Buổi trưa hôm đó ở trên đại điện, Khang Hi lâm triều bàn luận về chuyện dẹp loạn Tam Phiên.
Việc hai người tướng của ngài hợp sức nhau trừ bỏ Ngao Bái khiến nhiều quan lại chính trực rất vui mừng và khâm phục. Tuy vậy, trong triều đã yên, nhưng tình hình bên ngoài còn nhiều việc rất đáng làm ngài lo ngại. Bởi vì lãnh thổ bấy giờ chưa hoàn toàn được thống nhất, vẫn còn nguy cơ để lại từ cuối thời Minh, đó là chưa kể tới hội Hồng Hoa do Lâm Tố Đình làm thủ lĩnh. Ba mối nguy hại đó Khang Hi gọi là “tam phiên,” tức ba vị vương từng là hàng tướng của nhà Minh, gồm có Bình Tây vương Ngô Tam Quế ở Vân Nam, Bình Nam vương Thượng Khả Hỷ ở Quảng Đông, và Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung ở Phúc Kiến. Riêng Trịnh Thành Công đã bị đại bại và chết ở Đài Loan, nhưng lại có vua Nga là Sa Hoàng và vua Mông Cổ là Cát Nhĩ Đan nhiều lần gây chiến nơi biên giới. Vì vậy mà từ khi chính thức trực tiếp nắm quyền hành, Khang Hi đã tự mình viết tấm biển “tam phiên, hà vụ, tào vận,” để đặt ra nhiệm vụ giải quyết những mối lo của triều đình này.
Khang Hi ngồi chễm chệ trên ngai vàng nhìn một lượt khắp các bá quan văn võ, chậm rãi kết luận:
-Tam phiên có địa bàn cai quản rộng lớn, thế lực ngày càng mạnh, lại là tướng cũ của nhà Minh cho nên đang trở thành mối lo với triều đình đại Thanh ta, do đó, trẫm đây quyết tâm trừ bỏ họ…
Khang Hi nói xong hỏi ý kiến của nhóm chánh nghị đại thần xem họ có mưu kế khả thi gì, nhưng thấy họ tâm trí cứ lơ lơ là là, đầu óc như đang để ở đâu đâu. Bụng thầm thở dài một tiếng, Khang Hi đương nhiên biết họ sở dĩ phản ứng vậy là vì mệnh lệnh của ngài, hôm bữa ngài đã hạ chỉ sai Ung công công tới nói với họ rằng không cho phép bất kỳ ai có liên quan mật thiết với cung thân vương vào nhà tù viếng thăm. Thành thử ra, trong lòng họ vô cùng sót ruột, ý tứ không khéo nay hiện lên trên những khuôn mặt, vì họ rất muốn biết Dương Tiêu Phong tình trạng thế nào?
Đến hồi bãi triều, khi hai hàng bá quan văn võ nối đuôi nhau rời khỏi chánh điện thì Sách Ngạch Đồ loáng thoáng nghe Ung công công nói rằng Cửu Dương lát nữa sẽ tới đại lao, liền hướng phía Cửu Dương nói:
-Còn ba ngày nữa cung thân vương mới bị giải đi đến pháp trường mà, thừa tướng đại nhân bây giờ tới đại lao hình như có hơi sớm đó.
Cửu Dương nghe Sách Ngạch Đồ nói một câu khinh thị vậy, chỉ dửng dưng như chưa từng nghe qua, chậm rãi bước chân xuống bật thềm rời khỏi điện Thái Hòa. Bỏ lại rất nhiều vị quan long mắt sòng sọc trông theo, có người trề môi, có người còn muốn nhỗ cả nước bọt, song lại không dám, vì sợ sẽ mang trọng tội làm bẩn chính điện. Mà bấy giờ trong triều ai ai cũng kiên trì không ngừng tìm đủ mọi cách cầu khẩn hoàng thượng xá tội chết cho Dương Tiêu Phong, chỉ có một mình Cửu Dương là tỏ vẻ không thèm quan tâm gì.
---oo0oo---
Kinh thành. Đại lao.
Cửu Dương chờ tên lính gác mở cánh cửa căn ngục rồi đi vào, thấy Dương Tiêu Phong đang ngồi uốn cong một thanh tre, sau đó dùng dây căng nối hai đầu thanh tre này để giữ độ cong của nó. Lúc này nó có hình dạng một cánh cung.
Cửu Dương đứng ngay giữa căn ngục giương mắt nhìn, Dương Tiêu Phong thành thạo dùng những mẫu vải nhỏ để tạo thành đuôi móc xích cho con diều làm cho độ dài nó hơn sáu mươi phân.
Nói tới trò chơi thả diều, ở quan ngoại, trò chơi thả diều đã không còn là một trò chơi dân dã của đám trẻ con nữa mà thành nghệ thuật trong lễ hội của những người dân sống ở vùng thảo nguyên. Dương Tiêu Phong từ nhỏ lớn lên nơi quan ngoại, theo Long Thiên Hổ luyện tập võ nghệ ở Mông Cổ cho nên rất rành cách chơi diều và làm diều.
Nhớ năm xưa, khi hồi trống lệnh nổi lên, các chủ diều liền điều chỉnh diều bằng cách kéo căng dây. Cánh diều nào không chuẩn, hoặc đảo qua đảo lại, khiến dây diều chạm phải hai lưỡi mác trên hai ngọn sào bên cạnh là đứt dây ngay. Như vậy cánh diều đó bị loại khỏi cuộc chơi. Cứ thế, diều nào đậu được đến ngày cuối cùng của hội thì chủ diều đó đoạt giải. Diều đạt giải nhất, ngoài việc nhận tiền thưởng thì được phép đậu đến hết hội ở giữa hai lưỡi mác. Dương Tiêu Phong nhớ hồi còn nhỏ hằng năm đều đoạt giải nhất vì ngoài việc làm diều rất lớn sáo diều cũng phát ra tiếng rất hay. Tiếng sáo trong trẻo, du dương, tưởng như vang vọng cả trên trời, dưới đất, và hài hòa thanh âm giữa các sáo trong cùng một bộ.
Nói tiếp chuyện Dương Tiêu Phong khi này nghe tiếng chân người, biết có Cửu Dương tới mà vẻ mặt bình tĩnh không biểu hiện gì, tiếp tục bận bịu với thanh tre già trong tay. Dương Tiêu Phong thoăn thoắt chuốt cho đều để cánh diều không bị nghiêng khi được thả.
Cửu Dương đứng ngó một hồi, phát hiện chung quanh căn ngục ngoài tre, dây và vải ra thì còn có một mâm thức ăn đầy đủ hương vị, nào rau nào thịt nào cá, rồi còn cơm nóng, thêm vào đó là một bình rượu rất thơm, xem chừng những món đồ ăn thức uống này tốt hơn so với những người tử tù khác gấp trăm ngàn lần. Cửu Dương nhủ lòng coi bộ đám binh lính cai ngục cũng rất biết cách chăm sóc người chủ soái mà họ vô cùng kính trọng này.
Cửu Dương cũng biết rằng, trong lòng người đối diện chàng sầu tư trăm mối, mà nét mặt y vẫn giữ vẻ bình thường, thanh lãnh đã thành quen. Cửu Dương quan sát trọng phạm một hồi lâu không nhìn ra Dương Tiêu Phong có điểm khác biệt gì so với những khi không bị giam cầm và bị hoàng đế tuyên án tử hình.
-Sư muội đã đến kinh thành rồi.
Cửu Dương đứng yên một hồi đột ngột lên tiếng, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu Phong, phát hiện Dương Tiêu Phong cuối cùng cũng phản ứng, huyệt Thái Dương giật mạnh, tay cũng ngừng động tác chuốt tre.
-Nàng ấy thế nào? - Dương Tiêu Phong ngước lên hỏi.
Nói xong mới cảm thấy nhớ nàng đến quay quắt, chàng muốn ngay lúc này ôm nàng thật chặt trong tay, để bao nhiêu nỗi nhớ nhung nơi đáy lòng chàng được dịp bộc phát ra hết, một loại cảm giác mê đắm đầy trái tim.
Cửu Dương trả lời:
-Đã khác xưa rất nhiều.
Nói rồi e Dương Tiêu Phong lo lắng, Cửu Dương liền đính chính:
-Vẫn khỏe mạnh.
Cửu Dương nói đoạn thêm lời:
-Sư muội rất muốn tới đây thăm ngươi nhưng ngươi cũng biết rồi đó, thánh chỉ của hoàng thượng không cho phép nàng xuất hiện nơi này.
-Ta biết.
Nén một hơi thở dài, Cửu Dương đặt cái bọc giấy mà nãy giờ đang cầm trong tay xuống đất. Dương Tiêu Phong mở ra, thấy trong gói giấy chứa những loại vải đủ màu sắc và mấy cuộn dây. Dương Tiêu Phong gật đầu thay lời cám ơn, tre cũng do Cửu Dương mang vào hôm kia, cả vải và dây. Cửu Dương hỏi:
-Không biết loại vải này đã đúng hay chưa?
Dương Tiêu Phong lại gật đầu. Cửu Dương nhớ hôm bữa Dương Tiêu Phong bảo áo diều phải được may bằng vải dầy vì đặc tính bền, kín gió.
-Nhìn đẹp đấy! - Cửu Dương ngắm con diều sắp sửa được Dương Tiêu Phong làm hoàn chỉnh, tấm tắc khen - Coi bộ đã gần xong rồi? Ta nghĩ nó nhất định sẽ rất thích!
Dương Tiêu Phong sau khi hay tin Nữ Thần Y mạnh khỏe bình an thì trở lại dáng vẻ lạnh lẽo vô tri vô giác như thường lệ, một mực im lặng, chỉ thờ ờ gật đầu.
Cửu Dương đứng khựng, không biết nên mở miệng để tiếp tục nói gì nữa đây? Có những nỗi đau không phải chỉ cần mở lời là có thể an ủi được. Huống chi sự an ủi của chàng đối với người đàn ông đang ngồi trong căn ngục này mà nói thì e rằng căn bản chỉ là muối xát sâu vào vết thương lòng y.
Bầu không khí xung quanh hai người vô cùng nặng nề.
Cửu Dương lựa lời một hồi, hít sâu vào một hơi, hỏi:
-Ngươi định đặt nó tên gì?
Cũng giống như vừa nãy, Dương Tiêu Phong nghe câu này tức thì phản ứng ngay, dung mạo lãnh tĩnh hằng ngày biến mất, cặp chân mày khẽ chau lại, trong mắt mơ hồ ẩn chứa vài tia bất lực mong manh. Dương Tiêu Phong im lặng một lúc lâu mới đáp lời trong chua chát:
-Vẫn chưa nghĩ ra, nhưng nếu là con trai, ta không hy vọng nó sẽ giống như ta!
Cửu Dương im lặng một lát, không biết nên buồn hay vui.
Trong lòng Cửu Dương bỗng cảm giác bực bội, mắt nhìn Dương Tiêu Phong, rồi lại nhớ tới sư muội chàng, vừa thấy xót thương vừa oán giận cho nàng, nàng vì Khang Hi mà không thể gặp mặt Dương Tiêu Phong lần cuối.
-Tại sao ngươi đồng ý trở về kinh thành? – Cửu Dương tò mò hỏi.
Dương Tiêu Phong lúc này vẫn đang tiếp tục khoét hai lỗ hai bên thanh tre ở phía dưới đuôi con diều, vẻ mặt trở lại lãnh đạm như thường lệ, tựa như đau thương đã trôi qua lâu rồi, nhưng khi nghe Cửu Dương nhắc lại chuyện của Mã Tề, chợt ngơ ngẩn đờ người ra, sắc mặt trầm lắng. Bàn tay Dương Tiêu Phong nắm chặt lấy thanh tre, gân xanh nổi lên.
---oo0oo---
Nhắc lại đêm Mã Tề bám theo Dương Tiêu Phong đến tận Thanh Hải nói với chàng rằng:
-Vương gia, ngài có từng nghĩ qua chưa? Tổ tiên của ngài, thân phụ ngài, danh tiếng mấy mươi đời trung liệt trong phút chốc bị hủy hoại dưới tay ngài! Lại nữa, chẳng lẽ cô ấy và đứa bé trong bụng đó không xứng đáng có được một cuộc sống bình thường hay sao? Nếu ngài nhất quyết không chịu theo hạ quan trở về kinh thành thì đời này họ phải sống trong một cuộc sống liên tục bị quân binh truy nã, phải ẩn thân, biệt tích suốt đời sao?
Mã Tề nói tới đây im lặng để cho Dương Tiêu Phong quyết định nên đi hay ở.
Quả nhiên Mã Tề rất biết cách thuyết phục người khác, những lý do mà gã đưa ra đó không khỏi khiến Dương Tiêu Phong bồi hồi.
Phải! Mã Tề nói rất đúng, chàng chính là người trong giang hồ, có thù hận với các đại môn phái trong võ lâm, hằng ngày lại bị người của Hồng Hoa hội truy sát, lo lắng, chưa bao giờ được sống một cuộc đời yên vui.
Hơn nữa lúc trước chàng có tiền có quyền, và thế lực, có thể lo cho nàng được sống sung túc, còn bây giờ đây… chỉ còn lại tình yêu này…
Dương Tiêu Phong nghĩ mấy ngày nay chàng đã khiến nàng chịu khổ rồi! Từ lúc theo chàng trốn chạy đến vùng biên giới đều là những ngày phải nơm nớp lo sợ, từ xưa đến giờ e là nàng cũng chưa từng bị như thế.
Mã Tề im lặng hồi lâu, tiếp tục mở miệng nhắc đến Lôi Kiến Minh. Mã Tề nói Lôi Kiến Minh hiện thời đang bị giam cầm, mặc dù ông ấy không phải là gia quyến của chàng nhưng cũng sẽ không thoát khỏi tội chết.
Dương Tiêu Phong nghe vậy bật tiếng kêu:
-Lôi nhị thúc!
Nói đoạn cau mày nhìn Mã Tề bức xúc hỏi:
-Nhị thúc của ta bây giờ ra sao? Hoàng thượng định đối phó với ông ấy thế nào? Những chuyện ta làm can gì tới thúc thúc ta? Tại sao hoàng thượng lại đi gây khó dễ cho một ông lão già yếu như vậy chứ?
Mã Tề được dịp thêm lời:
-Hoàng thượng nói chỉ cần vương gia về kinh thành sẽ không bao giờ gây khó dễ cho ai…
Lời của hoàng thượng nói chàng còn có thể tin không? Dương Tiêu Phong nhủ lòng, từ trước hôm chàng lãnh chỉ đi tới Giang Nam để truy sát băng đảng phản nghịch Hồng Hoa hội thì Khang Hi vốn đã lập ra biết bao nhiêu kế hoạch sẵn sàng chờ đợi, cũng chỉ mong có ngày hôm nay…
Tâm tình đờ đẫn như mất hết phương hướng, Dương Tiêu Phong nghĩ vợ hiền vừa mới báo tin vui cho chàng, nhưng đứa bé đó, sau này nó sinh ra sẽ không có cha đâu!
Nghĩ tới đây Dương Tiêu Phong sực nhớ còn chưa biết đặt tên cho con là gì?
-Ông cho ta thời hạn cây nhang, sau đó ta sẽ theo ông về kinh thành.
Dương Tiêu Phong cuối cùng cũng đồng ý.
Sâu trong đáy lòng Mã Tề có chút trách móc hoàng đế, vào lúc ấy cũng dần dao động.
Dương Tiêu Phong vào phòng trọ ngồi xuống bàn lấy bút lông ra, vùng lông mày nhíu chặt kia ẩn giấu biết bao đau xót.
Chàng viết xong bức thư rồi đến bên giường nâng Nữ Thần Y dậy ôm nàng trong tay, ngắm dung mạo nàng đang say ngủ. Chàng không nói gì, cũng không muốn đánh thức nàng dậy, chỉ im lặng ôm nàng. Trong bóng đêm đen đặc dài đằng đẵng, dưới ánh nến chập chờn, bóng hai người vai kề vai nhau in lên khung giấy nơi cửa sổ.
Nữ Thần Y bị lạc trong giấc mộng sâu thẳm, nàng chỉ có thể cảm giác được thân thể mệt mỏi của nàng được vòng tay rắn chắc ấm áp cùng lòng ngực cường tráng ôm nàng thật chặt. Bên tai nàng cũng nghe có tiếng thở rất nhẹ làm nàng cảm giác an tâm, bình thản mà ngủ. Trông nàng như một thiên sứ hiền dịu.
Mà tất cả những giây phút êm ấm này đều là khát vọng bức thiết trong nội tâm chàng.
Bấy nhiêu năm qua, Dương Tiêu Phong vẫn cho là mình không phải loại người mềm yếu, hiện tại chàng biết, chàng sai rồi! Chỉ muốn được sống bên nàng mãi thôi!
Được vuốt ve ôm ấp, nụ hôn của nàng, khiến cho tất cả thiên địa vạn vật dường như trôi vào lãng quên, chàng chỉ muốn được yêu nàng, khát vọng được che chở nàng, cả một đời. Không! Phải là muôn kiếp!
Kể từ khi gặp nàng lần đầu tiên ở trên đỉnh Thiên Sơn, năm đó nàng mới vừa đến độ tuổi dậy thì, một người thiếu nữ mười ba tuổi, chàng đã không khống chế được trái tim mình, làm chàng cảm nhận được yếu đuối trước giờ chưa bao giờ thấy…
Dương Tiêu Phong kể cho Cửu Dương nghe xong sắc mặt trở lại không chút biểu cảm, nhưng Cửu Dương thấy trong mắt Dương Tiêu Phong có phần đau xót.
Dương Tiêu Phong chậm rãi cúi xuống tiếp tục khoét hai lỗ ở vùng giao nhau giữa thanh tre và chiếc cung diều.
Cửu Dương thở dài một tiếng.
Dương Tiêu Phong nói tiếp:
-Lúc còn nhỏ, ta sống với sư phụ ở nơi quan ngoại, theo người ẩn cư rời xa thế tục, ta vẫn luôn được tự nhiên thoải mái, muốn đi đâu thì đi, không phải chiều theo khuôn phép gì, có khi còn rong chơi đến suốt đêm không về nữa, cũng chẳng có ai quản ta. Sang năm mười bốn, ta cùng với a mã tòng quân khắp nơi, chiến chinh, thấy toàn những cảnh chết chóc sinh linh đồ thán, sau đó tiếp chỉ trở về kinh thành làm quan, ta mới biết cái gì gọi là quy cũ, là sống theo khuôn khổ…
Cửu Dương nghe Dương Tiêu Phong nói khiến bản thân chàng cũng bồi hồi nhớ lại những ngày phiêu bạt giang hồ. Tâm trạng tiếc nuối, khoản thời gian đó quả thật chàng rất phiêu diêu tự tại, toàn là nhã kỹ, nâng rượu, với luận bàn phong lưu.
-…cho nên ta chỉ mong đứa bé này được sống một cuộc sống bình an, trọn đời làm một người dân bình thường, không cần quan quyền chức trọng gì, để rồi phải trải qua những đau khổ như cha nó. Thà rằng nó cứ bình dân một chút, khờ khạo một chút…
Dương Tiêu Phong vừa nói vừa dùng dây buộc đuôi diều lại, và nối với dây kéo bên ngoài sao cho khi kéo ra thì có một tam giác vuông tại điểm kéo, con diều cuối cùng được hoàn thành.
Dương Tiêu Phong làm xong diều đưa cho Cửu Dương giữ, nhưng gọi mấy tiếng không thấy Cửu Dương trả lời, cũng không cầm lấy con diều. Mắt Cửu Dương dõi nhìn về nơi đâu, lặng lẽ xuất thần.
Dương Tiêu Phong gọi thêm một tiếng nữa, bấy giờ Cửu Dương mới phản ứng, giật mình bừng tỉnh, mỉm cười khỏa lấp:
-Suy nghĩ gì đâu – Cửu Dương đón lấy con diều, nói - Chỉ là nhất thời thất thần thôi.
Nói đoạn chàng nghĩ Dương Tiêu Phong vốn là người duy nhất hoàng thượng hoàn toàn tin tưởng, lúc này lại bốn bề khó khăn thế này, Khang Hi này… thật là một kẻ qua cầu rút ván, thực đúng với bản chất hoàng gia nghìn đời không thay đổi! Dương Tiêu Phong chí lớn chưa thành, từ chỉ huy ngàn quân, là đại tướng quân rong ruổi Tây Bắc giờ lại thành tù nhân sắp sửa bị đưa ra pháp trường xử trảm.
Con diều mà Dương Tiêu Phong làm rất đẹp, công đoạn vẽ, tô điểm các màu sắc hết sức tỉ mỉ và khéo léo đến từng chi tiết. Tuy nhiên trong lòng u uất thì cho dù diều sáo có đẹp đến nhường nào cũng chẳng thể nguôi được, Cửu Dương nhìn món quà dành cho đứa bé chưa chào đời, chợt nhận ra nó thiếu cái gì đó liền hỏi:
-Sao thế, không làm diều sáo à?
Cửu Dương hỏi xong mới thấy thật ngớ ngẩn vì chỉ với thời hạn ngắn ngủi như vậy Dương Tiêu Phong căn bản không đủ thời giờ để chọn tre, nói chi đến việc khoét lổ thổi, một việc tốn rất nhiều thời gian và kỳ công.
Dương Tiêu Phong im lặng không đáp lời. Thật ra đối với chàng làm diều sáo truyền thống mới là con diều mà chàng tâm đắc nhất. Long Thiên Hổ từng bảo nét độc đáo của nó không con diều nào có được. Nó gọi là diều sáo vì ống sáo được gắn trên thân diều, lúc diều bay lên tạo ra những âm thanh trầm bổng nghe rất vui tai, có lúc rền vang, có lúc mượt mà như lời ca tiếng hát. Lại nữa khi nhiều con diều sáo được tung lên bầu trời cùng một lượt thì âm thanh của các loại sáo kết hợp lại với nhau hòa tấu nên một âm hưởng vô cùng da diết.
Lại nói tới Cửu Dương lặng im một lúc chìm trong suy tư, sau đó Cửu Dương lấy ống tiêu ra, cái ống tiêu này theo chàng đã hơn mười mấy năm, cũng là ống tiêu chàng tâm đắc nhất. Năm xưa làm nhạc cụ này chàng đã tốn biết bao nhiêu công sức. Tùy theo tâm trạng của chàng khi thổi mà tạo ra những âm điệu réo rắt vui tươi, du dương trầm bỗng, trong trẻo như tiếng trẻ thơ reo hò. Chàng nhớ những buổi chiều tà nắng xế đứng một mình trên đỉnh Kỳ Liên sơn thả hồn giữa chiều lộng gió, nghe chính âm nhạc mình tạo nên vi vút giữa trời hòa cùng phong cảnh hữu tình quả là thứ cảm giác nhẹ nhàng thanh thản khó gì sánh bằng.
Rốt cục Cửu Dương cười, hỏi Dương Tiêu Phong rằng không biết có thể gắn ống tiêu này thay cho ống sáo lên trên thân diều được hay không?
Dương Tiêu Phong trong một thoáng dường như không theo kịp Cửu Dương đang nói gì, nghe vậy ngẩn mặt ra một chốc, sau đó cũng ngộ ra và bật cười.
Cả hai người cùng cười sảng khoái.
Cho dù Dương Tiêu Phong không nói nhưng Cửu Dương hiểu, Dương Tiêu Phong muốn chàng chiếu cố đứa bé đó. Không biết nó là trai hay gái đây?
Cửu Dương nhủ lòng đối với tình cảnh này chàng cũng tuyệt đối không vui vẻ gì. Vì hiện tại sư muội chàng lòng ngổn ngang tâm sự, không buồn nói với ai một câu, nàng cũng không ra ngoài phòng gặp người khác. Suốt ngày hoa dung buồn bã vì tâm tâm niệm niệm của nàng vẫn chỉ là Dương Tiêu Phong.
Cửu Dương nghĩ rồi bảo lòng, nếu như chàng có quyền lựa chọn số mạng chàng thà làm Dương Tiêu Phong, một người sắp sửa lãnh án tử hình, còn hơn làm Tần Thiên Văn tan nát trong lòng như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...