“Ngâm nhi từ đâu học được đạo làm vua? Bổn tọa vì sao không biết?” nam nhân lãnh ngạo ôm lấy bảo bối trong lòng ngồi lên tháp hỏi. Những lời đó dù không phải ngôn ngữ kinh thế hãi tục gì, nhưng đó là đế vương chân lý rất nhiều người dùng cả đời cũng nhìn không thấu.
Diệp Tư Ngâm ảm đạm cười: “Chỉ là vài thứ ở kiếp trước còn lưu lại thôi.”
Diệp Thiên Hàn hiểu ra gật đầu, xem ra bảo bối của hắn còn rất nhiều chuyện hắn chưa biết. Hắn cũng không gấp, sau này sống cùng nhau rồi từ từ khám phá, chẳng phải càng thêm thú vị.
Nhìn dung nhan lãnh của tuấn ái nhân, Diệp Tư Ngâm trong lòng hiện lên những chuyện sau khi đi vào kinh thành — Diệp Thiên Hàn ly kinh đã hơn mười năm, mà hoàng đế cũng đã đuổi giết hắn hơn mười năm; khi ở Phù Ảnh Các, y căn bản chưa từng cảm nhận được không khí uy hiếp, hẳn là do Phù Ảnh Các tường đồng vách sắt, lệnh hoàng đế không thể nào rót tay chân vào; mà Diệp Thiên Hàn cũng sớm thành thói quen loại ám sát giống như vui đùa này. Lần này thượng kinh, y vẫn nghĩ Diệp Thiên Hàn là muốn trợ thái tử điện hạ đăng cơ, nhưng lâu dần mới phát hiện, hắn tựa hồ cũng không kiệt lực duy trì thái tử điện hạ, chỉ là ngẫu nhiên ở lúc cần thì làm vài việc để đảm bảo thể diện. Nhưng theo Diệp Tư Ngâm biết, trong triều đại thần tùy Diệp Thiên Hàn sở dụng cũng không ít, huống chi thái tử còn có hữu tướng cùng Đại tướng quân duy trì. . . . . . Như vậy, hắn đến kinh thành làm chi?
Diệp Thiên Hàn thấy người trong lòng, mắt tím trong suốt có chút mê mang cùng nghi hoặc, ôn nhu hôn môi y nói: “Muốn hỏi cái gì, nói thẳng là được.”
Diệp Tư Ngâm có chút chần chờ, không biết nên hỏi hay không. Cằm bỗng dưng bị nâng lên, Diệp Tư Ngâm không thể trốn tránh đôi phượng mâu kia, đành phải nhìn thẳng vào nó, bàn tay trên lưng qua lại vuốt ve, mang theo chút tình sắc. Diệp Tư Ngâm kinh hãi, rõ như ban ngày, người này muốn làm gì. . . . . . ?
“Nếu không nói, bổn tọa sẽ ở đây muốn ngươi.”Uy hiếp.
Diệp Tư Ngâm dở khóc dở cười. Vì sao nam nhân lãnh ngạo này vừa đến lúc này sẽ không nói ra được lời nào đứng đắn vậy, vẻ mặt tà mị đến mức y muốn trốn, rồi lại không thể đào thoát. Không thể làm gì khác, chỉ có thể yếu ớt cầu xin: “Ta nói, ngươi buông ra trước. . . . . .”
Diệp Thiên Hàn nhíu mày, thả lỏng kiềm chế, lại vẫn như cũ không chịu buông tay đang ôm y: “Nói.”
Diệp Tư Ngâm lại chần chờ một chút, lại rốt cục bị Diệp Thiên Hàn lần thứ hai làm khó dễ mở miệng : “Hàn, ta một mực suy nghĩ, ngươi rốt cuộc vì sao nhập kinh? Không chỉ là hiệp trợ thái tử điện hạ đơn giản như vậy, đúng không?”
Một trận trầm mặc.
Mắt tím thâm thuy âm u bất định, có vài tình tự Diệp Tư Ngâm xem không hiểu chậm rãi lưu chuyển.
Ngay tại lúc Diệp Tư Ngâm muốn buông tha, không thèm truy cứu nữa, Diệp Thiên Hàn lại đứng dậy: “Đi theo bổn tọa đến một nơi.”
Không nói gì gật đầu, Diệp Tư Ngâm biết, đây có lẽ là chuyện duy nhất ái nhân giấu mình. Mà hiện tại, hắn muốn nói cho mình biết. . . . . .
Đi theo Diệp Thiên Hàn xuyên qua đình thai lầu các trong thân vương phủ, xuyên qua hoa viên, Diệp Tư Ngâm mẫn cảm phát hiện nơi này là một trận pháp — quả nhiên, một lát sau, trước mặt lại xuất hiện một huyệt động dài sâu. Rất nhiều dạ minh châu khảm trên vách, tỏa ra ánh sáng lóa mắt.
“Nơi này là. . . . . .”Diệp Tư Ngâm có chút kinh ngạc, trong thân vương phủ, sao lại có một nơi thế này?
Diệp Thiên Hàn nắm thắt lưng y, nói: “Phải tránh phân thần.”
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, Diệp Tư Ngâm cũng không mở miệng hỏi tiếp, bởi vì y hiểu, cuối huyệt động này, chính là bí mật ái nhân muốn nói cho y.
Đi hồi lâu, huyệt động hẹp dài rộng mở ra, một gian thạch thất lấy bạch ngọc điêu khắc thành rõ ràng hiện ra trước mặt.
Không chờ Diệp Tư Ngâm mở miệng, liền thấy Diệp Thiên Hàn thong thả bước tới trước quan tài đặt giữa thạch thất, bỗng nhiên, song tất quỳ xuống đất.
Diệp Tư Ngâm trong lòng chấn động — nam nhân quân lâm thiên hạ nhìn xuống muôn dân, thế nhưng. . . . . . Quỳ xuống ? ! Trong quan tài kia. . . . . . Chẳng lẽ là? !
Diệp Tư Ngâm suy đoán, mặc dù vẫn nghi hoặc rất nhiều, lại chậm rãi đi vào cạnh Diệp Thiên Hàn, quỳ rạp xuống đất, bàn tay mảnh khảnh đặt vào tay ái nhân, mười ngón ***g vào nhau — phượng mâu màu tím nhìn lại, chỉ thấy trong đôi mắt tím trong suốt kia đầy thanh minh.
“. . . . . . không sai phụ mẫu bổn tọa an táng ở đây.”Diệp Thiên Hàn nói.
Diệp Tư Ngâm nhìn hai người mười ngón đan nhau trong quan tài, thấy có chút chấn động – đây là Huệ An công chúa cùng tiền triều Thừa tướng a. . . . . . Diệp Tư Ngâm buông tay ái nhân, cung kính hành lễ.
Thấy Diệp Tư Ngâm làm vậy, Diệp Thiên Hàn trong lòng dâng lên một tia ấm áp – lễ này của Diệp Tư Ngâm, là lễ khi gặp thiên tử cùng phụ mẫu.
Hai người chậm rãi đứng dậy, ngồi xuồng một chiếc bàn đá trong thạch thất. Diệp Tư Ngâm không thúc giục, y hiểu bí mật một người giữ lấy suốt mười mấy năm, nếu muốn hắn nói ra nhất định phải cho hắn thời gian suy nghĩ.
Không làm Diệp Tư Ngâm chờ quá lâu, Diệp Thiên Hàn đã mở miệng. Nguyên lai mười lăm năm trước kia tráng tranh hoàng vị kia, không hề đơn giản như thế nhân tưởng. . . . . .
Tiên hoàng băng hà, hoàng vị thật sự không người tiếp nhận; chúng thần thuộc phe hoàng hậu thật muốn truyền hoàng vị cho Diệp Thiên Hàn năm ấy chín tuổi; hai phu phụ Huệ An công chúa giúp Lí Huyền đạt thành hiệp nghị cũng là thật. Hết thảy hết thảy thuận lý thành chương, nhưng trong đó lại xảy ra một sai lầm rất lớn — tiên hoàng lưu lại một phần di chiếu: nếu hoàng đế không đủ tài đức, thì Huệ An công chúa có quyền chọn một người trong hoàng thất kế vị. . . . . .
Thế gian rất ít người biết phần di chiếu này tồn tại, bởi vì Huệ An công chúa cùng Tể tướng phi thường sáng suốt lựa chọn che giấu sự tồn tại của phần di chiếu này. Nhưng thiên hạ không có gió không ra tường, việc này cuối cùng vẫn bị Lí Huyền lúc này đã ngồi trên hoàng vị biết được .
Lí Huyền cuối cùng không thể có được phần di chiếu trong truyền thuyết kia — hai phu phụ Huệ An công chúa “Cải trang vi hành” ẩn cư rừng trúc, trong một tràng Hồng Môn Yến, nâng chén mừng yến tiệc linh đình, lấy Huệ An công chúa thân trúng kì độc mà hạ màn. . . . . .
Diệp Thiên Hàn nghe tin gấp rút trở về chỉ nhìn thấy cảnh phụ thân tự vẫn trước mộ mẫu thân.
“Hàn nhi, không được báo thù.”Đây là lời cuối cùng thừa tướng nói với thân tử của mình.
Mang di thể phụ mẫu về kinh, rồi lại giả tạo hai thi cốt táng nhập hoàng lăng, dấu đi di thể chân chính, Diệp Thiên Hàn không muốn làm một hoàng thất ngay cả lăng mộ cũng không sạch sẽ đó quấy rầy sự an bình của song thân. . . . . .
Không được báo thù, không được báo thù, không được báo thù. . . . . . Mười lăm năm qua, Diệp Thiên Hàn thường xuyên nhớ tới những lời này, lúc này mới xem như không thấy Lí Huyền liên tục ám sát, nhẫn nại đến nay. Nếu không phải Lí Huyền mấy năm nay càng làm càng nặng, chỉ kém biến triều đình biến thành chướng khí mù mịt, Lí Ân có tâm thủ nhi đại chi (thay thế), trong tay hắn lại cầm di chiếu tiên hoàng, trọng trách trong người, Diệp Thiên Hàn cuối cùng đành bước vào cửa kinh thành mà hắn cả đời cũng không muốn bước vào kia.
“Nguyên lai là như vậy. . . . . .”Diệp Tư Ngâm nhìn đôi mắt tím thâm thúy trước nay vô tình lập lòe bất định, phẫn nộ cùng bi ai bên trong, cơ hồ phải dốc toàn bộ lực lượng mới có thể vươn tay cận thận nắm lấy bàn tay trắng nõn của y — khoảng khắc bị kéo vào vòng tay quen thuộc, Diệp Tư Ngâm than nhẹ một tiếng, tùy nam nhân đang bắt lấy mình vùi đầu vào lòng mình. . . . . . trong lòng ngực ấm áp, bả vai với đường cong hoàn mỹ chậm rãi phập phòng theo hô hấp không còn vững vàng như ngày thường của hắn, lệnh Diệp Tư Ngâm biết nguyên lai nam nhân như quân lâm thiên hạ nhìn xuống muôn dân cũng có những phút giây yếu ớt. . . . . . ngón tay thon dài vỗ lưng hắn, lặng lẽ an ủi.
Sau một lúc lâu, Diệp Thiên Hàn mới ngẩng đầu, ôn nhu hôn lên mí mắt Diệp Tư Ngâm: “Đợi hết thảy trần ai lạc định, cùng bổn tọa đi ẩn cư được không?”
Mắt tím trong suốt nhiễm đầy ý cười, Diệp Tư Ngâm tự nhiên khẽ gật đầu — Huệ An công chúa cùng Thừa tướng ở trong này bình yên ngủ say cuối cùng vẫn không thể thoát ly ràng buộc cùng giam cầm của hoàng thất, mà hai người họ. . . . . . Diệp Tư Ngâm nhìn dung nhan lãnh tuấn của ái nhân cùng đôi mắt tím ôn nhu, thản nhiên nở nụ cười. . . . . .
“Túy Nguyệt cô nương, ngươi hình như có tâm sự?”Thanh âm ôn nhu gọi về tâm thần Túy Nguyệt, lúc này mới phát hiện mình đã thất thần.
“Nương nương thứ tội.” Túy Nguyệt nói.
Vân Quý phi lắc đầu, cười nhạt: “Nói cái gì nương nương thứ tội đó. Ta sớm không phải Vân Quý phi .”Nói xong, trong mắt Vân Quý phi có mạt thoải mái, cũng có một tia quyến luyến.
Túy Nguyệt thấy rõ, trong lòng cũng hiễu, quý phi nương nương trước mắt từng diễm quan hậu cung, kỳ thật còn tình cảm với đương kim hoàng đế kia.
“Mẫu phi, ngài cùng di di nói gì vậy? Vì sao không vui vẻ ?”Hài tử mười tuổi, mặc dù đơn thuần, ánh mắt cũng sắc xảo nhất. Nó có thể nhìn ra nụ cười không chân thật của người khác mà nói thẳng vào nội tâm của người nọ.
Vân Quý phi ôm lấy hài tử cạnh mình, ôn nhu cười nói: ” Mẫu phi không phải không vui. Dịch nhi đâu chơi vậy? Nhìn xem mặt đầy mồ hôi kìa. . . . . .”Nói xong liền cầm khăn lau đi mồ hôi trên trán hài tử bảo bối của mình.
Hài tử vẫn là hài tử, tuy là hoàng tử ở trong cái chảo nhuộm hậu cung, nhưng lại lớn lên dưới sự tận tình dạy dỗ che chở của Vân Quý phi, khó khăn bảo vệ tính trẻ con mà người trong hoàng gia từ nhỏ liền đánh mất kia. Chỉ chớp mắt, liền đã quên mình vừa hỏi cái gì, cao hứng nói: “Lục hoàng huynh dạy Dịch nhi tập võ nha!”
“Nga? Vậy Dịch nhi có có hảo hảo học không?”
“Có a có a! Không tin mẫu phi hỏi lục hoàng huynh đi!”Lí Dịch chu miệng, bất mãn mẫu phi hoài nghi.
“Muốn hỏi bản cung chuyện gì?”Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Lí Ân vẻ mặt tươi cười bước vào viện môn, vừa lúc tiếp được hoàng đệ đang chạy tới chỗ mình
Vân Quý phi cùng Túy Nguyệt cùng đứng dậy hành lễ: “Thái tử điện hạ.”
“Không cần đa lễ.”Lí Ân ôm Lí Dịch ngồi xuống, cười nói, “Dịch nhi gân cốt rất thích hợp để tập võ, mà bây giờ cũng là tuổi tập võ tuyệt nhất, nếu có hảo sư phụ truyền thụ, không quá vài năm sẽ có thành tựu.”
Lí Dịch nghe hoàng huynh mình sùng bái khích lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi tràn đầy thần sắc hưng phấn, lại bỏ qua vẻ mặt lo lắng của mẫu phi mình.
“Đừng quá cao hứng, văn cũng phải học thật giỏi, hôm qua công khóa làm thế nào rồi ?”Lí Ân nhẹ nhàng gõ đầu tiểu hài nhi, hỏi.
“Đều đã làm xong !”Lí Dịch vuốt nơi mình gõ, bỉu môi nói. Vẻ mặt đáng yêu làm tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Cười xong, Vân Quý phi ôn nhu nói: “Túy Nguyệt cô nương, có thể phiền ngươi mang Dịch nhi đi đổi y phục được không, tránh lát nữa nó bị lạnh.”
Lí Ân nhếch mi, liền biết Vân Quý phi có ý khiển người ra ngoài, phụ họa nói: “Túy Nguyệt, phiền ngươi .”
Túy Nguyệt là người thông minh, chỉ thoáng suy tư liền hiểu được , mới nói: “Cửu hoàng tử, thỉnh đi theo ta.”
Hai mắt to tròn nhìn mẫu phi, lại nhìn lục hoàng huynh của mình, Lí Dịch ngoan ngoãn theo Túy Nguyệt rời khỏi viện. Nó biết có một số việc, nó không cần cũng không có tư cách biết được.
Nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi xa, Vân Quý phi lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy Lí Ân tựa tiếu phi tiếu, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, ta không muốn. . . . . .”
“Bản cung biết.”Lí Ân cắt ngang lời Vân Quý phi, “Vân Quý phi tài hoa như thế, sao có thể giống chúng nữ nhân tầm thường trong hậu cung tranh nhau vỡ đầu vì muốn ở lại cái nơi ăn tươi nuốt sống như thế được chứ.”
Vân Quý phi cúi đầu, mãi mâu đầy khó hiểu: “Nếu như thế. . . . . .”
“Thế nhưng Dịch nhi là người được chọn vào hoàng vị đó.”Lại cắt lời Vân Quý phi, Lí Ân kiên định nói.
Trên mặt Vân Quý phi có chút khó coi, nàng không muốn hài tử mình thành hoàng đế. . . . . . Từ lúc Lí Ân cứu mẫu tử họ ra nàng liền biết, vị thái tử điện hạ này chắc chắn có mục đích, lại không ngờ, là nhìn trúng hài tử của mình. . . . . . Cố ý truyền hoàng vị cho nó. . . . . .
“Vân Quý phi, bản cung cùng ngươi làm giao dịch được không?”Lí Ân nhìn sắc mặt Vân Quý phi, mỉm cười nói.
“Giao dịch gì?”
“Bản cung sẽ dạy Dịch nhi mãi đến khi nó có năng lực trở thành một đế vương vĩ đại. Chỉ cần Vân Quý phi gật đầu, bản cung sẽ tha cho nam nhân kia một mạng.”
Vân Quý phi nghe vậy chấn động. . . . . . nam nhân kia. . . . . .
“Sao rồi?”Đôi mắt xinh đẹp của Lí Ân tràn đầy thần sắc hấp dẫn. Nam nhân kia, chỉ tự nhiên là “Phụ hoàng”Lí Huyền của cậu. Trong hậu cung, nếu đổi là phi tử khác, điều kiện này không tính quá quan trọng, nhưng với Vân Quý phi mà nói, với một nữ nhân yêu mến Lí Huyền như nàng mà nói, đây là lợi thế tốt nhất.
Quả nhiên, Vân Quý phi cúi đầu im lặng, cuối cùng chỉ thấp giọng nói: “Thỉnh thái tử điện hạ. . . . . . cho ta thời gian suy nghĩ. . . . . .”
“Hảo!”
Nhìn bóng Vân Quý phi xoay người rời đi, Lí Ân cong môi lên. Lo lắng đi, Vân Quý phi, ngươi nhất sẽ đáp ứng bản cung. . . . . .
Hết chính văn đệ thất thập tứ chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...