Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Dương Tiêu Phong quan sát hô hấp đều đặn của Nữ Thần Y, chợt nhớ tới phong
thư đáng ngờ kia, rồi lại cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng vẫn bình bình an
an yên nghỉ thì thoáng lấy làm lạ, xong toan hiểu ngay, vội vã trở về
phủ đệ.

---oo0oo---

Trời còn chưa sáng hẳn, Tiểu Tuyền đã mang nước ấm và khăn vào thư phòng để tân nương tử rửa mặt nhưng chẳng thấy Mẫn Mẫn đâu. Lùng sục khắp
mọi nơi cũng tìm không ra, Tiểu Tuyền và toán a hoàn nháo nhào đi gặp
Lôi Kiến Minh nhằm thông báo sự tình.

Lôi Kiến Minh đang ở trong đại sảnh tỉa cây kiểng. Hà Tử Lăng cũng có mặt tại đó, đương dùng điểm tâm.

Nghe Tiểu Tuyền nói, Hà Tử Lăng nhíu mày:

- Tối qua ta nghe tướng quân phu nhân la đám nô tài, rồi thấy bỏ đi từ
cửa sau, ngỡ là cô ấy giận dỗi chuyện gì đó nên một mình về nhà mẹ…

Hà Tử Lăng chưa nói xong thì có một a hoàn từ ngoài sân hấp tấp bước
vào, tay cầm một hộp gỗ màu son nhẹ. A hoàn tiến lại trao cho Lôi Kiến
Minh.

- Ai sai ngươi mang đến?

- Là của một người hành khất trao cho binh lính gác cổng, nói là quà của tam mệnh đại thần tặng đại nhân.

Sắc diện càng lúc càng trắng bệch, Lôi Kiến Minh run bụng thầm nhủ lại
là quà, cơ mà không biết lần này có gì trong đó đây? Bọn chúng muốn giở trò gì thế nhỉ? Nghĩ rồi thấy Dương Tiêu Phong còn chưa trở về, Lôi
Kiến Minh đánh liều mở hộp ra xem. Hà Tử Lăng cũng tò mò không biết bên trong sẽ có cái gì, không biết cái gì mà phải cần dùng hộp để đựng?

Lúc Lôi Kiến Minh mở nắp, cặp chân mày liền chau lại suy ngẫm. Ông thấy trong đó chứa một miếng vải trắng, chính giữa nổi bật một phần đỏ rực.

- Hả? Cái này là gì thế? - Hà Tử Lăng vừa nhìn tức thì thốt ra câu hỏi kinh ngạc.

- Đây là cái gì vậy chứ? – Toán a hoàn vô tình lặp lại câu hỏi của Hà Tử Lăng. Bọn họ quýnh lên, ánh mắt phức tạp nhìn nhau - Sao có thể lấy
làm lễ vật?


Đúng lúc đó Dương Tiêu Phong bước vào chính sảnh nhìn mảnh vải trắng,
trong mắt ánh lên sự thống khổ khi phát hiện vết máu nổi lên giữa mảnh
vải giống như được cắt từ tiết khố của nữ nhi. Đột nhiên ý thức được
đây có thể là lạc hồng trong đêm đầu tiên, Dương Tiêu Phong thẫn thờ tự
hỏi chẳng lẽ đêm qua bọn người của Ngao Bái phát thú tính với nàng?

Nhãn quan buồn bực, Dương Tiêu Phong đậy hộp lại, mặt đỏ bừng bừng.

Quả nhiên một lát sau binh sĩ gác cổng lại nhận được thêm lá thư nữa,
vội vàng rảo bước tới trước mặt tướng quân khom mình thi lễ.

Trong thư ghi dòng chữ nguệch ngoạc, bảo chủ soái đoàn binh Chính Bạch
Kỳ hãy mang hổ phù đến khu rừng ngoại thành vào giờ ngọ ngày mai… Bằng
không, mạng sống lẫn tiết hạnh của Mẫn Mẫn sẽ không đảm bảo. Cuối dòng
là lời đe dọa “tướng quân phu nhân hiện đang nằm trong tay chúng tôi…”

Đọc xong lá thư, Dương Tiêu Phong thoắt trầm ngâm, dáng vẻ kiên nghị
quật cường tựa hồ cân nhắc một quyết định trọng đại, giây lát sau dứt
khoát nhủ “gia tộc ta từ tiên tổ đến nay đã trải qua nhiều đời xông pha
chiến trận, chỉ có chí sỹ chết vì đánh giặc chứ không có hạng đầu hàng
hoặc bị địch nhân uy hiếp!”

Đứng cạnh bên, Lôi Kiến Minh nét mặt thô mộc cũng trầm tư suy xét tình hình, đoạn nói nhỏ vào tai Hà Tử Lăng:

- Bọn chúng thật lợi hại, biết nhược điểm của đại nhân là nữ tử thần y
thành thử mới viết bức thư gởi đến cho ngài, đợi ngài ra ngoài mới giở
trò bắt cóc phu nhân. Điều này chứng tỏ rằng giữa bọn chúng với nhau
hẳn phải có âm mưu từ sớm, có sẵn chủ trương, chung ý đồ và quyết tâm
cùng nhau thực hiện theo như đã định!

Hà Tử Lăng thở dài một hơi. Lôi Kiến Minh dứt lời thì hung hăng đập bàn, nghiến răng thóa mạ:

- Đúng là bọn cẩu nô chết tiệc…

Ông lão chưa rủa hết câu độc địa, thình lình a hoàn vận áo màu nâu hớt hải chạy vào:


- Nguy rồi! Nguy to rồi!

Tiếng la khiến cho trái tim của mọi người đập mạnh và loạn nhịp.

Họ theo chân nha đầu áo nâu ùa ra hậu viên, vây quanh giếng nước để nhìn một thi hài nữ tử đã hoàn toàn bất động. Hà Tử Lăng thần tình ảo não,
không dám nhìn thi thể vẫn giữ tư thế nằm co người bèn vùi mặt vào lòng
ngực tình lang.

Dương Tiêu Phong giơ tay vuốt tóc trấn an nàng, cơ mà bụng dạ xót xa cho người nương tử vừa mới thành thân nay đã sớm lìa trần, một thiếu nữ mà
hễ mỗi lần chuyện trò là chưa bao giờ nói quá năm câu, cũng chưa bao giờ nảy sinh thiện cảm. Tuy nhiên người con gái đó từ khi quen biết đã
luôn một lòng một dạ đi theo chàng, đối xử rất mực chân thành.

Lại nữa uổng công một đời tự phụ là tướng tài nhưng đến hiền thê cũng
không bảo vệ nổi, Dương Tiêu Phong thở dài, không định rõ được cõi lòng
mình đang bất lực hay đang phẫn khái.

Chỉ trong vòng một ngày, tin tức tân nương tử bị sát hại lan truyền khắp
kinh đô. Vì muốn đoạt cho bằng được hổ phù để thống lãnh tam quân, sát
thủ bí ẩn đã ra tay giết chết một người con gái không có chút sức lực
phản kháng. Cửu Dương, Tân Nguyên cách cách, Khang thân vương, Tô Khất
và Mộc Đình Quý nghe vậy vội vã lên đường đến phủ tướng quân.

Vừa bước chân vào đại sảnh, năm người nhìn thấy Minh Thượng phò mã mặt
mũi đỏ gay đứng cạnh thi thể Mẫn Mẫn, tay thu nắm đấm, so với năm xưa
khi nhận được quân báo từ tiền tuyến còn có vẻ tức giận hơn.

Trong lúc Lôi Kiến Minh cùng Hà Tử Lăng và toán a hoàn lo chuyện tang
sự, Tân Nguyên cách cách thần sắc vẫn điềm đạm, trầm tĩnh đến tìm tân
lang nói là phải tranh thủ sự ủng hộ này của phò mã mới là mấu chốt.

Dương Tiêu Phong hiểu ý bèn lập tức tụ tập mọi người trong cuộc vào phòng sách, nơi mà dạ hành nhân đã đến truy lùng hổ phù.

Mộc Đình Quý hạ giọng nói:


- Địch nhân lúc ban đầu viết thư gởi đến dẫn dụ Phủ Viễn tướng quân ra
ngoài, xong mới lẻn vào hậu viên sát hại tướng quân phu nhân, rồi lại
nói dối rằng nàng vẫn còn sống, bảo tướng quân phải đến biệt viện ngoại
thành trao đổi hổ phù. Mục đích là muốn bá chiếm toàn bộ binh lực quân
đội Bát Kỳ Mãn Châu trước khi tấn công dữ dội vào quân đoàn thiết giáp
hiện đang bảo vệ Tử Cấm Thành.

Tô Khất gật đầu đồng lòng:

- Quân đoàn thiết giáp tuy rằng toàn là thiết đảm quân, hiện đang canh
giữ vọng lâu nằm ở hướng tây, tuy binh hùng tướng mạnh nhưng so với lực
lượng địch nhân thì vẫn còn thua xa. Thành thử nếu cuộc hỗn chiến này
xảy ra, chỉ e là thực lực bên ta sẽ bị tiêu hao nhanh chóng…

Nghe Tô Khất nói vậy, Tân Nguyên cách cách nghĩ “lại nữa bọn chúng chọn
tấn công điểm yếu nhất của Dương Tiêu Phong, tức là nữ tử thần y trước
khi hạ sát Mẫn Mẫn khiến cho hai nước thông gia là đại Thanh và Mông Cổ
li gián, quân ta vì vậy sẽ trở tay không kịp…”

Đứng bên cạnh cách cách, Khang thân vương cũng đoán vài phần như thế, khẽ thở dài:

- Nếu nói là không có nội gián hiểu rõ hư thực tiếp trợ thật khiến người khác khó mà tin được.

Dương Tiêu Phong trầm ngâm không đáp, kỳ thực đã sớm nghĩ đến vấn đề nội gián. Địch nhân lần này đột ngột xuất kích, trước đó không hề có đến
nửa dấu hiệu báo trước, hiển nhiên là đã có chủ trương, nắm rõ bố trí
trong phủ, hiểu tường tận sự sắp xếp, ngày giờ thành thân nên mới tránh
được những tai mắt của quân binh canh gác khắp ngõ ngạch. Riêng về điểm này đã xác định được là có nội gián hay không.

Nghĩ tới đây, chủ soái đoàn binh Chính Bạch Kỳ tự xét mình xưa nay hậu
đãi thủ hạ, đối xử chân thành với mọi người nhưng không ngờ lại có kẻ
bán đứng trong đêm tân hôn như thế này.

Ngay giây phút đó, Minh Thượng phò mã đã hoàn toàn nghiêng hẳn về phe
thánh thượng đương kim, quyết tâm chống đối nhóm tam mệnh đại thần tay
nắm binh quyền tối cao trong triều đình.

Ánh mắt tối sầm lại, phò mã lạnh lùng nói:

- Nếu không phục món nợ này thì thật có lỗi với muội muội đã qua đời, chỉ e Mẫn Mẫn chết không nhắm mắt!

Khang thân vương cả mừng, thầm nhủ lần này phe ta lâm họa cảnh nhưng nhờ vậy mà được phước, có được sự trợ giúp của đại gia tộc ở vùng thảo
nguyên, mặc kệ nhóm tam mệnh đại thần có rắp tâm gì, khi mà Minh Thượng

phò mã đồng ý đứng ra chỉ chứng và kết tội Trịnh Chi Long thì hài tử của ông sẽ tấn công sang đây, lực phá hoại khi đó hẳn rất kinh người…

Khang thân vương bèn dụng kế khích tướng:

- Muôn sự cũng do bè cánh của Ngao Bái, phò mã định làm sao?

Minh Thượng phò mã tất nhiên đã biết, giờ nghe nhắc tới danh tánh của
Ngao tông đường chỉ khiến cho lòng cảm giác tức giận thêm, gằn giọng
đáp:

- Bằng mọi cách, hạ thần cũng phải trả món cừu hận này. Nếu cần cũng sẵn sàng xuống tay giết người để rung cây dọa khỉ!

- Ngay lập tức sao? – Khang thân vương thoáng tái mặt hỏi.

Minh Thượng phò mã có vẻ nhẫn nhịn không được nữa, nghiến răng gật đầu:

- Đúng vậy!

- Hảo! – Tô Khất tức khí đồng tình nói lớn, nhưng thốt nhiên có thanh âm trầm trầm vang vọng đến cướp lời.

- Khoan đã! – Cửu Dương tới bây giờ mới thình lình lên tiếng – Vấn đề
phục hận cho tướng quân phu nhân là việc hiển nhiên nhưng đây chỉ là ý
định chưa tính toán kỹ, muôn sự còn phải cẩn thận xem xét lại.

Nói đoạn, Cửu Dương ngừng vài giây cho phò mã tinh thần trầm tĩnh rồi mới thêm lời:

- Hiện thời chúng ta hãy lo chuyện tang sự cho chu toàn trước, tới khi bình tĩnh hẳn quyết chiến với địch quân.

Quay sang Tô Khất, Cửu Dương nói:

- Phó tướng quân cũng nên trở về trại lính đảm bảo rằng binh sĩ của
chúng ta phải nghỉ ngơi cho thật tốt trong một thời gian đã. Vì cuộc
nội chiến này không thể đánh xong trong một thời gian ngắn, thậm chí có
khả năng vài năm cũng chưa biết chừng, gấp gáp không được, nóng nảy quá
rồi ngược lại sẽ làm cho quân địch có thời cơ lợi dụng. Chúng ta phải
lấy sai lầm của Dực Đức làm gương.

Cửu Dương nói tới đây thì nhìn sang Dương Tiêu Phong khẽ gật đầu ra
hiệu. Dương Tiêu Phong biết bọn họ không nên dây dưa ở đề tài phục hận
cho một mình Mẫn Mẫn nữa mà nên nghĩ tới đại cuộc, tức khắc đi lấy bản
đồ quân sự, banh ra để mọi người cùng xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận