Phù Cừ

Sau đêm đó, Bạch Trọng Mưu vội vàng mà đi. Hắn vốn đang ở Hồ Nam xử lý một vụ tranh chấp quan trọng, là cứng rắn thu xếp thời gian
để đến, "Một hai tháng nữa," hắn chấp nhất nắm tay Lâm Nhi, "Ta tự mình
tới gặp Vương đại nhân để cầu hôn."

"... Nếu cha không chịu thì sao?" Lâm Nhi ẩn ẩn cười hỏi.

"Ta đây đành phải vụng trộm ôm muội đi, chờ sinh một hai hài tử mới trở về quỳ nhận lỗi." Hắn than thở.

Lâm Nhi đánh hắn hai cái, "Bạch ca ca, huynh nói bậy cái gì..."

"Yên tâm đi." Hắn tự tin tràn đầy nói với Lâm Nhi, "Ta sẽ nghĩ cách
để Vương đại nhân đồng ý." Dù sao hắn cũng có rất nhiều kế hoạch, thiên
can luân chuyển một vòng cũng chưa dùng hết.

(thiên can: bao gồm 10 can: gáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý. 1 vòng luân chuyển là 10 năm.)

"Sư phụ nói, người không còn gì để dạy muội nữa." Lâm Nhi cúi thấp đầu.

"Vậy thật tốt, chờ ta giải quyết xong những chuyện này, sẽ không làm
cái thứ võ lâm minh chủ này nữa." Hắn không thèm quan tâm, "Ta sẽ sớm
nhường địa vị, chúng ta cũng có thể xuất phát sớm một chút. Ta mang muội chu du khắp năm châu bốn biển." Hắn ôm chặt Phù Cừ, cảm nhận được nàng
ôn nhu thuận theo dựa trong lòng hắn, như là lấp đầy tất cả những chỗ hư không. Nguyên lai, ta không phải người vô tình a. Hắn đột nhiên lĩnh
ngộ. Ta chỉ là thiếu một chút, ăn kiêng một chút so với người bình
thường a.

Nguyên lai "Thích" là như vậy, có thể làm cho thế giới vốn giống như
một bức tranh thủy mạc của hắn, xuất hiện muôn ngàn màu sắc.

Ta cũng có người trong lòng. Hắn cảm thấy thực tự hào.

Khi rời đi, hắn đứng trên bức tường thật lâu, quay đầu nhìn Phù Cừ
yếu ớt đứng trong tiểu viện, trên đầu trên người vương đầy cánh hoa đào. Gương mặt nho nhỏ đã xuất hiện nỗi nhớ mong.


Nhìn nhau trong chốc lát, nàng chậm rãi nở nụ cười, thuần khiết lại
thánh khiết, chiếu sáng sinh mệnh vốn không có màu sắc của hắn. Nàng
nói, nương nàng nói rằng, nụ cười này là nụ cười của thánh mẫu, còn nói
là một thánh mẫu phương tây, phi thường ôn nhu từ bi lại thần thánh.

Hiện tại hắn cảm thấy hình dung này thật đúng. Thánh mẫu cười.

Cuối cùng khi hắn xoay người rời đi, vẫn cảm thấy nụ cười của nàng ấm áp sau lưng, một đường đi theo.

Nàng vẫn mỉm cười, chỉ khi về nhà, đêm dài yên tĩnh, mới vô tình rơi vài giọt lệ.

So với khi ca ca đi còn đau lòng hơn. Nàng suy nghĩ rất nhiều, lại
giống như chưa hề nghĩ gì. Xác thực, nàng thích Bạch ca ca, nhưng loại
thích này, thật sự so với tình thân còn sâu hơn một chút, càng cảm kích
cung thấu hiểu hơn một chút.

Nhưng Bạch ca ca vì nàng trả giá nhiều như vậy, ngay cả cả đời cũng
đều nguyện ý cho nàng... Nàng thực lo lắng, phi thường lo lắng, vạn nhất nàng không thể hồi báo được như vậy, nếu không có cách nào giống như
nương đối với cha, vậy phải làm sao?

Cho nên nàng cảm thấy ngọt ngào, cũng cảm thấy thực sợ hãi.

Một đêm, nàng ngủ không ngon. Ngày hôm sau tinh thần không tốt, nương lưu ý tới vẻ mặt của nàng, "Lâm Nhi?"

Nàng không nói gì một lát, "Nương, là cha thích người trước, hay
người thích cha trước? Làm sao mà người biết là hai người thích lẫn
nhau?"

Nương nàng kinh ngạc nhìn nàng, cười phù một tiếng, "Cho nên nói...
Thời đại này các cô gái đều trưởng thành sớm... Mười lăm tuổi mà thôi,
đã lo lắng vấn đề này..."


Thấy nàng khó hiểu, nương nàng khụ một tiếng, "Ta cũng không biết đã
yêu thương cha con lúc nào, ta nghĩ cha con cũng không biết. Lúc ta được gả tới, cha con đang sắp chết, ai biết yêu hay không yêu... Chỉ là đã
thành thân, đương nhiên muốn cố gắng tìm ra ưu điểm của đối phương, cố
gắng ở chung. Vừa vặn cha con nghĩ như thế, ta cũng nghĩ như thế... Ta
cảm thấy hắn càng ngày càng đáng yêu, hắn cũng càng ngày càng thích...
Chúng ta vận khí tốt lắm." Nương hít một tiếng, thoáng nhìn nữ nhi vẻ
mặt ôn nhu ngọt ngào, đáy lòng hơi hơi động.

"Lâm Nhi, nương từng nói. Con muốn làm cái gì, muốn thích ai, nương đều ủng hộ con."

Nữ nhi của nàng cười lên giống như thánh mẫu, lúc khóc lại bổ nhào vào lòng nàng như một đứa trẻ.

"Được rồi, được rồi... Ta nói rồi," nương nàng thì thào nói, "Người
nhà không phải là luôn luôn ở bên cạnh nhau mới gọi là người nhà."

Có lẽ chính là có nương sâu sắc lại phóng túng như vậy, nàng mới dám thực hiện giấc mộng lớn như vậy đi?

Đầu tháng tư, Nhị thẩm rủ nàng tới Vũ Di sơn. Nàng vốn muốn từ chối,
sợ Bạch ca ca trở về không gặp được nàng. Nhưng nghe nói Lý Thược Thần
đang ở Từ Huệ am làm nghề y, vừa vặn Nhị thẩm muốn đi chính là nơi đó,
vừa vặn Bạch ca ca lại gửi thư về, nói sự tình khó giải quyết, chỉ sợ
tháng bảy mới có thể trở về, nàng mới gật đầu đáp ứng.

Một đường mệt nhọc, khó có thể nói. Tới Từ Huệ am, mặt trời đã lặn,
nàng đã là một cô nương mười lăm tuổi, đội mũ sa, mặc váy màu lục nhạt, ở chỗ ra vào cửa am, đi lướt qua một cô nương khoảng gần hai mươi, hai
người liếc nhìn nhau một cái, lộ vẻ kinh ngạc. Đối diện với ánh mắt phía sau tấm lụa trắng mông lung, Lâm Nhi cười cười, vị cô nương kia dường
như cũng cười một chút.

Chờ tới khi vào viện nghỉ, nàng hỏi sư thái, sư thái mới nói Lý Thược Thần vừa mới rời đi không lâu. Nàng nghĩ nghĩ, linh quang chợt lóe, vị

cô nương kia dường như mang theo thùng thuốc, hẳn chính là Lý Thược
Thần.

Không nghĩ tới thiên sơn vạn thủy mà đến, cư nhiên gặp thoáng qua. Vỗ nhẹ hòm thuốc của chính mình, nhẹ nhàng than thở. Duyên phận sâu cạn,
thật sự là không cưỡng cầu được.

Đang chuẩn bị rửa mặt, nàng lại nghe được tiếng vật nặng rơi xuống
đất, quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Hỉ hôn mê ngã xuống đất, vội chạy tới
xem, nháy mắt cảnh vật tối sầm, sau gáy đau đớn, nàng mất đi tri giác.

Bạch Trọng Mưu công tử thực buồn bực. Vốn sự tình đơn giản, lại biến
thành phức tạp. Không phải thứ nên cướp đoạt, lại vì giá trị quá lớn mà
luyến tiếc nhổ ra, mỗi người đều muốn chia một thìa canh, như vậy cũng
có thể liên lụy đến võ lâm đ*o nghĩa...

Hắn thực muốn phát giận giết sạch sẽ, chính mình nuốt luôn hàng hóa.
Nhưng người muốn giết thật sự quá nhiều, giết xong tay hắn cũng tanh mùi máu... Phù Cừ lại khuyên hắn đừng giết quá nhiều người, muốn tích âm
đức.

Hắn vẫn thực nghe lời.

Đang suy nghĩ xem ngày mai có nên giết vài ba kẻ để lập uy, đỡ phải
cãi nhau hay không... Hắc Nha toàn thân đầy máu vọt vào, phịch một tiếng quỳ xuống.

Máu trên mặt hắn lập tức rút hết, thanh âm lại trở nên cao chói tai, "...Phù Cừ đâu?"

"Thuộc hạ vô năng..." Hắc Nha một cánh tay lung lay sắp gãy, cắn răng nhịn xuống.

"Đừng nói vô nghĩa!" Công tử rống giận.

"Nhị tiểu thư bị bắt đi ở Vũ Di sơn." Hắc Nha dập đầu thật mạnh trên nền đất, "Xem lộ tuyến võ công... Tựa hồ là phái Côn Luân."

Hắn tiến lại gần, giơ bàn tay lên... Lửa giận chiếm cứ toàn bộ thân
thể hắn, muốn lập tức bỏ đi tên thuộc hạ vô năng phế vật này... Không,
hắn muốn giết tất cả những kẻ có ở đây, toàn bộ đều là phế vật phiền
nhiễu tới hắn... Nhưng hắn lại chậm chạp không vung chưởng.


Kẻ chết tiệt thực sự, không phải là chính bản thân mình sao? Biết rõ
bản thân kết thù khắp thiên hạ. Biết rõ tất cả đều là do mình. Rốt cuộc
địa vị võ lâm minh chủ này có gì hay mà phải luyến tiếc chưa vứt bỏ?

Tất cả những chuyện này, hoàn toàn không liên quan tới hắn, hắn cũng
hoàn toàn không quan tâm. Chỉ là hắn chỉ biết làm chuyện này, cũng không nghĩ ra chuyện gì khác để làm, cho nên mới ôm vào... Nhưng không phải
hiện giờ hắn cũng có chuyện muốn làm sao?

Cùng Phù Cừ, hành tẩu thiên nhai.

Kẻ này... Phế vật ngu xuẩn hỗn trướng này... Đã chứng kiến tất cả mọi chuyện giữa hắn và Phù Cừ...

"Trịnh Liệt," ngữ khí hắn lạnh như băng, "Lôi hắn xuống... Trị!"

Trịnh Liệt trố mắt ngẩng đầu nhìn hắn, trị ?

Công tử giận dữ đứng lên, "Ngươi muốn ta đánh gãy tay ngươi để làm mẫu thế nào là trị sao? Không có một chút hữu dụng nào sao?"

"...Tuân lệnh!" Gã vội vàng dìu tên bạn đã sắp chết kia về phía sau tìm đại phu.

Hắn một bụng phẫn nộ không thể phát tiết, hai tay dùng sức, tay ghế
làm bằng gỗ đàn lập tức thành bột phấn. "Chịu đủ, ta chịu đủ rồi!" Hắn
rống giận, "Mật sát sử!"

"Có thuộc hạ!" Mật sát sử vội vàng tiến lên.

Nhưng công tử lại không mở miệng.

Gã vụng trộm ngẩng đầu, choáng váng khi nhìn thấy gương mặt công tử
trắng bệch, môi gắt gao mím chặt, trên trán ẩn ẩn gân xanh. Cho tới giờ
gã vẫn chưa từng nhìn thấy công tử tức giận tới vậy

"Thôi." Hắn miễn cưỡng ổn định hô hấp, lạnh lùng nói, "Tự giải quyết
cho tốt." Đem Minh chủ lệnh ném cho hữu hộ pháp, hắn rống to, "Lão tử
mặc kệ !" Ngày đó võ lâm minh chủ giận dữ vì hồng nhan, vứt bỏ toàn bộ
Võ Lâm Minh, đi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận