Phù Ảnh Ám Hương

Hôm sau.

“Hàn?” Người trên giường vẫn còn xoa xoa vòng eo đau nhức ngồi dậy, mắt tím trong suốt còn mang theo chút mê mang tìm kiếm thân ảnh ái nhân.

“Tỉnh?” thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, Diệp Tư Ngâm theo bản năng tựa vào nơi phát ra âm thanh, lập tức bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy, “Buổi trưa sắp đến, nên xuất môn .”

“?” người còn chưa tỉnh ngủ mê mang nhìn khuôn mặt tuấn tú của ái nhân, chẳng biết hắn đang nói gì.

Diệp Thiên Hàn cũng không giải thích với y, trực tiếp ôm người rửa mặt thay y phục dùng điểm tâm. Đợi Diệp Tư Ngâm hoàn toàn thanh tỉnh, người đã ở trên liễn xa kim bích huy hoàng .

Hai bên là dân chúng Giang Ninh thành, bị quan binh cản lại, vẫn không ngừng đi lên trước, trong miệng hô”Thân vương thiên tuế, thế tử thiên tuế; thân vương thiên tuế, thế tử thiên tuế” . . . . . . Nơi liễn xa đi qua, không chút ngoại lệ nhìn thấy cảnh toàn bộ dân chúng thành kính quỳ trên đất, quỳ bái hai người.

Diệp Tư Ngâm nghi hoặc nhìn người bên cạnh—— trong lúc y mê man bảy tám canh giờ, người này rốt cuộc đã làm gì? Lại làm cho dân chúng của Giang Ninh tất cung tất kính như thế? Mà Diệp Thiên Hàn trước nay thích yên tĩnh không thích náo nhiệt lại gióng trống khua chiên lấy thân phận thân vương xuất hiện trước mắt thế nhân, chuyện này thật là rất quỷ dị .

Nhìn ra nghi hoặc của y, Diệp Thiên Hàn nói: ” Chốc nữa sẽ biết.”

Đang nói chuyện, liễn xa nặng nề ngừng lại. Mọi người nháy mắt im lặng, không tiếp tục ồn ào, mà nhất tề quỳ rạp xuống đất, im lặng chờ đợi thân vương cùng thế tử chưa từng lộ diện trên triều dã (triều đình và dân chúng).

Diệp Thiên Hàn xuống liễn xa, đi đến án thai lâm thời dựng lên, ngồi xuống, Diệp Tư Ngâm lúc này mới mơ hồ biết mình đi tới đâu —— cửa chợ.

“Miễn lễ.” Thanh âm lãnh tuấn không lớn, lại lệnh mọi người ở đây nghe nhất thanh nhị sở. Dân chúng đứng lên, trên mặt mỗi người đều là hưng phấn cùng hãnh diện. Chỉ có một chúng quan viên, vẫn quỳ dưới đất, cúi đầu không lên tiếng.


“Điện hạ bảo các ngươi đứng lên, có nghe không?” Thấy thế, Chiến Minh đứng cạnh Diệp Thiên Hàn chất vấn đám quan viên đó.

Chúng quan viên cúi đầu nhìn đồng nghiệp, hai mặt nhìn nhau một lát, bỗng nhiên cùng nói: “Chúng thần khẩn cầu điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

“Làm càn!” Chiến Minh gầm lên, “Thân vương điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh, nào có chỗ cho phép các ngươi nhiều lần cãi lệnh như vậy?”

Lúc này, một quan viên lớn tuổi ngẩng đầu, trong đôi mắt đục ngầu có sợ hãi, lại vẫn là run rẩy nói: “Thân vương điện hạ, vi thần xin hỏi điện hạ, người ra mệnh lệnh này, là dựa theo khẩu dụ của vạn tuế gia? Hoài Nam đạo tiết độ sứ Phương đại nhân quan cư tam phẩm, làm quan hai mươi năm cần cù thật thà thanh liêm, điện hạ nói một câu liền muốn chém giết trung thần, người dựa vào đâu mà làm vậy? ! Nếu không có khẩu dụ của bệ hạ, thứ chúng thần khó thể tòng mệnh!” Lôi hoàng đế ra áp chế “Thân vương” Diệp Thiên Hàn.

Vị quan viên này còn chưa nói dứt, chúng quan viên khác liền gật đầu nói phải, cuối cùng nhất tề một dập đầu nói: “Khẩn cầu điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

Vài dân chúng đứng quanh nghe được mấy lời này, dần dần bắt đầu xôn xao, bỗng nhiên có người quát: “Toàn một lũ nói bậy! Cái gì thanh liêm, cái gì trung thần? ! Căn bản là gian thần đứng giữa bỏ tiền vào túi riêng!”

Một câu này vừa vang lên, dân chúng cũng đều bắt đầu tức giận mắng ra, thuộc như lòng bàn tay kể từng tội trạng một của Phương Viễn Hàng ra, trong đó còn có cả chuyện rót ngân lượng giúp thiên tai vào túi riêng, cường thưởng dân nữ làm thiếp, vi phụ thảo gian nhân mạng lại mọi cách bao che, chúng quan viên Hoài Nam Đạo bao che cho nhau. . . . . . Vân vân, nhất thời tiếng người ồn ào, lệnh chúng quan viên mồ hôi lạnh chảy ròng, một số gần như ngất đi.

Diệp Tư Ngâm nhìn đám người sôi nổi, liếc mắt nhìn Lăng Tiêu Thần bên cạnh. Lăng Tiêu Thần thấy thế mỉm cười: “Thiếu chủ quả thực sang suốt, chỉ có vậy mà đã dễ dàng nhìn ra.”

Không tồi, trong đám người ồn ào kia đích xác có người của Phù Ảnh Các, vừa rồi “Dân chúng” đầu tiên nói chuyện kia có nội lực thuần hậu, người thường không có khả năng biết, nhưng người có chút võ công tu vi, sẽ biết đó nhất định là một cao thủ, mới có thể ở giữa mấy ngàn dân chúng, làm một câu”Toàn một lũ nói bậy” truyền vào trong tai mỗi người đứng đây.

Diệp Tư Ngâm rốt cuộc hiểu Diệp Thiên Hàn tính toán xử trí Phương Viễn Hàng thế nào, sợ là Giang Ninh thủ phủ Tần Tự Dật cũng trốn không được.

Diệp Thiên Hàn nâng tay, đám người nháy mắt im lặng. Chỉ nghe thanh âm như hàn băng bàn nói: “Dẫn tới.”


Liền có quan binh nhất tề áp giải ba người ra, là ba người Phương Viễn Hàng, Tần Tự Dật cùng Khuynh Tự.

Dân chúng ồ lên. Bọn họ nguyên chỉ biết Hoài Nam Đạo tiết độ sứ Phương Viễn Hàng hôm nay bị vấn tội xử trảm, lại không biết này còn cả Giang Ninh thủ phủ Tần Tự Dật cùng Tùng Trúc quán hoa khôi Khuynh Tự!

Chỉ trong một đêm, Tần Tự Dật phong độ phiên phiên tóc tai bẩn thỉu, không còn nhân hình; Khuynh Tự y phục tả tơi, tinh thần hoảng hốt, sợ là trước kia đưa lên đây đã chịu không ít giày vò; Phương Viễn Hàng kia vẫn mặc quan phục tam phẩm, nhưng mũ miện lại chẳng biết đi đâu đầu tóc rối tung, chật vật không chịu nổi.

“Thân vương, thân vương điện hạ tha mạng a! Điện hạ tha mạng a!” Phương Viễn Hàng bắt đầu không ngừng dập đầu cầu xin, nhưng thấy Diệp Thiên Hàn không chút để ý tới, thái độ thế nhưng bắt đầu cường ngạnh, thầm nghĩ dù sao cũng phải chết, không bằng liều chết đấu một lần, “Vi thần quan chức mặc dù thấp, tốt xấu cũng là quan cư tam phẩm, nếu muốn vấn trảm, cũng phải là do triều đình, Hoàng Thượng phán quyết, thân vương điện hạ hành động thế này mới là chân chính phạm thượng!”

Dân chúng bị thái độ của Phương Viễn Hàng chọc giận, bên dưới hô chém. Hô giết.

Diệp Thiên Hàn thủy chung chưa nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Viễn Hàng, cho đến khi hai chân gã phát run, suýt nữa ngã xuống đài.

Ngọ thì (giữa trưa) đến, Diệp Thiên Hàn dùng mắt ra hiệu, Lăng Tiêu Thần lĩnh hội.

Chỉ thấy Lăng Tiêu Thần tiến lên vài bước, lấy thanh âm ôn hòa đặc hữu của mình nói: “Hoài Nam đạo tiết độ sứ Phương Viễn Hàng, làm quan hai mươi năm ăn chặn của công, thảo gian nhân mạng, lại cùng Giang Ninh thủ phủ Tần Tự Dật cấu kết với nhau làm việc xấu đầu cơ trục lợi tự vụng trộm buôn muối, thân là mệnh quan triều đình, tổn hại triều cương, phạm thượng tác loạn; Tùng Trúc quán Khuynh Tự cùng Phương Viễn Hàng, Tần Tự Dật cấu kết, ý đồ ám sát thân vương điện hạ, tội không thể thứ. Cực hình tại chỗ.” Nói xong, liền tự trong lòng lấy ra một mặt ngọc bội, ” Đây là bàn long ngọc bội tiên hoàng ban tặng, từ quan viên tam phẩm trở xuống, có thể tiền trảm hậu tấu! Ngọ thì đã tới, hành hình.” Phương Viễn Hàng trên đài cùng chúng quan viên dưới đài vừa thấy bàn long ngọc bội kia, liền biết đại thế đã mất, trước mắt chỉ còn mỗi một màu đen.

Đám người đều im lặng lại, dân chúng kích động nhìn tham quan hơn mười năm qua áp bức bọn họ bị áp giải lên hình tràng, đặt trên đài trảm thủ, trong lòng mỗi người đều thấy khuây khoả. Cũng có người che mắt, không đành lòng xem cảnh tượng huyết tinh kia, càng nhiều chính là trong lòng liên tục trầm trò khen ngợi.

Nhưng, ngay tại lúc đao phủ giơ búa lên, trên hình đài xảy ra biến cố.

Mười mấy tên hắc y nhân bịt mặt tự bốn phương tám hướng nhảy xuống hình đài, nhấc chân đá đao phủ ngả lăn —— đích thật là đến cướp pháp trường!


Diệp Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần phi thân xuống, cùng đám Hắc y nhân giao đấu. Còn có cả Phù Ảnh Các ám vệ, từ trong đám người thét chói tai chung quanh phi thân ra, gia nhập giao chiến.

“Ba người này quan trọng thế sao, làm hoàng đế không tiếc cướp pháp trường?” Diệp Tư Ngâm nhíu mi hỏi.

Diệp Thiên Hàn mặt không chút thay đổi, từ chối cho ý kiến. Chỉ đứng dậy đến cạnh Diệp Tư Ngâm, khoanh tay mà đứng, nhìn cuộc chiến.

Hắc y nhân công phu cùng ám vệ tương xứng, lại có chút chênh lệch với Chiến Minh cùng Tiêu Thần, chỉ chốc lát sau liền bị bị thương hơn phân nửa. Đại khái đều đã biết đối chiến với Diệp Thiên Hàn tuyệt không phần thắng, cho nên không chạy tới chỗ hắn.

Đúng lúc này, Diệp Tư Ngâm đột nhiên phát hiện tiểu nữ hài một thân áo ngoài phấn hồng khoảng mười tuổi đang chạy về phía mình.

Hài tử nhỏ như vậy, là vừa rồi hỗn loạn nên lạc phụ mẫu sao?

Đang nghĩ ngợi, tiểu nữ hài đã chạy tới trước mặt, giữ chặt vạt áo y: “Ca ca, ta sợ! Phụ thân mẫu thân không thấy . . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Nói xong còn khóc lên.

Diệp Thiên Hàn nhíu mi nhìn tiểu nữ hài cao vừa đến thắt lưng mình kia, trong lòng không biết vì sao có dự cảm bất hảo. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc Diệp Tư Ngâm vuốt đầu nàng, đang muốn an ủi nàng, chỉ thấy sau lưng chợt lạnh, tiếp theo là đau nhức.

Chỉ thấy tiểu nữ hài nguyên bản thanh thuần động lòng người lộ ra nụ cười quỷ dị, trên bàn tay trắng noản, rõ ràng là một thanh chủy thủ sắc nhọn, bên trên còn có máu —— đó là, máu của y!

Diệp Tư Ngâm lăng lăng nhìn thanh chủy thủy phiếm hung quang, bất tri bất giác thân thể nhũn ra, ý thức dần biến mất. . . . . . Hàn. . . . . .

Y phục bạch tuyết nháy mắt nhiễm một màu đỏ tươi, đồng tử Diệp Thiên Hàn co rút lại, phản xạ vươn tay ôm lấy người sắp ngả xuống đất, không dám tin người này lại bị thương ngay khi đứng bên cạnh mình! Nơi thắt lưng một mảnh đỏ tươi. . . . . .

“Thiếu chủ!” “Thiếu chủ!” Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần đang đánh nhau nhìn thấy một màn này, kinh hô ra tiếng.


Thân ảnh phấn hồng nho nhỏ bị đánh bay ra ngoài, nháy mắt đã chết, nụ cười quỷ dị kia vẫn còn đọng lại trên gương mặt non nớt đó.

Ôm người hô hấp ngày càng mỏng manh vào lòng, đôi mắt tím sẫm của Diệp Thiên Hàn nháy mắt trở thành đỏ đậm.

“Các ngươi, đều đáng chết!” Thanh âm băng hàn như đến từ địa ngục. Thân ảnh tuyết sắc ôm thiếu niên bị trọng thương nhảy vào chiến cuộc, chỉ một thoáng trong chớp mắt, tất cả Hắc y nhân liền ngã xuống đất chết, không ai ngoại lệ.

Mái tóc dài đen như mực không gió mà bay, y phục tuyết sắc, đều là một màu đỏ, ngay cả khuôn mặt lãnh tuấn cũng ẩn hiện diễm sắc, tà mị phi thường. Mà thiếu niên trong lòng hắn, sắc mặt tái nhợt, có vài phần thê lương xinh đẹp.

Cảnh này lại không ai thưởng thức nổi, Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần không dám tiếp cận một chủ tử như vậy, chỉ nhìn nhau, liền chạy đi tìm đại phu .

“Ngâm nhi. . . . . .” khuôn mặt tuấn tú vốn không có biểu tình gì của nam nhân dần dần lộ ra thần sắc đau triệt nội tâm, vỗ về hai má ái nhân trong lòng mình, khẽ gọi tên ái nhân, như một con thánh thú bị thương.

“Ngâm nhi. . . . . .”

Trong nội các ở Lâm An thành, trán nữ tử bỗng nhiên đau đớn, đôi mắt mở to ra

“Túy Nguyệt, làm sao vậy? Đau à?” Liên Diễm đang giúp nàng đắp thuốc lo lắng hỏi hăn.

“Không, không phải.” Túy Nguyệt lắc đầu, nhắm hai mắt lại.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống không trung, ở một nơi mà tầm mắt không thể chạm đến, vầng sáng nguyên bản phảng phất không chừng dần hình thành thực thể, ngăn cách song tinh vốn chặt chẽ gắn kết với nhau. . . . . .

Hết chính văn đệ

nhất chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận