Phù Ảnh Các.
Cố Thanh Giác nắm chặt huyết ngọc tiêu trong tay, nhìn thấy Phù Ảnh Các khí thế to lớn, trong mắt tràn đầy hận ý cùng khoái ý —— Diệp Thiên Hàn, mặc dù tiêu phí suốt mười lăm năm, nhưng chung quy ta đã báo được mối hận đoạt thê! Huyên Huyên, chờ hết thảy trần ai trôi qua, ta sẽ đi đón ngươi trở về. Mà Diệp Thiên Hàn, ngươi chết không nhắm mắt trong thông đạo dưới Tinh Châu đi!
“Các chủ, chung quanh không có gì khác thường.” Tam đi dò xét một vòng rồi trở lại báo cáo.
Cố Thanh Giác gật đầu: ” Lão gia hỏa Viên Bùi kia, sợ đã sớm tự lập vi Phù Ảnh Các Các chủ. Tứ, chốc nữa nếu có thời cơ thì giết ông ta.” Nói xong mắt lộ ra một tia âm ngoan. Viên Bùi tự cho có thể mượn lực lượng Trần Sương Các trừ bỏ Diệp Thiên Hàn tự lập làm vương, lại không biết đạo lý bọ ngựa bắt ve hoàng tước sau lưng, quả thật vô cùng ngu ngốc.
Chiến Minh đáp: “Vâng” trong lòng lại cười lạnh, Viên Bùi? Sợ đã sớm chết trong mê trận của Túy Nguyệt rồi. Tính tính ngày, chủ nhân cùng Thiếu chủ chắc cũng sắp đến.
“Đi.” Cố Thanh Giác nói xong đi về phía đại môn đang đóng chặt của Phù Ảnh Các, chợt nghe phía sau một thanh âm quen thuộc mà xa lạ nói: “Thanh Giác, nhiều năm không thấy, gần đây có khỏe không?”
Phía sau, hai người mang theo một đội mấy chục nhân mã hùng hổ đi đến chỗ Cố Thanh Giác cùng ba thị vệ của gã. Chính là Âu Dương thế gia Đại công tử Âu Dương Lăng cùng trưởng tôn Âu Dương Minh!
Cố Thanh Giác nhìn người tới thoáng nhăn mi lại: “Âu Dương đại ca, Minh nhi? Hai người các ngươi sao lại đến đây?”
“Phù Ảnh Các xảy ra chuyện, hai chúng ta thay mặt phụ thân đến xem.” Âu Dương Lăng ra vẻ đạo mạo cười, trong lòng lại nói: nếu không phải Huyên Di còn nhớ chút tình huynh muội, chỉ sợ một khối thịt béo như thế, bị một mình ngươi độc chiếm !
Ba ngày trước, Âu Dương gia thu được bồ câu đưa tin của Âu Dương Huyên Di, nói Diệp Thiên Hàn bị nhốt trong huyệt động mật đạo dưới lòngTinh Châu, Cố Thanh Giác đã cùng gia quyến đến trước Lâm An, chuẩn bị nhập chủ Phù Ảnh Các.
Cố Thanh Giác lại cười không nổi: “Là Huyên Di báo cho các ngươi sao?” Kẻ làm phu quân như gã lại chẳng hề biết thê tử của mình cách ngàn dậm liên lạc với nương gia? ! Hơn nữa một Âu Dương Huyên Di tri thư đạt lễ, lại là một nữ tử biết phân rõ cái gì nặng cái gì nhẹ, vậy mà chẳng phân được nặng nhẹ như thế!
“Sao vậy, Thanh Giác? Không muốn phân một phần cho chúng ta sao?” Âu Dương Lăng thấy sắc mặt Cố Thanh Giác âm trầm cũng không nể mặt nữa. Phù Ảnh Các trước kia có Diệp Thiên Hàn ở bọn họ đích thật kiêng kị ba phần, nhưng Trần Sương Các là cái gì chứ? Ngày trước thú muội muội nhà hắn đã là Cố Thanh Giác trèo cao! Còn không biết tự lượng sức đối nghịch với Diệp Thiên Hàn, kết quả hại Huyên Di ngàn dậm xa xôi đi theo gã chịu khổ. Hiện giờ đã trở lại, có năng lực diệt trừ Diệp Thiên Hàn, thì không để Âu Dương gia bọn họ vào mắt nửa sao? !
Âu Dương Minh thấy hai người rất có xu thế giương cung bạt kiếm, liền đứng cạnh khuyên nhủ: “Phụ thân, di phụ. Đều là người một nhà, làm gì khách khí như thế chứ? Việc cấp bách là nhanh chóng vào giải quyết dư đảng Diệp Thiên Hàn, tránh đêm dài lắm mộng mới đúng.”
Cố Thanh Giác cùng Âu Dương Lăng lạnh lùng nhìn nhau, nhưng cũng đều thấy Âu Dương Chính nói hữu lý. Lập tức chuyển tầm mắt đi, đi đến đại môn Phù Ảnh Các.
Đại môn huyền sắc, môn hộ (cửa vào) cực cao, nhưng vắng bóng chủ nhân, nên phát ra chút quạnh quẽ. Đang lúc Tam muốn vươn tay đẩy cửa, môn lại chậm rãi mở. Thanh âm du dương mềm nhẹ tự bên trong truyền ra: “Cố Các chủ, Âu Dương đại thiếu gia, Âu Dương tiểu thiếu gia, chúng ta chờ các vị đã lâu.”
Cố Thanh Giác Âu Dương Lăng mọi người cứng ngắc —— đây là trạng huống gì?
Cố Thanh Giác nhìn thấy trong cánh cửa chỉ toàn cỏ cùng cây, không có nửa bóng người, có đình thai lầu các cửu khúc hồi lang (hành lang uống khúc), hảo một phong cảnh Giang Nam. Trong lòng lại càng thêm khẩn trương —— là Viên Bùi? Hay là. . . . .thuộc hạ của Diệp Thiên Hàn? Nhưng Viên Bùi hẳn đã đắc thủ, như vậy nhất định là do Viên Bùi giả thần giả quỷ !
“Viên Bùi, chớ có giả thần giả quỷ!” Lúc trước giao dịch đạt thành cùng Viên Bùi, hứa hẹn song phương hợp tác, giúp nhau diệt trừ Diệp Thiên Hàn, Cố Thanh Giác đại cừu đắc báo, Viên Bùi có được Phù Ảnh Các. Nề hà Cố Thanh Giác từ đầu đến cuối chỉ xem Viên Bùi là một quân cờ. Ván đã hạ xong, quân cờ trừ bỏ bị vứt đi thì chẳng còn thêm tác dụng gì nữa.
Trong cửa không đáp, lại truyền ra tiếng cười mềm nhẹ: “Cố Các chủ, ngàn dậm xa xôi từ Tinh Châu tới đây, vậy mà lại không dám bước vào đại môn sao? Còn có Âu Dương đại thiếu gia, đường đường Âu Dương thế gia hạ nhâm đương gia, cũng không dám tiến vào một Phù Ảnh Các sao vắng chủ à?”
“Ngươi không cần kích ta.” Cố Thanh Giác tra xét bốn phía, muốn tìm xem nàng ẩn thân nơi mà trả lời. Nề hà bố cục trong viện Phù Ảnh Các này so với lâm viên Tô Châu còn tinh xảo hơn vài phần, tầng tầng lớp lớp, như thế liếc mắt một cái cũng sẽ nhìn ra được, lại như vô tận, căn bản không thể nào tìm ra.
Nghĩ nghĩ, nàng kia nói”Vắng chủ nhân”, thuyết minh Diệp Thiên Hàn đích thật vẫn bị nhốt ở Tinh Châu chưa trở về; Chiến Minh trước khi đến đây đã bị giết, Lăng Tiêu Thần cũng giống Diệp Thiên Hàn sinh tử không rõ, trong Phù Ảnh Các này lại còn gì có thể làm gã sợ chứ! Cứ việc đi vào trong là được.
Cố Thanh Giác nắm chặt huyết ngọc tiêu trong tay, đề khí vận công, để phòng có cơ quan mai phục. Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh cũng rút kiếm hộ trước ngực, nhắm mắt theo sau.
Một hàng người tiến quân thần tốc, xuyên qua đình viện, dị thường kỳ quái chính là, dọc theo đường đi gia đinh thị nữ nhìn thấy có người xâm nhập khí thế lại không có phản ứng gì, hoặc chăm sóc hoa cỏ, hoặc rửa hồ sen, dường như vẫn chưa nhìn thấy những kẻ xâm nhập, nên làm gì thì vẫn làm đó.
Cố Thanh Giác dừng cước bộ, sắc mặt ngưng trọng nhìn gia đinh thị nữ bốn phía. Kỳ quái, rất kỳ quái . . . . . .
Huyết ngọc tiêu ở trong tay vung một Hoa nhi, đột nhiên rời tay, bay vào một tỳ nữ vận phấn sắc y phục, đang chăm sóc một khóm nguyệt quý (hoa hồng) nở rộ.
Mọi người kinh ngạc vì sao Cố Thanh Giác lại đột nhiên ra tay, nguyên tưởng rằng tỳ nữ kia sẽ đương trường máu tươi ngũ bộ, hồn mệnh quy tây (máu văng ra xa năm bước, chết). Ngay sau đó lại hoảng sợ phát hiện, tỳ nữ kia không hề bị huyết ngọc tiêu bắn trúng, càng xác thực một ít, huyết ngọc tiêu trực tiếp xuyên qua ngực nàng, thân ảnh phấn sắc kia cũng không hề ngã xuống chết như mọi người tưởng, mà là tan thành mây khói, huyết ngọc tiêu thì “Loảng xoảng đương” rơi xuống mặt đất!
“Phụ thân, này. . . . . . !” Âu Dương Minh kêu sợ hãi, tay nắm kiếm bắt đầu phát run. Âu Dương Lăng cũng không tốt hơn chút nào, nhưng ít nhất ổn định lại tâm thần, trầm giọng nói: “Sợ là chúng ta là vào trong mê trận nào đó rồi.”
“Âu Dương đại thiếu gia quả nhiên kiến thức rộng rãi.” Giọng nữ mềm nhẹ bỗng nhiên vang lên, mang theo chút day dứt, “Các vị, Các chủ ta chưa quay về các, chúng ta địa vị thấp kém, sợ thất lễ với các vị. Trầm tinh chi trận này, đó là vì các vị mà thiết, thỉnh các vị ở trong nghỉ ngơi chốc lát, đợi Các chủ trở về, sẽ tự mình chiêu đãi các vị.”
“Hừ! Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vì sao che che giấu giấu chịu lộ ra chân diện mục? !” Cố Thanh Giác thu hồi huyết ngọc tiêu, bốn phía quát lớn. Trong lòng cũng không tránh khỏi hoảng sợ. Trong Phù Ảnh Các vẫn còn có người tinh thông kỳ môn bát quái? Vì sao trước đây chưa từng nghe nhắc đến! ? Trong mê trận này, hết thảy đều là hư ảo, tinh xảo đến cực điểm, dù gã có nghiên cứu chút ít về trận pháp, lại căn bản không thể nhìn thấu trận pháp “Trầm tinh” rcủa người này thiết kế ra sao, càng đừng nói đến phá giải mê trận này!
Nhưng lần này, mọi người đợi hồi lâu, nàng kia vẫn không trả lời.
Cố Thanh Giác cắn chặt răng. Xem ra Phù Ảnh Các này dù không có Các chủ, cũng bách túc chi trùng tử nhi bất cương (Bách túc là một loại sâu, nhưng dù nó chết cũng sẽ không ngã xuống, bỉ dụ về một người hoặc một tập đoàn nào đó tuy rằng thất thế nhưng vẫn còn tồn tại một khí thế cùng năng lực nhất định)!
“Tứ, phái người điều tra chung quanh, nhìn xem có thể có sơ hở gì có thể phá trận này.”
“Vâng, Các chủ.” Chiến Minh ôm quyền nói. Trước khi rời đi chăm chú liếc mắt nhìn Cố Thanh Giác một cái, trong mắt ánh lên trào phúng cùng khinh miệt.
Thế nhân phần lớn chỉ biết Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn cùng tả hộ pháp Chiến Minh, ngay cả biết đến Lăng Tiêu Thần cũng rất ít, càng đừng nhắc đến hữu hộ pháp Túy Nguyệt mà người trong các cũng chỉ nghe tên chưa từng thấy mặt. Nữ tử ấy thần bí khó lường, tinh thông kỳ môn bát quái, lại có năng lực tiên tri. Mê trận “Trầm tinh” này, chính là Túy Nguyệt vì bảo đảm an toàn của Phù Ảnh Các, mà bày bố trong Phù Ảnh Các, giải pháp chỉ có Túy Nguyệt cùng chủ nhân hai người biết. Ngay cả hắn cũng không biết, chỉ bằng mớ thị vệ kia, sao có thể tìm được sơ hở!
Chiến Minh dẫn một đội mười tên thị vệ, di chuyển trong mê trận. Thình lình, có người kéo hắn. Chiến Minh cả kinh, đang muốn rút kiếm khỏi vỏ, lại nghe giọng nữ quen thuộc nói kia: “Minh, đã lâu không gặp, sao lại thay đổi một cái xác a, còn không bằng cái nguyên lai.”
Phía sau Chiến Minh, là nữ tử một thân thâm y lam sam, lụa mỏng che mặt, chỉ dựa vào con ngươi lộ ra ngoài, không bị lụa mỏng che, cũng đủ thấy mỹ mạo của nàng.
Chiến Minh nhẹ nhàng thở ra nói: “Túy Nguyệt.”
Nguyên lai nữ tử xinh đẹp thần bí này là hữu hộ pháp thần bí khó lường nhất trong Phù Ảnh Các!
Chiến Minh nhìn quanh dưới chân, đó là tiểu lâu trong rừng cây sâu thẳm nơi Túy Nguyệt ở. Nguyên lai mê trận to như vậy, chỉ bằng một tấc vuông nơi Túy Nguyệt ở là có thể khống chế, trong lòng đối nữ tử này càng thêm bội phục.
Chiến Minh bước ra mê trận, đám người Cố Thanh Giác như trước vẫn di chuyển trong mê trận, trăm ngàn suy nghĩ không thể lý giải. Vẻ mặt Cố Thanh Giác ngưng trọng —— Diệp Thiên Hàn, không ngờ ta coi thường ngươi!
Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh là ảo não. Vì sao vừa nghe nói Diệp Thiên Hàn bị nhốt ở Tinh Châu, Phù Ảnh Các như rắn mất đầu là thời cơ hiếm co để xuống tay, liền kiềm chế không được tính tình, không phái người thăm dò đã tự mình đến Phù Ảnh Các, kết quả là chuốc lấy thất bại, không hề đoán cùng Cố Thanh Giác phân một phần, còn có thể an toàn rời đi hay không!
Đang lúc mọi người như ruồi bọ không đầu không ngừng xoay quanh trong mê trận, cảnh sắc chung quanh chậm rãi thay đổi.
“Lại là chuyện gì đây! Các chủ, cẩn thận làm đầu.” Tam cùng Ngũ một trước một sau vây quanh Cố Thanh Giác, sợ có tập kích đột ngột. Đột nhiên, kiếm trong tay Tam cùng Ngũ rơi xuống đất, hai người ôm vai phải khóc hét lên.
Cố Thanh Giác cả kinh, đã thấy một bọn thị vệ, bất luận là Âu Dương gia hoặc là Trần Sương Các, đều trong nháy mắt bị từng đạo kiếm khí bắn xuyên vai phải. Tiếng hét vang khắp thiên địa.
Nguyên bản tiểu kiều lưu thủy, đình thai lầu các đều chậm rãi biến mất, ngay cả thị vệ tỳ nữ hư ảo đều tan thành mây khói , hai thân ảnh màu trắng chậm rãi hiện ra trước mặt mọi người. Chỉ nghe đắc thanh âm trầm thấp lãnh liệt, như đến từ phương bắc lạnh thấu xương mang theo nồng đậm khinh thường nói: ” Con kiến, không biết tự lượng sức mình!”
Hết chính văn đệ tạp nhất chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...