Phong Vân

Bà vừa nói xong, cả A Thiết và Nhiếp Phong đều bị chấn động mạnh!
Điều kinh ngạc thứ nhất là khi biết thân phận thực sự của Thần mẫu lại là Tiểu Thanh tình như tỷ muội với Bạch Tố Trinh cả trăm năm trước, điều thứ hai là khi Thần mẫu gỡ tấm mặt nạ xuống!
A!
Đây...là gương mặt thật của Thần mẫu sao?
Chỉ thấy khuôn mặt ẩn giấu phía sau lớp mặt nạ của Thần mẫu là của một thiếu nữ còn trẻ hơn cả Tuyết Duyên, tuổi chừng mười sáu...
Xinh đẹp tuyệt trần!
Điều diễn ra trước mắt quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, A Thiết và Nhiếp Phong cùng sững sờ như bị đoạt mất hồn vía, nhưng người kinh hãi nhất vẫn là A Thiết, bởi vì hắn có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng ra, khuôn mặt chân chính của người mẹ đồng cam cộng khổ cùng huynh đệ hắn lại có thể là khuôn mặt một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy tuổi như thế này.
Không khí trong phòng lúc này lại chìm vào trầm mặc, một lúc lâu sau Nhiếp Phong mới như người vừa tỉnh mộng, cất tiếng hỏi Thần mẫu:
"Thần...mẫu, bà đúng là...Tiểu Thanh à? Đây thật sự là khuôn mặt của bà sao?"
Thần mẫu cười khổ đáp:
"Ta còn cần phải lừa hai người sao? Ta xác thực là Tiểu Thanh! Ta có thể sống đến ngày hôm nay cũng là nhờ năm đó Tố Trinh đã truyền một ít khẩu quyết Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân cho, bởi vậy, ta cũng có thể trường sinh bất tử..."
Nói tới đây, bà lại không kìm được mà thổn thức:
"Không ngờ sống đến bây giờ, qua hơn trăm năm ta lại không thể nhớ được mình đã bao nhiêu tuổi rồi..."
Nghe ngữ điệu của bà thì vẫn là giọng nói Từ má như trước, nhưng nhìn khuôn mặt lại mang dung mạo của một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, một thoáng này khiến cho người ta cảm thấy như năm tháng đảo điên, hỗn loạn vô cùng.
Gương mặt thanh tú kia của bà ta vẫn bất biến qua trăm năm, chẳng lẽ chính là do ma lực của Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân tạo ra?
Tựa hồ Thần mẫu cũng nhận ra dung mạo của mình không tương xứng với thanh âm và tuổi tác, bèn vội vàng mang mặt nạ trở lại, nói:
"Rất hỗn loạn, có phải không, cho nên không xem có phải tốt hơn không? Từ sau chuyện của Bạch Tố Trinh hơn trăm năm trước, Thần muốn xử tội phản bội của ta nên đã hạ lệnh cho ta không được phép dùng gương mặt thật để gặp người khác, cho nên từ đó đến nay, ta không bao giờ tháo mặt nạ xuống trước mặt người khác, có đôi lúc tưởng chừng như đã quên mất gương mặt của chính mình rồi..."
"Đối với ta mà nói, sinh mệnh quả thức quá dài, sao còn giữ lại cho mình một gương mặt thật mà trước sau gì cũng thành câu đố? Sau khi chân tướng mọi chuyện rõ ràng, cuộc sống lại càng bình thản vô vị..." Nói xong, gương mặt Thần mẫu thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
A Thiết nãy giờ vẫn trầm mặc, bây giờ đột nhiên lên tiếng:
"Mẹ à, nếu như người đã là Tiểu Thanh được truyền Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân, vậy thì hai chúng ta hợp lực lại lẽ nào không thắng được Vu Bát hay sao..." Hắn thủy chung vẫn không thôi hy vọng, thủy chung vẫn nghĩ cách làm sao đánh bại Thần tướng để cứu sống Tuyết Duyên. Thần mẫu bèn đáp:
"Hai chúng ta hợp lực thì chỉ là chuyện nhỏ, đáng tiếc, năm đó tuy Tố Trinh cũng muốn mẹ luyện Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân cùng nàng để có thể vĩnh viễn trở thành hai tỷ muội nhưng lại vướng phải quy định nghiêm khắc của Thần. Dưới sự lo sợ ấy, nàng chỉ dám truyền cho mẹ một nửa khẩu quyết của hai loại thần công ấy, đợi mẹ lĩnh ngộ xong xong mới tiếp tục truyền phần còn lại..."
"Chỉ có điều, trước khi mẹ hiểu hết đạo lý trong nửa phần khẩu quyết ấy thì Tố Trinh...đã chết thảm dưới Vu Bát mất rồi..."
A Thiết nói:

"Cho dù mẹ chỉ có nửa công lựa của hai loại thần công thôi, nhưng chẳng lẽ không đủ để liên thủ với con đối phó Vu Bát hay sao?"
Thần mẫu lắc đầu đáp:
"Mẹ luyện một nửa khẩu quyết của hai loại thần công thì cũng chỉ đủ để trường sinh bất tử mà thôi. Còn về phương diện công lực, tuy rằng cao hơn các cao thủ nhất lưu nhiều rồi nhưng so với Tuyết Duyên mới luyện Di Thiên thần quyết mười bốn năm thì mẹ vẫn còn thua, huồng chi..."
"Cho dù mẹ có luyện xong hết toàn bộ khẩu quyết rồi hợp lực với con thì cũng chưa chắc có thể liều mạng với Vu Bát, bởi vì..."
Thần mẫu nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
A Thiết nhìn vẻ lúng túng của bà, bèn hỏi:
"Bởi vì sao?"
"Bởi vì", Thần mẫu trong lòng lo lắng nói:
"Năm đó khi Hứa Tiên dùng Vu Bát đánh lén Tố Trinh, chỉ có mẹ và Pháp Hải tận mắt nhìn thấy uy lực của Vu Bát, nó đúng là một thứ vũ khí tất sát chấn động cổ kim!"
Thần mẫu nói đến đây tựa hồ như còn chưa hết hoảng sợ, có thể hiểu được năm đó bà thấy uy lực Vu Bát đáng sợ đến mức nào.
Phải rồi! Từ sau lúc A Thiết và Nhiếp Phong tiền vào địa động thấp nhất dưới Lôi Phong tháp, bọn họ chỉ thấy một vầng hào quang chói mắt đặt ở giữa hai dòng chảy hiểm yếu mà thôi, hai người vốn không có cơ hội để nhìn cho kỹ xem thử Vu Bát rốt cuộc hình dáng thế nào, Vu Bát từng là một thứ vũ khí lợi hại ra sao?
A Thiết và Nhiếp Phong liếc mắt nhìn nhau, đang muốn lên tiếng hỏi thì đột nhiên Thần mẫu lại nói:
"A Thiết, tuy rằng mẹ và con hợp lực không thắng được Vu Bát, nhưng con chớ có lo lắng quá, sẽ có người đoạt Vu Bát lại cho chúng ta..."
Thật là chuyển biến bất ngờ! A Thiết vốn tưởng rằng đã hết hi vọng, nhưng không ngờ Thần mẫu lại nói ra lời ấy. Huống hồ ngữ khí của bà có vẻ rất tự tin, khiến A Thiết không nhịn được hỏi lại:
"Ai? Còn có ai sẽ đoạt Vu Bát lại cho chúng ta nữa đây?"
Thần mẫu cười cười, đáp:
"Một kẻ mà con cũng biết, hơn nữa còn khiến cho con càng kinh hãi hơn."
Bà nói xong thì chỉ tay về phía cửa, liền có một người chậm rãi bước vào trong phòng.
A Thiết và Nhiếp Phong cùng quay lại nhìn, rồi cùng sững sờ đến ngây ngốc.
Nhất là A Thiết, khi hắn nhìn thấy người này thì vẻ kinh ngạc chấn động trên mặt hắn không kém gì lúc biết được sự thật Từ má là Thần mẫu. Bởi vì kẻ ở trước mặt là người hắn không tin được cũng bị liên lụy.
"Hóa ra là...đệ à?" A Thiết sững sờ nói.
Gương mặt người kia thoảng qua một nụ cười nhẹ, đáp:

"Đúng thế, là đệ..."
"Lẽ nào huynh đã quên đệ rồi?"
Trong ba ngàn đại thế giới, con người vốn rất nhỏ bé.
Nhưng nghi vấn của con người thì lại rất nhiều.
Đáng tiếc, cho tới nay thì những vấn đề con người có thể giải đáp lại rất ít.
Chẳng hạn như nghi vấn dưới đây là một trong số đó:
Rốt cuộc thì một thứ vũ khí phải lợi hại như thế nào mới xứng để gọi là siêu cấp vũ khí tất sát?
Nếu trên đời này có một loại vũ khí, cho dù ở trong tay người bình thường cũng có thể dễ dàng nhanh chóng giết chết tuyệt thế cao thủ, vậy thì vũ khí này có xứng để gọi là một thứ siêu cấp vũ khí hay không?
Nếu như có một loại vũ khí có thể mang sự linh hoạt của kiếm, cương liệt của đao, vô tình của thương, hung tàn của kích, cùng hết thảy sở trường của các loại vũ khí giết địch, vậy thì thứ vũ khí này có thể gọi là một vũ khí tất sát hay không?
Ba ngày sau, đã là mùng năm tháng năm, ngày tết Đoan Ngọ.
Ngày hôm đó cũng là ngày thứ tư Vu Bát quay lại nhân gian.
Ở trong địa động sâu nhất dưới đáy Lôi Phong tháp, từ lúc Địa Ngục Chi Hỏa và Hoàng Tuyền Chi Lệ công kích nhau đến giờ, đã biến thành một thế giới ra sao rồi?
Điều này vốn không có ai quan tâm! Người ta còn hồn nhiên chưa biết gì, mọi người vẫn vui vẻ cùng nhau ăn tết Đoan Ngọ.
Nhưng khoảng cách đến ngày tai họa của Thần Châu...
Chỉ còn...
Hai mươi bảy ngày!
Giờ ngọ ba khắc ngày mùng năm tháng năm, ánh mặt trời chói chang thiêu đốt.
Vầng thái dương nóng gay gắt như một lò lửa khổng lồ không ngừng đốt cho hơi nước dưới đất bốc lên ngùn ngụt, khiến cho mặt đất càng nóng hơn.
Cơn nóng bức hành hạ người ta đến khổ sở, lo lắng không yên.
Thậm chí so với nỗi khổ tương tư...

Còn khó chịu hơn.
Đến lúc chính ngọ, mặt trời nằm ngự giữa đỉnh, không khí càng thêm oi bức, thôn dân khắp vùng Tây hồ không hẹn mà cùng chạy đến bên bờ hồ. Mọi người hưởng thú chút mát mẻ dưới bóng cây ven hồ xong, liền thả bánh chưng đã gói kỹ từ trước xuống hồ. Có người nói, đây là một phong tục dân gian đã có từ lâu, mọi người thả bánh chưng xuống hồ là mong cá lớn cá bé trong hồ sẽ ăn bánh mà không ăn thịt Khuất Nguyên.
Tương truyền Khuất Nguyên là một vì trung thần thời cổ Trung Quốc, bởi vì ngăn vua không được mà nhảy xuống hồ, lấy cái chết can ngăn, thật là lòng trung hiếm thấy. Người đời sau bèn thả bánh chưng xuống để cho cá ăn thay thịt Khuất Nguyên, để tỏ lòng tôn kính và thương tiếc đối với vị trung thần ấy.
Chỉ tiếc, sau thời Khuất Nguyên, Trung Quốc chỉ toàn sinh ra những vị vua tầm thường, lại tiếp tục có càng nhiều những trung thần can gián không nổi, hoặc thậm chí gài bẫy hãm hại. Kết cục của những người này không tốt lành gì hơn Khuất Nguyên, nếu như ai cũng đi lao đầu xuống hồ tự sát thì chỉ e ngũ hồ tứ hải của Thần Châu đã lấp đầy tử thi từ lâu rồi.
Trung Quốc hiện tại có rất nhiều Khuất Nguyên, mà trước giờ cũng đã có rất nhiều Khuất Nguyên rồi!
Bởi vậy, tết Đoan Ngọ vốn là một ngày lễ để thương tiếc cho Khuất Nguyên, thương tiếc cho Thần Châu, chẳng hiểu vì sao mọi người lại vui mừng chúc tụng.
Ngay cả Tây hồ lúc này, tuy có nhiều người thả bánh chưng thương tiếc Khuất Nguyên, nhưng trên mặt hồ dập dềnh gợn sóng lại có năm chiếc thuyền rồng đang rượt đuổi nhau, xem thử thuyền ai chạy nhanh nhất, dũng sĩ của ai khỏe nhất mạnh nhất!
Thôn dân bên hồ thấy màn thi đấu đặc sắc này cũng quên hết mọi chuyện mà hí hửng vỗ tay, náo nhiệt vô cùng.
Ngũ long tranh hùng, trên mỗi thuyền đều có hai mươi dũng sĩ, đám dũng sĩ khua mái chèo thật nhanh, chiến ý dồi dào, quyết thắng bằng được, mỗi một dũng sĩ đều có đôi cánh tay cứng rắn như thép, mỗi một dũng sĩ đều có khí thế nam nhi hùng dũng oai phong!
Chính chiến ý và khí thế hùng dũng oai phong ấy, cùng với cuộc ganh đua này đã thu hút...
Hắn!
Ngay thời khắc năm thuyền trăm người đang dốc hết toàn lực lao về phía trước thì đột nhiên có một chuyện khiến cho tất thảy bọn họ đều phải phân tâm!
Bởi vì bọn họ đột nhiên đồng thời thoáng nhìn thấy một chiếc thuyền thứ sáu, chẳng biết từ bao giờ xuất hiện cạnh năm chiếc thuyền rồng kia.
Không! Đây không phải thuyền rồng! Đây chỉ là một vầng hào quang hẹp và dài nổi trên mặt nước đang lao về phía trước như bay!
Mà ở trên dải hào quang ấy đang có một người khoác chiến bào màu huyết hồng đang đứng hiên ngang, mái tóc dài nửa đen nửa đỏ tung bay trong gió.
"Ngươi...ngươi là..." Ngay khoảnh khắc đám dũng sĩ còn e sợ, người đang đứng trên dải hào quang kia đã nhe răng cười, nói:
"Bộ óc hùng dũng oai phong của các ngươi, chẳng phải nên trở thành..."
"Bữa trưa của bổn Thần tướng sao? Ha ha..."
Đúng! Hắn chính là Thần tướng! Hắn bị bộ óc của các dũng sĩ chiến ý hừng hựng này dẫn dụ đến đây!"
Chỉ là, dải hào quang dài mà hẹp ở dưới chân Thần tướng hiện tại rốt cuộc là thứ gì?
Trong tiếng cười cuồng ngạo, phút chốc Thần tướng khẽ vẩy mũi chân, dải hào quang dưới chân lập tức bị hất bay, nhanh chóng vượt lên trước mặt năm chiếc thuyền rồng, cùng lúc đó, Thần tướng cũng mượn sức nước bắn tới!
"Vèo" một tiếng, thân hình hắn đã như chớp giật lao tới, sau đó ung dung tiếp lấy dải hào quang kia, cùng lúc đó năm chiếc thuyền rồng đã lao đến vị trí cách hắn một trượng...
"Soạt soạt" một cái, dải hào quang trong tay Thần tướng rung rung rồi bỗng nhiên dài ra, trong nháy mắt biến thành một thanh liêm đao khổng lồ phát sáng!
Liêm đao?
Thanh liêm đao sáng chói hoa mắt này dài ít nhất cũng phải hai trượng, còn Thần tướng chỉ nở một nụ cười lãnh khốc, nói:
"Đến giờ ăn trưa rồi!"

Nói xong, thanh liêm đao to lớn trong tay lập tức vung lên nhẹ nhàng chém xuống năm chiếc thuyền rồng, sau đó, năm tiếng "phốc phốc phốc phốc phốc" liên tiếp vang lên!
Năm chiếc đầu rồng bị chặt bỏ trong nháy mắt, sau đó là...
Một trăm tiếng kêu cực kỳ gấp gáp, cực kỳ bi thảm vang lên khiến cho ngươi ta sợ vỡ cả mật!
Trong khoảnh khắc máu huyết văng đầy trời, một trăm vật tròn trịa cùng bay vụt lên trời!
Một trăm vật tròn này chính là thủ cấp đầm đìa máu của một trăm dũng sĩ cường tráng kia!
Biến cố bất ngờ xảy ra, thoáng chốc mặt hồ cuộn dâng sóng máu, đầu người bay tung tóe, thôn dân đang hí hửng đứng xem ven hồ thấy tình cảnh này thì nhất thời kinh ngạc đến ngây ngốc, mặt cắt không còn giọt máu, không ít người lớn giọng gào thét:
"A! Sao lại như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trong tiếng kinh hô, mọi người lại thấy một bóng người màu máu đỏ như thiên tướng hạ phàm bay về phía bờ hồ, bóng người lực lưỡng dị thường ấy mang theo dải hào quang chói mắt có hình dạng một thanh trường mâu dài hơn một trượng, dọc theo thân trường mâu lại xuyên qua...
Đầu lâu của năm gã dũng sĩ!
"Oa! Sát nhân! Yêu quái! Cứu mạng!"
Mọi người vừa nhìn thấy xong thì đều náo động cả lên, dẫm đạp lên nhau mà chạy! Phụ nữ trẻ con vừa đi vừa kêu, không chỉ phụ nữ trẻ con mà ngay cả thôn phu mạnh mẽ ngang tàng thân cao bảy thước cũng sợ đến chạy bán mạng!
Phải! Bóng người này chính là yêu quái! Hắn quả thực là yêu quái hút óc người!
Chưa hết thời gian uống cạn một chén trà, hết thảy thôn dân ở ven hồ đều đã chạy sạch không còn một mống, chỉ có điều dường như Thần tướng cũng không có ý định đuổi theo.
Bởi vì ở trên thanh trường mâu hắn cầm đã có năm phần thức ăn, đầu của năm dũng sĩ còn đầm đìa máu chảy!
Chỉ thấy Thần tướng tham lam trừng mắt nhìn năm cái đầu người chết không nhắm mắt, vừa tàn nhẫn vừa biến thái cười nói:
"Khà khà, xem năm tên chiến ý dồi dào các ngươi kìa, miễn cưỡng cũng có thể trở thành bữa trưa của bổn Thần tướng, coi như không uổng công ta phải giết hết cả trăm người, ha ha..."
Giết trăm người cũng chỉ để chọn ra năm cái đầu hợp khẩu vị của mình, hành động thích giết chóc của Thần tướng đã trở thành điên cuồng rồi, xem ra từ lúc đoạt được Vu Bát đến giờ, hắn đã không cần kiêng kị Thần nữa, lại càng không cần nghe theo lời giáo huấn của Thần là không được ngông cuồng nhiễu loạn nhân gian, khiến cho Sưu Thần cung đánh rắn động cỏ...
Cứ như vậy, không cần chờ đến khi hai dòng chảy hiểm yếu kia mang hạo kiếp đến thì đại họa đã giáng xuống nhân gian...
Nhưng Vu Bát mà Thần tướng đã đoạt được hiện giờ ở đâu?
Là ở trong dải hào quang dài và hẹp mà hắn mới cưỡi kia?
Hay là ở trong thanh liêm đao khổng lồ mà hắn mới vung ra lúc nãy?
Hay Vu Bát bây giờ là thanh trường mâu đang xuyên qua năm đầu người trên tay hắn?
Có thể tất cả đều không phải, như Thần tướng đã từng nói lúc trước, Vu Bát...
Vốn không phải là thứ gì cả...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận