Diệp Tư Ngâm phút chốc ngẩng đầu, mắt tím lại ẩn ẩn hiện lên oán hận: “Như vậy ngay từ đầu ngươi đã đối xử tốt với ta như vậy, chỉ là vì cái gọi là vận mệnh đó? !”
Đôi mắt tím sẫm thoáng chốc thít chặt, Diệp Thiên Hàn thấp giọng quát: “Không!”
Hắn là lo lắng Diệp Tư Ngâm hiểu lầm hắn là vì số mệnh mới yêu y, vậy nên mới không muốn y biết chân tướng chuyện này. . . . . . Nề hà, hôm nay, vẫn khiến y hiểu lầm. . . . . .
Nhìn sắc mặt Diệp Thiên Hàn đông lại, Diệp Tư Ngâm không thể nhận cái kết quả buồn cười này, đối phương là vì một”Vận mệnh” vớ vẩn nào đó mà yêu y, mắt tím trong suốt tràn ngập oán hận.
Diệp Tư Ngâm rõ ràng hiểu được, y yêu nam nhân này. Cho dù y cách đây không lâu y mới hiểu được cái gì là “Yêu” , cho dù ý thức được tình yêu say đắm của mình là thứ mà thế gian cho rằng là “Loạn luân cấm kỵ” y đã mâu thuẫn cùng do dự, cho dù biết được nam nhân này yêu y là vì cái gọi là “Vận mệnh” . . . . . . Y vẫn như cũ không thể phủ nhận sự thật y yêu hắn.
Kỳ thật yêu chính là yêu. Vô luận vì nguyên nhân nào mà yêu, kết quả mới là chuyện quan trọng nhất. Thế nhưng Diệp Tư Ngâm lại không cách nào nhận cũng không nguyện nhận, Diệp Thiên Hàn yêu y, không phải vì y là y —— một con người bên ngoài là Diệp Tư Ngâm, mà bên trong lại mang linh hồn Trầm Mộ, mà là vì Diệp Thiên Hàn đã biết y là người vận mệnh định sẵn cho hắn. Đó cũng có nghĩa là, nếu giờ này ngày này, một người khác mới đúng là người mà vận mệnh sắp đặt cho Diệp Thiên Hàn hắn, thì hắn sẽ vứt bỏ đoạn tình duyên này của hai người.
Nghĩ đến đây, Diệp Tư Ngâm thấy tâm mình như có vô vàn con kiến đang cắn đốt. . . . . . Rốt cuộc không thể đứng ở nơi gần Diệp Thiên Hàn như thế, Diệp Tư Ngâm không nói một lời, xoay người chạy ra khỏi nơi ở của Túy Nguyệt. Diệp Thiên Hàn nhíu chặt mi, đuổi theo y. Chỉ để lại một mình Túy Nguyệt không quay đầu lại nhìn mọi chuyện, vẫn ngồi trên chiêm tinh đài, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Như thể không biết Diệp Thiên Hàn đuổi theo phía sau, Diệp Tư Ngâm dựa vào kí ức lúc đến, bay xuyên qua Phu nhật hàng nguyệt trận, liên tục bay nhanh về phía Hàn Viên.
Hai vị chủ tử, một vị không còn thần sắc lạnh nhạt ngày xưa, thần tình thống khổ, một vị so với ngày thường lại thêm phần lãnh tuấn, quanh thân phát ra lãnh ý làm cho người ta không khỏi run rẩy. Hai người như thế một trước một sau mà bay đi, dọc theo đường đi, thị nữ hộ viện gia đinh đều hoảng sợ quỳ xuống đất hành lễ.
“Thiếu chủ, ngài. . . . . .” Chiến Minh vào Hàn Viên tìm chủ tử mà không tìm được đang định xoay người đi về thì gặp Thiếu chủ xưa nay luôn bình tĩnh giờ đây vẻ mặt khổ sở khó hiểu, đi như bay vào phòng mình, còn chưa tới kịp nói hết lời, Diệp Tư Ngâm đã lướt qua hắn, không quay đầu mà đi thẳng. Chiến Minh thấy kì quái đang do dự có nên theo sau không, lại một trần hàn ý chấn lại cước bộ.
“Chủ nhân. . . . . .”
“Đi ra ngoài! Không có mệnh lệnh của bổn tọa, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào!” Ngắt lời Chiến Minh hành lễ, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng phân phó, lời còn chưa dứt, đã không thấy bóng người.
Đây là chuyện gì? Giữa hai người xảy ra chuyện gì sao? Chiến Minh nhìn phương hướng hai vị chủ tử rời đi, hơi chút khó hiểu. Lại vẫn nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh của Diệp Thiên Hàn, rút tất cả ám vệ cùng người hầu khỏi Hàn Viên.
“Ngâm nhi!” Rốt cục không nén nổi tính tình nữa, Diệp Thiên Hàn bước nhanh đến phía trước kéo lấy tay người nọ, giữ chặt lấy, rồi tiện đà ôm Diệp Tư Ngâm vào lòng. Đúng như dự đoán người nọ bắt đầu dãy giụa. Diệp Tư Ngâm không nói, chỉ ra sức giãy dụa, muốn giãy khỏi trói buộc bá đạo của đối phương. Nhưng cánh tay cường hãn cùng lòng ngực của Diệp Thiên Hàn căn bản không chút sứt mẻ, Diệp Tư Ngâm ngẩng đầu, hai mắt mang theo một tầng hơi nước nhìn người nọ, nâng chưởng đánh vào ngực Diệp Thiên Hàn. . . . . .
Bị đôi mắt tím nhìn thẳng, trong nháy mắt Diệp Thiên Hàn liền biết Diệp Tư Ngâm muốn làm gì, nhưng lại không ngăn cản, chỉ hơi đề khí, bảo vệ tâm mạch. Một chưởng dùng ba thành nội lực mạnh mẽ đánh vào ngực Diệp Thiên Hàn, thực lực của bốn tầng Hàn Liễm bí quyết thêm Diệp Thiên Hàn không hề có ý chống cự, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khóe môi chảy xuống một đường đỏ thẫm. . . . . .
“Ngươi. . . . . . !” Diệp Tư Ngâm cả kinh, phản xạ muốn vươn tay lau đi vệt đỏ ấy, một lời quan tâm chưa kịp thốt ra, đã bị cường nghạnh nuốt xuống. Nam nhân này, luôn có thể dễ dàng khiêu khích tâm tính của y, khiến y trút đi lớp mặt nạ lạnh nhạt. . . . . . thế nhưng hiện tại, y không muốn bị hắn ảnh hưởng.
“Vì sao không ra tay? Khổ nhục kế sao?” Khống chế được tâm trạng, Diệp Tư Ngâm hít một hơi thật sâu, thừa dịp Diệp Thiên Hàn ôm ngực, nghiêng người rời đi hắn hơn nửa trượng, lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Hàn trong lòng cười khổ. Nghĩ lại hắn đường đường là Phù Ảnh Các Các chủ, lại có ngày bị kẻ khác đả thương mà lại không muốn đánh trả, ngược lại còn buồn rầu lo nghĩ làm sao để người nọ hết giận! Tuy vậy trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng.
“. . . . . . Bổn tọa nếu nói phải, ngươi có cam nguyện trúng kế?” Diệp Thiên Hàn nhìn người thần sắc băng lạnh hỏi ngược lại.
Diệp Tư Ngâm ngẩn người, nhìn khóe miệng người nọ lại trào ra vệt đỏ, cơ hồ muốn chạy thật nhanh lại cạnh hắn, thế nhưng y vẫn đứng chỗ cũ, không hề di chuyển: “Tự nhiên sẽ không.”
Mắt tím thâm thúy nheo lại, trong đó ánh lên một tia sáng khác thường. Đột nhiên, Diệp Thiên Hàn nâng tay, chỉ thẳng về phía người đang đứng cách đó nửa trượng, nhanh như chớp công kích người nọ!
Diệp Tư Ngâm sửng sốt, vội vàng đề khí ứng đối ——nội lực thật cường đại! Cơ hồ áp chế làm y không thể động đậy, nhưng nếu không dốc hết toàn lực ngăn cản, nhất định sẽ bị đối phương đánh trọng thương, thậm chí. . . . . . Chết!
Tâm bỗng dưng đau. . . . . . Người chưa bao giờ động tay chân, thậm chí chưa từng nói một câu nặng lời với mình, vì sao đột nhiên thay đổi nhanh như thế?
Trong giây lát, hai người giao thủ đã hơn mười chiêu. Nhưng thực lực lại cách biệt khá xa, Diệp Tư Ngâm một chiêu vô ý, vai phải trúng một chưởng không nhẹ của Diệp Thiên Hàn, tự không trung rơi xuống, mắt thấy chuẩn bị rơi xuống đất! Bỗng nhiên, thân ảnh màu trắng xuất hiện, Diệp Tư Ngâm lấy lại tinh thần, Diệp Thiên Hàn trước khi y rơi xuống đã kịp kéo y lại. . . . . .
Vai phải ẩn ẩn đau, Diệp Tư Ngâm không biết một chưởng này đối phương dùng mấy thành nội lực, chỉ biết là, tâm y đã bị kia một chưởng đó đánh thật đau. . . . . .
Còn giả bộ hảo tâm làm gì! Diệp Tư Ngâm đẩy hắn ra, đề khí lấy mười thành nội lực công kích nam nhân đang bất tri sở vị kia. Mắt tím thâm thúy chợt lóe, dễ dàng tiếp được chiêu thức của Diệp Tư Ngâm. Nhìn mắt tím trong suốt ẩn ẩn khó hiểu cùng oán hận, Diệp Thiên Hàn chỉ phải nhẫn tâm, cố gắng duy trì nội lực trên bốn tầng Hàn Liễm một chút.
Trong lúc đánh nhau, Diệp Tư Ngâm dần dần cảm thấy thân thể có chút kỳ quái —— chưởng phong Diệp Thiên Hàn khi thì băng lạnh, khi thì nóng, mà thân thể y trong một thoáng như đang tiến nhập Hàn đàm, trong một thoáng lại như chìm vào nước sôi, thống khổ vạn phần, suýt nữa ngã xuống xuống. Lại vẫn là cắn chặt răng, dốc hết toàn lực chống lại từng chiêu của đối phương.
Không được. . . . . . Thật khó chịu. . . . . . Như thể bị băng cùng hỏa thay phiên giày vò, Diệp Tư Ngâm dần dần chỉ thấy đau đầu muốn nứt ra, trong đan điền nội tức không nghe sai sử lan khắp kinh mạch toàn thân. . . . . .
Thật là khó chịu. . . . . . Hàn. . . . . .
“A!” Rốt cục, Diệp Tư Ngâm kêu một tiếng nhỏ, toàn thân thoát lực rơi xuống. . . . . . trước khi y kịp rơi xuống đất, đã bị ôm lấy.
Bản thân Diệp Tư Ngâm cũng không biết, nhưng cả Phù Ảnh Các lại đều nghe được tiếng kêu nhỏ đó của y — đó là tiếng kêu nhỏ mà chỉ người có nội lực luyện đến mức thượng thừa mới có thể phát ra!
Một lát, Diệp Tư Ngâm mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên, là gương mặt lạnh lùng quen thuộc. Không kịp đẩy đối phương ra, Diệp Tư Ngâm lại kinh ngạc trước biến hóa của thân thể — trận đánh vừa rồi, lại có thể làm y đột phá Hàn Liễm bí quyết tầng thứ năm mà y mất tận ba tháng vẫn không thành công!
“Sao rồi?”
“Này. . . . . . Này rốt cuộc là chuyện gì! ?” Diệp Thiên Hàn hắn đến tột cùng có dụng ý gì? !
“. . . . . .” Diệp Thiên Hàn thần sắc phức tạp nhìn thấy người trong lòng, dừng một chút, rốt cục nói, “Ngươi nguyên bản thân thể suy yếu, cho nên rất nhiều kinh mạch không thông, đây là lý do vì sao không thể đột phá tầng thứ năm. Hàn đàm lúc trước cũng không đủ để giúp ngươi đả thông những kinh mạch này. . . . . . vừa rồi. . . . . .”
” Vừa rồi ngươi đột nhiên cùng ta động thủ, đó là trợ ta đả thông kinh mạch? !” Diệp Tư Ngâm ngắt lời hắn, kinh ngạc vô cùng hỏi. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Thiên Hàn đột nhiên nắm chặt tay, thừa dịp Diệp Tư Ngâm không đề phòng, ôm cả người y vào lòng: ” Vừa rồi ngươi khó thở công tâm, huyết mạch căng lên, đó là thời cơ tốt nhất dùng phương thức này trợ ngươi đả thông kinh mạch. . . . . .” Tuy rằng hắn từng nói với chính mình, tuyệt không làm cho người này bị thương nữa. Nhưng Diệp Tư Ngâm liên tiếp gặp nạn, làm hắn trong lúc oán hận mình, cũng vạn phần lo lắng. Bốn tầng Hàn Liễm bí quyết, trong mắt hắn vẫn chưa đủ. Lúc trước không cho Diệp Tư Ngâm đi Hàn đàm, chính là không nghĩ tiếp tục cho y chịu khổ. Diệp Thiên Hàn hy vọng Diệp Tư Ngâm có đủ năng lực tự bảo vệ mình, như thế, hắn mới có thể an tâm. Ngày thường, hắn tất nhiên không nỡ làm người này thương tâm tức giận, lại càng không nỡ cùng y động thủ. Bởi vậy cơ hội vừa rồi là ngàn năm có một, hắn liền mặc người này đắm chìm trong thống khổ cùng mâu thuẫn . . . . . .
“Ngươi. . . . . . Buông!” Diệp Tư Ngâm nghe xong lời Diệp Thiên Hàn nói, không rảnh đi thể hội trong đó bao hàm quan tâm cùng yêu say đắm, chỉ nhớ đến chuyện vừa nãy, lần thứ hai giãy dụa.
“Ngâm nhi!” Trầm giọng gầm nhẹ làm Diệp Tư Ngâm chợt đình chỉ giãy dụa. Hắn. . . . . . Hắn giận cái gì? Nên giận rõ ràng là y mới đúng a! Tuy là nghĩ vậy, nhưng cũng không dám động đậy nữa.
Thấy Diệp Tư Ngâm trong lòng ngực rốt cục thành thật, Diệp Thiên Hàn thở dài nói: “Vì sao không chịu nghe bổn tọa giải thích, liền tự tiện quyết định bổn tọa là vì ‘ vận mệnh ’ mới đối đãi ngươi như thế?”
“Chẳng lẽ không đúng. . . . . . ?” Nghe hắn nói như vậy, hình như quả thật là y quá mức kích động, tự tiện chạy đi, vẫn chưa cho hắn một cơ hội giải thích nào. . . . . . Nhưng. . . . . . Nhưng hắn có thể giải thích chuyện này ra sao chứ?
Nhìn người trong lòng như cũ vô pháp buông tâm, ngón tay thon dài của Diệp Thiên Hàn nâng mặt y lên, nhìn sâu vào đôi mắt tím vạn phần tương tự với mình kia: “Vì sao không chút tín nhiệm với bản thân, cảm thấy được bản thân không có chút giá trị?”
Diệp Thiên Hàn nói hàm súc, Diệp Tư Ngâm lại nghe hiểu, có chút khó tin.
“Hay là ngươi nghĩ bổn tọa là loại người đi tin vào cái gọi là tinh tượng cùng vận mệnh?” Trầm giọng truy vấn làm Diệp Tư Ngâm không thể trả lời.
“. . . . . . Ngâm nhi, là ngươi làm bổn tọa không thể không tin cái vận mệnh đó a. . . . . .” Thở dài một tiếng, Diệp Thiên Hàn cúi đầu hôn lên cánh môi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch, dễ dàng cuốn lấy đầu lưỡi của đối phương giao triền.
Ngọt ngào? Diệp Tư Ngâm bị hôn đến mơ mơ màng màng, chỉ thấy trong miệng, trong lòng đều là hương vị ngọt ngào, không tự giác đáp lại cái hôn nồng nhiệt của ái nhân.
Nguyên lai đã hiểu lầm hắn sao. . . . . . Diệp Tư Ngâm tin tưởng hết thảy lời nói của Diệp Thiên Hàn. Bởi vì y hiểu được, nam nhân giống Diệp Thiên Hàn là tuyệt không biết, cũng không cần thiết nói dối. . . . . . ngược lại hóa ra y lại rất hẹp hòi a. . . . . . trong chốc lát đối chính mình thất vọng. Vì đây là tình yêu đầu tiên trong hai kiếp, cũng là lần sâu sắc nhất, bởi vậy mới lo được lo mất, không chấp nhận được có chỗ không hoàn mỹ như thế sao? Cũng may đối phương là nam nhân này a. . . . . .
Bạc thần hơi lạnh, vị cực tốt, Diệp Tư Ngâm không khỏi há mồm khẽ cắn, dẫn tới Diệp Thiên Hàn nhíu mày kiếm, đôi mắt thâm thúy lộ ra vài tia ***.
“Ngâm nhi, trở về phòng được không?” Rời đi môi y, nụ hôn nồng cháy dần dời về mi tâm, chóp mũi, cổ, Diệp Thiên Hàn ôm lấy người đứng không vững, thanh âm trầm thấp hấp dẫn dò hỏi.
“Quay về. . . . . . Phòng?” Đại não bị tình càn quét phản ứng chậm lại hẳn, nhưng cũng lập tức tỉnh lại, “Hàn, ngươi muốn. . . . . .” Không phải đặc biệt bài xích, chỉ là có chút kinh ngạc cùng sợ hãi.
“Không muốn?” Bàn tay ôm bên hông khẽ siết, mang theo chút ý vị tình sắc, cọ xát vòng eo mẫn cảm, lệnh thiếu niên chưa hiểu chuyện đời thở gấp. Hơi nước bị *** bức ra lấp đầy mắt tím, làm y có chút rối loạn, lại y hi có thể nhìn thấy gương mặt lãnh tuấn của đối phương— con ngươi tương tự với y, chóp mũi cao thẳng, bạc thần xinh đẹp, tối trọng yếu là trong đôi mắt tím thâm thúy kia chứa đầy thương yêu.
Gật đầu, đáp ứng.
Hắn sủng nịch, hắn yêu thương, hắn trả giá, hắn thâm tình. . . . . .
Nếu Diệp Thiên Hàn thiên hạ vô song, duy ngã độc tôn; nếu Diệp Thiên Hàn lãnh tình lãnh tâm, lãnh khốc tuyệt ngạo, chỉ dành thâm tình cả một đời cho một mình Diệp Tư Ngâm y. . . . . .
Thì vì sao không muốn?
Hết chính văn đệ tạp cửu chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...