Đang phân vân không biết phải làm thế nào, cô chợ nghe thấy tiếng động từ bên trong, cánh cửa dần mở ra, Dược Khuê vội vã nấp vào phía sau thân cây.
Cô khéo léo nghiêng người để quan sát, một người phụ nữ tay cầm theo túi nhựa bước ra từ cổng phụ.
Dược Khuê đoán đây là người giúp việc đang đi đổ rác.
Một tia sáng nhanh nhạy xẹt qua trong đầu cô, nhân lúc người tạp vụ chưa quay lại, cổng vẫn đang mở, Dược Khuê liền nhẹ bước lẻn vào trong.
Khuôn viên rộng lớn của resort khiến cô bị choáng ngợp, to gấp nhiều lần so với khi nhìn từ bên ngoài.
Cô sợ bị người khác nhìn thấy nên vội tìm chỗ ẩn thân, bây giờ biết tìm anh ở đâu.
Chợt cô nhìn thấy vài người mặc đồng phục nhân viên đang đẩy một xe chứa đồ ăn và thức uống.
Dược Khuê vội tiếp cận, đi theo ngay phía sau họ.
Nhân nhiên rẽ vào một lối dẫn, đến căn phòng nằm sâu trong vườn hoa tulip.
Đợi đến khi nhân viên phục vụ trà và thức ăn rời đi, cô bắt đầu tiến đến gần nơi khả nghi.
Đứng nép người phía sau cửa sổ, cô thấy Phong Lĩnh đang ngồi bên trong bàn chuyện với một người đàn ông lạ.
Phía sau lưng anh còn có hai vệ sĩ thân cận.
Trong tình huống này cô cứ thấy bản thân lén lén lút lút hệt như kẻ trộm.
Từ trong căn phòng, cô loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và người đàn ông kia:
- Lần trước Đông Chiếu Hoa cho người theo dõi cậu và tấn công bất ngờ?
Anh gật đầu:
- Đúng vậy, xem ra lão ta đang rất háo chiến.
Chỉ trách lần đó tôi quá sơ suất.
Vẻ mặt của người đàn ông đối diện anh có chút căng thẳng:
- Tôi nghĩ sắp tới lão ta sẽ hành động liều mạng hơn nữa, cậu phải hết sức cẩn trọng.
Chuyện này anh cũng đã lường trước, thật khó lòng để tránh khỏi, chỉ còn cách đối mặt:
- Tôi đã bàn bạc với bang Hắc Long, hai bang sẽ phối hợp để lo liệu chuyện này.
À phải rồi, tôi có một đoạn clip quan trọng muốn cho ông xem.
Anh nhướng mắt nhìn người vệ sĩ, cấp dưới hiểu chuyện liền mở màn hình máy tính, phát lại đoạn clip ghi nhận quá trình Đông Chiếu Hoa cùng bọn tay sai giết người đầy man rợ.
Dược Khuê đã nhìn và nghe thấy tất cả, lúc cô nghe vệ sĩ của anh nói về việc anh bị người của Đông Chiếu Hoa đả thương, cô đã nghi ngờ về chuyện làm ăn phức tạp của anh.
Bây giờ qua cuộc nói chuyện vừa rồi, cô có thể khẳng định anh nằm tổ chức đen của thế giới ngầm, một lực lượng đối đầu với nhiều cạm bẫy và nguy hiểm.
Người của thế giới này có nhiều loại, nhưng chung quy lại thường được xếp vào hai dạng, một là tàn ác mất nhân tính, vừa làm ăn phi pháp lại giết người không gớm tay.
Còn hai là đối đầu với các thế lực cùng thuộc thế giới đen tối để tranh giành quyền lực vì một lý do hay quy luật riêng do chính tổ chức đó đặt ra, tuy tàn nhẫn, cường quyền nhưng không phạm phải tội ác kinh hoàng là tước đoạt mạng sống của người khác.
Hiện tại cô không rõ anh thuộc vào khía cạnh nào, nhưng lúc này tay chân cô đang run rẩy vì sợ.
Sống chung với một người có quá nhiều bí mật và hiểm nguy bủa vây như anh thì sao cô không lo cho được.
Đang lắng nghe cuộc trò chuyện, cô bỗng giật cả mình khi tiếng chó sủa inh ỏi.
Dược Khuê nhìn về hướng phát ra tiếng ồn, một chú chó poodle màu nâu đã trông thấy cô, nó không ngừng sủa lớn khi thấy người lạ.
Xui thay người làm ở đây có nuôi cả chó kiểng, lần này cô thảm thật rồi.
Chú chó nhỏ nhắn đáng yêu với bộ lông xoăn xù đẹp mắt, ấy vậy mà tiếng sủa của nó còn vang to hơn cả tiếng còi xe.
- Đừng sủa nữa mà...
Cô cất lời nho nhỏ trong sự vô vọng lẫn bất lực tột cùng.
Hình như cô có thù với động vật thì phải, hết mèo rồi lại đến chó.
Lần nào lén lút rình rập cũng bị chúng phát hiện rồi báo động um sùm.
Người ở bên trong đã nghe thấy tiếng ồn, hai vệ sĩ chau mày, chế độ cảnh giác lập tức được đề cao:
- Có kẻ lạ đột nhập!
Cô thấy người bên trong đã hướng mắt nhìn ra cửa sổ nên vội bỏ chạy.
Phong Lĩnh chau mày, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự tức giận:
- Mau đuổi theo.
Phải bắt cho bằng được.
Vệ sĩ đồng thanh cất lời:
- Rõ!
Cô chạy thụt mạng trong khi con chó nhỏ kia cứ liên tục đuổi theo dai dẳng.
Cảm giác trở lại cổng sao thật xa xôi, nhưng khổ nỗi bây giờ chạy đến được lối vào thì chắc gì cổng vẫn còn mở để thoáng thân.
Tiếng chó sủa đột nhiên trộn lẫn với những giọng nói dõng dạc phía sau:
- Đứng lại, mau đứng lại.
- Kẻ kia khôn hồn thì đứng lại.
Rõ ràng những kẻ đang đuổi theo cô là người của Phong Lĩnh, ấy vậy mà cô không có can đảm đứng lại.
Bây giờ cô thật rất sợ, sợ rằng anh sẽ thay đổi mà ra tay với cô khi biết cô đã tìm đến tận đây để điều tra chuyện làm ăn bí mật của anh.
Dù bản thân đang mang thai, nhưng bây giờ cô không biết làm gì khác ngoài chạy.
Chợt giọng nói của người vệ sĩ lộ rõ vẻ tức giận:
- Muốn sống thì mau đứng lại!
Kèm theo minh chứng cho câu nói hâm dọa là tiếng súng bắn chỉ thiên.
Hồn phách cô như lìa khỏi xác, tai ù đi vì sợ hãi, tiếng súng lớn khiến cô thất kinh hồn vía.
Cuối cùng Dược Khuê cũng không chạy nổi nữa, chân cô bủn rủn đến đứng còn không vững sau khi phát súng chết chóc được bắn lên trời để cảnh cáo.
Giọng nói quen thuộc vang lên, người đàn ông đáng sợ đang từng bước đi tới:
- Quay mặt lại đây!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...