Phù Dao Hoàng Hậu

Hắn ôm nàng ngã vào trong mưa.

Hai người họ đều đã không còn sức lực để duy trì tư thế ấy nữa.

Một người đã cạn kiệt sức lực.

Một kẻ chân khí vẫn còn chưa hồi phục.

Mưa như nghiêng ngả đất trời, suốt cả một đêm dài đằng đẳng.

Mạnh Phù Dao cả người ướt đẫm nằm trên thân thể Trưởng Tôn Vô Cực cũng đang
ướt đẫm, nàng không ngừng ho, theo mỗi một ho là một ngụm máu đỏ sậm,
nàng vừa ho vừa bắt lấy mạch của Trưởng Tôn Vô Cực, hắn mở to mắt, giữ
tay nàng lại, mỉm cười.

Phù Dao nhìn vào mắt hắn, như nhìn vào
mặt biển yên bình mà sâu thẳm, như thể ngàn vạn đau khổ trong đất trời
chẳng qua chỉ như cơn gió lướt qua mặt biển mà thôi.

Ánh mắt ấy
nói với nàng rằng, thế gian này đủ loại khổ đau, cuối cùng đều sẽ hóa
thành cát bụi hồng trần, yêu, hận, tình, thù, ân oán, sống chết, ngàn
năm sau rồi cũng chỉ là một nấm mồ, không ai nên gánh trên lưng phần mộ
của quá khứ, không người nào nên vì những lỗi lầm của mình mà trầm luân.

Bỏ lạ lấy thân là lẽ thường tình, đâu có gì sai?

Quên mình ra tay, trượng nghĩa cứu người, đâu có tội gì?

Tiếng mưa chưa ngớt, bận tâm không ngừng.


Không dùng lời nói thao thao bất tuyệt để an ủi nàng, chỉ dùng ánh mắt cùng
cử chỉ để biểu đạt, bởi vì hắn thấu hiểu sâu sắc nỗi đau đớn của nàng,
thế nên, nước mắt hắn bất giác rơi xuống từ lúc nào chẳng hề hay biết.

Mạnh Phù Dao chầm chậm ngước lên, đón lấy ánh mắt ấy, trong cơn mưa đang xối xả rơi, ngôn từ trong ánh mắt đó rất rõ ràng, từng câu từng chữ, không
một tiếng động mà khắc sâu vào lòng nàng.

Thời gian chầm chậm
trôi, khi chìm trong ánh mắt đó của hắn, cơn thủy triều máu đỏ dần dần
rút xuống, sóng dữ trong lòng nàng trở nên lặng yên, mà khắp bốn bề hoa
lại nở thắm tươi, nàng như thế nghe thấy âm thanh của những cánh hoa mềm mại đang từ từ hé mở.

Cuối cùng nang ngẩng mặt lên nhìn nam nhân với nụ cười quen thuộc.

Nụ cười ấy dẫu còn mang nỗi buồn, nhưng đã mát lạnh, trái tim nàng lại
tràn trề sức sống, tựa như những cành lá xum xuê khắp nơi trong sân
vườn, đã được cơn mưa xối cả đêm qua gột rửa, thắm sắc xanh biếc.

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, nhắm mắt lại. Mạnh phù Dao cũng cười, duỗi tay
ngăn lại nước mưa rơi xuống mặt hắn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng nằm yên trong lòng hắn như thế
này.

Khi Trưởng Tôn Vô Cực tỉnh lại, hắn có cảm giác bình yên chưa bao giờ có.

Bên dưới là cỏ non mềm mại thơm mát, còn nàng đang nằm ngay bên cạnh hắn,
nước mắt vẫn còn vương trên mặt, nhưng miệng lại nhoẻn cười, nắm chặt
tay hắn.


Nàng vẫn ở ngay bên cạnh hắn, bình an.

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, theo thói quen đặt tay lên cổ tay nàng, cánh tay kia
bỗng nhẹ nhàng nâng lên, đè hắn lại, giọng nói của nàng có phần trách
móc, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Huynh được rồi đó."

Mạnh Phù Dao cũng tỉnh lại rồi.

Nàng lười biếng bò dậy, lúc bò dậy nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc thì không khỏi giật mình.

Trưởng Tôn Vô Cực nói: "Chúc mừng nàng, Phù Dao, nàng thăng cấp rồi."

Mạnh Phù Dao uể oải cười, "Nhờ huynh ban tặng, nhưng mà cũng xin huynh đó,
từ nay về sau không cần truyền công lực cho ta nữa, nếu không, một ngày
nào đó, khi ta thật sự vượt qua huynh, huynh sẽ mất mặt lắm đấy."

"Chỉ sợ khó cho nàng rồi, vì nhờ có công dụng của viên thuốc kia, ta cũng tăng lên một bậc rồi." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười nói.

Mạnh Phù Dao hơ tay trên lửa, nhìn quanh bốn phía, "Chúng ta đang ở đâu?"

"Trên ngọn núi sau trấn." Tiếp lời nàng là Chung Dị, nghe thấy tiếng hai
người đã tỉnh, Chung Dị sải bước tiến vào hi hi cười nói: "Đám người Tử
Phi Phong đang đi khắp trấn tìm người, còn ra lệnh truy bắt khắp phạm vi một trăm dặm xung quanh, ta cố tình trốn ở ngay dưới mắt bọn chúng!"

Mạnh Phù Dao nhìn hắn ta, nghĩ thầm, nàng cùng Trưởng Tôn Vô Cực đồng thời
ngã xuống, Ẩn vệ không quản việc vụn vặt, Thiết Thành lại không thông
minh, may mà có hắn ta sắp xếp, không khỏi cảm kích trong lòng nàng nhìn hắn ta, nhoẻn cười, lại gọi hắn ta vào cùng sưởi lửa: "Nhìn sắc mặt
ngươi không tốt, đến đây làm ấm người đi."


Chung Dị lập tức không khách khí bước vào, nhét mông xuống bên cạnh nàng, hắn ta cười rạng rỡ, "Ngươi không việc gì là tốt rồi, hôm qua dọa chết ta."

Hắn ta ôm một bó củi, vừa bỏ vào đống lửa vừa nói: "Nhưng mà nơi này không thể ở
lâu, bọn người Từ Phi Phong sớm muộn cũng sẽ tới đây, tình trạng của hai người các ngươi đều chưa ổn đinh, phải làm thế nào bây giờ?

"Ta cần khoảng một tháng nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn, huynh thì sao?" Mạnh Phù Dao nghiêng đầu hỏi Trưởng Tôn Vô Cực.

"Ta nhanh hơn nàng một chút." Trưởng Tôn Vô Cực nói. "Chỉ cần qua một tuần, sau đó là có thể đủ sức ứng phó."

"Thời điểm khó khăn nhất cũng chống cự qua rồi, còn sợ gì chứ?" Mạnh Phù Dao
chăm chú nhìn ánh lửa, điềm nhiên nói: "Mặc kệ dùng biện pháp gì, dù cho có giống chó nhà có tang cụp đuôi lẩn trốn, ta cũng nhất định phải
nhịn, để có thời gian cho bản thân hồi phục, ba mươi năm phong thủy luân chuyển, chờ ta hoàn toàn khỏe lại, bọn chúng... Hừ!"

"Cho bọn
chúng chút thời gian rửa cổ họng đi, lúc ngươi chém cũng sẽ thoải mái
hơn." Chung Dị cười hi hi thêm củi, hắn ta không thêm củi bên phía mình, lại vươn người qua bên phía Mạnh Phù Dao, hai người dán sát vào nhau,
không còn kẽ hở. Mạnh Phù Dao gượng gạo tránh ra, lại không còn chỗ để
tránh, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn sang, mặt không biến sắc, nhíu nhíu mày,
sau đó ngón tay nhè nhẹ gõ xuống.

Một bóng trắng lóe lên, Nguyên Bảo đại nhân ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.

"Lônggggg!!" Một tiếng thét chói tai, Chung Dị lập tức lại biến mất với tốc độ ánh sáng.

Thuốc trừ sâu nhãn hiệu Nguyên Bảo lông dài, tác dụng không cần bàn cãi.

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm Nguyên Bảo đại nhân, cảm thấy chuột mập này vẫn
là cái mặt lông đấy, nhưng ánh mắt thoạt nhìn có chút u ám.

"Chuột mập bị sao vậy?" Mạnh Phù Dao quay đầu hỏi Trưởng Tôn Vô Cực.

"Ha... chắc do mùi vị của họ hàng thân thích ám vào nó rồi chăng." Trưởng Tôn
Vô Cực dò xét nhìn Nguyên Bảo đại nhân, thấy Mạnh Phù Dao không hiểu,

lại giải thích, "Vì không muốn bản thân xông ra ngoài làm hỏng chuyện,
nó đã tìm một hang chuột, chui vào đó."

Mạnh Phù Dao "À" lên một
tiếng, vẻ mặt ảm đạm, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng, chậm rãi nói: "Phù
Dao, chúng ta không sợ nhắc lại chuyện đó, chúng ta cũng không sợ gánh
chịu, thế nhưng, chúng ta không nhất thiết phải mãi mang nó theo mình,
không chịu buông xuống."

"Không phải vậy đâu." Mạnh Phù Dao hít
mũi, cười thật tươi với hắn, "Ta nghĩ thông suốt rồi, có những chuyện
không thể làm khác, chỉ có thể chọn lựa giữa đau đớn hoặc đau đớn hơn,
ta không phải thánh mẫu có thể làm được nhũng chuyện không màng lợi ích
bản thân, thiêng liêng như bỏ mình cứu người, ta cũng không muốn làm
thánh mẫu. Nếu việc kia có xảy ra lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn làm như
vậy."

Nếu việc kia có xảy ra lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn cứu huynh.

Mạnh Phù Dao, sau khi trải qua cảm giác dằn vặt trong điên cuồng cùng đau
khổ, trong sự vùng vẫy không thôi, khó khăn lắm mới được sống lại lần
nữa, đã nói như vậy.

Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên không biết nói gì.

Cả cuộc đời hắn tự nhiên, tùy ý, là kẻ đứng trên đỉnh cao, trong tay nắm
quyền lực, lại chỉ vì một câu ngắn ngủi này, bỗng dưng cảm thấy chua xót cùng ấm nóng dâng lên tràn ngập trong lòng, trúc trắc không thể nói nên lời.

Một lúc lâu sau, hắn không nói tiếng nào chỉ khẽ cười, nhẹ
nhàng tiến sát tới cô gái bên cạnh, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên tai
nàng, nỉ non:

"Phù Dao, ta mừng cho ta của kiếp này, đã được gặp nàng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận