Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha


Kể ra cũng khổ thân Triều Khang, đường đường là bác sĩ khoa sản lại hết lần này đến lần khác chăm sóc vết thương cho Phong Lĩnh mỗi khi anh bị tổn hại đến cơ thể do các cuộc thanh trừng từ những băng nhóm.

Trước đây bác sĩ Ngạn cũng từng học qua sơ cứu vết thương và phẫu thuật, nhưng từ khi vào nghề, anh ấy theo chuyên môn sản khoa nên chỉ mổ bắt con cho các sản phụ sinh mổ.

Bạch Phong Lĩnh là trường hợp bất đắc dĩ duy nhất mà anh ấy phẫu thuật với mục đích hoàn toàn khác với công việc anh ấy thường làm.

Anh không thể đến bệnh viện vào những lúc bị thương do hậu quả từ các cuộc chém giết vì phía bệnh viện sẽ nhận ra điều bất thường và báo cảnh sát.

Người của thế giới ngầm kỵ nhất là cảnh sát, chẳng may dính líu đến lực lượng chức năng, bị họ đưa vào tầm ngắm thì về sau khó bề tự do hoạt động.

- Chuyện của tôi, tôi tự biết cách giải quyết.

Bác sĩ Ngạn tỉ mỉ khâu lại vết thương, cũng không mất nhiều thời gian, dù là phẫu thuật gấp đạn nhưng lại không quá áp lực và phức tạp, đặc biệt bệnh nhân này lại chịu đau rất giỏi.

Ga giường dính khá nhiều máu, bông băng thấm máu đỏ cũng vương vãi xung quanh, cảnh tượng không dành cho người sợ máu.

Mỗi lần xử lý vết thương tại nhà thế này thật sự rất mệt mỏi, nhưng lại không thể đến bệnh viện được.

Sau khi băng bó xong, anh ấy mới hỏi rõ chuyện còn thắc mắc:

- Cậu sống cùng cô ấy từ khi nào vậy? Tôi là bạn thân của cậu mà chẳng biết gì cả.

Lúc nhận được cuộc gọi từ số của anh nhưng lại nghe giọng nói của Dược Khuê đã khiến bác sĩ Ngạn lấy làm lạ.

Khi nãy đến thấy cô cũng ở đây nên anh ấy liền nhận ra anh và cô đang sống chung.

Tuy nhiên vì tình huống cấp bách, Phong Lĩnh cần được xử lý vết thương nhanh chóng nên anh ấy cũng không có thời gian để hỏi.

- Chỉ mới nửa tháng nay thôi.

Bạch Phong Lĩnh không làm thì thôi, một khi đã muốn thì nhanh đến mức không kịp đỡ, đùng một cái đã đưa con gái người ta về ở cùng, nghĩ đến bác sĩ Ngạn lại thấy nể phục.

- Vậy cậu sẽ cưới cô ấy sao?
Đôi bạn thân nào biết rằng Dược Khuê đang đứng phía sau cánh cửa được khép hờ.

Cô định vào phòng xem tình trạng của anh, nhưng qua khe cửa, cô nghe thấy cuộc nói giữa hai người họ nên đã khựng bước.

- Không, chẳng là để ba tôi chia tài sản thì tôi phải có con trai.1
Anh không cần phải nói dong dài thì Triều Khang đã nhạy bén hiểu được vấn đề.

Cũng vì sự tinh tế lại có phần rõ ràng nên anh ấy không ngại hỏi thẳng:
- Vậy nếu cái thai không phải là con trai thì sao?
Nghe câu hỏi chẳng chút kiêng nể, anh không cảm thấy khó chịu mà ngược lại bác sĩ Ngạn đã chỉ ra điều mà nhất thời anh chưa kịp nghĩ tới.

- Tôi cũng không biết.

Lần đầu tiên Triều Khang thấy người bạn thân đắn đo vì chưa thể xác định được tương lai sắp tới.

Trong khi từ trước đến nay, anh luôn rất kỹ tính và quyết đoán, đối với công việc luôn dự liệu trước sau, nhưng bây giờ lại trả lời một cách qua loa vô định.

- Tôi thấy Dược Khuê là một cô gái rất mong manh và thuần khiết.

Chỉ sợ cô ấy không thể hòa nhập với cuộc sống đầy rẩy nguy hiểm của cậu và cũng từ đó mà bị tổn thương.


Bác sĩ Ngạn nói không sai, cuộc sống của anh đầy rẫy cạm bẫy khi liên tục đụng độ với nhiều băng đảng khép tiếng.

Cứ như ngày ngày chơi một trò chơi nguy hiểm, thử thách giữ lấy mạnh sống khi đối mặt với tử thần.

Trái ngược với lời lo lắng thật tâm của Triều Khang, anh bình thản như thể chẳng hề xem đây là một chuyện quan trọng.

- Tôi không có ý định ở cạnh cô ấy lâu dài.

Giữa chúng tôi cũng không tồn tại tình yêu, vậy nên cậu không cần lo cô ấy sẽ bị tổn thương.1
Nghe rõ từng câu từng chữ anh nói ra, không hiểu sao cô lại thấy lòng mình rất đau.

Nhưng ngay từ đầu Phong Lĩnh đã nói rõ ràng với cô về chuyện hợp đồng hôn nhân, cả hai cũng không có ý định bên nhau lâu dài, bây giờ cô lấy lý do gì để buồn đây.

Càng không thể trách anh vì Phong Lĩnh chẳng lừa dối gì cô cả, mọi thứ đều được anh phân định trắng đen ngay từ ban đầu.

Nếu có trách chỉ trách cô mềm lòng, dễ dàng rung động trước để bây giờ không thể làm chủ con tim yếu mềm.

Dược Khuê không muốn nghe thêm nữa, để tránh bản thân sẽ suy nghĩ nhiều rồi buồn lòng.

Cô bước xuống lầu, chờ khi bác sĩ Ngạn về sẽ vào phòng sau.

Nghe câu nói của anh, Triều Khang nở nụ cười, nhẹ nhàng buông một câu tiên tri:
- Tình cảm là thứ không thể nói trước, càng chẳng thể kiểm soát.


Không khéo cậu sẽ rơi vào tình yêu từ lúc nào cũng chẳng rõ.

Đến lúc đó không biết ai sẽ muốn ở cạnh ai đây.1
Anh không đáp lời, chỉ thở một hơi cho qua chuyện, cũng chẳng mảy may bận tâm hay nghĩ ngợi nhiều.

Vả lại vết thương vừa khâu xong vẫn đang rất đau nên cũng không có hơi sức đấu khẩu với Triều Khang.

Một lát sau bác sĩ Ngạn rời khỏi phòng, nhìn thấy cô đang chuẩn bị bước lên cầu thang, tiện thể anh ấy dặn dò:
- Cậu ấy đã ổn rồi.

Trong 24 giờ đầu không được cho cậu ấy ăn uống, nếu khát thì chỉ thấm môi thôi.

Bây giờ tôi về đây.

À, nếu có gì bất thường thì cứ gọi cho tôi.

Ngày mai tôi sẽ mua thuốc mang sang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui