Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Ngày thành hôn đến.

Đó là một buổi sáng trời thanh, màu xanh biêng biếc, mây trắng phao phao xen lẫn vài cụm mây hồng nhẹ bay. Vầng thái dương tuy rằng rực rỡ
nhưng cũng không quá oi ả.

Dưới những tia nắng chiếu lấp lánh trên mái ngói lưu ly màu đỏ đó khách
nhân nối bước nhau tới phủ tướng quân dự lễ thành hôn, khiến cho căn phủ của mọi hôm vốn náo nhiệt lại càng nhộn nhịp hơn thế nữa.

Tuy nhiên có ai biết rằng ở đằng cổng sau, tân lang tóc tai lòa xòa, áo
quần xộc xệch nồng nặc mùi rượu, mắt nhắm mắt mở bước chân qua cửa.

Toán a hoàn tụm năm tụm bảy lại nhìn gương mặt đượm sầu thảm của y, nói khe khẽ:

- Hôm nay là ngày vui, cớ sao đại nhân cứ mặt mũi chằm dằm, dáng vẻ như sắp phát hỏa đến nơi ấy, trông đáng hãi quá đi?

Đúng lúc này, Lôi Kiến Minh đứng đằng sau lưng họ vô tình nghe được bèn
tằng hắng vài cái. Toán a hoàn sợ đến giật nảy mình, tức khắc vội vã
quay đầu lại nhìn.

Bắt gặp cú trừng mắt của ông lão, họ nháy nhau lục tục giải tán. Tuy vậy mà Lôi Kiến Minh vẫn nghe được thanh âm rù rì.

Trong toán a hoàn có một nữ nhân tóc rẽ hai bím, độ tuổi xuân thì, vốn
có cảm tình đặc biệt với tân lang. Nàng xinh đẹp duyên dáng, tên gọi
Tiểu Tuyền len lén đáp:

- Vì tâm tình của ngài không được tốt mà.

Một a hoàn vận y phục màu vàng anh ghé sát tai Tiểu Tuyền thắc mắc hỏi:


- Nhưng tại sao tâm tình lại không tốt chứ?

Đôi chút u sầu thoảng đượm trên khóe môi anh đào, Tiểu Tuyền đáp:

- Có lẽ vì ngài không dứt bỏ được...

A hoàn kia càng lấy làm lạ hơn, nhướng mày hỏi:

- Thế nào gọi là không dứt bỏ được?

Tiểu Tuyền khoanh tay suy nghĩ một thoáng rồi trả lời:

- Giả như có một món đồ nào đó không phải của tỷ, dù tỷ cố gắng cách mấy cũng không làm cho nó trở thành của mình được nhưng tỷ thà chết cũng
muốn nó trở thành của mình, thế nhưng mọi cách thức đều vô dụng...

Câu tỉ dụ của Tiểu Tuyền mù mờ như khói bếp. Toán a hoàn nghe xong gãi
gãi đầu chẳng hiểu gì cả, mặt đờ ra, môi mím lại thành một đường nhỏ tựa sợi chỉ.

O0O

Khi giờ lành tới cũng là lúc kiệu hoa được đưa đến trước cổng. Một phụ
nữ dìu Mẫn Mẫn tiểu thư bước vào đại sảnh làm lễ bái đường.

Thấy tân nương xuất hiện, khách nhân ngồi xung quanh các bàn tiệc hào
hứng bàn tán về nhan sắc lộng lẫy của nàng, nhưng thật sực ra thì trong
lòng ai cũng hiểu vì muốn thống nhất triều chính nên thái hoàng thái hậu đã chỉ hôn cho vị tướng thân cận của bà lấy em gái Minh Thượng phò mã,
một quý tộc Mông Cổ làm nhị phòng, mở đầu mối quan hệ thông gia nhiều
đời sau với bộ lạc này.


Cũng trong ngày tân hôn, nhóm tam mệnh đại thần không tới dự. Vì Ngao
Bái đương nhiên biết để đối phó ông, thái hoàng thái hậu đã tích cực
trong việc tạo dựng liên minh với Mông Cổ bằng hôn sự. Lại nữa để củng
cố mối liên minh này, Ngao Bái đoán rằng sau khi Khang Hi đến tuổi lập
gia thất thì hoàng hậu và các phi tần thuộc ngũ cung cũng sẽ đều là
những người thuộc họ Bác Nhĩ Tề Cẩm. Thái hoàng thái hậu làm vậy nguyên do là vì các tộc người Mông Cổ có tới hơn tám trăm nghìn quân thiết kỵ. Thành thử với đội quân ít ỏi như Chính Bạch Kỳ mà muốn mở rộng lãnh
thổ, xây dựng bá nghiệp thì việc liên kết với các tộc Mông Cổ để mượn
quân của họ là một hành động cực kỳ thông minh.

Lại nói về gia cảnh hai họ...

Đứng trước bàn thờ tổ tông, nhìn xuyên qua tấm khăn che mặt, Mẫn Mẫn
nhận thấy thành viên trong gia đình phu quân nàng không có ai, chỉ một
mình y đơn thương độc mã.

Riêng về phía nàng thì khác hẳn, phụ mẫu tuy đã qua đời nhiều năm nhưng
nàng còn có An đích phúc tấn và đại ca làm chủ hôn. Phúc tấn mời rất
nhiều thân quyến đến dự tiệc cưới. Người nào người nấy ăn vận phô
trương, tơ lụa thượng phẩm, khí độ bất phàm, vừa trông thấy đã biết là
kiểu người quen sống an nhàn sung sướng làm cho quan khách không khỏi
hoa mắt.

Một khắc trước giờ thành thân, Khang thân vương đến gần hỏi han tân lang ân cần, xong nói nhỏ vào tai:

- Việc đã đến nước này thì hãy mặc kệ đi, cố sống cho tốt. Mẫn Mẫn tiểu thư cũng không phải hạng đàn bà lỗ mãng, nếu tướng quân thật tình với

cô ấy thì ta nghĩ cô ấy không phụ lòng ngươi.

Nghe cung thân vương bảo vậy, Dương Tiêu Phong trong lòng chỉ có cảm
giác thật rối rắm, và để che đậy sự phiền não liền quay đầu nhìn tân
nương tử của mình, chú ý tới động tác nhỏ của nàng. Sau khi quan sát,
Dương Tiêu Phong thấy Mẫn Mẫn tiểu thư vốn là một kiểu con gái của các
nhà quan lại quyền quý, tác phong rất cao ngạo tới nổi thái hoàng thái
hậu đã từng đánh giá nàng vài lần.

Cặp chân mày hơi nhíu lại, Dương Tiêu Phong lại quét mắt sang Tân Nguyên cách cách một cái, cảm thấy hai người con gái đó có chút tương đồng, đó là khi mới nhìn vào thì tràn ngập mị lực mê hoặc đàn ông. Ngoài ra họ
không còn điểm nào đáng kính trọng hay đáng yêu cả, điều này làm cho
Dương Tiêu Phong hết sức không vui, tự dưng ước gì có thể sống cuộc sống bình thản mà lại đơn giản ấm áp, không phải xa hoa và quy củ, còn lắm
áp lực như chốn kinh thành này.

Dương Tiêu Phong đồng thời liên tưởng tới tổ tiên của mình, khí thế
tương đối bức người, nghĩ bản thân cũng là con của một vị quan nhất phẩm điển hình thế mà mẫu thân luôn luôn đoan trang kín đáo. Khi bà còn
sống thì không phô trương hay hống hách, chưa bao giờ làm ra vẻ giàu
sang hơn thiên hạ nên được nhiều người cảm khái. Đến cả tiên hoàng
Thuận Trị có lần khen qua. Ngài bảo “những người tay nắm quyền thế thực sự hoặc những người có tài đều tương đối khiêm tốn vì chỉ những kẻ bất
tài mới dựa vào gia cảnh, trở thành cáo mượn oai hùm ngõ hầu khoa trương thanh thế...”

O0O

Cuối cùng thì lễ thành hôn cũng được cử hành. Thái hoàng thái hậu,
Khang Hi, An đích phúc tấn và Minh Thượng phò mã đều là chủ hôn, ngồi
ghế thượng.

Mẫn Mẫn tiểu thư quỳ trên thảm đỏ dâng trà, tâm tình có chút lo lắng,
tim muốn nhảy vọt ra ngoài, miệng đắng lưỡi khô. Nàng âm thầm xiết chặt tay, chặt đến độ móng tay găm sâu vào lòng bàn tay khiến sự đau đớn này nhắc nhở nàng đây là hiện thực chứ không phải một giấc chiêm bao.

Đang lúc nàng âm thầm tự trấn an mình phải bình tĩnh thì phúc tấn trao
tay nàng cho một bàn tay ấm áp lại có vẻ hơi thô ráp của sư huynh nàng. Minh Thượng phò mã cầm bàn tay nhỏ bé, dặn dò mấy lời.


Mặc dù Dương Tiêu Phong không có cảm tình với Mẫn Mẫn nhưng cũng ra tay
hào phóng. Nguyên bộ trang sức mà nàng đang đeo tổng cộng gồm có vòng
vàng, vòng cổ, trâm kim thiền ngọc điệp, bông tai... Cả thảy đều thuộc
hàng tinh xảo, hoàn toàn không phải vật bình thường. Nhất là mặt dây
chuyền nàng mang trên cổ là một pho tượng nhỏ dùng đá quý tạo thành phật bà Quan Âm tọa trên tòa sen, tay cầm một lọ bạch ngọc tinh vi. Tướng
mạo của Quan Âm trông rất sống động, được chạm trổ vô cùng công phu.

Minh Thượng phò mã hẳn nhiên vừa lòng, khuôn mặt điểm nét cười.

An đích phúc tấn nhìn người cháu gái của bà, cảm thấy được an ủi, bèn
thuận tay lấy từ trên cổ xuống một chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương
tượng trưng cho mười tám vị La Hán mà đại sư đã làm phép, đưa cho đại
nha hoàn bên cạnh để đeo cho Mẫn Mẫn tiểu thư, nay là tướng quân phu
nhân.

- Đây là phật châu ta đã đeo mười mấy năm rồi – Phúc tấn cười nói - Có
thể phù hộ thân thể luôn được khỏe mạnh. Về sau con hãy đeo nó, nhớ mỗi tối đều cầu phúc cho phu quân của mình được trường thọ vạn phúc.

Thấy lễ vật với ý nghĩa không nhỏ, Mẫn Mẫn không nhận ngay, dập đầu một cái trước khi dâng hai tay nhận lấy:

- Tạ phúc tấn ban tặng – Nàng nói – Hầu hạ phu quân là bổn phận của nhi nữ.

Mẫn Mẫn nói rồi nhìn tướng công nàng bằng ánh mắt trìu mến, hạnh phúc
ngời ngời. Bởi nàng từ thuở nhỏ đã được Minh Thượng phò mã nuôi nấng
thành thử rất muốn khi trưởng thành có thể cưới một bậc nam tử giống y. Mà Dương Tiêu Phong lại cao hơn phò mã nửa cái đầu, thêm vào đó cũng có vẻ dũng mãnh hơn rất nhiều, trên người toát ra sự uy nghiêm và liều
mạng của chiến trường nên khiến nàng cảm thấy rất thỏa mãn.

OoO

Một ngày dài đối mặt và hành lễ với nhiều khách nhân lẫn chủ tử rốt cuộc cũng qua. Từ xương sống, thắt lưng tới chân đều đau, Dương Tiêu Phong
chờ đoàn người thăm hỏi và chúc tụng xong mới rời đi, về thư phòng an
nghỉ. Lúc bấy giờ màn đêm buông xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui