Vô Song Thành không phải là một thành trì.
Vô Song Thành là một bang hội, một đại bang.
Vô Song Thành cũng không phải vô song, vì trong giang hồ còn một đại bang Thiên Hạ Hội!
Thiên Hạ Hội tuy mới nổi lên chưa phải lâu lắm, nhưng Tổng đàn được đặt trên Thiên Sơn thuộc tây bắc Thần Châu, là nơi cực kỳ hiểm yếu, phân đàn rải khắp Trung Nguyên cũng đến ba trăm cái có lẻ, có thể nói là cực thịnh lúc bấy giờ, tuyệt không để cho Vô Song Thành độc hưởng ngọn gió lành.
Chỉ có điều, Vô Song Thành tuy chưa phải vô song, nhưng tài trí của Vô Song Thành chủ Độc Cô Nhất Phương lại thuộc hàng vô song đương thời.
Vô Song Thành khai bang lập phái đã rất lâu, tới nay đã ngoài trăm năm, tổng đàn ở Hà Nam Dự Châu, gốc rễ cực kỳ sâu xa. Nay truyền tới thế hệ của Độc Cô Nhất Phương thì thế lực Vô Song Thành đột nhiên lại càng mạnh mẽ hơn nữa, từ hơn trăm phân đàn nay đã nâng lên tới hơn ba trăm.
Thế phát triển này tuy không bằng Thiên Hạ Hội nhưng cũng đủ khiến người giang hồ phải thán phục, cho thấy Độc Cô Nhất Phương tài trí quyết đoán chẳng hề thua kém Hùng Bá là bao!
Một đại bang như thế, nhất đại bá chủ trí tuệ siêu quần như thế, rốt cuộc sẽ là một người thế nào?
Nhiếp Phong cũng rất muốn biết.
Lúc Nhiếp Phong đến Tam phân giáo trường, Tần Sương và Văn Sửu Sửu đã có mặt, đang đứng cạnh Hùng Bá, riêng Bộ Kinh Vân lại không thấy đâu.
Hắn lúc nào cũng chỉ muốn xuất hiện ở thời điểm then chốt cuối cùng.
Chỉ thấy Hùng Bá bình thản ngồi trên long ỷ giữa sân, sắc mặt ngưng trọng, hơn ba trăm thị vệ đứng vòng sau lưng lão, tựa như chuẩn bị đối đầu đại địch vậy.
Hùng Bá quả thực đang đối mặt với kẻ địch lớn nhất, một kẻ địch có lẽ ngang vai phải lứa với lão!
Nhiếp Phong chỉ thấy một hán tử đĩnh đạc ngồi trước mặt Hùng Bá, một thiếu niên tầm mười ba tuổi đứng hầu bên cạnh, mà sau lưng hán tử này cũng có hơn ba trăm thị vệ, trang phục không giống của môn hạ Thiên Hạ Hội, chứng tỏ không phải người Thiên Hạ Hội mà đến đây để bảo hộ chủ tử, chẳng trách Hùng Bá lại như thể gặp đại địch.
Nhìn kỹ hơn, hán tử này tuổi chừng ba mươi lăm, vẻ mặt tươi cười, tuyệt đối không có cái khí phách kiêu hùng chọc trời khuấy nước của Hùng Bá mà ngược lại, mang khí độ ung dung khác thường, mắt sáng trí tinh, trông rất bình thường những vẫn lộ khí độ bất phàm, không cần hỏi Nhiếp Phong cũng biết ngay người này nhất định là Vô Song Thành chủ Độc Cô Nhất Phương!
Trước đây Nhiếp Phong cũng từng nghe nói Hùng Bá muốn gặp Độc Cô Nhất Phương một lần để thương thảo việc kết minh, nhưng không ngờ Độc Cô Nhất Phương lại dẫn theo mấy trăm môn hạ tới đây.
Hai đại kiêu hùng đang giằng co rất căng thẳng, vừa liếc thấy Nhiếp Phong đã đến, Hùng Bá lập tức mỉm cười, Độc Cô Nhất Phương cũng đánh giá Nhiếp Phong, vuốt râu cười nói: “Thuần hậu mà lại ẩn hàm chí khí bất khuất, Hùng huynh, hài tử này nhất định là Nhiếp Phong, tam đệ tử của huynh rồi!”
Hùng Bá đáp: “Đúng là tiểu đồ!”
Độc Cô Nhất Phương ánh mắt chợt lóe lên, nói: “Vậy phải chúc mừng Hùng bang chủ rồi, có thể thu nhận được đệ tử như thế, việc thôn tính võ lâm…e là chỉ trong sớm tối.”
Lời nói của gã mang nhiều nghĩa, lời có ý, tuyệt đỉnh thông minh như Hùng Bá đương nhiên hiểu ngay, nhếch miệng cười nói: “Độc Cô thành chủ lại cười rồi! Võ lâm Trung Nguyên rộng như đại dương, cho dù lấy hết tinh lực cả đời của lão phu cũng chưa chắc có thể nắm được một nửa, chẳng bằng kết minh cùng thành chủ, chúng ta liên thủ cùng thống lĩnh võ lâm có phải tốt hơn không?”
Hùng Bá nóng lòng muốn kết liên minh với Vô Song Thành, thực ra là muốn giảm bớt trở ngại trong võ lâm, chờ khi nào thế lực Thiên Hạ Hội thực lớn mạnh mới quay lại tiêu diệt Vô Song Thành, hạ mình trước kẻ khác tất cả mục đích, nếu đổi là bình thường thì làm sao có thể thấy vẻ mặt ôn hòa dường ấy của lão?
Nhưng chỉ thấy Độc Cô Nhất Phương đáp lại một tiếng trầm trầm: “Ồ?”
Trong lòng Hùng Bá hiểu lúc này không phải là thời cơ thích hợp để nói chuyện kết minh, vội vàng nói: “Việc này tạm thời khoan nói đến. Độc Cô thành chủ, lão phu mới được vị Tửu Trung Tiên tặng hai bình rượu thượng hạng, không biết thành chủ có nhã hứng uống cùng lão phu một chén rượu nhạt hay chăng?”
Độc Cô Nhất Phương lại khẽ vuốt râu, đáp: “Mỹ tửu nhân gian, ai mà chẳng thích, tiểu đệ xin được phụng bồi.”
Hùng Bá nghe xong chẳng cần quay đầu mà ra lệnh cho môn hạ phía sau: “Người đâu! Mau tới Tửu Lư mang rượu tới đây! Còn nữa, gọi Đoạn Lãng tới kính rượu!” Đám môn hạ xưa nay quen nghe lời, vừa nói xong đã có người vội vàng đi ngay.
Độc Cô Nhất Phương khẽ nhướng mày, hỏi: “Đoạn Lãng? Có phải là con trai Nam Lân Kiếm Thủ chăng?” Hùng Bá cười đáp: “Không sai!” Độc Cô Nhất Phương không khỏi ngẩn người. Võ lâm giang hồ ai cũng biết Hùng Bá đã sớm thu nạp con trai Bắc Ẩm Cuồng Đao và Nam Lân Kiếm Thủ dưới trướng, Nhiếp Phong thì đã trở thành đệ tử, nhưng lại không thể ngờ là Đoạn Lãng lại trở thành kẻ bưng trà rót nước.
Thực ra, Hùng Bá vốn cố ý đòi Đoạn Lãng tới dâng rượu, đơn giản là muốn chứng tỏ quyền uy vô thượng của mình với Độc Cô Nhất Phương! Ngay cả con trai Nam Lân Kiếm Thủ cũng bị lão phu sai khiến bưng trà rót nước, thử hỏi ai còn dám nói thà chết không chịu khuất phục?
Nhiếp Phong và Tần Sương ở bên dĩ nhiên là hiểu dược cái tâm tính này của Hùng Bá, nhưng hai người cũng là lực bất tòng tâm, chỉ biết cười khổ trong lòng. Ngay lúc Độc Cô Nhất Phương tim còn đập loạn thì bỗng Hùng Bá lên tiếng: “Nghe nói Độc Cô thành chủ có sở thích sưu tầm các loại thần binh trong thiên hạ, gần đây lão phu mới có được một bảo vật tên gọi Càn Khôn, không biết ngài có thể giúp lão phu giám định thật giả hay chăng?”
Độc Cô Nhất Phương gật đầu nói: “Nếu Hùng bang chủ đã coi trọng tiểu đệ như thế, tiểu đệ sẽ cố gắng hết sức.”
Hùng Bá khẽ nháy mắt, Văn Sửu Sửu mỉm cười bước tới trước mặt Độc Cô Nhất Phương khom lưng, hai tay dâng một thanh cổ kiếm.
Kiếm này dù vẻ ngoài rất cũ kỹ, nhưng Độc Cô Nhất Phương vừa rút kiếm khỏi vỏ cũng không tự chủ mà lớn tiếng tán thưởng: “Hảo kiếm! Kiếm phong hai bên trái phải phân biệt, dùng hai loại kỳ thiết trắng đen khác nhau hòa lại mà đúc nên, một đen một trắng, thật hợp với hai chữ Càn Khôn, bao hàm âm dương, thật là một thanh bảo kiếm!”
Hùng Bá thản nhiên nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, nếu thành chủ đã thích đến vậy thì lão phu xin được lấy kiếm này làm lễ vật để chúng ta kết làm tri kỷ, như vậy có được chăng?” Độc Cô Nhất Phương đang để hết tinh thần thưởng thức bảo kiếm, đột nhiên nghe thấy lời này thì sắc mặt cũng biến đổi theo, liền đặt Càn Khôn lại trên ghế.
Hùng Bá vội hỏi: “Thành chủ ngại lễ này không đủ hậu?”
Độc Cô Nhất Phương lắc đầu nói: “Ý tốt của Hùng bang chủ tiểu đệ nào dám chê? Chỉ có điều tri kỷ trên đời vốn chẳng hề dễ kiếm, có duyên thì sẽ gặp chứ chẳng thể cầu, biết đâu ngày mai ta sẽ là tâm giao của bang chủ cũng nên…”
Vì sao ngày mai mới có thể là tâm giao của bang chủ?
Nói vậy nghĩa là, hôm nay không phải là bạn!
Mà có thể vĩnh viễn cũng không thể!
Độc Cô Nhất Phương tuy là dùng lời lẽ nhẹ nhàng cự tuyệt đề nghị của Hùng Bá, nhưng Nhiếp Phong và Tần Sương ở bên nghe xong, trong lòng cũng không khỏi cảm khái ít nhiều.
Đúng vậy, tâm giao có thể gặp nhưng chẳng thể cầu, người giang hồ đều rơi vào võ nghệ cùng danh lợi, hai chữ tâm giao càng xa vời hơn nữa.
Những lời này của Độc Cô Nhất Phương không hổ là lời chọn ý tuyển, thông minh vô cùng, khiến người ta tỉnh ngộ, nhưng Hùng Bá nghe xong liền trầm sắc mặt xuống.
Hùng Bá nói: “Độc Cô thành chủ, lão phu một lòng muốn cùng ngươi làm bạn, chẳng lẽ thật sự không có một chút cơ hội nào hay sao?” Mọi người thấy sắc mặt bang chủ càng lúc càng tái xanh, ai cũng hiểu nếu hai đại bang chủ không toại lòng nhau, chỉ e sau này giang hồ phải chịu một trận gió tanh mưa máu nữa rồi.
May sao lúc này Độc Cô Nhất Phương lại nói tiếp: “Cũng không hẳn là vậy! Chỉ cần Thiên Hạ Hội có thể khiến Vô Song Thành chúng ta tâm phục khẩu phục, chuyện kết minh bang hội có gì mà không được chứ?”
À, hóa ra lại là muốn khiêu chiến, Hùng Bá cười lạnh: “Vậy phải làm sao mới khiến quý bang tâm phục khẩu phục?”
Độc Cô Nhất Phương chậm rãi cười nói: “Theo quy củ giang hồ, dùng võ giải quyết…” Gã nói xong ngưng thần nhìn Hùng Bá, mắt như chim ưng, buông từng chữ: “Để xem ai là kẻ đứng đầu!”
Xem ai là kẻ đứng đầu?
Hùng Bá không chút lưỡng lự, chấp nhận ngay: “Hay lắm!” Liền đó muốn đứng dậy, Độc Cô Nhất Phương đột nhiên lại nói: “Hùng huynh xin hãy khoan! Chúng ta đều là tôn sư một bang, nếu tùy tiện so chiêu trước mặt bang chúng để người ta đánh giá, e có chút không phải. Nay chúng ta ai cũng có truyền nhân, chẳng bằng cho hậu bối thay mình phân định, không biết ý Hùng huynh thế nào?” Đề nghị này của Độc Cô Nhất Phương vừa hợp tình lại hợp lý, Hùng Bá lạnh lùng vuốt râu.
Độc Cô Nhất Phương bèn chỉ vào thiếu niên vẫn đứng bên cạnh mình từ nãy, nói: “Võ học Vô Song Thành chúng ta bác đại tinh thâm, khuyển nhi Độc Cô Minh này từ nhỏ đã dốc lòng khổ luyện một trong những môn võ học vô song ấy, là Hàng Long Thần Cước, cũng được chút thành tựu, chỉ cần mỗi đệ tử của Hùng bang chủ có thể tiếp ba cước của nó, Vô Song Thành sẽ lập tức tôn Thiên Hạ Hội là minh huynh!”
Thật là cuồng vọng! Mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn tầm mắt về phía thiếu niên kia, chỉ thấy y trán rộng mắt sâu, mang một cỗ khí chất kiêu ngạo, thực không coi ai ra gì!
Hùng Bá cũng thoáng liếc qua nhìn Tần Sương và Nhiếp Phong, trầm tư một lúc lâu rồi quay sang nói với Tần Sương: “Sương Nhi, con ra ứng chiến đi!”
Tần Sương thân là đại sư huynh, để hắn ứng chiến cũng không có gì là không thỏa đáng, huống hồ Nhiếp Phong mặc dù thiên tư cao tuyệt nhưng từ khi tới Thiên Hạ Hội tới giờ chưa bao giờ tham gia một trận chiến nào, thực lực ra sao cũng chưa biết được.
Nghe sư phụ ra lệnh, Tần Sương bèn tiến lên trước chắp tay chào Độc Cô Minh, nhã nhặn nói: “Nếu đã không thể tránh khỏi trận chiến này, Độc Cô thiếu hiệp, xin chỉ giáo!”
Ai ngờ lúc này Độc Cô Nhất Phương bỗng nhiên lại nói: “Khoan đã! Khuyển nhi trước khi tỷ thí cùng ai thì đều có một nguyên tắc bất thành văn.”
Mọi người cùng ngạc nhiên, không biết lão hồ ly này còn muốn giở trò gì nữa.
Độc Cô Nhất Phương nói tiếp: “Phàm là đối thủ tỷ thí cùng khuyển nhi, ai cũng phải thử nhãn lực trước đã!”
Tần Sương sửng sốt, nhìn lại Hùng Bá, Hùng Bá trầm giọng hỏi: “Thử thế nào?”
Độc Cô Nhất Phương đáp: “Rất đơn giản, khuyển nhi sẽ xuất ra một cước, Tần thiếu hiệp phải nói xem là chân nào, nếu ngay cả cước ảnh ra sao cũng không nói được thì làm sao mà nói chuyện tỷ thí cùng khuyển nhi được, chỉ tổ khiến nó phí công vô ích mà thôi.”
Độc Cô Nhất Phương càng nói càng tỏ khí thế bức người, con trai Độc Cô Minh gương mặt càng lúc lại càng ra vẻ kênh kiệu, Tần Sương xưa nay hiền lành, cũng không nhịn được nữa, dứt khoát nói: “Được! Vậy mời Độc Cô thiếu hiệp xuất cước!”
Độc Cô Minh nãy giờ vẫn im lặng, lúc này khóe miệng mới hơi nhếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo không để đâu cho hết, bỗng dưng, cước ảnh vừa động!
Động! Tần Sương chỉ thấy cước ảnh chợt động, chớp mắt đã biến mất!
Hai chân Độc Cô Minh lại ở vị trí cũ, tựa như chưa bao giờ động!
Một cước thật quá nhanh! Nhanh đến mức người ta còn không kịp biết y động ra sao.
Không thể tưởng tượng Độc Cô Minh tuổi còn trẻ mà tu vi cước pháp lại cao đến thế!
Tần Sương mồ hôi từng hạt lớn túa ra đầy trán, ngây ngốc đứng nhìn.
Độc Cô Nhất Phương gian xảo hỏi: “Thế nào? Tần thiếu hiệp đã nhìn rõ rồi chứ? Rốt cuộc là chân nào?”
Chỉ có hai đáp án trái phải, cơ hội là một nửa, tâm tình Tần Sương trống rỗng, cố lấy một hơi đáp: “Là chân trái!” Hùng Bá lập tức nhướng mày, bởi vì cho dù cho dù cước pháp Độc Cô Minh có cao cường cỡ nào, với công lực tuyệt đỉnh của Hùng Bá thì cũng sớm nhìn ra rồi.
Độc Cô Nhất Phương nghe thấy đáp án, không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha! Hùng huynh, ngay cả đại đệ tử của huynh cũng không trả lời được, xem ra chẳng có đệ tử nào của huynh có thể so cùng khuyển nhi rồi!” Tần Sương vẻ mặt xám như tro, hổ thẹn nhìn Hùng Bá, nhưng trong mắt Hùng Bá không có nửa phần trách cứ, bởi lão chắc cũng hiểu được Độc Cô Nhất Phương đến đây nhất định có chuẩn bị, mục đích là muốn hạ uy phong của Thiên Hạ Hội.
Ngay trong lúc Độc Cô Nhất Phương còn ngửa đầu cười lớn, Độc Cô Minh còn đang vô cùng đắc chí thì bất ngờ, một thanh âm bình tĩnh cất lên: “Là tâm động.” Một chữ Tâm đơn giản, lại lập tức khiến phụ tử Độc Cô Nhất Phương biến sắc, bởi vì đây là đáp án đúng nhất!
Hai người không khỏi quay lại nhìn kẻ vừa nói chuyện, không ai khác mà chính là - Nhiếp Phong!
-----------------------
(*) Thùy lĩnh phong tao: hỏi ai là kẻ đứng đầu.
Lĩnh phong tao: người có địa vị lãnh đạo trong văn đàn hoặc đứng đầu trong một lĩnh vực nào đó thì gọi là "lĩnh phong tao", sau này thì được dùng để chỉ người con gái lẳng lơ, phóng đãng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...