Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha


Ban đầu mọi chuyện vẫn êm xuôi, Bạch Phong Lĩnh đưa cô đến nhà hàng sang trọng dùng bữa, nơi mà cô chưa một lần dám nghĩ sẽ có ngày mình bước chân vào đây.

- Hôm nay sao anh lại tốt đột xuất mà đưa tôi đến đây dùng bữa?
Anh gắp thức ăn vào bát cho cô, lần đầu tiên cô thấy anh được chút ga lăng, lịch thiệp.

Tuy nhiên câu nói đi kèm theo ngay lập tức khiến sự vui vẻ trong cô sụp đổ:
- Vì con của tôi thôi.

Anh nói như thể đưa cô đến đây là một sự miễn cường vì cô đang mang thai con của anh.

Rõ ràng Dược Khuê không hề mong đợi hay đòi hỏi, van xin anh bất kỳ điều gì.

Có lẽ trong một thoáng anh tỏ ra tử tế mà cô đã xém lầm, quên mất người ngồi đối diện mình là Bạch Phong Lĩnh vô duyên, vô sỉ lại vô ý vô tứ không ai bằng.1
- Sao không ăn?
Cô ghét đến mức nhìn thấy đồ ăn tuy ngon lẫn đắt tiền nhưng vẫn không tài nào nuốt trôi.

- Anh cứ mặc tôi.

Thái độ cau có của Dược Khuê khiến anh cảm thấy phụ nữ thật khó hiểu.

Chỉ mới cách vài giây đã đột ngột thay đổi tâm trạng nhanh như chong chóng.


- Cô sao vậy? Tôi làm gì khiến cô phật lòng à?
Đáng lẽ anh phải nhận ra điều này sớm hơn, nhưng với Bạch Phong Lĩnh kém tinh tế, thiếu chu đáo thì cô nào dám đòi hỏi gì hơn.

- Không có.

Nếu thấu đáo nhìn nhận thì anh đã tự hiểu ra vấn đề nằm ở chính cách cư xử và lời nói của anh, chứ chẳng cần phải hỏi cô và chờ đợi để được nghe đáp án.

Dược Khuê cố nghĩ thoáng một chút, giữa cả hai vốn dĩ chẳng có tình cảm yêu đương.

Điều duy nhất gắn kết cô và anh ở hiện tại là đứa nhỏ trong bụng.

Vậy nên đối với cô, cứ coi như anh là một người dưng nước lã, đừng nhọc lòng, hao tâm bởi cách cư xử không mấy sâu sắc của anh, người mệt mỏi là cô thôi.

- Có muốn ăn thêm gì không?
Lời nói thốt ra thì như thể đang quan tâm, nhưng thực chất anh chỉ đang tẩm bổ cho cô vì muốn con anh được khỏe mạnh.

Anh càng làm như vậy cô lại thấy mình có khác gì mang thai mướn đâu chứ.

- Không cần đâu, tôi no rồi.

- ----------------------------------
Anh nắm tay cô dẫn đi lòng vòng trong trung tâm thương mại, dù Dược Khuê đang không hiểu anh muốn bày trò gì nữa.

Cô cứ đi theo anh, thoạt nhìn qua còn tưởng một cặp vợ chồng thắm thiết đang tung tăng dạo chơi.1
- Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Phong Lĩnh nắm chặt tay cô, lần đầu tiên anh dẫn một cô gái đến khu mua sắm:
- Mua nội thất, sắp tới cô sẽ dọn về nhà tôi ở nên cần chuẩn bị thêm một số thứ.

Cô ngạc nhiên, đưa mắt bối rối quan sát vẻ mặt khó ưa của anh rồi cất lời:
- Tôi bảo là dọn về nhà anh khi nào? Anh lại tự quyết định sao?
Phong Lĩnh nở nụ cười, anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô:
- Chúng ta sẽ kết hôn, chẳng lẽ cô muốn sau khi lấy tôi rồi mà vẫn sống cùng nhà với chị cô?
Câu trước câu sau đều do anh tự quyết định, tự bắt ép chứ cô chưa từng khẳng định chắc chắn sẽ làm theo ý anh.

- Tôi đồng ý lấy anh hồi nào?
Chợt Phong Lĩnh nhận ra, đến hôm nay cô vẫn chưa chịu chấp thuận hợp tác, nhưng không sao, đây chỉ là chuyện nhỏ, ngay từ đầu anh đã xác định cô không thể thoát khỏi tay anh.1

- Sớm muộn thôi.

Sang kia xem đồ đi, nhanh lên.

Cắt ngang vấn đề đang nói, anh nhanh chóng đánh trống lãng sang chuyện khác.

Rõ ràng anh không muốn cho cô cơ hội phản đối, cô cảm thấy mình thật can đảm và kiên trì khi đi cùng anh.

- Cô thấy tủ quần áo này thế nào? Phải rồi, có cần bàn trang điểm không?
Nhìn cả hai có khác nào đôi vợ chồng sắp cưới đang đi mua sắm đồ cho tổ ấm nhỏ.

Nghĩ đến thôi cô đã thấy chán đến phát ngấy.

Nữ nhân viên nhìn thấy cặp đôi trai tài gái sắc liền tận tình cất lời:
- Dạ chào anh chị, anh chị là vợ chồng sao? Bên em có mẫu giường đôi mới về, anh chị có muốn xem thử không?
Thật lòng cô cảm khá khó chịu khi nhân viên tưởng nhầm cô là vợ của anh, người đàn ông thiếu liêm sỉ như Bạch Phong Lĩnh, dù cho miễn phí cô cũng xin từ chối nhận.

Tuy cô không được vui nhưng do nữ nhân viên kia không biết bên nào có tội.

Dược Khuê lịch sự đáp:
- Chúng tôi không phải vợ chồng.

Tôi không xem...!
Cô chưa kip nói dứt câu thì Bạch Phong Lĩnh đã xen vào cướp lời:
- Tôi xem.


Cô chau mày nhìn anh, Bạch Phong Lĩnh chai mặt nở nụ cười đáng ghét, chuyện gì anh cũng cố tình làm trái ý cô.

- Anh có giường rồi mà?
Anh vô sỉ vòng tay qua eo cô rồi kéo Dược Khuê đứng sát vào người anh, hành động thắm thiết dù cô vừa nhìn thấy anh đã muốn đấm.

Phong Lĩnh ghé sát tai cô, lời nói cận kề khiến cô bị nhột vô cùng:
- Hôm qua vận động mạnh nên giường có vẻ sắp hỏng rồi.

Cần thay mới.1
Cô đỏ cả mặt, hai má ửng hồng như thoa cả hộp phấn má.

Thật ra anh đang trêu cô nên muốn nói gì chẳng được, cả lý do kỳ cục như vậy cũng không ngại thốt ra.

- Anh...biến thái.

Xét ra anh cũng không đến nỗi tệ, cũng biết đưa cô đi mua thêm đồ đạc để chuẩn bị trước khi về nhà anh sống.

Cô còn nghĩ anh chỉ muốn cô ký vào giấy đăng ký kết hôn rồi bỏ mặc cô chẳng thèm quan tâm, chỉ muốn hợp thức hoá cái thai trong bụng là con của anh.

Nhưng xem ra Bạch Phong Lĩnh cũng còn chút lương tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận