Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha


Trở về villa sau những ngày bị bắt giam, cô thất thần trước lời nói của mẹ, dù có nghe đi nghe lại thêm trăm lần nữa, cô vẫn không chấp nhận đó là sự thật.

Dược Khuê tựa đầu vào lòng ngực anh, cô lo lắng Phong Lĩnh sẽ vì chuyện đó mà không yêu cô nữa.
Cô kể anh nghe chuyện mình gặp lại mẹ trong lúc bị lão ta bắt giam.

Phong Lĩnh cũng rất bất ngờ khi mẹ cô lại đang sống cùng Đông Chiếu Hoa.

Nhưng anh luôn điềm đạm để ứng phó với mọi chuyện nên thái độ vẫn rất trầm tĩnh.
- Nếu em thật sự là con ruột của Đông Chiếu Hoa thì sao? Anh có...ghét em không?
Anh thoáng im lặng khiến cô càng thêm căng thẳng, vài giây sau, anh vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đáp:
- Không sao cả.

Em đừng nghĩ nhiều.

Anh yêu em còn không hết, sao lại ghét em được.
Chuyện Huyết Nguyệt và Hắc Phượng là hai thế lực thù địch không đội trời chung thì cô đã quá rõ.

Bây giờ mẹ cô lại bảo cô là con ruột của Đông Chiếu Hoa.


Dẫu ngoài mặt Phong Lĩnh tỏ ra không có gì nhưng cô thừa biết anh đang rất khó xử.
- Em biết anh và ông ta là kẻ thù...
Phong Lĩnh hôn nhẹ lên tóc cô:
- Nhưng em là người anh yêu.
Đối với anh, yêu là hết lòng, dẫu người mình yêu có xuất thân như thế nào hay ra sao đi chăng nữa thì vẫn một lòng chung thủy.
- Mà...thứ ông ta muốn trao đổi với anh là gì vậy?
Đến bây giờ cô vẫn chưa biết rõ vật Đông Chiếu Hoa muốn trao đổi là gì, chỉ thấy anh đưa ông ta vali có chứa một món đồ màu xanh lục, cô cũng đoán là đá quý.
- Là ngọc lục bảo.
Cô ngước mắt nhìn anh, Dược Khuê từng nghe qua các loại đá quý hiếm trên thế giới, trong đó có ngọc lục bảo.
- Loại đá quý mà trên thế giới chỉ có ba viên thôi đúng không?
Anh nở nụ cười, quả là vợ của ông trùm đá quý, cô cũng rất am hiểu về lĩnh vực này đó chứ.

Phong Lĩnh đưa tay vén tóc cô.
- Đúng vậy.
Một báu vật quý hiếm mà người người ao ước sở hữu, Phong Lĩnh lại dễ dàng lấy làm vật trao đổi, thật khiến cô sốc đến nghẹn lời.
- Anh thật sự giao ngọc lục bảo cho ông ta sao? Vì em mà anh mất đi viên đá quý như vậy...
Phong Lĩnh thản nhiên, thái độ không chút hối tiếc:
- Ngốc quá, viên đá quý đó sao có thể so với em được.

Đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần em và con bình an thì anh không có gì phải hối tiếc.1
Anh dịu dàng hôn lên môi cô, món đồ quý giá anh cũng không màn tới thì đủ để chứng minh Dược Khuê rất quan trọng đối với anh.

Chỉ cần cô ở cạnh anh thì Phong Lĩnh chẳng ngại hy sinh gì cả.
- ---------------------------------------
Một tuần sau,
Kể từ lần bị Đông Chiếu Hoa bắt đi, đến nay cô vẫn chưa dám ra khỏi nhà.

Dược Khuê muốn đến bệnh viện thăm Thụy Dung khi biết cô ấy vì bảo vệ cô mà bị thương, nhưng Phong Lĩnh nói Thụy Dung đã xuất viện và trở về nhà.

Anh cũng đã thuê người đến để chăm sóc cô ấy vì Thụy Dung hiện sống ở thành phố một mình.


Bên cạnh đó Tấn Bộ cũng hằng ngày sang chăm nom cô ấy.

Qua chuyện lần này, có lẽ cặp đôi vệ sĩ sẽ gần gũi nhau hơn, cũng từ đây mà mối quan hệ lại có thêm một bước tiến mới.
Ở nhà cả ngày nên cô cảm thấy chán nản, cũng không dám gọi điện kể chị hai biết chuyện mình vừa trải qua vì sợ chị ấy sẽ lo lắng, thậm chí vì thương cô mà trách móc Phong Lĩnh.
Nhưng vài ngày tới cô sẽ về nhà để nói chuyện với chị hai.

Dược Khuê muốn hỏi rõ về thân phận của mình.

Cô cũng muốn tìm cách liên lạc với mẹ nhưng hiện tại vẫn chưa được.
Cô đi đến phòng đọc sách của anh, muốn thư giãn một chút.

Căn phòng rộng chứa nhiều kệ sách lớn như một nhà sách thực thụ vì Phong Lĩnh là người rất thích đọc sách.
Dạo một vòng quanh các kệ sách rồi dừng bước, cô với tay lấy một quyển sách cao qua đầu, đúng chủ đề về trinh thám mà cô yêu thích.

Vì các quyển sách đặt sát cạnh nhau nên cô vô tình khiến một quyển sách khác vụt khỏi kệ và rơi xuống sàn trong trạng thái lật ra.
Dược Khuê cúi người nhặt lấy quyển sách bìa màu trắng trong rất bình thường.

Nhưng khi cô vừa định để nó ngay ngắn vào kệ như lúc đầu thì ánh mắt chợt va vào những dòng chữ và hình ảnh được in trên trang giấy.

Đọc kỹ lại, cô nhận ra đây là tên họ của rất nhiều người, bên cạnh mỗi cái tên là hai cột mốc thời gian và cả ảnh thẻ của họ.
Lật thêm vài trang nữa, cô nhận ra đây là một quyển sách chỉ dùng để ghi họ tên.


Nhưng những cái tên này là ai? Tại sao lại được ghi vào đây? Điều khó hiểu hơn nữa là có nhiều cái tên đã bị gạch đi bằng một đường mực.

Vậy điều đó có ý nghĩa gì?
Cố gắng kiên trì dò trong những cái tên được ghi lại, cô chau mày khi nhận ra có cả tên của Tấn Bộ và Đình Doanh.

Trên cùng mỗi trang đề số năm rất lớn.
Ở tên của Tấn Bộ và cả Đình Doanh đều được đề cùng một năm:
"Châu Tấn Bộ (201x - nay)"
"Vũ Đình Doanh (201x - nay)"
Cô nhớ lại lời anh nói, Tấn Bộ và Đình Doanh bắt đầu làm việc cho anh cùng một thời điểm và họ đã theo anh được bảy năm, hoàn toàn trùng khớp với móc thời gian được ghi cạnh tên của họ.

Chữ "nay" có lẽ là thông tin cho biết đến nay họ vẫn còn đang làm việc cho anh.

Còn những ai có đủ hai móc thời gian thì có lẽ họ đã ngưng làm việc cho Phong Lĩnh ở thời gian cụ thể được ghi lại.
Sự khó hiểu của quyển sách này đã thu hút cô, Dược Khuê ngồi xuống ghế, đọc những trang tiếp theo, chợt ánh mắt của cô va vào cái tên "Hạ Khải Hoàn (201x - 201y)" và ảnh thẻ ngay bên cạnh cái tên chính là ba nuôi của cô.
Tim cô như chết lặng, đặt biệt cái tên của ông ấy còn bị gạch đi:
- Đây chẳng phải là...là ba sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui