Phong Vân

Thu qua đông tới, đêm lạnh như cắt thịt da.
Thiên Hạ Hội ở trên đỉnh Thiên Sơn, cái lạnh của đêm càng đáng sợ hơn những vùng lân cận nhiều.
Có lẽ, ngay cả băng tuyết cũng chịu không nổi mà phải rơi xuống.
Đây là mùa đông thứ hai của Nhiếp Phong và Đoạn Lãng ở Thiên Hạ Hội.
Đoạn Lãng đang đốt một đống lửa ngoài chuồng ngựa, vừa để đun một nồi cháo nhỏ thêm ít thịt vụn, vừa là để sưới ấm.
Càng về đêm trời càng thêm lạnh, quần áo trên người nó quá phong phanh, lạnh tới mức răng va vào nhau lập cập, chỉ biết xoa xoa hai tay vào nhau liên tục, rồi hà hơi vào lòng bàn tay cho đỡ lạnh, lầm bầm nói: “Ôi, lạnh quá đi mất! Năm nay…đúng là…lạnh hơn nhiều…so với năm ngoái…”
Cuối cùng nó không chịu được nữa, đành phải bất đắc dĩ xách nồi cháo còn chưa sôi lên, bước nhanh vào cái lều nhỏ cạnh chuồng ngựa. Đó là nơi nó ở.
Cái lều bé đến không tưởng tượng được, chỉ có thể đặt vừa một cái giường nhỏ. Đoạn Lãng vội vàng đánh đá châm cành khô, đốt thêm đống lửa mới thấy ấm hơn một chút.
Cả cái lều này và chuồng ngựa đều lấy gỗ mà dựng thành, chỉ có điều cây gỗ dựng lều sơ sài hơn nhiều. Bên này có một khe hở, bên kia cũng có cái lỗ. Gió bắc theo đó điên cuồng thổi vào, Đoạn Lãng đành phải co ro chui vào đống cỏ khô.
Ôi, thật là người không bằng ngựa !
Chuồng ngựa tuy cũng lấy gỗ dựng nên nhưng kín đáo chắc chắn, vì sợ ngựa bị lạnh. Ngựa ơi ngựa à, xem ra ngươi còn sang hơn Đoạn Lãng ta nhiều!
Đoạn Lãng nghĩ đến đây, lại không tự chủ được lấy ra một phong thư màu vàng từ trong ngực.
Phong thư này là cha nó bỏ vào đó lúc lâm nguy, mặt ngoài phong thư có một lớp sáp dày bao phủ, nên sau khi Đoạn Lãng và Nhiếp Phong bị rơi xuống sông mà phong thư vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ Đoạn Soái sớm có chuẩn bị.
Phong thư này ngoài nói về những mối liên quan giữa Đoạn gia và dị thú trong động Lăng Vân còn có cả Thực Nhật Kiếm Pháp của Đoạn gia. Đoạn Soái từng dặn dò Đoạn Lãng không được mở thư khi chưa đến mười lăm tuổi, điều này Đoạn Lãng hiểu được, bởi vì Thực Nhật Kiếm Pháp không thích hợp cho trẻ con tập luyện, miễn cưỡng tập chỉ tổ bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên đến tận bây giờ Đoạn Lãng vẫn chưa từng mở phong thư này ra, bởi vì một khi mở nó ra thì nhất định hại đủ đường.
Nó cũng rất muốn quay về động Lăng Vân thử tìm thi thể phụ thân xem sao.
Nếu nói tìm không ra đi nữa thì cũng có thể lập một cái bia mộ cho cha, đó không phải là chuyện mà Nhiếp Phong giây phút nào cũng muốn làm sao? Đáng tiếc là cho dù nó có cầu xin thế nào thì Hùng Bá vẫn cự tuyệt, trừ phi…
Nhiếp Phong đồng ý giúp lão đi đánh Đông dẹp Bắc!
Điều kiện này quả thực khiến Nhiếp Phong cực kỳ khó xử, việc này cứ đi đi lại lại như vậy, hai tiểu hài tử sau khi gia nhập Thiên Hạ Hội đến giờ chưa bao giờ được phép rời cửa một bước, giống hệt như tù nhân.

Đoạn Lãng múc lấy một chén cháo loãng, húp nhẹ một ngụm, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Bởi vì cháo hôm nay không chỉ nóng hổi mà còn có nhiều thịt hơn bình thường. Thịt vụn ấy vốn là của Khổng Từ lấy trộm mang qua cho Đoạn Lãng. Kỳ thực nhiều khi Nhiếp Phong cũng canh lúc Hùng Bá không để ý mà mang tới cho nó như vậy.
Khổng Từ tuy hầu hạ Bộ Kinh Vân nhưng cũng rất quan tâm Nhiếp Phong, đương nhiên là không thể quên Đoạn Lãng!
Đoạn Lãng cho rằng Khổng Từ tâm địa rất tốt!
Chỉ có điều Bộ Kinh Vân mà nàng đi theo chẳng phải là thứ tốt đẹp gì!
Có đến mấy chục lần, mỗi khi Đoạn Lãng gặp Bộ Kinh Vân, đều thấy hắn mặt không lộ cảm xúc, cũng chẳng thèm liếc nhìn Đoạn Lãng lấy một cái, cứ vậy mà bước qua, trái tim nhỏ bé của nó quả thực đã bị tổn thương không nhỏ…
Hắc! Hắn không nhìn ta, có lẽ trong mắt hắn tá vốn không hề tồn tại, có lẽ hắn đang coi thường ta…
Thực ra Bộ Kinh Vân có bao giờ để ý đến những người khác trong Thiên Hạ Hội đâu? Chính vì trong lòng Đoạn Lãng luôn có cảm giác tự ti nên mới cho rằng Bộ Kinh Vân không thèm nhìn mình vì thân phận mình quá thấp hèn.
Chính bởi thế, đối với tình cảnh trước mắt, Đoạn Lãng vẫn kiên quyết ở lại Thiên Hạ Hội, trước hết là bởi vì nó chẳng còn nhà mà về, sau nữa là để chờ đợi một ngày có thể mở mày mở mặt, đến lúc đó xem thử có ai còn dám coi thường nó, kể cả Bộ Kinh Vân nữa.
Nhưng mà nghĩ đi thì phải nghĩ lại, nó còn quá nhỏ, nên tất cả vẫn còn là ảo vọng tưởng xa xôi.
Cháo cũng đã nguội, Đoạn Lãng vội vàng múc thêm một chén cháo nữa, húp cái rột, cả chút nước cháo cuối cùng cũng đã hết, tiếc là bát cháo này vẫn chưa đủ làm nó thấy no, vẫn muốn ăn thêm nữa nhưng nồi cháo đã trơ đáy.
Ôi, Đoạn Lãng ơi là Đoạn Lãng, mày nhỏ như vậy mà sao bụng lại lớn quá chừng, cơm đâu mà chịu nổi!
Đêm mới chỉ bắt đầu mà đã vừa đói vừa rét, không biết làm sao để có thể sống đến ngày mai đây.
Đoạn Lãng lại vơ cỏ đống cỏ khô, co quắp nằm trong một góc, sinh mệnh bé nhỏ vô danh ấy đang không biết phải làm sao thì bỗng thấy cửa lều bị thổi bật ra.
Thổi bật cửa lều đương nhiên là gió, nhưng không phải gió bắc lạnh thấu xương mà là một ngọn gió khác thật ấm áp, Nhiếp Phong.
Đoạn Lãng miệng há to, áng chừng có thể nhét được cả cái bánh bao vào. Nó rất ngạc nhiên, không chỉ vì Nhiếp Phong xuất hiện mà còn vì cái bọc trên lưng Nhiếp Phong.
Cái bọc này rất to, bên trong hẳn phải cất nhiều thứ lắm.
Đoạn Lãng còn chưa kịp ngậm miệng thì Nhiếp Phong đã mở cái bọc ra, vừa lấy mấy thứ đồ trong đó ra, vừa từ tốn nói: “Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái nhiều, có khi còn có tuyết nữa. Lãng! Xem ta đem cái gì đến cho đệ này!”

Đoạn Lãng vẫn ngơ ngác ngồi trên đống cỏ, Nhiếp Phong thong thả chỉ từng cái nói: “Đây là áo bông, cổ có may lông chim, ấm lắm đấy…Đây là chăn đệm bằng tơ tằm, trong có độn lông thú, tuyết có rơi cũng không phải lo…”
“Phong…” Đoạn Lãng bỗng nhiên gọi khẽ, mặt lộ vẻ e ngại nói: “Huynh mau mang những thứ này về đi! Hùng Bá không thích huynh quan tâm đệ đâu, nếu lão biết được huynh mang cho đệ những thứ này nhất định sẽ giận lắm, thể nào cũng mắng huynh!”
Nhiếp Phong nghe Đoạn Lãng nói sợ mình bị trách cứ, mới nhìn Đoạn Lãng cười nhẹ, nói: “Lãng, đệ nghĩ là ông ấy rảnh rang để đến cái lều cỏ này xem đệ có được cơm no áo ấm không à? Ngốc quá, sự vụ bang ông ấy còn lo chưa xong nữa là.”
Đoạn Lãng nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tựa như còn do dự.
Nhiếp Phong đột nhiên lấy trong bọc ra một cái gói nữa, chậm rãi mở ra, đưa thứ ở trong cho Đoạn Lãng, hỏi: “Đệ xem, đây là gì nào?”
Đoạn Lãng vừa nhìn thấy, bụng đã sôi lên ùng ục, nó sung sướng reo lên: “A, là gà nướng!”
Trẻ con trong thiên hạ thích nhất là được ăn và được chơi. Chơi, đối với Đoạn Lãng mỗi ngày phải chăm ngựa rót trà là chuyện không thể. Nhưng mà ăn vốn là thứ không thể không có, nhất là tại thời điểm cơ hàn này…
Nó không nghĩ ngợi gì nhận lấy con gà béo, bẻ cái chân gà bóng loáng mỡ, cắn từng miếng thật lớn.
Ôi, thật là ngon! Tuy mới chỉ là chân gà nhưng Đoạn Lãng đã ăn ngon lành như vậy, vừa ăn vừa khen, Nhiếp Phong nhìn tướng ăn như hổ đói của nó, trong lòng chợt thấy tiếc hận không thôi. Người lúc không thể ấm no thì tôn nghiêm cũng chẳng đáng vào đâu, có ai có thể giữ được nửa phần tự tôn chứ ? Dù sao Đoạn Lãng cũng chỉ là một đứa trẻ, vốn phải được cha mẹ yêu thương bảo bọc, không nên phải chịu đựng cuộc sống thế này. Đoạn Lãng đang nhồm nhoàm nhai, nhưng lại thấy Nhiếp Phong đang xếp đồ lên đống cỏ, ngạc nhiên hỏi : « Phong, huynh làm gì vậy ? »
Nhiếp Phong nhẹ nhàng đáp: “Ta nghĩ nếu để giường lên trên đống cỏ thì sẽ ấm hơn.”
Đoạn Lãng nói: “Huynh không cần làm đâu! Đợi đệ ăn xong tự làm là được rồi!”
Nhiếp Phong quay lại, lắc đầu nói: “Không được, bởi vì đêm nay ta cũng sẽ ngủ ở đây.”
Đoạn Lãng ngẩn ra, vội vàng nói: “Nơi này á? Nơi này vừa bẩn vừa thối lại vừa lạnh nữa…”
Đúng vậy! Lều cỏ cạnh chuồng ngựa thì sao mà không bẩn chứ? Chẳng những thế, lúc nào cũng mang theo cái mùi khiến người ta muốn ói.
Nhưng Nhiếp Phong xem ra rất kiên quyết, nó không để Đoạn Lãng kịp nói tiếp, kêu: “Lãng…”
Đoạn Lãng không nói nữa, Nhiếp Phong ngưng mắt nhìn nó, nói: “Đừng quên chúng ta vốn là bằng hữu cùng vào sinh ra tử! Mùa đông này lạnh lắm, không dễ gì chịu đựng qua được. Ta quyết không để cho đệ lạnh lẽo run rẩy một mình ở đây đâu, ta đã quyết định rồi, sau này sẽ ngủ ở đây, nếu như có run rẩy thì chúng ta có thể ôm nhau!”
“Phong…” Đoạn Lãng nhất thời nghẹn ngào không nói được.

Nhiếp Phong vì nó mà làm tất cả, nó biết phải nói gì nữa đây?
Nhưng lúc này nó chỉ cảm thấy không nói được nữa.
Bóng đêm đen như mực, đã đến canh ba.
Đoạn Lãng vẫn mở mắt nằm trên cái ổ rơm, nhìn Nhiếp Phong đang ngủ ở bên cạnh, mãi vẫn không thể chợp mắt.
Cái lều này thực sự rất lạnh, chăn đệm của Nhiếp Phong mang đến tuy dày nhưng hai người đắp chung một cái, trong lúc ngủ say Nhiếp Phong khó tránh kéo chăn cuộn cho mình.
Đoạn Lãng nhìn thấy vậy không đành lòng, vội vàng lấy phần chăn của mình đắp lên cho Nhiếp Phong, thầm nghĩ: “Phong à, huynh vốn có thể ngủ trong giường êm đệm ấm trong Phong Vân Các, sao lại muốn ngủ cùng Đoạn Lãng ở cái xó vừa bẩn vừa hôi này để chịu lạnh chứ?”
Dệt hoa trên gấm chẳng thiếu người.
Nhưng đưa than sưởi ấm ngày đông thử hỏi có mấy ai?
Trong lúc chán chường nhất vẫn còn có một Nhiếp Phong…
Nghĩ đến đây, hai mắt Đoạn Lãng lại ngân ngấn nước.
Lúc này Nhiếp Phong bỗng giụi giụi mắt, nhướng đôi mắt ngái ngủ, vội hỏi: “Lãng, đệ…sao còn chưa ngủ? Sao không đắp chăn vào?”
Nói xong, Nhiếp Phong vội vàng kéo chăn đắp cho Đoạn Lãng, Đoạn Lãng quẹt vội nước mắt không để Nhiếp Phong nhìn thấy nhưng nó vẫn phát hiện ra, vội hỏi: “Sao thế? Lãng à, đệ có tâm sự phải không?”
Đoạn Lãng xua tay: “Không…không…không có gì!”
Nhiếp Phong dịu dàng nói: “Lãng, đừng suy nghĩ nhiều…”
Đoạn Lãng nghe lời này, nhất thời xúc động, không kìm được, nức nở nói: “Phong, đệ…kiếp này thực khổ.”
A, mới có chín tuổi đã than mệnh khổ, vẫn còn một chặng đường dài nữa phải đi cơ!
Nhiếp Phong thấy vậy, đành an ủi: “Lãng, cho dù kiếp này có không được như ý, chúng ta vẫn phải cố gắng sống, bình lặng sống hết kiếp này, hy vọng kiếp sau sẽ tốt hơn, đúng không nào?”
Phải thế không? Đoạn Lãng thầm nghĩ.
Phong, vậy chắc huynh cũng biết kiếp sau thật sự rất xa, chẳng thể nào đoán được…
Nếu như kiếp sau vẫn khổ như vậy nữa thì phải làm sao đây?

Con đường phía trước thực sự quá dài, chẳng lẽ cả đời này phải dâng trà chăm ngựa chờ ngày được chết sao?
Không! Điều quan trọng là phải nắm giữ được ngày mai!
Có ai cam tâm chịu chôn vùi giữa biển người mênh mông vô tận chứ?
May là vẫn còn có ngày mai.
Đêm này tuy khiến người ta khó mà chợp mắt, nhưng cuối cùng Đoạn Lãng cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trước cửa lều vang lên một chỗi tiếng gõ cửa gấp gáp.
Nhiếp Phong và Đoạn Lãng cùng bị tiếng gõ cửa đánh thức, hai người nhìn nhau ngơ ngác.
Nhiếp Phong khẽ cau mày nói: “Chẳng lẽ là Hùng Bá phát hiện ra ta ở đây?”
Đoạn Lãng nói: “Không phải chứ? Thử xem xem là ai trước đã.”
Dứt lời, Đoạn Lãng bước khỏi giường ra mở cửa, đã thấy một nữ hài tử đang đứng ngoài cửa.
Là Khổng Từ!
Đoạn Lãng thở phào một cái, may mà người gõ cửa là Khổng Từ, nàng chắc chắn sẽ không tiết lộ việc này.
Nhưng Đoạn Lãng vẫn còn sửng sốt, sớm thế này Khổng Từ đã đến tìm nó làm gì?
Lúc này Khổng Từ ở ngoài cửa cũng nhìn thấy Nhiếp Phong trên giường, vui vẻ nói: “Phong thiếu gia! Ngài quả nhiên là ở đây! Nô tỳ đoán không sai mà!”
Nhiếp Phong ngạc nhiên hỏi: “Ngươi…tìm ta?”
Khổng Từ đáp: “Không phải nô tỳ, là bang chủ tìm ngài đó!”
Nhiếp Phong càng thấy kì lạ, Hùng Bá có khi nào mới sớm ra đã muốn gặp nó như vậy đâu, bèn hỏi: “Ông ta ư? Ông ta tìm ta làm gì?”
Khổng Từ đáp: “Bang chủ muốn ngài lập tức đến Tam phân giáo trường gặp một người.”
“Ai?”
“Vô Song Thành chủ Độc Cô Nhất Phương!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui