Mắt thấy Trác Dạ Húc chìm vào hôn mê, Ngải Cửu bất chấp trong xe còn có người liền kêu gào tên của Trác Dạ Húc, khóc thành tiếng. Tiếng khóc chấn động đến nỗi khiến Hứa Nghị gần như không cầm được tay lái. Hắn từng nghe Trác Dạ Húc pha trò trước mặt Hạ Chu Diễm rằng thiếu gia là tên yếu bóng vía thích khóc, nhưng hắn chưa từng thấy lần nào, năm năm nay, đây chính là lần đầu tiên hắn thấy.
“Thiếu gia, cậu gọi một cuộc điện thoại tới bệnh viện trước đi.” Đến bệnh viện cần phải lái xe khoảng mười phút.
“Điện thoại… phải rồi, điện thoại…” Ngải Cửu cố gắng đè nén tiếng khóc, cuống quýt lục áo Trác Dạ Húc tìm điện thoại, tìm được điện thoại lại cảm thấy nó nặng đến ngàn cân, cầm trong tay mà như muốn rơi xuống, thử hai lần vẫn không mở được. Thử lần thứ ba thì điện thoại vang lên, là bệnh viện bọn họ muốn tới gọi đến. Gầm nhẹ một tiếng hất cảm giác sợ hãi chết tiệt kia qua một bên, nhanh chóng ấn nút nghe… “Ông… ông nói cái gì…”
Cùng thời gian đó, Trác lão gia ở Trác gia cũng nhận được một cuộc điện thoại tương tự…
“Lão gia…”
Trác Sĩ Xá giơ tay bảo hắn đừng nói chuyện, tay trái giương cao ống điện thoại, chăm chú nghe, quả nhiên có người nói: “Cậu nói số máu Húc Nhi lưu trữ tại bệnh viện… vừa… bị cướp sạch?” Thanh âm lớn như chuông đồng khiến người nghe đau tai, càng khiến người ta khiếp sợ.
“Phải… xin lỗi, Trác lão tiên sinh… trong tay những người đó cầm súng…”
Người bước vào cửa không chờ lão gia nói chuyện điện thoại xong, lên tiếng ngắt lời, “Lão gia, thiếu gia đã xảy ra chuyện, thiếu gia bị…”
“Ông nói cái gì! Máu bị người ta dùng súng cướp đi? Mẹ nó! Tìm về! Tìm về mau! Lão tử bắn chết các người, lão tử lập tức tới bắn chết các người!” Ngải Cửu gầm rú, gào đến đỏ cả mặt, ách cả tiếng.
Hứa Nghị vội vàng trấn an hắn, “Thiếu gia bình tĩnh một chút, tôi lập tức phái người… Oái!”
Ngải Cửu đột nhiên xoay người nắm tóc Hứa Nghị đập mạnh lên cửa sổ xe, bởi vậy xe mất khống chế va vào một chiếc xe bên phải đường. “Là các người, là các người làm đúng không, là các người muốn giết chết cậu ấy!”
Hứa Nghị bị đập bể đầu, chịu đựng cơn đau mà cầm tay lái xoay về bên trái, trở lại tuyến đường. Ngải Cửu vẫn không buông tha hắn, một tay sống chết kéo tóc hắn, tay kia bóp lên cổ họng hắn, “Nói! Túi máu ở đâu, lão già kia giấu máu ở đâu? Có phải đã hủy rồi không? Tôi giết cậu!”
“Không, tôi không biết… tôi không có… Thiếu gia…” Ánh mắt mơ hồ, ngoại trừ thứ chất lỏng sền sệt chảy xuống thái dương, còn có chất lỏng trào ra từ khóe mắt…
Nghe xong lời thủ hạ nói, tay phải Trác Sĩ Xá run một cái, chiếc gậy ba toong màu đen cũng theo đó lung lay. Hai hàng lông mày dày rậm nhíu chặt lại, chỉ chốc lát sau liền nói: “Chuẩn bị xe, đến bệnh viện.”
Hoa viên Thiên Thai, Ngải lão gia nhãn nhã nằm trên xích đu như thường lệ, nhấm nháp một chén trà thơm. Nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau, hỏi: “Bệnh viện gọi điện cho ông ấy?”
“Đúng vậy, lão gia.”
“Trác Sĩ Xá muốn thế nào? Cầu xin ta…”
Xe còn chưa dừng hắn, Ngải Cửu đã ôm Trác Dạ Húc chạy vào bệnh viện, người trong bệnh viện thấy cơ thể hai người toàn là máu liền nhanh chóng tránh sang hai bên nhường đường. Nhân viên cấp cứu nhanh chóng đẩy giường cấp cứu di động đến, Ngải Cửu vừa đặt Trác Dạ Húc xuống liền tóm cổ áo bác sĩ mặc blouse trắng đè lên tường, khiến chân ông gần như không chạm đất.
“Biết tôi là ai không? Ngải Cửu.”
“Ngải… Ngải tiên…”
“Không cứu được cậu ấy, toàn bộ bệnh viện này, kể cả ông, ***, tôi giết sạch! Tôi nói được là làm được!”
Mọi người ở đây đều tin tưởng lời chàng trai này nói, tin rằng nếu không cứu được người toàn thân đều là máu kia, chắc chắn bọn họ sẽ bị chàng trai mù quáng này giết chết.
“Chuẩn.. chuẩn bị máu nhóm O…” Bác sĩ khó khăn lên tiếng.
“Thiếu gia, xin cậu mau buông bác sĩ Chung ra.” Ông lão tóc hoa râm, thân hình cường tráng bước vào hành lang, gậy ba toong bên tay phải gõ trên nền nhà phát ra những âm thanh trong trẻo.
“Trác gia gia…”
“Bác sĩ Chung, Húc Nhi có thể dùng các nhóm máu khác không?”
Bác sĩ Chung xoa cổ, cúi đầu không dám nhìn hai người trước mặt, “Trác tiên sinh có hiện tượng từ chối nhóm máu O, lần này mất máu quá nhiều, sợ rằng…”
“Ừm.” Trác Sĩ Xá gật đầu, kéo ống tay áo bên trái. “Lấy của tôi đi, tôi cũng mang nhóm máu quái quỷ thập cái gì đấy…”
Tỷ lệ thân nhân mang cùng một nhóm máu lớn hơn so với những người bình thường rất nhiều, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy. Nhóm máu của Trác Sĩ Xá…
“Lão gia, người trong bệnh viện gọi điện tới, Trác lão gia và Trác thiếu gia cùng nhóm máu, hiện tại đang chuẩn bị truyền máu.”
“Ông ấy cũng mang nhóm máu đó?” Ngải Du Kỳ đứng dậy khỏi xích đu, bàn tay nhẹ nâng ấm trà tử sa lên vuốt.
“Có điều…”
“Có điều?”
“Trác thiếu gia mất máu quá nhiều, cần lượng máu rất lớn, sau khi kiểm tra sức khỏe của Trác lão gia, bác sĩ khuyên ông ấy phải thận trọng.” Đang nói thì điện thoại vang lên, tiếp máy, là bệnh viện gọi tới. “Được, tôi lập tức thông báo với lão gia.”
“Có chuyện gì?” Trên mặt Ngải Du Kỳ không còn sự bình tĩnh vốn có.
“Bệnh tim của Trác lão gia có dấu hiệu phát tác, nhưng ông ấy vẫn muốn kiên trì…”
“Choang” một tiếng, ấm trà tử sa bị đập thành từng mảnh nhỏ, văng khắp nơi, “Trác Sĩ Xá! Coi như ông lợi hại!”
Hơn hai mươi phút sau, số túi máu của Trác Dạ Húc bị cướp đi lại được trả lại, tuy rằng sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng vì bị trì hoãn quá nhiều thời gian nên Trác Dạ húc vẫn phải vượt qua một đêm nguy hiểm.
Hôm đó, Ngải Cửu hoảng sợ như con hoẵng bị thất kinh, ngoại trừ gầm rú uy hiếp ra thì chẳng thể làm gì, chẳng thể làm bất cứ điều gì. Khi đèn phòng giải phẫu tắt đi, Trác Dạ Húc được đẩy ra ngoài, hắn lại quên chạy tới đón, mãi đến khi đám người Trác gia vây quanh Trác Dạ Húc đến cửa phòng ICU, lúc đó hắn mới điên cuồng xông lên, vung tay kéo hết đám người đẩy giường bệnh ra xa. Người của Trác gia không dám động thủ với hắn, Hứa nghị tiến lên, cố gắng chịu đựng quyền cước của hắn mà đưa hắn rời đi. Khi tỉnh táo lại, hắn đến ngồi đối diện trước cửa phòng ICU. Hứa Nghị vẫn ở bên cạnh hắn.
(Phòng ICU: Phòng điều trị tăng cường, thường dành cho các bệnh nhân mắc bệnh nghiêm trọng hoặc trong giai đoạn nguy hiểm, cần được theo dõi)
“Thiếu gia… cậu đói không?” Nửa đêm, Hứa Nghị thận trọng hỏi.
Ngải Cửu chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tập trung vào khoảng đỏ loang ra cuộn băng trắng quấn quanh đầu hắn. “Đau lắm à?”
“Không đau…”
“Rất đau, chắc chắn A Húc rất đau…”
“Thiếu gia…”
“Tôi đang suy nghĩ, A Húc chết rồi thì tôi phải làm sao.” Gương mặt dính đầy vết máu vùi vào giữa hai đùi, âm thanh mơ hồ vang lên, “Một mình làm nhà cái không thắng được… Một mình vui đùa không có ý nghĩa… Một mình không tìm được nhà hàng Pháp nào ngon… Một mình ngủ thì phải mở cửa ra… Một mình…” Hỏa ca đã nhắc nhở hắn từ sớm, là hắn tự cao tự đại, là hắn vô dụng, *** trúng đạn trúng dao bị thương cũng không phải hắn…
“A Cửu!” Người vừa chạy tới mặc lễ phục, khoác áo khoác ở trên tay.
Đến gần, thấy vết thương trên trán Hứa Nghị, Hạ Chu Diễm nhíu mày, Hứa Nghị tiếp nhận áo khoác của hắn, lắc đầu với hắn.
“A Cửu…” Vòng tay qua vai kéo người đang ngồi dưới đất lên, gương mặt bất lực nhạt nhòa máu cùng nước mắt khiến người ta khiếp sợ tột đỉnh. Hạ Chu Diễm giang hai tay ôm hắn, “Con mẹ nó, cậu đúng là không có tiền đồ…”
Hai tay Ngải Cửu nắm chặt chiếc sơ mi trắng, máu trên tay đã khô nên không lưu lại dấu vết, “Hỏa ca, Hỏa ca, A Húc sắp chết, cậu ấy sắp chết!” Tiếng khóc thất thanh như trẻ con quấy rầy sự yên tĩnh của bệnh viện.
Đại nạn ập tới, mạnh ai nấy bay?
Hạ Chu Diễm cùng Hứa Nghị và Ngải Cửu chờ bên ngoài phòng ICU đến hừng đông, khi bác sĩ tuyên bố Trác Dạ Húc đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, chân Ngải Cửu bỗng mềm nhũn mà quỳ rạp xuống mặt đất, toàn thân bủn rủn không đứng dậy nổi. Muốn thăm hỏi bệnh nhân thì phải chờ đến ngày kia mới được, Ngải Cửu cố chấp muốn chờ bên ngoài phòng bệnh, Hạ Chu Diễm nháy mắt với Hứa nghị, hai người một trái một phải lôi hắn ra khỏi bệnh viện. Cả người đều là máu, vừa bẩn vừa hôi, đã vậy còn không quan tâm thể diện mà khóc nháo ở bệnh viện, Ngải thiếu gia không sợ mất mặt nhưng hắn sợ, sợ truyền ra ngoài rằng hắn quen biết người như vậy, sau này hắn không còn đường làm ăn nữa.
Ông Trác, bà Trác không thân cận với con trai cho lắm, đến bệnh viện thấy mạng Trác Dạ Húc vẫn còn nguyên liền dẹp đường về nhà, để lại y tá tốt nhất là được. Mấy tiếng đồng hồ sau, Ngải Cửu tắm rửa xong, thay quần áo xong, ăn cơm xong, Hạ Chu Diễm vừa cho phép là hắn hỏa tốc vọt tới bệnh viện, ngang tàng cướp hết phận sự của vị y tá chuyên nghiệp kia.
Chờ đợi vài tiếng đồng hồ, mắt không rời người đang nằm trên giường bệnh một giây. Gương mặt y xám trắng, đôi môi khô khốc không còn ánh hào quang khi trước, nhưng Ngải Cửu vẫn cảm thấy y rất đẹp, nhất là cặp mi dày rậm.
Khi động tình trên giường, hắn sẽ ôm lấy Trác Dạ Húc, hôn lên môi, mắt, gương mặt cùng hàng mi của y, vì thế mà bị Trác Dạ Húc đánh rất nhiều lần, nói rằng cấm hắn coi y là phụ nữ. Lạ thật, hôn môi hay mắt có nghĩa coi y là phụ nữ? Trác Thiếu gia thích vuốt mông hắn, vậy thì phải giải thích thế nào?
“Trác Dạ Húc, con mẹ cậu, rốt cuộc cậu muốn ngủ đến khi nào…”
Trước đó Trác Dạ húc đã tỉnh một lần, chỉ hơi mở mắt lại ngủ tiếp. Không biết là do có người gọi tên y hay do tiếng nói chuyện khiến y khó chịu, ý thức dần trở nên rõ ràng, mi mắt giùng giằng muốn mở lên… thật là nặng…
Không hổ là vợ chồng ân ái có thần giao cách cảm, Trác Dạ Húc mới nghĩ sao mi mắt nặng thế thì Ngải Cửu liền vọt tới trước giường, dùng tay banh mắt y ra, “A Húc, cậu tỉnh rồi à?! Cậu tỉnh rồi đúng không, mau mở mắt ra đi, nhìn tôi, nhìn tôi này, tôi là A Cửu đây.”
Nhìn cái con mẹ cậu! Mắt bị banh ra như muốn lọt tròng, Trác Dạ Húc muốn bất tỉnh cũng chả được, muốn chửi người mà yết hầu lại như bị thiêu đốt, không thể làm gì khác ngoài việc nhẫn nhịn, muốn uống nước, một chữ “nước” cũng phải nói vài lần thì Ngải Cửu mới nghe rõ.
“Uống nước? Không được, y tá nói cậu mất máu quá nhiều, không thể uống nước.” Vừa nói Ngải Cửu vừa bưng ly nước tới, cầm que bông trong tay nhấp nước, “Chỉ có thể làm ẩm môi thôi.” Cẩn thận dùng que bông ướt chạm nhẹ lên đôi môi khô nứt, lăn nhẹ.
Chút nước đó thì có tác dụng cái rắm, Trác Dạ Húc cố sức giơ tay lên định cướp ly nước, nhưng cánh tay nâng lên giữa chừng lại mất sức, “A Cửu… mau… cho tôi…”
“Không được, y tá nói không được uống…” Đều tại hắn, bây giờ A Húc đến nước cũng chẳng được uống…
“… Tôi không uống…” Mẹ nó! Không được khóc! Lão tử không uống nữa!
※
Hai ngày sau Trác Dạ Húc mới chuyển tới phòng bệnh thường, ngày nào Ngải Cửu cũng cẩn thận chăm sóc y, cẩn thận tỉ mỉ chu đáo đến mức khiến tất cả nhân viên trong bệnh viện đều phải cảm động. Một tuần sau, có một ngày hắn rời khỏi bệnh viện hai tiếng đồng hồ, lúc trở về đã không thấy Trác Dạ Húc ở đó, nghe thủ hạ nói là được Trác lão gia tới đón, lúc đó hắn mới an tâm. Mặc kệ thế nào, Trác gia cũng an toàn hơn bệnh viện. Thừa dịp Trác Dạ Húc tĩnh dưỡng, hắn nên giải quyết một số việc cần phải làm.
Trác Dạ Húc xuất viện ngày thứ ba, tại đại trạch của Ngải gia, trong hoa viên Thiên Thai mà Ngải lão gia thường tới, một quả bom hẹn giờ nổ tung, cây thường thanh đằng Ngải lão gia ưa thích hóa thành tro. Thời điểm bom nổ cách thời gian ông thưởng thức trà đúng hai phút. Chuyện lớn thế này chỉ trong một đêm đã truyền khắp Hương Cảng, người trong giới đều vô cùng khiếp sợ, nếu như người đặt bom có thể làm ra sự kiện đó, vậy thì hắn muốn giết Ngải lão gia quả thực dễ như trở bàn tay. Đương nhiên không ai có thể lẻn vào Ngải gia làm chuyện đó, ngoại trừ Ngải thiếu gia.
Mặc dù biết cái gan chó của Ngải thiếu gia có thể bao trời bao đất, nhưng Hạ Chu Diễm vẫn không thể tin đây là việc hắn đã làm.
“Tôi thu hồi câu nói trước kia, Ngải thiếu gia ngài không yếu bóng vía, cũng không phải tên nhu nhược. Ngài gan dạ sáng suốt hơn người, có dũng khí.” Hạ Chu Diễm vừa nói vừa chắp tay ra vẻ bội phục, nhưng trên mặt lại không có ý đùa giỡn.
Ngải Cửu trầm mặt lộ nghiêm túc, không để ý đến Hạ Chu Diễm, lôi điện thoại di động ra gọi cho Trác Dạ Húc.
“A Húc, lát nữa tôi sẽ đến.”
“Hôm nay à? Không được, ông nội nói tối nay có việc tìm tôi.” Người ở đầu dây bên kia thở dài từ chối.
“Tôi vẫn có thể tới mà, trước đây đâu có…”
“Hôm khác đi, không nói nữa, đến giờ uống thuốc rồi.”
Nghe tiếng ‘tút tút’ trong điện thoại, mặt Ngải Cửu lại âm trầm hơn vài phần, Trác Dạ Húc trở về Trác gia mười ngày mà bọn họ chưa gặp nhau được một lần, chỉ liên lạc qua vài cú điện thoại. “A Húc xảy ra chuyện rồi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hạ Chu Diễm cười hì hì, “Chỉ cần không ở cạnh cậu thì cậu ta ổn hết.” Không nhìn ánh mắt sắc lạnh Ngải Cửu phóng tới, hắn nói tiếp: “A Cửu, cậu phải suy nghĩ chuyện của hai người thật kỹ.”
“Em biết rồi, đã nghĩ cẩn thận rồi, mà cũng hiểu rõ rồi.”
“Đánh bom là kết quả suy nghĩ rõ ràng của cậu đấy hả?”
“Không phải kết quả, là bắt đầu.” Bắt đầu lời tuyên chiến của hắn với lão già.
“A Cửu, con người ta quý ở chỗ tự hiểu lấy bản thân mình. Nói thẳng thừng ra là, tất cả những gì cậu có đều do lão già cho cả. Rời khỏi ông ấy, cậu chẳng là cái thá gì hết. Bây giờ cậu muốn quay ngược lại đối đầu với ông ấy, cậu có thể thắng được không? Cậu đừng có vọng tưởng.”
“Trước kia anh không nói như thế.” Ngải Cửu nhìn hắn trừng trừng, khẩu khí lạnh tận xương, “Anh nói rằng, chỉ cần cho rằng mình có bản lĩnh thì cứ làm, mặc kệ người ta nói mình làm tốt hay không làm tốt, mặc kệ người ta nói mình ảo tưởng hay không ảo tưởng!”
“Tôi đã nói như thế, nhưng hiện tại không giống…” Hạ Chu Diễm không nói tiếp, cuối cùng lại lắc đầu nói một câu. “Tôi quên mất, A Cửu cậu vẫn là trẻ con…”
※
Hai ngày tiếp theo, Trác Dạ Húc mượn cớ có việc bận từ chối để Ngải Cửu đến Trác gia. Ngày thứ ba, khi Ngải Cửu đang muốn đánh giết xông tới thì y gọi điện, nói muốn cùng ông nội tới đại trạch của Ngải gia.
Trong xe bức bối khó chịu, Trác Dạ Húc mở cửa sổ xe ra một chút, gió lạnh bên ngoài tràn vào thổi bay mái tóc của y. Y quay đầu liếc nhìn ông nội đang nhắm mắt dưỡng thần, sau đó lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trong trí nhớ của mình, y chưa bao giờ ở gần ông nội đến vậy, cũng giống như Ngải Cửu, đều không thân thiết với người nhà.
Ông nội là người giản dị, ông rất ít khi hỏi đến chuyện làm ăn của Trác thị, chỉ bình đạm sống cuộc sống của mình. Ông nội cũng là người rất phức tạp, còn phức tạp thế nào… Khi đó y mới chỉ bảy hay tám tuổi gì đó, y xông vào căn phòng ông nội đã cấm vào. Bộ dạng nổi giận của ông nội ra sao, y không còn nhớ rõ, nhưng y nhớ rất rõ hình ảnh ông nội mình rơi lệ…
Rời khỏi thiếu gia…
Lời cảnh cáo cuối cùng của Ngải gia gia?
Không, là của ông…
Ông nội cũng chen một chân vào, chẳng lẽ mấy ông già này đều ăn no hết việc để làm? Kiểu gì cũng muốn bọn họ xa nhau…
Vừa nghe Trác Dạ Húc muốn vào hang sói, Ngải Cửu lập tức vũ trang đầy đủ trở về Ngải gia. Rất trùng hợp, xe của hắn cùng xe của ông cháu Trác gia một trước một sau cùng lái vào cổng chính.
“A Húc!”
Trác Dạ Húc mở cửa xuống xe, y đã có thể bước đi, ngoại trừ việc chân phải bị khập khiễng…
Cẳng chân khập khiễng ấy khiến đôi mắt Ngải Cửu đau nhói, tiến lên định ôm y trở về trong xe. “Tới đây làm gì, chúng ta đi!”
“Không sao, tìm chỗ nào đi, tôi có chuyện muốn nói.” Trác Dạ Húc đẩy hắn ra, đi thẳng về con đường nhỏ bên trái, đầu con đường có một bãi cỏ xanh mướt, chẳng biết đôi chân phải khập khiễng này phải đi bao lâu mới đến nơi.
“Có chuyện muốn nói…” Ngải Cửu nhìn một già một trẻ trước mắt, đột nhiên ngây dại.
Một già một trẻ, hướng đi tách sang hai bên một trái một phải, chân phải đều bị…
“Chân của Trác tiểu tử…” Ngải Kỳ Du nói đến nửa chừng liền dừng lại, lời nói còn mang theo thâm ý khác.
“Làm phiền lão gia lo lắng, chân Húc Nhi qua một thời gian ngắn nữa sẽ bình phục.” Ánh mắt Trác Sĩ Xá có chút tham lam, đã bao nhiêu năm rồi? Bảy năm? Hay là tám năm? Gương mặt này cũng giống gương mặt ông, đã bị năm tháng để lại không biết bao nhiêu vết tích.
“Đúng vậy, sẽ bình phục. Không tổn thương đến gân chân, qua một thời gian ngắn sẽ bình phục. Hơn nữa, với y học hiện nay, cho dù đứt gân gãy xương cũng có thể liền trở lại. Không giống lúc đó…” Ánh mắt lạnh lùng ngừng trên đùi phải Trác Sĩ Xá chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng rời đi.
“Sắp vào quan tài rồi, tôi tưởng ông đã sớm quên sạch sẽ.”
“Đã quên, nhưng bọn chúng vừa diễn lại một lần khiến tôi nhớ lại.”
“Cho nên ông trừng phạt bọn chúng?”
“Đúng, ông biết tôi hận nhất là người khác nhắc tới chuyện khó chịu trước mặt tôi.”
“Khó chịu ở điểm nào? Là vì Húc Nhi cũng là đàn ông? Hay bởi vì nó cũng mang họ Trác?”
Ngải Kỳ Du cười không đáp, hỏi: “Ông đoán kết cục sẽ giống như thế sao…”
Con đường nhỏ này, quả thực phải bước quá lâu…
“A Cửu, cho cậu cái này.”
Ngải Cửu tiếp được thứ Trác Dạ Húc ném tới, mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn, nhẫn kết hôn của bọn họ!
※
“Kết cục giống nhau sao? Đương nhiên là giống nhau, ông nói có đúng không? Cửu ca.”
“Cửu ca…” Đã lâu lắm rồi không ai gọi ông như vậy, lâu đến nỗi ông sắp quên rằng, từng có người gọi ông bằng cái tên này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...