Phù Dao Hoàng Hậu

Sau một hồi lâu ngắm nghía, Nguyên Chiêu Hủ chậm rãi cuộn tròn giấy lại, bỏ vào túi tay áo, ánh mắt Nguyên Bảo đại nhân lập tức tỏa sáng lấp lánh.

“Nguyên Bảo…”

Nguyên Bảo đại nhân lập tức vểnh tai.

“Ta thấy ngươi học chữ có tiến bộ đấy, gần đây ngươi học thêm à?”

Nguyên Bảo đại nhân xấu hổ gật đầu.

“Viết rất đúng ý.”

Ánh mắt Nguyên Bảo đại nhân đắm đuối…

“Lần sau hãy viết ba ngàn chữ, ta sẽ suy nghĩ lại…’



Trái tim bé nhỏ của Nguyên Bảo đại nhân lạnh cóng, nó bị ai đó đuổi đi chẳng hề lưu luyến, Mạnh Phù Dao cảm thấy nó thật tội nghiệp…dùng ánh mắt hả
hê tiễn nó đi xa, sau đó liền vỗ tay bôm bốp, cười ha hả nói: “Ha ha,
đây là tiết mục Lolita muốn tấn công sói xám…”

Nguyên Chiêu Hủ tựa lưng vào ghế lười biếng nhìn nàng, đôi mắt sáng ngời.

Mạnh Phù Dao gian ác cười thỏa mãn một hồi lâu, lại thấy đồng chí Nguyên
Chiêu Hủ chả màng để ý đến chuyện này, đành tức tối nói: “Che mắt lại
đi, ta làm ảo thuật cho huynh xem.”

Nguyên Chiêu Hủ cười đáp: “Hôm nay nàng thật lắm trò.”

Mạnh Phù Dao nhún vai, “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt chước nữ sĩ Quỳnh
Dao(1)”. Nàng bịt mắt Nguyên Chiêu Hủ, cười nói: “Chờ ta một chút.” Sau
đó nhanh chóng chui tọt vào phía sau cánh cửa ngầm.

Nguyên Chiêu
Hủ nhắm mắt, hơi ngửa đầu, khóe môi thoáng hiện nét cười như có như
không, hắn là ai kia chứ, chỉ một tấm vải mỏng làm sao có thể ngăn cản
được tầm nhìn của hắn. Hắn nghe thấy tiếng quần áo sột soạt khe khẽ, là
tiếng của vải lụa ma sát với da thịt, tiếng suối tóc từ từ buông xuống
đôi bờ vai, tiếng gót giày va chạm với nền đất, còn có tiếng động gì đó
nữa mà hắn không biết được. Hình như là tiếng ngâm của một nhạc cụ, như

ai đó dùng sức chạm vào vật gì đó, tiếng hít thở của Mạnh Phù Dao, tiếng ngực phập phồng, khiến lòng hắn cũng khe khẽ gợn sóng.

Đáng tiếc là chẳng mấy chốc đã bị tiếng lẩm bẩm bực bội của người nào đó cắt đứt, “...M* nó, sao chật như vậy...”, “...Ta muốn giảm béo...”, “Cổ áo
này...cổ áo này...Diêu Tấn chết bầm...”, “Đây là giày? Sao cứng ngắc như vậy chứ...”

Nguyên Chiêu Hủ nhịn không được bật cười, sau đó
liền nghe thấy váy áo kéo sột soạt trên nền đất, tiếng ai đó dùng tay
nhẹ nhàng xé vải...

Cảnh xuân đập mạnh vào mắt, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi trong tích tắc.

Đập vào mắt Nguyên Chiêu Hủ là một bộ váy dài trắng như tuyết, khe ngực sâu hoắm.

Tiếng lòng hắn tựa như tiếng suối chảy róc rách, dù băng qua thác ghềnh hay
đắm chìm trong gió mưa vần vũ vẫn thủy chung một màu trong suốt. Cô gái
trước mặt hắn như được khắc họa bởi nét bút của thần linh, chỉ một nét
bút thôi mà đã khắc họa được đủ nét phong tình.

Như ánh cầu vồng
rạng rỡ sau cơn mưa khiến bao người đắm đuối, mọi đường nét cơ thể đều
yêu kiều quyến rũ như mỹ nhân được tạc từ ngọc.

Nàng thong dong đứng trước mặt Nguyên Chiêu Hủ, sắc mặt ửng hồng.

Mạnh Phù Dao sơ ý không phát hiện ra khi nàng cúi đầu thì cảnh xuân liền
phơi bày trước mặt Nguyên Chiêu Hủ. Nàng thẳng người, lùi về phía sau
hai bước, xòe vạt áo, duyên dáng hành lễ theo nghi thức cung đình với
Nguyên Chiêu Hủ.

Mạnh Phù Dao khẽ mỉm cười, toàn thân đẹp rạng
rỡ, thần bí, cao quý, tao nhã, lấn át cả muôn vẻ đẹp của các loài hoa
được trang trí trong hoa viên.

Nàng xinh đẹp kiêu kì tựa như một
đóa hồng, làn da trắng ngần, tóc dài đen nhánh, ánh mắt trong veo, tất
cả đều là nét đẹp và khí chất trời ban, chẳng chút tì vết.

Nguyên Chiêu Hủ ngỡ ngàng đắm đuối nhìn nàng.

Hắn khẽ hít vào một hơi, sau đó thật lâu mới cất tiếng khàn khàn, “Phù Dao...”


“Hả?”

“Y phục này...”

Mạnh Phù Dao hồi hộp nhìn hắn, không phải hắn muốn nói y phục này rất cổ quái và quá xấu đấy chứ?

Ánh nhìn Nguyên Chiêu Hủ khẽ dời đến khoảng trống nơi chiếc cổ trắng ngần,
cất tiếng: “Có thể hay không chỉ mặc cho một mình ta xem thôi nhé?”

Mạnh Phù Dao nhíu mày, phì cười.

“Hứ, huynh nghĩ rằng ta thích mặc đồ hở hang thế này lắm sao? Không phải tại vì khiêu vũ à, haiz, mặc cái này mệt chết đi được, hại ta không dám ăn
cơm chiều.”

Nàng nháy nháy mắt, tao nhã nghiêng người, chìa tay ra, “Thưa ngài, ta có thể mời ngài khiêu vũ cùng không?”

Vừa dứt lời, tiếng đàn sáo réo rắt vang lên từ phòng bên cạnh, giai điệu
mượt mà tràn ngập ý thơ, dù Nguyên Chiêu Hủ là người thông thạo âm điệu
cũng không nhận ra đây là nhạc gì.

“Sông Đa-nuyp xanh”(2) Mạnh
Phù Dao ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang nét hoài niệm mơ màng, nhẹ nhàng nói
“Đây là bản nhạc kinh điển của Johann Strauss II, mặc dù có chút biến
dạng, vì ta đã rất nhiều năm không được nghe lại bản nhạc này...”

Nguyên Chiêu Hủ nhìn sắc mặt của nàng, ánh mắt nàng giờ phút này xa xăm mà
ngập tràn ưu thương, tựa như bị ngăn cách bởi một dãy núi xa tận chốn
nào, mịt mờ không rõ. Trong mắt hắn chợt léo lên tia sáng âm u, nhưng
hắn vẫn mỉm cười nắm lấy tay nàng, “Nữ vương, xin nhờ nàng chỉ dẫn.”

Mạnh Phù Dao lấy lại tinh thần, mỉm cười, tỉ mỉ dìu Nguyên Chiêu Hủ bước
từng bước một, bước lên, bước lùi, lướt ngang, xoay người, lắc lư,
nghiêng...

Nguyên Chiêu Hủ nhanh chóng nắm bắt, chỉ sau nửa canh
giờ ngắn ngủi, hắn buông Mạnh Phù Dao ra, nhẹ nhàng cười. Bắt chước theo cách thức mà Mạnh Phù Dao đã làm trước khi bắt đầu nhảy điệu Waltz, tao nhã lễ độ khẽ khom lưng, một tay đặt sau lưng, một tay giơ ra đưa về
phía Mạnh Phù Dao.


“Tiểu thư xinh đẹp, ta có thể mời nàng cùng khiêu vũ không?”

Mạnh Phù Dao mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn.

“Vinh hạnh của ta.”

Ánh trăng như dát bạc, trải dài trên ngàn vạn mái ngói, sáng hơn cả ánh
châu long lanh, soi rọi bóng hình đôi trai tài gái sắc cùng nhau khiêu
vũ, này là ôm eo, đỡ eo, lướt đi, nhìn nhau mỉm cười. Cứ thế này mà vĩnh bất phân ly, cứ thế này mà thiên trường địa cửu.

Tiếng nhạc ngân nga dịu dàng như một dòng nước, quấn quýt bên tai tựa như hai người
đang ôm nhau khiêu vũ kia. Mỗi động tác xoay người lướt đi đều tuyệt
đẹp, đều khiến hai con tim cùng rung động, cùng hòa nhịp, tất cả như một bức tranh sống động tươi đẹp vô cùng.

Bàn tay Nguyên Chiêu Hủ
khẽ khàng xiết chặt eo Mạnh Phù Dao, cảm thụ vòng eo nàng mềm mại uyển
chuyển như đuôi cá. Cô gái tinh ranh trước mặt hắn như một con cá bơi
vào lòng hắn, cũng giống như những con cá bơi lội trong dòng Trường
Giang và Hoàng Hà. Nàng thông minh linh hoạt như vậy khiến hắn đê mê,
hắn bỗng nhiên cảm thấy muốn bao dung nàng cả đời, không muốn thả nàng
ra khỏi lãnh thổ mà hắn cai trị.

Trước khi gặp nàng, hắn nghĩ
rằng tất cả những thứ mà hắn có được trong tay chẳng thú vị gì, giống
như một mình đứng trên lầu cao chót vót ngắm nhìn giang sơn mà lòng
trống rỗng.

Nhưng mà nàng đã đến, đem đến cho hắn niềm vui, cho dù hắn có vắt óc suy nghĩ đến tận cuối đời cũng chẳng hề nào ngờ được.

Nhưng mà trên thế gian này, trong buổi tối hôm nay, nàng đã khiến hắn say.

Hắn nguyện say, không nguyện tỉnh lại.

Nguyên Chiêu Hủ say, hai mươi lăm năm qua ngày nào cũng giống như ngày nào,
hắn đều luôn thanh tỉnh, nhưng mà trong đêm sinh nhật vĩnh viễn không
quên này, hắn lại có cảm giác như vậy. hai mươi lăm năm qua, đây là lần
đầu tiên hắn buông bỏ tất cả, không muốn bất kì ai, bất kì sự việc gì
quấy nhiễu giờ phút hạnh phúc ấm áp này.

Chính bởi vì vậy mà hắn
không hề phát hiện ra Hồ Tang cô nương đã lọt vào hoa viên, không phát
hiện nàng ta vì bộ lễ phục vướng víu mà bị trượt ngã sóng soài trên nền
đất gần gian tĩnh thất, khiến tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn về hướng này, thấy được cảnh đẹp trong gian phòng sáng qua ô cửa sổ.

Mọi
người nhìn thấy trong gian phòng sáng lấp lánh kia, mành tơ buông rơi
bay bay, hoa trong bình nở rộ, ánh sáng long lanh lóng lánh, dù mọi thứ

đều rất đẹp nhưng cũng không đẹp bằng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt
họ.

Mọi người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp kiều diễm đang ở
trong lòng chàng trai mắt mày như tranh vẽ, tư thế vững chãi đang lưu
loát bước những bước ngang dọc tới lui, thấy đôi nam nữ đang dìu nhau
uyển chuyển sóng bước tựa như đang bồng bềnh trên sóng, hay như giẫm
trên nhưng áng mây trôi.

Họ thấy hình ảnh chàng trai khẽ cúi đầu
chăm chú nhìn cô gái, cô gái ngẩng đầu lên mỉm cười, sóng mắt hai người
trào dâng cuồn cuộn. Họ thấy cô gái trong lòng chàng trai không ngừng
lắc lư xoay tròn, tựa như một chú cá đang quẫy đuôi tung mình trong lòng nước xanh biêng biếc.

Hồ Tang cô nương vẫn duy trì tư thế ngã
sóng soài trên mặt đất, nàng ta quên cả việc đứng dậy, si ngốc nhìn hình ảnh đôi nam nữ đang không ngừng xoay chuyển qua ô cửa sổ, tức thì lòng
tự tôn và sự tự tin của nàng ta hoàn toàn bị đè bẹp. Trước đây, cô gái
đẹp nhất Diêu thành này cho rằng mình là người đẹp nhất thế gian này,
chỉ có nàng mới xứng đôi sánh bước cùng hắn, nhưng mà hôm nay, nàng mới
hiểu rõ ràng rằng, thế gian này có muôn vạn người hơn hẳn mình, tựa như
cô gái đang ở bên cạnh hắn, khoảng cách giữa nàng và cô ấy tựa như
khoảng cách từ thâm sơn cùng cốc đến bầu trời cao xa vời vợi.

Hồ Tang cứ nằm sấp như vậy, bất chợt khóc òa lên, khóc cho tình yêu vừa mới chớm nở của mình chẳng mấy chốc đã bị lụi tắt.

Nhưng không ai nhìn thấy nàng khóc, cũng không ai đến kéo nàng đứng dậy, tất
cả mọi người đều đứng bất động, ngây ngốc nhìn đôi nam nữ tuyệt đẹp đang ôm nhau khiêu vũ, dưới bầu trời đêm lộng gió hát ca, dưới ánh trăng
sáng óng ánh rạng ngời.

Vũ điệu kinh thế.

Giờ phút này,
thời gian ngừng trôi, đất trời tĩnh lặng, không ai hay biết vài dặm bên
ngoài có tiếng khoái mã lộc cộc giẫm trên mặt đất, âm thanh rầu rĩ, đạp
lên ánh trăng trên quan ải, phi như bay.

Hướng về Diêu Thành.

(1). Quỳnh Dao: nhà văn Trung Quốc.

(2). Ai yêu nhạc cổ điển đều không thể không biết bài Danube xanh. Bài hát
này có tên tiếng Đức là An der schönen blauen Donau, có nghĩa là “Dòng
sông Đa-nuyp trong xanh và xinh đẹp”, được Johann Strauss II sáng tác
năm 1866. Như vậy bài hát có tuổi đời xấp xỉ 150 năm, giai điệu thật cổ
xưa nhưng cũng thật đẹp tuyệt vời. Hàng năm cứ mỗi lần đón chào năm mới, hàng trăm triệu khán giả truyền hình trên khắp thế giới đều háo hức chờ đợi dàn nhạc giao hưởng “Wiener Philharmoniker” của Áo trình diễn buổi
hòa nhạc truyền thống “New Year Concert” chào mừng năm mới với bản nhạc
kết thúc luôn luôn là bản Waltz “The Blue Danube” của Johann Strauss II.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui