Sáng sớm sắc xuân gợn sóng, sương mù lãng đãng trôi trên mặt sông, một con thuyền nhỏ từ vách núi hai bờ nhẹ nhàng chèo ra, thuyền nương khéo léo chèo, chở chút ánh
nắng hồng của buổi bình minh xuyên qua sương mù mà đi, tiếng mái chèo
khua nhẹ trên sông, làm lay động mặt nước.
"Này, thuyền nương."
Trên bờ đột nhiên truyền đến tiếng hô trong trẻo, thuyền nương nghe
tiếng nhìn lại, thấy một thiếu nữ quần áo xanh nhạt đứng trên bờ vẫy tay với bà, dáng người còn đẹp hơn so với bờ Vọng Nguyệt, đôi mắt sáng kia
khiến sương mù bình minh dường như mỏng đi vài phần.
Đứng bên
cạnh nàng ấy là một nam tử cao ráo, chỉ thấy một nửa dung nhan, chắp tay mỉm cười nhìn sóng gợn lăn tăn, gió lướt trên vạt áo hắn, sóng mắt hắn
thản nhiên gợn chuyến, bất giác khiến người nhìn hơi thở rối loạn.
Thuyền nương kinh ngạc nhìn đôi nam nữ, bà không hiểu những cụm từ hoa mỹ như
là "một đôi thần tiên người ngọc sánh bước", chỉ chất phác thốt lên:
"Quả là một đôi đẹp đẽ!"
Cô gái kia nhìn thấy bà ngẩn ngơ thì cười hì hì, chìa ra một thỏi bạc, nói: "Chúng tôi muốn sang sông, làm phiền bà."
Bạc ròng tỉ lệ chín chín phần trăm, chừng năm lượng đủ để thuyền nương sống nửa năm, bà vội vàng vui vẻ ra mặt nhận lấy, chèo thuyền qua, cô gái
kia lại cười hì hì nói: "Xuống thuyền sẽ đưa bà thêm năm lượng."
Thuyền nương vô cùng mừng rỡ, cô gái lại mỉm cười nói: "Nhưng mà có điều
kiện." Nàng đếm ngón tay, nói rất nhanh: "Thứ nhất không cho phép nhìn
lâu, thứ hai không cho phép hỏi nhiều, thứ ba đồ ăn đã nấu không được
phép không ngon, mỗi lần liếc mắt liền trừ một lượng, nói nhiều một câu
sẽ trừ hai lượng, trừ đến hết mới thôi, ngược lại cũng tính."
Thuyền nương nhanh chóng câm miệng, vốn muốn đến bắt chuyện vài câu với hai
người đẹp này cũng liền thôi, im lặng chèo thuyền, nghe thấy cô gái vẫy
tay gọi một chàng trai đôn hậu tới, "Thiết Thành, làm ơn nhanh lên, ta
đâu nói ngươi không thể nhìn, nhìn sang chỗ khác làm gì?"
Nàng
thoải mái không câu nệ nằm xuống khoang thuyền, hai tay gối đầu vô cùng
hứng thú, "Ai dà, thời gian này mới gọi là thực sự thoải mái."
Thuyền nương yên lặng liếc nhìn nữ tử lanh lợi kỳ quái này, nhịn một lúc lâu
vẫn phải nói: "Vẫn có một câu ta nhất định phải hỏi."
Nam tử kia cười cười, "Đừng nghe lời nàng ấy, bà cứ nói đi."
"Các vị khách quan là huynh muội hay là phu thê?"
"Huynh muội."
"Phu thê."
Hai câu trả lời không giống nhau, hồi lâu cô gái ngồi dậy, đá nam tử một
cước, "Huynh nói nhiều rồi.” Rồi quay đầu hỏi thuyền nương, "Hỏi cái này làm gì, ta muốn trừ bạc thật rồi đấy."
"Khách quan muốn ăn đồ
ngon, huynh muội có cách ăn của huynh muội, phu thê có cách ăn của phu
thê." Thuyền nương cười đến khóe mắt cong cong, "Nếu là huynh muội, vậy
để nô gia xuống bếp làm cho các vị, còn nếu là phu thê, trước tiên qua
mười tám chỗ ngoặt, trên thuyền ăn của Ngô gia gần đây có vị khách từ
kinh thành, tay nghề nấu nướng tuyệt diệu, nhưng mà có rất nhiều quy củ, hon nữa mỗi ngày tối đa nấu ba món, còn nói là chỉ dành cho phu thê
tình thâm thưởng thức, hai vị nếu không phải vợ chồng, nô gia sẽ không
mất công đi qua đó."
"Thức ăn ngon sao..." Cô gái nuốt nước miếng đảo mắt lung tung, bộ dạng đang bị hấp dẫn vô cùng mà lại cố gắng chống cự. Thuyền nương cười dịu dàng nhìn nàng, tiếp theo liền trừng to mắt,
trông thấy trong tay áo nàng dường như có thứ gì động dậy, lập tức cổ áo nàng thò ra một móng vuổt nho nhỏ, túm lấy tai nàng dốc sức kéo, kéo...
Ấy... Cái gì vậy...
Không cần hỏi, tất nhiên là Nguyên Bảo đại nhân tham ăn yêu ngủ đệ nhất thiên hạ cùng Điện hạ nam chủ tử phúc hắc gian ngoan đệ nhất thiên hạ và nữ
chủ tử Hãn Vương gia hung hãn vô sỉ đệ nhất thiên hạ.
Chuyến du
lịch ba người, đối với ba người một chuột mà nói chính là phút rảnh rỗi
hiếm có trong đời, cảnh sắc Toàn Cơ tú lệ, thợ tay nghề giỏi phân bố các ngành các nghề, dù là cảnh chợ phiên vật liệu kiến trúc cũng rất đáng
xem, ba người một chuột chậm lì rì dạo tới đây, đến bây giờ mới qua
huyện Thái Nguyên không đến trăm dặm.
Mạnh Phù Dao ngồi ở đó, còn đang đấu tranh tư tưởng giữa danh nghĩa vợ chồng và đồ ăn ngon, Trưởng
Tôn Vô Cực đã nói: "Vốn là phu thê, chỉ là cô gái nhỏ này thích hờn dỗi, làm phiền nhà đò chèo qua đó."
"Được thôi!"
Thuyền nương
khua mái chèo, thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt đi, Mạnh Phù Dao khoanh chân
ngồi, mắt đen lúng liếng nói: "Nghe nói họ tra xét rất kĩ càng?"
"Đúng vậy." Trưởng Tôn Vô Cực giúp nàng khép ống tay áo lại, "Tất nhiên,
chúng ta và cả hai bên đều đang diễn kịch. Toàn Cơ sốt ruột, hai bên đều phái trọng thần mang người ngựa tọa trấn thành Đồng, đợi tìm được chúng ta."
"Tên Thập nhất kia như thế nào?"
"Tiêu diệt không
hiệu quả, để hắn tự nhận tội, nhưng mà đêm đó hắn không ở hiện trường,
sau đó hắn đã cách chức Huyện lệnh, hắn lập công chuộc tội, tiếp tục
chịu trách nhiệm tiêu diệt toàn bộ Lục Lâm phía Bắc, nghe nói đã giết
được nhiều thủ lĩnh Trường Thiên, cũng không biết là thật hay giả, kể cả là thật, tám phần cũng là vì nâng đỡ tên thủ lĩnh làm lão đại đã đầu
quân cho hắn."
"Từ xưa cảnh phỉ một nhà thân."(*) Mạnh Phù Dao cảm thán, "Ta yêu xã hội đen."
(*) Cảnh sát, thổ phi luôn đi liền với nhau.
"Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn."(*) Trưởng Tôn Vô Cực nói: "Nàng hãy nhân
lúc này mà nghỉ ngơi trọn vẹn, đi đến thành Đồng rồi, tám phần sẽ lại là cục diện rối rắm.”
(*) Trích trong bài thơ “Đề Hạc Lâm tự bích” (Đề trên tường chùa Hạc Lâm) của Lý Thiệp, ý là chẳng mấy khi được buổi rảnh rỗi.
"Ta không có hứng thú với chuyện của bọn họ, chỉ cần bọn họ đừng chọc đến
ta." Mạnh Phù Dao nhăn nhăn mũi, đột nhiên nói: "Mùi gì vậy?"
Nàng cẩn thận ngửi ngửi, ánh mắt dần dần sáng bừng lên.
Thuyền nương quay đầu, chỉ vào ngọn cờ bay cao đế hồng có chữ đen "Thuyền
thực", cười nói: "Đến rồi, thuyền Ngô gia, lớn nhất Kim Giang, các vị
khách quan đến đúng lúc, đúng là giờ cơm, vị đầu bếp Kinh thành kia tám
phần là đang nấu ăn."
Mạnh Phù Dao ngạc nhiên, "Bây giờ mới buổi sáng, tại sao lại là giờ cơm?"
"Là do vị khách Kinh thành cổ quái đấy, hằng ngày nấu đồ ăn vào giữa buổi
sáng, hơn nữa trước khi nấu phải nghe hắn nói về quốc gia đại sự, nói
cái gì gia sự quốc sự thiên hạ sự, việc nào cũng quan tâm, đồ xào đồ nấu đồ hầm, ai ai cũng có phần."
Mạnh Phù Dao "ha" một tiếng, nổi lên hứng thú, "Người này lại thú vị đến vậy sao!"
Nàng một cước đã nhảy lên thuyền lớn của Ngô gia. Thuyền trang trí rất phong nhã, trên boong yên tĩnh không người, cũng không có ai nghênh đón, rồi
lại mơ hồ nghe thấy trong khoang có tiếng nguời bàn luận viển vông, liền men theo âm thanh đi tới.
"Hôm nay tin mới nhất..." Có tiếng lật giấy sàn sạt, “...Thái tử Vô Cực cùng Mạnh Đại Hãn Vương mất tích ở
huyện Thái Nguyên... Toàn Cơ của chúng ta hiện giờ đang ở thời kì rối
loạn, việc nối việc như thêm dầu vào lửa. Thực ra trị quốc cũng như xào
rau, gia vị nhiều quá không được, ít quá cũng không được, lửa to quá
không ổn, nhỏ cũng không xong. Ngươi xem trận thế vang dội mà Thập nhất
Hoàng tử diệt trừ phiến loạn... nhưng cấp độ của lửa quá lớn... Nói đến
cấp độ của lửa, khi tráng trứng, thì trứng tráng ra phải có màu vàng óng mượt mà, trải đều trên một đĩa lớn, dầu muối tương dấm, hành tây, rượu, mười tám vị đủ hết... Món ăn trong nhà mà cũng thật dày công phu...
Thôi không nói đến ăn nữa, nói đến ăn rồi cũng không được ăn."
“Lại nói, gần đây thật sự không ổn định... Không lâu trước, Hiên Viên Nhiếp
Chính vương đã chết." Tiếng dời ghế phát ra, "Ngươi xem năm ngoái cuộc
sống ở Hiên Vien, ngoài thanh trong triều, trong cung trong quan, trong
trong ngoài ngoài, trên trên dưới dưới đều trở mình một bước lớn... Một
bước lớn... Giống như sắp xếp một bàn ăn, khai vị là món nguội, tiếp đó
là đồ xào nóng, thêm vào món canh, rồi tráng miệng thư thái. Món nguội
phải đẹp, không ôn không hỏa, sắc màu tươi nhã, phong phú đa dạng, cũng
có thể ăn một cách tùy ý, giống như những người mà bổ một búa chỗ này,
chọc một gậy chỗ kia trong Hoàng cung Hiên Viên. Còn món nóng xào phải
như vạn quân lôi đình đập vào mặt, hương thơm ngào ngạt, nóng hôi hổi,
còn chưa động đũa đã bức bách người ta nói ra suy nghĩ trong lòng, giống như vụ việc "thỏ của Đại Hãn Vưang bị giết", hay như đêm kinh biến Thái Uyên do một tay Trưởng Tôn Thái tử thao túng, đúng là kinh hồn bạt vía! Món canh thêm vào phải là một bát lớn, rau cải xanh tươi ở bên trên,
còn nước canh phải đậm đà, tựa như một khi đã vung đao lên thì những kẻ
nên chết đều phải chết. Xem xem, đêm hôm đó, Chỉ huy sứ làm loạn, Tây
Bình Vương tạo phản, triều đình Hiên Viên đã chết bao nhiêu người? Đến
cuối cùng nên nhớ kĩ, món tráng miệng phải là một bàn hoa quả tuyệt sắc, tuyết sắc hồng mai, yến hội cao trào, chính là lúc Nhiếp chính vương
Hiên Viên phải thiêu mình trong lửa đỏ trên lầu cao...”
"Thôi được rồi không nói đến ăn uống nữa, cứ nói chuyện ăn uống thì sẽ không ăn nhanh được."
"Hôm nay mở đầu câu chuyện sẽ nói về vị Hãn vương nào đó. Đầu tiên là chiến
sự ở Vô Cực quốc..." tiếng lật giấy lại vang lên, "Lúc đó Vô Cực quốc và Cao La đối chiến, Đức vương cứ ngỡ đó là cơ hội để ông ta ngồi lên ngai vàng, kết quả lại là người khác... Nước Cao La bốn bề giáp biển, có một năm ta đã đi qua đó. Có ai đã ăn qua Hàu chưa? Chưa à? Ai dà, món này
ăn sống rất ngon. Thứ hải sản này tuyệt đối không thể xào nấu quá kĩ,
như vậy sẽ mất đi vị ngọt. Dùng Hàu kèm với tương dấm chua, và Hồ tiêu.
Chắc là các ngươi không biết Hồ tiêu đâu, thịt hàu có tính lạnh, Hồ tiêu lại có tính nóng, nóng lạnh điều hòa, hoạt huyết trừ ứ... À, tiếp tục
nói đến chuyện đối đầu giữa Đức vương và Thái tử, làm gì có trận đối đầu nào chứ? Các người nói xem, Trưởng Tôn Vô Cực là loại người gì? Hắn sẽ
để cho mình phải lâm vào cảnh đối đầu hao binh tổn tướng sao? Khổ thân
Đức vương ôm mộng xuân thu, không hiểu người ta đang thả dây dài câu cá
lớn... Nói đến cá..."
Mạnh Phù Dao yên lặng nở nụ cười.
Trưởng Tôn Vô Cực cũng yên lặng mỉm cười.
Đúng là thực thần nha...
Dùng món ăn để nói về chính trị, là một người lợi hại đấy, có thể nhìn thấu thế cục các nước.
Mạnh Phù Dao - người làm giàu lịch sử, cùng Trưởng Tôn Vô Cực - người thao túng thế cục, bị hắn ta hạ bút thành văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...