoáng nét cười lạnh lẽo, chẳng chút mảy may thương cảm.

Người Nhung khi lập thệ không cắn đầu ngón tay lấy máu, mà họ lấy máu trong tim để chứng minh thành tâm của mình.

Khay gỗ dâng lên, Mạnh Phù Dao tiến thêm một bước, dựa theo quy tắc, đáng lẽ ra lúc này Đồ Thiếp Mục Nhĩ phải đứng sánh vai với nàng. Nhưng gã lại hơi do dự, đứng sau nàng một bước, hai tên hộ vệ liền kè kè bên cạnh.

Mạnh Phù Dao chẳng hề nhìn gã cầm sao đâm thẳng vào tim như ở chốn không người. Khi mũi dao rút ra mang theo dòng máu đỏ tươi chảy xuống chiết bát nước trong veo, loang ra từ từ.

Tiếp đó nàng lùi lại một bước, tránh xa Đồ Thiệp Mục Nhĩ.

Đồ Thiếp Mục Nhĩ khẽ thở phào, bước lên cầm dao, xoay mũi dao đâm nhè nhẹ vào ngực mình.

Vào đúng khoảnh khắc mũi dao chạm vào ngực gã.

Tyay Mạnh Phù Dao chợt khẽ động!

Rõ ràng ban nãy nàng còn đứng ngoài tầm tay của Đồ Thiếp Mục Nhĩ, trước mặt gã còn có hai hộ vệ đứng che chắn. Nhưng không biết vì sao, sau tiếng vặn xương răng rắc, cánh tay nàng đột nhiên duỗi dài thêm một đoạn.

Chỉ trong tích tắc tay nàng đã túm lấy bàn tay cầm dao của Đồ Thiếp Mục Nhĩ.

Nhè nhẹ… nhấn sâu.

Mũi dao đáng lẽ chỉ đâm nông vào ngực, lại chẳng dè đâm sâu đến lút cán.

Hoa máu bay tứ tán!

Tiếng rống vang dội của Đồ Thiếp Mục Nhĩ dội thẳng đến mây xanh, gần như xé nát doanh trướng.

Mạnh Phù Dao vẫn không chịu buông tay, nàng lại mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo âm u, bàn tay kia lại nhẫn tâm vặn thêm một cái.

Tất cả mọi người gần như đều nghe thấy tiếng máu thịt xương cốt bị phá hủy trong nháy mắt.

Máu thịt bầy nhầy phun ra đầy đầu đầy mặt Mạnh Phù Dao, Đồ Thiếp Mục Nhĩ không còn đủ sức để thét thêm lần nữa, chỉ nghe được tiếng rên hừ hự trong cổ họng, gã từ từ co giật rồi ngã phịch xuống.

Mạnh Phù Dao mỉm cười hòa nhã, thong thả rút đao ra, cổ tay vung lên chặt bay đầu Đồ Thiếp Mục Nhĩ. Nàng cũng tiện tay đâm mỗi tên hộ vệ một đao chết ngay tại chỗ, xách đầu của Đồ Thiếp Mục Nhĩ treo lủng lẳng trên thắt lưng mình, bật cười ha hả:

“Ta đã cho ngươi thấy sự anh dũng của người Hán trước khi ngươi chầu trời.”

Nàng mặc sức bi phẫn, tiếng cười tựa như tiếng kêu của chim ưng trước khi vút lên tận trời cao. Âm thanh như sắt thép đập vỡ châu ngọc vang vọng trong doanh trướng nồng nặc mùi máu tanh nồng, sắc như kiếm kích, người nào bị đâm trúng ắt sẽ thụ thương.

Những tướng lĩnh kinh ngạc đến đờ người ra trong doanh trướng, lúc này mới phản ứng. Nhìn thấy cái xác không đầu của Đồ Thiếp Mục Nhĩ vẫn còn cựa quậy trong vũng máu lênh láng mặt đất, mà Mạnh Phù Dao mặt mũi dính đầy máu tươi đang ngửa đầu cười, bọn họ lập tức nổi điên.

Mạnh Phù Dao giẫm chân lên xác Đồ Thiếp Mục Nhĩ, nhìn bọn họ ngạo nghễ cười, chợt nàng khom người xoay tròn một vòng, hắc quang lóe sáng, đao Thí Thiên sau lưng chỉ tích tắc đã được rút ra nhanh như tên bắn. Nàng cầm đao bằng cả hai tay, nhảy lên lưng chừng, chủy thủ màu đen vẽ ra những vệt máu đỏ chói trong không trung. Chặt! Chém! Đâm! Xuyên!

Máu tươi tung tóe, đầu lâu bay tứ tán, những đoạn tay chân đứt lìa văng khắp doanh trướng rộng lớn. Giờ phút này, cuối cùng Mạnh Phù Dao cũng bộc phát tất cả mọi uất ức tích tụ trong lòng mấy ngày nay, pha lẫn nỗi thống khổ khi đi qua con đường đầy nhục nhã để đến đây, trút giận lên những tướng lĩnh xui xẻo này. Lưỡi đao thấm đẫm máu tươi, lan tỏa sát khí sắc lẹm, máu tươi nhỏ xuống từ mũi đao ướt đẫm bộ y phục màu xanh thẫm của nàng.

Đây là cuộc tàn sát một chiều, các tướng lĩnh quân Nhung vốn đã trúng nhuyễn ma tán trên ấn quan của nàng, nên chẳng ai đáng làm đối thủ của Mạnh Phù Dao dù chỉ trong một hiệp.

Chỉ trong chớp mắt, mặt đất la liệt thi thể, cuộc tàn sát hung ác tàn bạo này khiến những tướng lĩnh người Nhung trời sinh dũng mãnh cũng phải khiếp sợ. Một vài tướng lĩnh trúng độc nhẹ hơn, chứng kiến Mạnh Phù Dao hung ác như quỷ dữ bèn vùng vẫy gào thét, chạy thục mạng ra khỏi trướng, “Cứu… cứu ta… người đâu… giết ả…”

“Phập!”

Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên giữa bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh, tướng lĩnh chạy trốn nhanh nhất, khi sắp sửa lao ra khỏi doanh trướng thình lình bị một lưỡi đao đâm xuyên ngực.

Không phải chủy thủ của Mạnh Phù Dao, mà là một thanh loan đao chuyên dụng quấn tơ vàng của tướng lĩnh quân Nhung.

Kẻ bị giết hoảng sợ quay đầu, run rẩy chỉ vào nam tử đâm sau lưng mình, ho sặc sụa, hồi lâu mới khó nhọc thốt nên lời, “Sa Mã, ngươi…”

Nam tử tên Sa Mã kia chính là người đã đối mắt với Mạnh Phù Dao khi nàng bước vào doanh trước. Hắn bình tĩnh rút đao ra, khom lưng hành lễ với Mạnh Phù Dao vừa mới xoay người lại nhìn hắn, “Mạnh Thành chủ.”


“Ngươi là người Hán?” Mạnh Phù Dao nheo mắt hỏi.

“Vâng”. Nam tử đứng giữa mặt đất lênh láng máu tươi mà mặt chẳng hề đổi sắc, “Thuộc hạ là ám vệ thuộc đội sáu, phân đội mười tám của Thượng Dương Kị.”

Mạnh Phù Dao nhìn hắn chậm rãi tra đao vào vỏ, “Chẳng trách ngươi có thể nhìn ra ta đã bôi nhuyễn ma tán lên ấn quan.”

Nam tử này cười đáp, “Thuộc hạ tuân theo lệnh chủ tử, nếu gặp cô nương, dù là bất cứ ở đâu vào bất cứ lúc nào, cũng phải trợ giúp hết mình.”

Mạnh Phù Dao nhìn hắn, nghĩ đến chủ tử trong lời hắn nói, gương mặt kiên cường của nàng bất giác phảng phất nét cười ấm áp dịu dàng, ngón tay lướt trên mũi đao đỏ thẫm máu.

Nam tử tôn kính nhìn nàng, đang định nói gì đó bỗng nhiên đảo mắt một vòng, lo lắng nói, “Không ổn, sao thuộc hạ lại không phát hiện thấy nơi này thiếu mất một người.”

Lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rập truyền tới, có tiếng người cười nói bên ngoài doanh trướng, “Mẹ kiếp, sao lại tiêu chảy đúng lúc quan trọng này chứ, Đại soái, nghe nói Thành chủ Diêu thành đến đây quy hàng, cho Lão Cáp đây xem mặt y với?” Người này vừa nói vừa bước vào trong.

Còn một tên lọt lưới!

Mạnh Phù Dao vẫn bình thản, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.

Nàng khẽ thì thảo “Ta có thể nhờ ngươi một việc được không?”

Nam tử khom lưng, cúi đầu.

“Nếu có một ngày chủ tử ngươi hỏi chuyện hôm nay” Nàng mỉm cười, “… Hãy nói với huynh ấy rằng, ta không hề hối hận.”

Ta không hề hối hận, vì số mệnh đã an bài cho ta được gặp chàng.

Ta không hề hối hận, vì quyết định lựa chọn cách hành động hôm nay.

Ta không hề hối hận, vì giờ khắc này, ta mang theo những kí ức đẹp đẽ với chàng, tắm máu ôm kiếm mà đi giữa muôn trùng người, dù có lẽ sẽ ra đi mà chẳng thể quay trở lại.

Nam tử cảm động ngẩng đầu lên, còn chưa kịp đáp thì ánh mắt nàng đã trở nên nghiêm túc, khẽ khàng nói: “Xin lỗi!”, rồi dùng sống đao đạp cho nam tử này ngất xỉu.

Tiếp theo, nàng nhẹ nhàng nhảy sáng một bên núp sau mành trướng, tay lăm lăm đao, lặng lẽ chờ đợi.

Ánh mắt nàng sáng rực trong bóng đêm, tựa như dã thú đang rình rập con mồi.

Chỉ cần gã bước vào, lưỡi đao này sẽ lấy mạng gã!

Tên tướng người Nhung đó đang đứng bên ngoài, ngón tay hắn đã vén mành được một chút.

Mạnh Phù Dao đã sẵn sàng hành động.

Đột nhiên ngón tay đang vén mành bất chợt thu lại.

Xung quanh yên ắng đến đáng sợ, lặng ngắt như tờ, đến nỗi nghe được tiếng tra hỏi ám hiệu của binh lính ngoài cửa quân doanh.

Kẻ đứng bên ngoài hơi thở ngày một nặng nề, dù cách một lớp mành trướng dày bằng da bò, nàng vẫn nghe được tiếng thở dồn dập ngập tràn bất an, nghi ngờ, hồi hộp của kẻ đó.

Ánh mắt Mạnh Phù Dao lạnh hơn từng chút một.

Mọi chuyện đến đây thì chẳng thể nào xoay chuyển được nữa, kế hoạch diệt gọn tất cả các tướng lĩnh quân Nhung trong lều trại này đã bị thất bại trong gan tấc.

Ý trời là thế, ông trời muốn nàng chết.

Nhưng mà, muốn nàng chết ư, phải hỏi xem nàng có đồng ý không!

Mạnh Phù Dao lặng lẽ lấy ống tay áo lau đi máu thịt bầy nhầy trên thân kiếm – sắp sửa phải đánh một trận chiến ác liệt rồi, phải bảo dưỡng kiếm trong tay mình.

Tên tướng lĩnh bên ngoài có thể đã phát hiện tình huống bất thường trong chiếc lều khổng lồ này, hơn nữa còn đoán ra sự tồn tại của nàng, chắc chắn là không phải hạng thô lỗ như cách y biểu hiện qua lời nói. Đây là một tướng lĩnh lão luyện trên sa trường, quen thân với máu tươi và xác chết. Người như thế, đúng là một đối thủ khó nhằn.

Ngoài doanh trướng, tướng lĩnh xưng Lão Cáp kia đột nhiên lộn vòng ngược lại, người còn đương giữa không trung đã gằn giọng hét to: “Có thích khách đột nhập! Đội cung tiễn tập hợp!”

Nhưng y chưa kịp hét xong đã thấy một bóng áo xanh thẫm mảnh mai bay ra ngoài, nhanh như gió thoảng, một tay vung lên, người còn cách một trượng mà ánh đao đã xuyên thẳng vào ngực y.

Ánh đao màu biếc nhuộm xanh khuôn mặt kinh hãi của tướng lĩnh này, y không kịp bật thốt lời nào, ra sức lùi lại mà vẫn không thoát được lưỡi đao sắc bén mang theo nội lực “Phá cửu tiêu” của Mạnh Phù Dao.

Một cánh tay của y lặng lẽ bị chém đứt lìa, tích tắc đã lăn tròn trên bụi đất, nhuộm đỏ đát cát dưới chân.

Khoảng cách quá xa, một đao không thể giết chết kẻ địch, Mạnh Phù Dao muốn bổ thêm một đao nữa nhưng đã muộn rồi. Tầng tầng lớp lớp binh sĩ quân Nhung đã rầm rập tiến lên theo sự chỉ huy của lão tướng kia, tựa như một đang kiến ăn thịt người.

Biển máu, núi đao.

Đây là thời khắc giết chóc, thời khắc thu gặt sinh mệnh, thời khắc máu thịt hóa thành bùn đất, đây là thời khắc vứt thân xác bỏ.

Đi đến thời khắc này, Mạnh Phù Dao đã buông bỏ hết thảy mọi nghĩ suy, biến mình thành cỗ máy giết người. Nàng đâm đầu nhảy xuống biển khơi đầy bóng đao ánh kiếm, ánh đao đen nhánh như những tia chớp liên tục giáng xuống bầu trời, tựa như Moses rẽ nước biển Đỏ (1), những nơi đi qua hai bên trái phải trào dâng sóng cuộn màu máu. Giữa những cuộn sóng ấy, nàng hóa thân thành một vệt màu xanh thẫm truy cầu ánh sáng, rít gào xuyên qua đám binh sĩ quần áo sặc sỡ mở một đường máu thẳng tắp. Tiến một bước in hằn một dấu chân đẫm máu, tiến một bước để lại một thi thể.

---

(1) Moses (Tiếng Latin: Moyes, tiếng Việt đọc là Mô sê hoặc Môi-sê) là một lãnh tụ, nhà tiên tri, người công bố luật pháp theo Kinh Thánh Công Giáo. Ông là người được Thiên Chúa mời gọi dẫn dắt dân tộc Do Thái thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập. Theo ký thuật của Kinh Thánh, Moses là con của một phụ nữ Do Thái và được nhận nuôi để trở thành mổ thành viên Hoàng gia Ai Cập (khi đó Pharaoh ban hành lệnh giết các bé trai người Do Thái). Sau khi lớn lên, ông được Thiên Chúa kêu gọi thực hiện sứ mạng giải phóng dân Do Thái thoát khỏi ách nô lệ, băng qua biển Đỏ, tiến vào hoang mạc và trở về miền đất Hứa. Trong cuộc lữ hành, ông Moses đã mượn quyền năng của Thiên Chúa để thực hiện nhiều phép lạ và một trong số đó là tách nước biển ra làm đôi, để đoàn dân có thể đi qua dưới đáy biển và tiến tới bờ bên kia. Ngay khi lên bờ thì đoàn truy quân Ai Cập cũng vừa đến và khi đó, ông giang tay trên mặt biển, khép bức tường nước lại để nhấn chìm toàn bộ đạo quân.


--- -----

Nàng không biết mình đã kết liễu bao nhiêu sinh mệnh, cũng không biết trên người mình đã hằn thêm bao nhiêu vết thương. Những binh lính không thể tiến vào vòng vây thì lấy giáo luồn qua đám đông đâm bừa, tấn công với cường độ dày đặc như thế ắt sẽ có lúc đâm trúng nàng. Nhưng trong trận chém giết đến gần như tê liệt này, nàng đã quên đi cảm giác đau.

Đã chết bao nhiêu người? Không đếm được, chỉ biết sau đó mặt đất dưới chân không còn bằng phẳng nữa, khắp nơi đều là thi thể, nàng buộc phải vừa giết người vừa đá bay thi thể đó đi. Những thi thể bị đá ấy lại đẩy ngã đám người trùng điệp đang lao lên… Cảnh chém giết kéo dài mãi chẳng thấy hồi kết thúc…

“Quốc sử - Thành Anh Hoàng hậu bản kỹ”, chương ba quyển một ghi lại rằng:

Đầu năm Chính Ninh thứ mười sáu, quân Nhung nổi loạn tấn công Diêu thành. Khi ấy Hoàng hậu đang làm Thành chủ Diêu thành, đã lấy tám trăm lính đối chọi với năm vạn quân, giữ thành nửa tháng giết ba tướng địch, thắng liền bốn trận diệt mấy vạn quân, khiến quân Nhung không thể chiếm thành… Sau vì sự tồn vong của tộc Hán ở Diêu thành, người một mình chịu nhục trá hàng, dẫu bị vạn người chỉ trích vẫn không đổi chí. Vào trướng quân Nhung cướp uy Chủ soái, uống máu lập thệ, đao nhọn xuyên tim, đại khai sát giới, giết bảy tướng Nhung làm một bị thương. Bị quân Nhung vây khốn, Hoàng hậu rơi vào trùng vây vẫn không đổi sắc, chỉ kiếm lên trời, đạp xác tắm máu, đi đến đâu máu chảy đầu rơi đến đó… Trong trận chiến này, một mình Hoàng hậu giết gần ngàn địch, từ đời vua Thần Võ Vĩnh Liệt tới nay, suốt trăm năm chưa có người như thế…

Đó là một trận đồ sát ghê rợn, ghê rợn đến nỗi khi Mạnh Phù Dao giẫm lên các thi thể, nàng loáng thoáng thấy những đoạn tay chân bị đứt lìa kia biến thành dây leo màu máu, đội đất mọc ra, co giật, gào thét, siết chặt lấy nàng…

Mạnh Phù Dao giết đến cả người rã rời --- giết, giết nữa, giết mãi, liên tục không ngừng nghỉ, dù là người sắt cũng phải cạn kiệt chân khí. Trước đó dù đã chén bay một tô thịt bự, cũng không đủ sức phả nổi vòng vây và sự hao mòn sức lực vô cùng vô tận này. Những kẻ đã bị nàng giết, chỉ như một giọt nước hòa tan trong lòng biển khơi.

Cánh tay Mạnh Phù Dao run rẩy, kiếm vung lên mà vẫn bất động, chỉ còn đủ sức lực để tự sát mà thôi. Nàng gượng cười, đang cân nhắc xem có nên đâm mình một kiếm hay không thì chợt nghe phía trước có dị động.

Âm thanh kia nghe rất giống người phe mình, là loại âm thanh hỗn hợp lúc hai bên chém giết. Âm thanh này không chỉ xuất phát từ một hướng, mà đồng loạt phát sinh từ ba hướng, khiến những binh sĩ đang tấn công nàng đều đồng loạt ngoái đầu lại nhìn.

Mạnh Phù Dao buông lỏng áp lực, nhảy lên đống thi thể giương mắt nhìn, vừa hay thấy được mười mấy hắc y nhân đang giết người với bản lĩnh chẳng kém cạnh nàng. Hơn mười người chia làm ba hướng, mỗi hướng năm người, bày thế trận hình mũi đao đột kích chọc thủng đám đông. CHẳng mấy chốc đã phá được đội hình khổng lồ một cách hiệu quả, gây ra hỗn loạn --- Nhìn ra được họ nhất định là một đội quân tinh anh, đã trải qua quá trình tôi luyện sắt đá từ hàng trăm trận chiến.

Đào đâu ra một nhóm người như vậy đến cứu mình vào lúc này chứ? Mạnh Phù Dao ngạc nhiên quan sát, nàng chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt những ám vệ ẩn thân phía sau Nguyên Chiêu Hủ, hiển nhiên chưa biết đến sự tồn tại của những người này.

Một hắc y nhân xuyên thủng vòng vây vào tận bên trong đã nhìn thấy nàng, ra hiệu với nàng từ đằng xa, ý bảo nàng hãy tiếp cận họ. Mạnh Phù Dao hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần lần cuối, phải trải qua thêm non nửa canh giờ chém giết đẫm máu, nàng và hắc y nhân mới tiếp cận được nhau. Hai người đều đầm đìa máu tươi, hàng mi dài của nàng đã dính nhơm nhớp máu, bốn hắc y nhân bên cạnh cũng chỉ còn lại hai người.

Mọi người hội tụ, trong mắt hắc y nhân kia không giấu nổi sự vui mừng, không kề cà mà vội vã nói, “Mạnh cô nương, chúng tôi phụng mệnh chủ tử bảo vệ cô, xin hãy tin chúng tôi…”

“Ta có lý do gì để không tin các ngươi?” Mạnh Phù Dao cười cất tiếng cắt ngang lời hắn, “Chúng ta đi thôi!”

Nàng mệt mỏi đến độ loạng choạng sắp ngã, toàn thân đẫm máu, phải chống kiếm đỡ mới có thể gắng gượng đứng vững được, nhưng nụ cười trên môi vẫn tỏa nắng và ánh mắt vẫn sáng ngời. Hắc y nhân nhìn thấy vậy thì đáy lòng khẽ cảm thán, chợt nhớ tới cô gái từng xuất hiện bên cạnh chủ tử mình. Vừa so sánh hai người với nhau, hắn đã âm thầm lắc đầu, lập tức dụi tắt suy nghĩ ấy.

Hắn xoay người đỡ Mạnh Phù Dao dậy, “Đi thôi!”

Một đêm liều mạng chém giết.

Mạnh Phù Dao được đội hộ vệ liều mạng mở vòng vây, chạy một mạch về tới Diêu thành với số người mỗi lúc một ít hơn, cuối cùng khi nhìn thấy được tường thành Diêu thành thì trời vừa hửng sáng.

Cơn gió thổi tới từ phía sau mang theo mùi máu tanh nồng nặc, quân Nhung dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh cụt tay vẫn vô cùng hung hãn, giục ngựa đuổi giết không chết không ngừng. Mạnh Phù Dao nhìn những người bên cạnh mình, chỉ còn lại thưa thớt bốn người. Khi tiếp cận với nàng thì bọn họ đã chết mất một phần ba, trên đường bị truy sát người thì tử trận, người thì kiệt sức. Những người đã sát cánh cùng nàng mở đường từ núi thây biển máu từng người từng người một ngã xuống lưng ngựa, chỉ trong chớp mắt đã bị kị binh đuổi theo phía sau giày xéo thành thịt nát. Mạnh Phù Dao chỉ biết nén nước mắt nằm trên lưng ngựa lao về phía trước, dây cương của nàng nằm trong tay hắc y nhân dẫn đầu, hắn lấy thân mình che chắn cho nàng thoát khỏi mưa tên của quân truy kích.

Cuối cùng khi nhìn thấy cửa Diêu thành, Mạnh Phù Dao thở dài nhẹ nhõm, trải qua lằn ranh sống chết nàng cũng trở về được đây. Nếu mười lăm người này đều hy sinh vì nàng, nàng thật sự cảm thấy mình khó lòng mà đối mặt với Nguyên Chiêu Hủ.

Vừa mới thả lỏng nàng liền cảm thấy vết thương khắp người mình bắt đầu biểu tình, toàn bộ xương cốt như muốn rã rời, nàng cựa quậy, vội vã gọi với lên cổng thành, “Mở cửa mau! Ta đã trở về!”

Vó thiết kị hung hãn đang nhanh chóng đến gần với tốc độ hơn mười dặm một khắc, Mạnh Phù Dao gần như đã nghe rõ tiếng hí vang của con ngựa dẫn đầu, nhưng trên thành lâu vẫn im phăng phắc, binh lính thủ thành ngây ra như phỗng nhìn nàng từ phía sau những ụ gạch.

Mạnh Phù Dao liền hiểu ra được, vội vàng gỡ đầu lâu treo trên thắt lưng mình xuống, giơ lên cho họ xem, “Ta trá hàng! Đây là thủ cấp của chủ soái quân Nhung Đồ Thiếp Mục Nhĩ! Tướng Nhung gần như đã chết sạch rồi, trong ba ngày tới nhất định sẽ lui quân. Mở cửa, mở cửa mau!”

Phía trên cổng thành vẫn im ắng như tờ, những binh sĩ trên tường thành đã tản ra.

Sau lưng là tiếng vó ngựa đạp đất như sấm rền vang dội, nơi phía chân trời kéo đến một đám mây đen, ùn ùn bao phủ đất trời.

Quân Nhung đã đuổi đến gàn kề!

Mạnh Phù Dao đột ngột vung roi, khoái mã lao đến trước cổng thành, nàng giơ roi quất khiến gạch tường thành nát vụn. Giữa khói bụi mịt mù nàng nóng lòng hét to, “Mở cửa! Truy binh sắp tới rồi! Các ngươi muốn hại chết chúng ta sao!”

“Ai nhận ra được thủ cấp kia là của kẻ nào chứ?” Một bộ mặt hời hợt thò ra từ phía sau tường thành, to tiếng, “Mở cổng thành để tên giặc bán thành nhà ngươi dẫn quân Nhung vào đây giết hết chúng ta ư?”

Mạnh Phù Dao lặng người đi, trước mắt tối sầm, cả người lung lay suýt ngã. Hắc y nhân phía sau vội đỡ lấy nàng, tiếp theo nàng nghe thấy tiếng hắn kêu rên.

Mạnh Phù Dao ngoảnh nhìn lại thấy trên vai hắn đã cắm một mũi tên sáng loáng, truy binh phía sau đã đuổi đến rồi.

Lão Cáp tướng quân phía sau đuổi đến phá lên cười to, “Mạnh thành chủ, không phải ngươi nói có thể gọi họ mở cổng à? Ngươi thất tín, Đại soái sẽ không vui đâu.”

Mạnh Phù Dao bỗng nhiên ngoái đầu lại, nhìn hắn chằm chằm. Nhìn vào ánh mắt của nàng Lão Cáp cũng bất giác run rẩy, nhưng tiếng cười mang theo nội lực truyền xa tít tắp. Không chỉ có người trên thành lâu, mà những người ở trong thành cũng đều nghe thấy được.

“Rầm!”

Trong thành Thiết Thành ra sức đập cửa!

Hắn bị một đám người Hán thi nhau đấm đá, bọn họ chỉ ra phía ngoài thành, cười như điên như dại, “Tên chó Nhung chết đến nơi còn bênh vực cho ả tiện nhân kia vô tội, lần này ngươi nghe rõ rồi chứ? Ngươi muốn mở cửa à, mở cửa cho tình nhân của ngươi, cho chủ nhân của ngươi hả?”

Khuôn mặt Thiết Thành toàn máu là máu, một chân hắn đã bị đánh gãy, kéo lê lết phía sau trông rất kì quặc, hắn ho khù khụ, phun ra một bụm máu trên nền đất mịt mù cát bụi, tức giận mắng: “Ta nói không phải tất nhiên là không phải.”

Quả nhiên hắn chống tay đứng dậy đi mở cửa thành, những người Hán lại lập tức xông lên đấm đá hắn, một đám người Nhung cũng xông tới, nhất thời xảy ra cảnh hỗn chiến ở ngay cổng thành.

Thiết Thành chẳng màng để ý, hắn nghe được tiếng chém giết ở bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt đi rút chốt then cửa, nhưng không biết từ lúc nào, cửa thành đã được chăng thêm một sợi xích lấp lánh ánh bạc. Dù Thiết Thành đã gắng hết sức nhưng vẫn kéo không ra, hắn ngẫm nghĩ rồi bèn rút đao.

“Keng!”

Thanh đao được luyện rèn tỉ mỉ hàng trăm lần bổ xuống sợi xích bạc, nhưng chẳng mảy may sứt mẻ dù chỉ là một vết xước.

Thiết Thành ngẩn người, cảm giác được có ai đó đang nhìn mình phía sau lưng, hắn bất chợt quay đầu lại, nom thấy bên ngoài đám đông đang hỗn chiến ầm ĩ không ngừng, Hồ Tang mặt mũi xanh xao đang lặng lẽ nhìn hắn.

Thiết Thành lại ngẩn ngơ, bấy giờ mới giật mình nhớ ra, hình như cha của Hồ Tang là thợ rèn nổi danh trong thành này.

“Đây là sợi xích được cha ta rèn từ một khối thiết ngàn năm vô cùng trân quý.” Hồ Tang cất giọng mỉa mai nhìn Thiết Thành, thốt ra từng chữ từng chữ một, “Ngươi chém không đứt đâu.”

“Vì sao, vì sao vậy?” Thiết Thành điên cuồng hét lên, “Vì sao cô lại làm như vậy?”

“Ả ta đáng chết.” Từ ánh mắt nét mặt đến từng cử chỉ hành động trên người Hồ Tang đều bộ lộ sự căm ghét Mạnh Phù Dao đến tận xương tủy, “Ả đáng chết!”

Thiết Thành ngơ ngác nhìn, nhìn thấy được nỗi điên cuồng và tuyệt cọng khi bị kích động dữ dội nơi đáy mắt nàng ta. Hắn hoảng sợ, lòng mỗi lúc một tuyệt vọng thêm.

“Ầm”

Tiếng thân người va vào cửa thành nghe sao mà quá đỗi bức bối, tựa như tiếng sấm rền mùa hạ nơi phía chân trời, máu tươi từ khe cửa bắn vào tung tóe, bắn lên tay Thiết Thành, hắn cúi đầu nhìn… đây có phải máu của Mạnh Phù Dao hay không?

Sắc đỏ nhàn nhạt này… gợi hắn nhớ tới đôi mắt ửng đỏ khi Mạnh Phù Dao rời đi, cô đơn, hiu quạnh, chẳng cam lòng, nhưng lại kiên quyết, trong nét điềm đạm lại cất chứa sự quyết tâm, trong sự quyết tâm lại thấp thoáng nỗi tang thương mờ ảo như một làn khói biếc.


Ánh mắt ấy, vốn chẳng nên có ở một thiếu nữ mười tám.

Đổ máu lệ rơi là vận mệnh, nhưng vận mệnh như thế này không nên chỉ để một thiếu nữ gánh vác tất cả.

Thiết Thành đột nhiên quỳ xuống.

Thanh niên mười chín tuổi đầu, chưa từng cúi đầu chứ đừng nói là quỳ gối, bỗng dưng quỳ sụp trước mặt Hồ Tang ở ngay cửa thành, trong bụi đất mịt mù.

Hắn dập đầu bình bịch ba lượt trước mặt Hồ Tang.

“Ta xin cô, hãy bỏ qua cho nàng, nàng vô tội…” Thiết Thành quỳ gối giữa cát bụi, trên mặt đất lấm lem bùn đất lẫn máu tươi, dây bẩn cả vầng trán tím bầm, trông chẳng rõ mắt mũi. Nhưng bất chấp tất cả, hắn vẫn ra sức dập đầu. Đây là lần đầu tiên hắn quỳ gối trong cuộc đời này, đây là lần đầu tiên hắn dập đầu khổ sở cầu xin trong cuộc đời này, vì một nữ tử xa lạ đến bạn cũng chẳng phải. Nhưng so với món nợ mà người trong thành thiếu nàng, hắn cảm thấy cái giá phải trả không đủ để bù đắp cho nàng dù chỉ là một phần vạn.

“Xin cô, hãy cứu nàng, chìa khóa, chìa khóa đâu, đưa cho ta chìa khóa, ta sẽ đổi bằng toàn bộ gia sản…”

Hồ Tang lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt chứa đầy căm hận, một lúc sau cô ta quay lưng bỏ đi,

“Không có chìa khóa”

Thiết Thành thẫn thờ quỳ trên mặt đất, đầu óc rỗng không. Sau lưng lại đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm”, không biết là thân thể ai đó bị va đập lên cửa thành rồi lại âm thầm trượt xuống. Thiết Thành không dám ngoái đầu nhìn thi thể kia qua khe cửa, hắn sợ thi thể đó là của nữ tử mà hắn kính trọng. Hắn sợ sẽ nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời đầy kiên định của nữ tử kia nhắm chặt lại không thể mở ra, đã quyết định rồi thì chẳng đổi thay dù là sống hay chết. Còn hắn, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng cô độc ra đi, chém giết đẫm máu, đến cuối cùng không chết trong tay địch thủ, lại chết trong sự ngờ vực và lòng dạ hẹp hòi của những người mà nàng ra sức bảo vệ.

“Á…”

Thiết Thành đột nhiên ngửa đầu, thét lên một tiếng thê lương vang tận trời xanh.

“Á…”

Lại thêm một tiếng hét thảm, hắc y nhân thứ hai đếm từ sau lên đã chết trong đợt tấn công dữ dội vừa rồi.

Quân Nhung trước sau vẫn chưa bắn tên, bọn họ cười nhạt, dùng tâm lý mèo vờn chuột nhìn Mạnh Phù Dao bị khóa chặt trước cổng Diêu thành. Nhìn thiếu niên hung mãnh đã giết vô số tướng sĩ của họ cuối cùng lại bị chính những người cùng chung huyết tộc của mình phản bội, người bên cạnh cứ dần dần chết hết. Nhìn binh sĩ trên thành lâu thờ ơ chứng kiến tường tận, lại nghĩ rằng đây là khổ nhục kế của Mạnh Thành chủ này.

Bọn họ cười hết sức vui vẻ.

Mạnh Phù Dao lại rơi vào trầm mặc.

Nàng tĩnh lặng như thân cây đơn độc hứng trọn gió sương, qua mùa lá rụng vẫn hiên ngang thẳng tắp, lạnh lẽo như hồ nước dù phủ tuyết kết băng, vẫn thủy chung trong vắt như lúc ban đầu.

Nàng tựa vào cửa thành mà có lẽ nó sẽ chẳng mở ra để chào đón nàng trở về, máu trên người nàng để lại vết loang lỗ trên mặt tường. Vết tích này là kỉ niệm cuối cùng rực rỡ nhất mà nàng để lại ở Diêu thành này. Ở nơi đây, trước cổng thành này, dù thân nàng đã tắm ướt máu tươi đứng giữa xác người la liệt vẫn không thể xóa tan nỗi nghi ngờ và tức giận của quân sĩ Diêu thành. Nàng chẳng còn gì nữa!

Mạnh Phù Dao chậm rãi đảo mắt qua bãi cát vàng lai láng máu tươi trước mặt.

Nơi ấy, lạc lõng trên mặt đất là ba thi thể, xác thân chẳng vẹn nguyên. Mà thủ lĩnh hắc y nhân bên cạnh nàng… người duy nhất còn sống sót cũng đã bị trọng thương.

Đội ám vệ tinh anh dù trải qua trăm trận vẫn không chết lại hy sinh tất cả vì nàng, mà bên cạnh nàng lúc này, thủ lĩnh bọn họ đang cố sức vùng vẫy, rút chủy thủ loạng choang tiến lên giáp lá cà, vắt kiệt những giọt máu cuối cùng của mình để bảo vệ nàng giữa đại quân khát máu trùng trùng điệp điệp.

Ngón tay của Mạnh Phù Dao ấn sâu trên tường thành, đầu ngón tay thấm máu đỏ tươi.

Đây là máu từ trong trái tim…

Mà tòa thành này…

Tòa thành nàng đã ở hai tháng, tòa thành nàng thật lòng yêu mến và cảm nhận được sự ấm áp khi ở nơi đây. Nàng yêu sự quan tâm thăm hỏi vui vẻ với nhau mỗi sớm mỗi chiều, yêu cảm giác ấm áp đời thường mà nàng chưa từng đếm trải trong quãng đời cô quạnh trước đây, nàng trân trọng và lưu luyến tất cả. Cũng chính nhờ cảm giác vui vẻ và ấm áp ấy, nên trong thời khắc gian nan nhất, nàng đã chấp nhận gánh vác trọng trách mà lẽ ra nàng có thể rũ bỏ. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến, cuối cùng lại đổi lấy kết cục như thế này.

Những kẻ nàng hy sinh để bảo vệ… để mặc nàng ngoài cửa đối mặt với sống chết cận kề.

Những người nàng chưa từng ban ơn… sẵn sàng sống chết để bảo vệ nàng.

Ân oán trên thế gian này, phân biệt thế nào đây?

Nếu oán ân lẫn lộn, cớ gì phải theo đuổi đến cùng?

“Á…”

Sau cánh cổng thành, tiếng thét bi phẫn của Thiết Thành vươn thẳng tận trời cao, dội vào tai Mạnh Phù Dao. Tiếp đó, nàng nghe được tiếng gào khóc tuyệt vọng của hắn.

Mạnh Phù Dao ngửa đầu hít một hơi thật sâu, trên đám mây cao vời vợi, nàng mơ hồ nhìn thấy nụ cười của mẹ, an tĩnh, ấm áp, bao dung, vị tha, tựa như giấc mộng vĩnh hằng luôn lơ lửng trên con đường nàng dấn bước.

Khóe mắt nàng bỗng rưng rưng…

Cố hương đã lạc mất ấy, chấp niệm luôn kiên trì ấy, hy vọng thấp thoáng trong mơ ấy luôn vẫy gọi nàng. Kết cục ngày hôm nay, phải chăng sẽ đưa nàng trở về lại chốn cũ?

Nếu số kiếp đã định lúc này đây nàng sẽ phải chết, thì cớ gì phải kéo dài hơi tàn, khiến người khác bỏ mạng cùng mình?

Như vậy… cũng tốt.

“Tiên sinh”. Nàng đột nhiên giơ tay ra giữ chặt hắc y nhân đang khập khiễng tiến lên, “Đừng đi”

Hắc y nhân sửng sốt nhìn nàng, Mạnh Phù Dao nhìn vào mắt hắn, bình thản nói “Bọn chúng chỉ giết chết ta, ta chết đi bọn chúng sẽ không động đến tiến sinh nữa. Ta không thể liên lụy tiên sinh”

“Cô nương nói đùa à” Sau khi kinh ngạc hắc y nhân lại mỉm cười, “Cô tưởng bọn chúng sẽ buông tha tôi sao? Tôi đã giết rất nhiều người của họ.”

Mạnh Phù Dao trầm ngâm một lúc thật lâu, cất tiếng, “Được, chúng ta cùng chết vậy. Ta vốn có lời muốn nhờ tiên sinh chuyển đến cho chàng, giờ xem ra vô vọng rồi. Ta chỉ có một yêu cầu, sau khi ta chết tiên sinh hãy phá hủy thi thể ta, đừng để ta rơi vào tay chúng.”

“Được.” Hắc y nhân ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên đầu gối, “Chủ tử đã ra lệnh cho tôi bảo vệ cô, dù sống hay chết tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.”

Mạnh Phù Dao mỉm cười với hắn, khom người xuống gõ cửa thành, nói vọng vào khe cửa, “Thiết Thành, ta biết ngươi đã cố hết sức, đừng khóc nữa.” nàng ngập ngừng, sau đó nói tiếp với giọng run rẩy, “Hãy tha thứ cho ta… Ân tình ta nợ ngươi, kiếp sau sẽ báo đáp…”

Kiếp sau báo đáp, kiếp sau báo đáp…

Những người từng ta quan tâm, những chuyện ta từng ghi nhớ, từng lưu luyến, từng cảm tạ… Xin thứ lỗi cho ta vì giờ phút này lại bỏ ra đi, đợi đến kiếp sau… mong rằng sẽ có kiếp sau.

Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại, chậm rãi rút đao.

Danh đao “Thí Thiên”, đêm qua nó đã kết liễu hơn ngàn sinh mệnh, sáng nay đến lượt nàng tự kết liễu mình.

Thân đao bạc sáng như tuyết trắng, lấp loáng gương mặt nhợt nhạt mà kiên định của nàng.

“Giết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui