Người cần đến cũng đã đến, Nhược Phù hướng mắt nhìn cô, tay chân Dược Khuê bủn rủn vì lo lắng, từ lúc va vào Bạch Phong Lĩnh đến giờ cô chưa được sống trọn vẹn ngày nào mà không phải nặng đầu về chuyện đã xảy ra với anh.
Vẻ mặt Bạch Phong Lĩnh lộ ra nét diễn sâu, anh đứng dậy, bước đến cạnh cô:
- Em đến rồi.1
Cách xưng hô có chút sai sai khiến cô thoáng lạnh cả sống lưng, anh vừa vô liêm sỉ lại lật mặt nhanh như chong chóng.
- Em sao?
Chợt Phong Lĩnh kề sát tai cô, Nhược Phù nhìn vào lại cảm thấy cả hai đang rất thắm thiết chứ nào biết nội tình bên trong.
- Muốn chị cô biết sự thật hay thuận theo tôi diễn màn kịch tình cảm tốt đẹp để chuyện này êm xuôi.
Tùy cô quyết định.
Bạch Phong Lĩnh cái gì cũng giỏi, nhưng giỏi nhất là ép người khác vào đường cùng.
Anh luôn toan tính mọi chuyện rồi đẩy cô vào thế khó chẳng còn đường lui.1
Bây giờ nói chị hai biết sự thật về nguyên nhân cái thai thì chẳng phải sẽ nổ ra một trận cuồng phong khác, với tính cách của Nhược Phù, nếu biết toàn soạn Vera từng giao nhiệm vụ nguy hiểm cho cô khi bảo Dược Khuê đi săn tin của Đông Chiếu Hoa thì cô ấy chắc chắn sẽ đến toàn soạn đó để làm lớn chuyện.
Hơn nữa, chị hai của cô cũng nhất quyết sống chết với Bạch Phong Lĩnh, người đàn ông chết tiệt đã cướp đi sự trong trắng của Dược Khuê một cách tàn bạo dù không được sự cho phép của cô.
Chính vì nghĩ đến hậu quả sau khi nói ra sự thật với chị hai nên cô mới chần chừ, im lặng mà giấu giếm đến tận hôm nay.
Nào ngờ Bạch Phong Lĩnh dùng chiêu mách lẻo, đem chuyện cô mang thai ra nói với Nhược Phù, anh chỉ biết lợi ích của anh thôi chứ nào nghĩ cho người khác.1
- Dược Khuê, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Em nói chị biết đi? Em có thai với anh ta sao?
Cô cùng anh ngồi xuống ghế, tâm trạng rối bời như tơ vò khó tháo gỡ.
Dược Khuê đưa mắt nhìn tờ giấy đang được đặt trên bàn, tên khốn này ép cô đi khám thai rồi giữ lấy kết quả, hôm nay còn vô sỉ mang tờ giấy khám đến tận đây.
- Em...!
Cô ngập ngừng vì sự việc diễn ra quá bất ngờ, Dược Khuê không biết phải lấy lý do thế nào để giải thích cho việc này.
Chợt anh nắm lấy tay cô, hành động tưởng chừng như ngọt ngào thật ra là đang diễn.1
- Như tôi đã nói, chúng tôi đang yêu nhau.
Câu nói bịa đặt của anh khiến cô chỉ biết bất lực, Dược Khuê nhìn anh, quả thật cái lưỡi không xương, nhiều đường lắt léo, cô chẳng hề ưa anh, ngược lại còn rất ác cảm.
Ấy vậy mà qua miệng anh liền trở thành cả hai đang yêu nhau say đắm như thể trời sinh một đôi, thật sự vừa nghĩ đến đã khiến cô thấy buồn nôn vô cùng.
- Dược Khuê, em mau giải thích đi.
Đến nước này thì cô không còn đường lui nữa, suy đi nghĩ lại, thà thuận theo lý do bịa đặt của Bạch Phong Lĩnh vẫn tốt hơn là nói ra sự thật gây bàng hoàng.
Dẫu sao anh cũng muốn chịu trách nhiệm với đứa nhỏ, muốn nuôi con, anh là ba ruột của đứa bé, cô càng không thể ngăn cấm điều này.
- Phải, như anh ấy đã nói, em có thai rồi.
Phong Lĩnh nở nụ cười hài lòng khi cô gái nhỏ đã lựa chọn thuận theo ý anh.
Trong khi Nhược Phù mở to mắt sững sờ thì cô lại cúi đầu vì không dám nhìn thẳng vào mắt chị hai.
Cô nắm chặt hai lòng bàn tay, vô tình siết lấy tay anh.
Phong Lĩnh cảm nhận tay cô đang rất lạnh, khoảnh khắc hiện tại khiến anh chợt nhận ra bản thân đã đẩy cô vào bước đường khó xử, tuy nhiên kẻ chai mặt này vẫn không hề hối hận trước quyết định của mình.
Sau một hồi im lặng để giữ bình tĩnh, Nhược Phù cất lời:
- Hai người bắt đầu từ khi nào?
Đã phóng lao thì phải theo lao, cô có chút ngập ngừng nhưng rồi cũng vẽ ra một câu chuyện:
- Được...nửa năm rồi.
Dù thực chất cho chỉ vừa quen biết anh được một tháng, nhưng nếu nói ra móc thời gian thật thì chị hai sẽ băm cô ra mất.
Dù cô đã nói dối là yêu nhau được sáu tháng nhưng Nhược Phù vẫn không khỏi tức giận.
- Chỉ mới yêu nhau sáu tháng mà em đã trao thân cho anh ta.
Sao em khờ dại vậy hả?
Dược Khuê buông tay anh, cô im lặng không đáp lời, thực ra bây giờ cô chẳng biết phải giải bày thế nào, chỉ sợ nói ra lại không kiềm nén được mà bật khóc.
Cô cũng nào muốn cuộc sống của mình rẽ theo hướng tồi tệ như bây giờ, tuy nhiên mọi chuyện đã lỡ, cô chỉ có thể chấp nhận.
- Tôi sẽ chuyện trách nhiệm.
Ở trước mặt chị cô, Bạch Phong Lĩnh lại dứt khoát nói ra điều này, nhưng vừa nghe qua cô liền thấy anh chẳng phải thật lòng.
Cuộc đời cô gặp nhiều chuyện xui, nhưng xui rủi nhất là gặp anh.
- Chịu trách nhiệm? Anh muốn chịu thế nào?
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, Nhược Phù bây giờ có khác nào quyền huynh thế phụ.
Suy đi nghĩ lại, Dược Khuê đã ngoài hai mươi, chuyện cô yêu đương chẳng phải tội lỗi gì đáng chỉ trích, ngược lại là lẽ thường tình.
Còn về cái thai, thôi thì xem như lọc trời cho, bây giờ có trách móc cô thì cũng không thay đổi được gì.
Cũng may Nhược Phù giữ bình tĩnh tốt lại là người trầm tính, nhiều người khác không thể điều tiết cảm xúc đã tuôn xả một trận mắng như mưa khi biết chuyện động trời này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...