Tô Mật nói muốn Tô Mộc Trạch làm thầy dạy cô, khi gặp vấn đề gì thì sẽ nhờ anh giảng giải cho cô, nhưng cuối cùng cô lại không dám làm phiền anh.Bình thường cô chỉ hỏi anh những câu không quan trọng lắm.Một khoảng thời gian sau, Tô Mộc Trạch cũng nhận ra.Anh vừa cảm động trước sự quan tâm của cô em gái, nhưng lại vừa cảm thấy thất vọng với việc bản thân đang rơi vào trong sự hoài nghi của chính mình.Chỉ mới thất bại một thời gian mà anh đã cam chịu và quên mất trách nhiệm mà mình phải gánh.Anh như vậy sao mà xứng đáng với sự bồi dưỡng cân nhắc bao nhiêu năm qua của bố và sự trông chờ tha thiết của em gái đây?Số mệnh, sự thất bại và thành công của anh, ngoại trừ những người anh quan tâm ra thì không cần quá để ý đến những thứ khác.Còn về những người phản bội anh.Tô Mộc Trạch ngồi trên xe lăn, ánh mắt thản nhiên nhìn về nơi xa.
Một ngày nào đó anh sẽ khiến bọn họ phải trả giá.Những kẻ phản bội thì luôn phải trả giá.“Anh Tô, chào anh.”Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau, Tô Mộc Trạch điều khiển xe lăn quay lại, chủ nhân của giọng nói ấy vội vàng quay chiếc xe lăn lại giúp anh.Lúc này Tô Mộc Trạch mới phát hiện ra cô gái này trông cũng rất được.Cô mặc một bộ quần áo OL màu đen, tuổi tác chắc cũng khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, xấp xỉ với Tô Mật.
Cô không búi cao mái tóc dài giống như những cô gái chuyên nghiệp khác mà buộc tóc đuôi ngựa.Ngũ quan trên gương mặt cô ấy không phải là quá đẹp, nhưng kết hợp lại với nhau thì rất thuận mắt, khiến người khác càng nhìn càng muốn ngắm nhiều hơn.Hơn nữa ánh mắt của cô gái này rất hoạt bát, vừa nhìn liền biết chưa ra xã hội nhiều, đối với mọi thứ đều rất hiếu kỳ.Đối với những người già dặn kinh nghiệm, đã thấm nhuần trong xã hội bao nhiêu năm sẽ quan sát đối phương một chút, xem người đó có cần giúp đỡ gì không thì mới quyết định có nên ra tay giúp đỡ hay không.
Dù sao càng là những người có bệnh thì lòng tự trọng của họ càng mạnh.
Nói không chừng mình giúp đỡ người ta, nhưng người ta lại hận mình.Đã từng có một vụ án gây náo động, một người cầm đồ giúp người có vấn đề về chân, nhưng rồi lại bị người ta giết chết với lý do là vì coi thường.
Có một số hành vi khiến người ta không thể tưởng tượng và cũng không nói được.Đương nhiên có rất nhiều người già dặn kinh nghiệm sẽ làm như không thấy.Tô Mộc Trạch vừa mới nghĩ ra được rất nhiều vấn đề, cảm xúc của anh có chút kích động nên không những không để ý hành động như vậy của cô gái mà còn rất tán thưởng.Những người trẻ tuổi nên hoạt bát và có chí hướng như vậy.Nếu như cô gái này biết suy nghĩ của anh thì thế nào cũng khịt mũi khinh bỉ rằng cái người này cho là bản thân mình già lắm rồi sao? Nhưng đáng tiếc cô gái ấy không biết.“Cô là?”Tô Mộc Trạch rất chắc chắn rằng mình không quen biết cô gái này, mà cô gái này cũng không phải là người Tô Mật phái đến.Tô Mật khi lựa chọn những người hợp tác và trợ lý thì đều ưu tiên những chàng trai trẻ tuổi có ngoại hình ưa nhìn hơn.Khụ, không phải là anh nói Tô Mật mê trai, mà là có rất nhiều trường hợp con trai có ưu thế hơn con gái.Ví dụ khi xã giao, con trai không dễ dàng bị quấy rối tình dục như con gái.Cô gái này nở nụ cười rất trong sáng, thoải mái nói: “Tôi là Hứa San, Hứa trong hứa hẹn*, San trong san hô, là thư ký của tổng giám đốc Tô.
Tổng giám đốc Tô nói bây giờ ông ấy đang rất bận nên không có thời gian rảnh để đến thăm anh, vì vậy bảo tôi thay mặt ông ấy đến thăm anh.”* hứa (许): Hứa là rất có hứa hẹn, giống như là lời tán dương.Tô Mộc Trạch có hơi chút đau đầu, cô gái này nói chuyện giống như súng liên thanh, không để cho người ta nói chen vào.“Đợi đã, tổng giám đốc Tô nào?”Hứa San mở to hai mắt nhìn.“Tổng giám đốc Tô chính là tổng giám đốc Tô đó ạ.”“Trước mắt công ty có hai tổng giám đốc Tô, một người là tổng giám đốc Tô lớn còn một người là tổng giám đốc Tô nhỏ.
Tổng giám đốc Tô lớn là một ông già bốn mươi lăm tuổi, còn tổng giám đốc Tô nhỏ là một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
Cô nói tổng giám đốc Tô là tổng giám đốc Tô nào?”Hứa San thở phào nhẹ nhõm.“À, là tổng giám đốc Tô lớn.
Tôi là thư ký của tổng giám đốc Tô lớn, tôi không biết tổng giám đốc Tô nhỏ và cũng không phải do tổng giám đốc Tô nhỏ phái đến.
Tổng giám đốc Tô lớn rất quan tâm đến anh, còn bảo tôi đi mua quà cho anh.”Nói xong, cô ấy không đợi Tô Mộc Trạch nói gì mà đã chạy bình bịch ra ngoài phòng bệnh lấy quà.Đợi đến khi cô ấy xách quà vào, Tô Mộc Trạch mới biết vì sao Hứa San không đem quà vào trong này trước.Bởi vì có quá nhiều quà!Từng hộp quà đủ mọi thể loại xếp chồng lên cao, trên cùng là một bó hoa bách hợp thơm ngát màu hồng nhạt, vì vậy Hứa San không thể nào không dùng xe đẩy để đẩy vào.Tô Mộc Trạch nhìn thấy dòng chữ trên hộp quà, có năm sáu hộp đủ các loại như cháo Bát Bảo nguyên chất, chè hạt sen long nhãn và vài chai nước trái cây, tất cả những món đồ này đều là những món đắt nhất trên thị trường hiện nay.Có lẽ cô gái này coi việc đến thăm anh giống như đến thăm bạn bè thân thiết của mình.Đây là lần đầu tiên cô đến thăm anh, nhưng lại đem những món như sữa và cháo Bát Bảo.Ngoại trừ những thứ đó ra thì còn có một cái hộp, bên trên không có chữ gì cả.
Tô Mộc Trạch không biết đó là thứ gì.Khi anh đang suy đoán bên trong chiếc hộp đó là gì thì Hứa San đã mở nó ra.Trước tiên cô cắm hoa tươi vào trong cái lọ đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó rót đầy nước vào rồi còn bỏ các chất dinh dưỡng lỏng, cũng không biết cô ấy lấy ở đâu.Sau đó cô ấy lại ôm chiếc hộp không tên đó ra ngoài ban công và bày từng chậu hoa nhỏ ra, lúc này Tô Mộc Trạch mới nhận ra trong chiếc hộp đó đều là cây xương rồng.Các cây xương rồng đủ loại lớn bé được đặt bên ngoài ban công, ngay cả trên tủ đầu giường và trên những cái bàn khác của anh cũng đều đặt cây xương rồng.Căn phòng bệnh vốn đang lạnh lẽo hiu quạnh lập tức có sức sống hơn rất nhiều.Sau đó chính là những hộp sữa nguyên chất chán ngắt này, Hứa San nhìn phòng bệnh, cảm thấy đặt ở chỗ nào cũng không phù hợp nên cuối cùng cô nhét tất cả vào trong tủ quần áo.Tô Mộc Trạch ôm trán.Tô Kiến Phong tuyển cô gái ngốc nghếch này ở đâu vậy?Sự bất hòa của Tô Kiến Phong và Tô Mật đã sớm đã thể hiện rõ ở trên mặt, thậm chí ngay cả người bạn tâm phúc của anh cũng chỉ dám âm thầm liên lạc với anh vì sợ bị Tô Kiến Phong bắt được chỗ sơ hở mà gây chuyện, hoặc là ông ta sẽ thẳng thừng sa thải bọn họ.Mà cô gái ngốc nghếch này trái lại cũng rất tốt, cô ấy thật sự đến thăm anh.Tô Mộc Trạch dám khẳng định cô gái bé nhỏ này chắc chắn là đã đắc tội với người ta.Nếu không cô ấy cũng sẽ không bị người ta bắt đến thăm anh.Với sự hiểu biết của anh và sự điều tra của Tô Mật, bây giờ Tô Kiến Phong đã nói rõ tôi đang muốn giết chết các người chứ đừng nói chi là bảo người khác đến thăm anh.Tất cả những người qua lại với Tô Kiến Phong đều là người tinh khôn, bọn họ sẽ không đến thăm anh để mà xui xẻo đụng chạm phải ông ta.Anh không cần những thứ mà Hứa San mang đến, anh ghét tất cả những người và những chuyện liên quan đến Tô Kiến Phong.
Nhưng đối với một cô gái ngốc nghếch ngây ngơ này, Tô Mộc Trạch không thể nào ghét được.Hứa San thu dọn sắp xếp xong đồ đạc, phủi phủi tay, rồi vô cùng hào hứng đi đến trước mặt anh.“Thế nào, căn phòng trông có đẹp hơn nhiều không? Dáng vẻ của căn phòng lúc trước nhìn đã thấy không thoải mái rồi, còn bây giờ thì lại thuận mắt hơn.
À, anh Tô nhỏ à, anh có muốn đi ra bên ngoài hít thở không khí trong lành không? Tôi đẩy anh đi nhé.”“Tại sao cô lại gọi tôi là anh Tô nhỏ?”“Bởi vì anh nhỏ hơn so với ông Tô.
Anh có muốn đi ra bên ngoài không, anh Tô nhỏ?”Anh Tô nhỏ cũng không thèm để ý đến cô và ném cho cô một ánh nhìn chán chường.“Cô đã thăm xong rồi thì đi đi.”Hứa San không muốn cứ như vậy mà rời đi.Cô đã từng gặp rất nhiều đàn ông, có người còn đẹp trai hơn cả Tô Mộc Trạch, có người giàu có hơn Tô Mộc Trạch nhưng không có ai là đặc biệt cả, không có ai có thể giữ vững được thái độ bình thản như vậy khi gặp phải chuyện thương tật khiếm khuyết thế này.Rất nhiều người biết mình ốm đau hay tàn tật chỉ là tạm thời nhưng họ vẫn không ngăn được sự sụp đổ khi đột nhiên gặp phải chuyện như vậy.Tô Mộc Trạch là người đàn ông rất thú vị, hơn nữa anh lại còn là người đàn ông vừa đẹp trai vừa thú vị.Một người từ trước đến nay luôn cảm thấy đàn ông chính là đồ đểu như Hứa San rất hiếm khi có hứng thú với một người đàn ông.“Không được, tôi vẫn chưa đưa anh đi hít thở không khí trong lành.
Đợi đến khi anh hít thở không khí xong rồi thì tôi sẽ đi, nếu không tôi không thể bàn giao với ông Tô được.”Tô Mộc Trạch lại đỡ trán lần nữa.Anh rất muốn nói với cô ấy rằng: Cô còn tiếp tục ở lại chỗ tôi thì cô mới không thể bàn giao với cái ông Tô kia của cô đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...