Phong Vân

Thần tướng không tự chủ hô nhỏ một tiếng, bởi vì người hạ độc hắn không ai khác chính là truyền nhân đời thứ ba của Pháp Hải, Chấp Pháp trưởng lão cao nhất của Sưu Thần cung..."Pháp Trí".
Ông ta cũng chính là người lấy thân phận Hứa bá để giám thị Bộ Kinh Vân năm năm qua.
Pháp Trí vừa xuất hiện, Thần tướng nghe trong lòng chợt chùng xuống, hắn biết tình thế không ổn rồi, bèn nói:
"Pháp Trí, ngươi...lão già chết tiệt này...dám hạ độc ta ư? Rốt cuộc, ngươi đã...dùng độc gì...với ta?"
Thần tướng không chỉ toàn thân vô lực mà ngay cả sức nói chuyện cũng không còn nữa.
Pháp Trí hiền hòa cười nhẹ, đáp:
"Đúng là trẻ con tò mò lúc nào cũng thích đặt nghi vấn! Được thôi! Lão phu không ngại nói cho ngươi biết, loại độc mà ngươi trúng chính là 'Cách Tường Hữu Độc" mới nhất do Thần luyện ra!"
"Cách Tường...Hữu Độc?"
"Đúng là nó!" Pháp Trí đáp.
"Nhưng...năm ngày qua ta đều cực kỳ cẩn trọng, ngươi vốn...không có cơ hội...hạ độc..."
Pháp Trí đáp:
"Vốn là vậy thật. Nhưng có một điều ngươi chưa biết, chỗ lợi hại của độc này là ở chỗ không cần phải trực tiếp hạ độc lên ngươi mà có thể hạ độc thông qua một người khác."
"Thông qua...một người khác? Ý của ngươi là..." Thần tướng bắt đầu hiểu ra sự việc.
"Ý của ta chính là Đại Thần quan ở cạnh ngươi, y cũng chính là độc!"
Pháp Trí vừa nói xong, Thần tướng đột nhiên tỉnh ngộ.
Thứ kỳ độc gọi là "Cách Tường Hữu Độc" này chắc chắn đã bị Pháp Trí cho vào trong rượu thịt mà Đại Thần quan ra ngoài mua về, vì vậy Đại Thần quan thực ra đã trúng độc từ lâu, chỉ có điều loại chất độc này vẫn còn ẩn tàng chưa phát, đợi đến lúc Thần tướng hút óc của y xong, cũng giống như ăn phải thức ăn có độc vậy, mà loại chất độc này sẽ lập tức phát tác khi chuyển từ cơ thể người này sang người khác. Nhưng người này có thể đoán trước được rằng, sau khi Thần tướng đoạt được Vu Bát rồi sẽ cho rằng Đại Thần quan không còn giá trị lợi dụng nữa mà lộ ra sát khí, hút hết óc của Đại Thần quan, cho nên đã hạ độc Đại Thần quan từ trước, chứng tỏ kẻ ấy có thể tính liệu được từng đường đi nước bước của Thần tướng, tâm kế sâu xa vô cùng!
Người nghĩ ra kế sách hạ độc này chắc chắn không phải Pháp Trí kia, vậy chẳng lẽ là...?
Bởi vì Thần tướng vẫn còn có chỗ chưa hiểu rõ, nên trước lúc hôn mê hắn còn gượng hỏi:
"Pháp Trí, vậy...vì sao...ngươi lại...muốn...hạ độc ta?"
Đúng thế! Vì sao Pháp Trí lại muốn hạ độc Thần tướng? Ông ta đâu thể nào là người gặp mặt Bộ Kinh Vân trên đỉnh Lôi Phong tháp, bảo rằng có thể đoạt Vu Bát kia?
Chỉ thấy Pháp Trí như một vị phán quan giữ gìn công lý, tuyên án tội trạng của Thần tướng:
"Vì sao ta lại muốn hạ độc ngươi ấy à? Đơn giản là bởi vì Thần đã biết ngươi mang lòng chiếm lấy Vu Bát, vọng tưởng mang dã tâm tranh hùng với ngài, ngài muốn ta bắt ngươi trở về, hơn nữa còn muốn ta dẫn Bộ Kinh Vân quay về găp Thần. Cho nên ta không thể không có được Vu Bát!
Không! Ông ta dĩ nhiên không phải là người mà A Thiết nhìn thấy ở trên đỉnh tháp, chỉ từ những lời này đã chứng tỏ rõ ràng không phải là ông ta!
Thần tướng không hiểu, hỏi lại:
"Thần muốn...gặp Bộ Kinh Vân? Ông ta...vì sao lại thế?"

"Ai mà biết được!" Pháp Trí đáp:
"Ý chỉ của Thần trước giờ lúc nào chả cao thâm khó đoán, bất quá ta chỉ có thể nói cho ngươi biết thế này, Thần dự định truyền cho Bộ Kinh Vân một sức mạnh còn khủng khiếp hơn cả Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân nữa, theo ta phỏng đoán thì có thể Thần muốn tuyển Bộ Kinh Vân làm trợ thủ đắc lực cho mình, hỗ trợ Sưu Thần cung tái xuất giang hồ, thậm chí chọn hắn làm người thừa kế cũng không chừng..."
Thoáng nghe thấy Bộ Kinh Vân là nhân vật đặc biệt được Thần lựa chọn, Thần tướng không khỏi cảm thấy ghen ghét dữ dội, trầm giọng nói:
"Thật là không công bằng! Ta tuyệt đối không hề thua kém...Bộ Kinh Vân! Vì sao...Thần lại không chọn ta?"
Pháp Trí lắc đầu:
"Không ai biết được! Chức trách của ta chỉ đơn giản là mang ngươi và Vu Bát trở về thôi!"
Nói xong, Pháp Trí liền bước nhanh tới muốn tóm lấy Thần tướng, không ngờ dưới cơn phẫn nộ, trước khi hôn mê Thần tướng vẫn có thể giận dữ điên cuồng, gầm lên một tiếng:
"Cút..."
Thật là một tiếng gầm giận dữ thật ác liệt! Một chữ "cút" này phát động toàn bộ dư lực còn sót lại của Thần tướng, tiếng gầm ấy mang theo kình lực mạnh mẽ vô cùng giống như từ trong miệng Thần tướng bắn ra, phóng thẳng vào mi tâm Pháp Trí ở trong gang tấc, ý đồ dùng âm thanh này đánh bại Pháp Trí!
Đây đã là một đòn cuối cùng của Thần tướng! Vì một kích này đã vét hết dư lực của hắn nên cho dù có đánh ngã Pháp Trí thì bản thân cũng sẽ kiệt lực mà hôn mê, nhưng dù sao thì vẫn còn một tia hy vọng sống!
Chỉ có điều, Thần tướng đã đánh giá Pháp Trí quá thấp rồi! Pháp Trí là truyền nhân đời thứ ba của Pháp Hải, đã đạt đến mức tinh túy võ học của Pháp Hải ngày xưa rồi, kỳ thực ông ta cũng giống như Nhiếp Phong...
Là một người còn nhanh hơn cả âm thanh!
Âm thanh mang theo nội lực của Thần tướng tuy nhanh nhưng Pháp Trí lại còn nhanh hơn!
"Bình"! Một tiếng nổ thật lớn vang lên, trước đó Pháp Trí đã kịp vung chưởng che lấy mi tâm của mình, âm thanh và nội lực bị phản chấn, quay ngược lại đánh thẳng vào mi tâm của Thần tướng!
Thần tướng vạn lần không thể ngờ được âm thanh của mình lại bị phản chấn trở lại, lập tức trúng chiêu, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bất tri bất giác ngất đi!
Pháp Trí thở dài, chậm rãi nhếch miệng cười nhẹ, nói:
"Không hổ là Thần tướng độc nhất vô nhị ở trên đời này! Ngay cả trước lúc hôn mê mà cũng có thể đánh ra một chiêu mạnh mẽ như thế, chỉ đáng tiếc ngươi lại gặp phải ta, chớ quên rằng tổ sư Pháp Hải của ta năm đó võ công cũng chẳng kém Thần và Bạch Tố Trinh bao nhiêu..."
Pháp Trí nói xong liền thọc tay vào trong chiến bào huyết hồng của Thần tướng tìm kiếm, sau đó móc ra một chiếc chén phát sáng, chiếc chén phát ra ánh sáng chói mắt nhưng Pháp Trí vẫn nhìn thẳng vào nó, thật cẩn thận tỉ mỉ, rồi thở dài nói:
"Thần Thạch ơi là Thần Thạch! Hôm nay có thể nhìn thấy diện mạo thật của mi, bây giờ lão phu mới hiểu rõ vì sao mi là bát mà cũng là kiếm là đao là cung, lại không phải bát không phải kiếm không phải đao không phải cung, hóa ra lại là như thế..."
Trong tiếng thở dài, Pháp Trí đã rút từ trong ngực áo ra một vuông lụa đen, cẩn thận bọc kỹ Vu Bát vào trong, đang muốn cất lại vào trong ngực thì đột nhiên vào lúc này, một bàn tay bỗng từ phía sau vươn tới cướp lấy Vu Bát!
Bởi vì Pháp Trí vừa mới nhìn thấy diện mạo thật của Thần Thạch nên còn đang thầm cảm thấy mình may mắn, không ngờ được ở sau lưng lại đột nhiên có người xông tới cướp Vu Bát, Vu Bát bỗng dưng lại bị người ta cướp mất.
Nhưng Pháp Trí không hổ là Chấp Pháp trưởng lão cao nhất Sưu Thần cung, mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn, tay khẽ vung lên đã kịp xoay người lại chộp lấy yết hầu của kẻ đoạt Vu Bát kia, vừa định thần nhìn kỹ liền không tự chủ ngẩn người hô khẽ:
"Là cậu à?"
Hóa ra người dám cướp giật Vu Bát từ trên tay ông ta lại chính A Hắc nãy giờ ngây ngốc không có phản ứng gì.
"Không phải cậu đã ăn thú hoàn rồi sao? Làm sao lại đi cướp Vu Bát chứ hả?" Trong lòng Pháp Trí vô cùng ngạc nhiên, nhưng giữa lúc ấy thì A Hắc đã ném bọc lụa chứa Vu Bát lên cao, đồng thời hô một tiếng:

"Đại ca!"
Chữ "ca" vừa vang lên, một bóng người đã như điện xẹt lao từ trong bụi cỏ lên giữa không trung, nhào về phía Vu Bát!
Bóng người này chính là người đang cõng giá trúc mang Tuyết Duyên trên lưng...
A Thiết!
A Thiết ư? Sao lại có thể là A Thiết? Lẽ nào A Hắc đã khôi phục lại bản tính? Hắn đã có thể nhận ra đại ca của mình?
"Không được bắt lấy!" Pháp Trí dù sao cũng là một cao thủ tuyệt thế nhanh hơn cả âm thanh, vừa quát một tiếng đã ôm lấy A Hắc bay lên, đồng thời nhảy lên giữa không trung.
Pháp Trí quả thực nhanh đến kinh người, đi sau mà đến trước, một trảo vung lên còn nhanh hơn cả A Thiết nữa, mắt thấy Vu Bát đã sắp lọt vào tay ông ta...
Nhưng đột nhiên lúc này lại nghe thấy "đùng" một tiếng, một cước mang đầy kình lực bỗng dưng từ đâu xuất hiện đá văng bàn tay muốn đoạt Vu Bát của Pháp Trí, người xuất ra một cước này không ai khác chính là...
Nhiếp Phong!
Pháp Trí quả thực không thể nào tin được thiếu niên mười sáu tuổi anh tuấn phi phàm trước mặt mình cũng là một kẻ nhanh hơn cả âm thanh giống như mình, gã không chỉ nhanh hơn âm thanh mà có lẽ còn nhanh hơn cả Pháp Trí nữa!
Lúc nãy Pháp Trí còn kịp thấy A Thiết lao ra từ trong bụi cỏ, nhưng Nhiếp Phong thì xuất hiện từ lúc nào? Xuất hiện từ đâu? Ông ta hoàn toàn không hề hay biết, từ đó có thể tưởng tượng được Nhiếp Phong quả thực nhanh đến đáng sợ!
Cùng lúc đó, vì tay Pháp Trí đã bị Nhiếp Phong một cước hất ra, cho nên A Thiết có thể thuận lợi đón lấy Vu Bát!
Nhưng Pháp Trí không cam chịu thất bại, bàn tay bị Nhiếp Phong đá bay kia trở lại vỗ một chưởng vào lồng ngực A Thiết, dự định đánh cho A Thiết loạn chân khí mà tranh thủ cơ hội cướp lại Vu Bát.
Nhưng A Thiết dường như cũng đã sớm tính đến nước cờ này, một chưởng đã súc thế chờ phát ra, mạnh mẽ vung lên nghênh tiếp một chưởng của Pháp Trí!
"Ầm" một tiếng nổ vang trời! Di Thiên thần quyết liều mạng đấu ngang cơ với công lực cả người Pháp Trí, bởi vì sức mạnh ngang nhanh nên hai người đều bị lực phản chấn đánh ngã, cực kỳ chật vật.
A Thiết chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào, gắng gượng đứng lên, Nhiếp Phong vội bước tới đỡ hắn dậy, hỏi:
"A Thiết, huynh có bị thương không?"
A Thiết chỉ lẳng lặng lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Pháp Trí ở bên, chỉ thấy Pháp Trí vẫn cứ chộp lấy cổ họng A Hắc không buông, còn nhanh nhẹn điểm ba đại huyệt của hắn, khiến cho A Hắc không thể cử động gì được nữa. Nhưng lần so chiêu liều mạng vừa rồi thì rõ ràng ông ta phải chịu thiệt lớn, bởi vì lúc này bên khóe miệng ông ta đã rỉ ra một dòng tơ máu, còn A Thiết vẫn chưa hề bị thổ huyết!
Pháp Trí bình tĩnh nhìn A Thiết chăm chú, nở một nụ cười sầu thảm, nói:
"Xem ra Di Thiên thần quyết của Thần thủy chung vẫn hơn võ công tổ sư Pháp Hải của ta một bậc, hơn nữa Di Thiên thần quyết do ngươi sử dụng tựa hồ như còn có thể phát huy uy lực đặc biệt của nó, cảm giác như còn cao hơn cả Thần cơ..."
Đúng thế! Cho tới nay thì không chỉ có riêng Pháp Trí nhận xét như vậy, ngay cả Thần tướng từng giao thủ với A Thiết cũng nói thế, A Thiết vốn chỉ là "Di thể" tiếp nhận Di Thiên thần quyết, vì sao lại có thể lợi hại hơn so với "Chính thể" Tuyết Duyên? Chẳng lẽ trong đó có bí mật không ai được biết mà ngay cả Pháp Trí hay Thần mẫu cũng không hay?
A Thiết cũng bình tĩnh nhìn Pháp Trí, nói:
"Tôi cũng vạn lần không ngờ, Hứa bá vô cùng hiền lành, thích kể chuyện cổ cho trẻ con, hơn nữa tôi cũng rất tôn trọng lại có thể là thuộc hạ của Thần, còn là một cao thủ tuyệt thế cao thâm khó dò nữa!"

Pháp Trí gương mặt hơi tái, thoáng lộ vẻ xấu hổ nói:
"Ta xin lỗi, A Thiết, năm năm qua ta vẫn gạt cậu, chẳng qua phải thực hiện kế hoạch của Thần đối với cậu, cũng là việc bất đắc dĩ, hi vọng cậu hiểu..."
"Tôi hiểu." A Thiết nói như chém đinh chặt sắt, năm năm qua hắn đã sống trong quá nhiều dối trá lọc lừa, kết quả là vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng đã phát hiện người mẹ mình thương yêu lẫn Hứa bá mình tôn trọng đều là đóng kịch, thử hỏi làm sao trong lòng không thất vọng?
"Cậu hiểu là tốt rồi!" Phải chăng Pháp Trí đang cảm thấy áy náy với A Thiết? Có phải ngày xưa ông ta cũng rất thích sự nhiệt tình chính trực của A Thiết? Có phải ông ta cảm thấy hổ thẹn vì đã dối gạt một người như vậy?
Chỉ thấy ông ta nói tiếp:
"Chỉ có một điều ta không hiểu lắm, A Hắc vốn đã ăn thú hoàn nhưng sao có thể biết mà cướp giật Vu Bát giúp cậu?"
Trong lúc nói, ông ta thoáng liếc nhìn A Hắc không thể động đậy dưới sự khống chế của mình, A Hắc chưa kịp trả lời thì A Hắc đã lạnh lùng nói ra mấy chữ:
"Đó là vì...mẹ."
Pháp Trí ngẩn ra, hỏi:
"Mẹ à? Ý cậu nói là Thần mẫu sao?"
Đột nhiên vào lúc này, một giọng nói của phụ nữ từ trong bụi cỏ truyền đến:
"Không sai, là ta!"
Lời ấy vừa dứt, một bóng người áo xanh đã chậm rãi bước bước ra từ trong bụi cỏ, trên mặt bà đã đeo lại chiếc mặt nạ lốm đốm nhiều màu, bà đã trở về nguyên dạng quỷ mị như từ trăm năm nay, bà chính là Thần mẫu!
Pháp Trí liếc nhìn Thần mẫu, cuối cùng cũng đã hiểu ra mọi chuyện, không khỏi ngẩng đầu than thở:
"Kỳ thực ngày đó ba mẹ con bà cửa nát nhà tan, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không rời của bà, ta sớm nên biết rằng bà không thể chạy thoát khỏi hai chữ 'tình thân', cuối cùng bà còn phản bội kế hoạch của Thần! Bà còn đi giúp bọn họ..."
Thần mẫu cũng thở dài nói:
"Pháp Trí, ông nền hiểu rằng, ta dù sống hơn trăm năm, dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng ta vẫn chỉ là một con người, không phải thần thánh, ta làm sao có thể đứng nhìn đứa con gái mình nuôi lớn mười bốn năm nay phải chết? Có thể nào nhìn hai đứa con trai phải chịu bài bố trong kế hoạch của Thần?"
"Cho nên sau khi Tuyết Duyên rơi vào hôn mê vì A Thiết, bà đã đi tìm A Hắc về, âm thầm cho cậu ta ăn thuốc giài để hồi phục bản tính, sau đó lại tiếp tục ở bên cạnh Đại Thần quan để tìm cơ hội đoạt lại Vu Bát?" Pháp Trí hỏi.
Thần mẫu đáp:
"Nếu ta không làm như vậy thì làm sao A Hắc có cơ hội tiếp cận Thần tướng được, tuy rằng việc này cực kỳ nguy hiểm nhưng Vu Bát quả thực vô cùng lợi hại, muốn đoạt lại nó thì tuyệt đối không thể ngoan cố trực tiếp đến cướp được, chỉ có thể dùng mưu..."
A! Hóa ra người mà A Thiết gặp trên đỉnh Lôi Phong tháp đích thực là A Hắc! Chẳng trách lúc đó A Thiết lại kinh ngạc đến như vậy...
Pháp Trí nghe xong liền mỉm cười nói:
"Chỉ có điều các người cũng không thể ngờ tới là ta cũng gia nhập đội ngũ cướp đoạt Vu Bát, ngược lại còn hỗ trợ các người hành sự."
Thần mẫu gật đầu nói:
"Phải, nếu không có 'Cách Tường Hữu Độc', có thể kế hoạch dùng A Hắc cướp đoạt Vu Bát cũng chưa chắc thuận lợi như thế, mà có lẽ còn mất nhiều thời gian hơn."
Pháp Trí cười nhạt một tiếng, liếc mắt nhìn lại A Hắc đang bị khống chê, đột nhiên trong mắt ông ta thoáng lên cảm giác yêu quý đối với A Hắc, hỏi:
"A Hắc, cậu chắc cũng sớm biết tình cảnh hung hiểm mà mình phải trải qua, vì sao cậu lại chấp nhận về bên người Đại Thần quan nằm vùng?"
A Hắc không thích nhiều lời vừa bị hỏi liền không chút nghĩ ngợi, đáp ngay không hối hận:

"Bởi vì, đại ca vĩnh viễn là đại ca của ta!"
Hắn nói xong thoáng liếc nhìn A Thiết, A Thiết cũng đang nhìn A Hắc chằm chằm, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích vô cùng, giữa hai người là thứ tình cảm không phải huynh đệ nhưng còn bền chặt hơn cả huynh đệ ruột thịt, không cần nói ra cũng biết.
Trên đời này, có mấy ai dám nói "vĩnh viễn"? A Hắc không cần suy nghĩ đã đáp ngay "A Thiết vĩnh viễn là đại ca của hắn", có thể thấy trong lòng hắn, tình huynh đệ đối với A Thiết vững vàng và kiên định biết bao nhiêu!
Nhiếp Phong vẫn ở bên chăm chú lắng nghe, sau lúc ngưỡng mộ, gã lại nhìn A Thiết rồi liếc nhìn A Hắc, gã đột nhiên phát hiện A Thiết trước mặt này quả thực hạnh phúc hơn Bộ Kinh Vân của năm năm trước rất nhiều, chí ít bây giờ bên cạnh hắn vẫn còn có Thần mẫu - người mẹ không e dè phản bội Thần vì hắn, Tuyết Duyên - người con gái không tiếc hi sinh bản thân để cứu sống hắn, còn có A Hắc - một người huynh đệ nặng tình như vậy. Đời người đã đến nước này thì hỏi còn cầu thêm gì nữa?
Trong khi Bộ Kinh Vân trong quá khứ thì không có gì cả, không có mẹ, không có yêu thương, không có huynh đệ, không cười, không khóc, mà hình như cũng không có...tình cảm...
Chỉ có lạnh lẽo vô cùng vô tận, cùng với số mệnh cô độc tịch mịch của Tử thần...
Nhớ tới những điều ấy, trong lòng Nhiếp Phong đã âm thầm hạ một quyết định, nếu như tất cả những chuyện này qua đi, nếu A Thiết còn sống, nếu như mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa thì lúc trở lại Thiên Hạ hội, gã sẽ không nói với Hùng Bá tất cả những chuyện liên quan đến Bộ Kinh Vân này, để cho A Thiết cùng những người thân bên cạnh có thể tránh được giang hồ hiểm ác, sống một cuộc đời yên bình tĩnh lặng...
Pháp Trí chợt nghe thấy câu trả lời kiên định của A Hắc thì trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói:
"Được lắm! Đúng là huynh đệ đến chết không rời! Đáng tiếc là bây giờ lão phu lại muốn thử tỉnh huynh đệ giữa các ngươi thêm lần nữa!"
Ông ta nói xong nghiêng đầu nói với A Thiết:
"A Thiết, rất xin lỗi cậu, cho dù lão phu rất thích hai huynh đệ cậu nhưng vì chức trách của mình nên đành phải mang A Hắc về Sưu Thần cung, nếu như cậu muốn cứu nó thì trong vòng mười ngày phải một mình mang Vu Bát đến Sưu Thần cung gặp Thần, nếu như cậu đến muộn dù chỉ nửa khắc, không chỉ có A Hắc bị thú nô trong Sưu Thần cung phân thây mà cậu cũng sẽ không kịp trả Vu Bát trở về dưới Lôi Phong tháp đâu..."
Pháp Trí nói xong, xoay mình nhấc lấy Thần tướng đang ngất xỉu dưới đất lên, vẫn mỉm cười mà nói:
"Thần mẫu, bà và ta đã làm việc cùng nhau nhiều năm, ta cũng không muốn thấy bà ôm hận mà chết, tốt nhất bà hãy mau chóng quay đầu lại đi, bằng không nhất định Thần sẽ cho bà chết không tử tế đâu, hãy tự thu xếp ổn thỏa đi..."
Chữ "đi" vừa buông, Pháp Trí đã cắp lấy Thần tướng và A Hắc, thoáng chốc triển động thân hình bay ra khỏi rừng rậm, A Thiết vẫn còn có thể nghe thấy tiếng kêu của A Hắc:
"Đại ca, mặc kệ đệ đi! Huynh mau dẫn mẹ và Tuyết Duyên cô nương..."
"Cao...chạy...xa...bay..."
Trong ánh chớp giật, tiếng hò hét của A Hắc càng lúc càng xa, A Thiết và Nhiếp Phong vừa định triển thân đuổi theo thì Thần mẫu đã chặn hai người lại, nói:
"Con à, chớ đuổi nữa! Nếu như con cứ quyết đuổi theo như vậy, chỉ e chưa tới Sưu Thần cung thì A Hắc đã bị Pháp Trí giết chết rồi..."
A Thiết sửng sốt, dừng chân lại hỏi:
"Sao có thể, Hứa bá...à không! Pháp Trí xem chừng cũng không giống ma đầu giết người không chớp mắt, sao ông ta có thể nhẫn tâm hạ thủ được?"
Nhiếp Phong cũng nói:
"Đúng thế, Pháp Trí kia dường như cũng không phải người xấu, có thể ông ta chỉ bắn tiếng đe dọa thế thôi..."
Thần mẫu lắc đầu quầy quậy, nói:
"Hai đứa không biết đâu, mẹ cùng làm trưởng lão với Pháp Trí, ở chung hết nửa đời, không ai hiểu rõ ông ta hơn mẹ đâu, bản tính ông ta không phải đại ác, nhưng lại có một nguyên tắc..."
"Nguyên tắc gì?" Nhiếp Phong vội hỏi.
"Đó chính là..."
"Từ bi tất sát!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận