Dù còn nhỏ, Nhiếp Phong cũng không khỏi thấp thỏm, liền lau khô tóc chạy vào trong nhà xem sao.
Vừa tới trước phòng cha mẹ, Nhiếp Phong phát hiện rèm cửa đã thả xuống, trong phòng ngủ thấp thoáng bóng người.
Bên trong mang máng có tiếng đàn ông: "Doanh, nàng quyết định chưa?"
Nhiếp Phong có thể khẳng định người này chắc chắn không phải cha cậu, giọng nói của người đàn ông này rất khàn, như bị mắc xương cá trong cổ họng.
Tiếp đó cậu lại nghe thấy giọng của mẫu thân: "Thiếp quyết định rồi! Đời người vốn như ván cờ, năm xưa thiếp ngàn khiêu vạn tuyển, chọn lấy quân cờ Nhiếp Nhân Vương, giờ tàn cuộc đã định, nhưng không sao, vì...chàng là nước cờ cuối cùng của thiếp!" Giọng điệu nàng chắc như đinh đóng cột.
"Được! Vậy chúng ta đi thôi!"
Đi? Đi đâu? Sao mẹ phải đi? Lẽ nào mẹ định bỏ rơi cha? Mẹ định bỏ rơi Phong nhi?
Nhiếp Phong toan gọi mẫu thân, xin bà đừng đi, nhưng tiếng "mẹ" còn chưa thoát ra, một bàn tay đã bịt chặt miệng cậu.
Ai? Người này là ai?
Cậu vùng vẫy theo bản năng, người đó đột ngột nhảy vọt lên, Nhiếp Phong thấy toàn thân nhẹ bẫng, cả người đã bị kẹp chạy bay bay về phía trước.
Cảnh vật xung quanh loang loáng giật lùi, thân hình người đó giữa không trung nhanh như chớp giật, Nhiếp Phong tuy nhờ Băng Tâm Quyết nên không cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu vẫn ra sức giãy giụa hòng thoát khỏi sự khống chế của đối phương.
Bỗng nhiên, Nhiếp Phong cảm thấy thân hình người đó đang run rẩy, một giọt lệ ngược gió tạt vào mặt cậu.
Giọt lệ nóng.
Cậu lập tức thôi quẫy đạp, vì cậu đã biết người này là ai rồi.
Ngoài phụ thân ra, còn ai rơi lệ vì mẫu thân bỏ đi?
Đúng lúc này, người đó có lẽ vì nhất thời lao lực quá độ, cả người loạng choạng, cùng Nhiếp Phong té nhào xuống bãi cỏ.
Lăn tròn vài vòng, đà lăn mới dừng, may nhờ lớp cỏ mềm mại như bông nên Nhiếp Phong mới không bị thương.
Không ngoài suy đoán của Nhiếp Phong, người này quả nhiên là phụ thân!
Chỉ thấy Nhiếp Nhân Vương như phát khùng, hai mắt giăng đầy tia máu, trán nổi gân xanh, ngửa mặt gào khóc: "Vì sao? Vì sao? Vì sao?"
Trong tiếng kêu gào, y lồng lộn nện xuống bãi cỏ, nắm đấm dày đặc như mưa, khiến đám cỏ dại xung quchàng tung bay tứ phía. Vẫn không cách nào xả nỗi uất hận trong lòng, y bỗng đập trán xuống đất, toác da chảy máu!
Nhiếp Phong chỉ yên lặng đứng một bên, nhìn phụ thân không ngừng phát tiết cơn phẫn nộ, nhất thời không biết phải làm gì!
Nó mới sáu tuổi đầu, vẫn chỉ là một đứa trẻ không sự trợ giúp, đối diện với tình cảnh đáng sợ này, ngoại trừ sửng sốt, cậu còn làm gì được cơ chứ?
Tiếng "bịch bịch" vang lên đều đặn bên tai, phẩng phất như trời cao cũng sắp sập xuống bất cứ lúc nào; ai có thể thực sự đạt đến cảnh giới "Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh"?
Không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Nhân Vương đờ đẫn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu đầm đìa máu tươi, máu và lệ hòa lẫn làm một thấm đẫm mặt y, y vẫn nghẹn ngào độc thoại: "Doanh...vì nàng, ta không tiếc vứt bỏ mọi thứ, chăm chỉ làm việc đồng áng, chịu đủ sự khinh thường của võ lâm đồng đạo, sao nàng đối xử với ta như thế? Sao nàng đối xử với ta như thế?"
Không có lời đáp, câu hỏi của y, không ai trả lời được, thậm chí chính Nhan Doanh cũng không thể!
"Nhan Doanh..." Nhiếp Nhân Vương thần trí thất thường ngẩng đầu, chợt nhớ đến vừa nãy tận mắt chứng kiến thê tử tư thông cùng người đàn ông khác, nhất thời cấp bách, sợ bị phát hiện sẽ không biết giấu mặt vào đâu, lại sợ nàng sẽ thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả mà đi; y quá yêu nàng, bất luận thế nào cũng không thể mất nàng, do đó trong lúc luống cuống, y mới đem con trai lao đi điên cuồng, nhưng giờ mới giật mình nhớ ra, chẳng phải nàng nói sẽ đi cùng gã đàn ông đó sao? Trước sau gì nàng cũng muốn đi!
Không! Nàng không được đi! Dù nàng có tư thông cùng người khác, y cũng không để bụng! Chỉ cần nàng lại bầu bạn bên y, sống với y suốt đời, y dứt khoát sẽ không để bụng!
"Doanh! Nàng không được đi! Nàng nhất định không được đi! Ta về ngay đây, nàng nhất định phải chờ ta!"
Nhiếp Phong cảm thấy phụ thân nói năng không đầu không đuôi rất lộn xộn, bỗng chốc, người cậu lại bị xách lên, Nhiếp Nhân Vương đã bế cậu lướt đi theo gió.
***
Quá muộn rồi!
Khi Nhiếp Nhân Vương cắp Nhiếp Phong xông vào trong nhà, phòng ốc sớm đã trống không.
Không còn thấy bóng dáng Nhan Doanh, chỉ còn mùi hương lưu lại từ mái tóc nàng thoảng bay khắp phòng, tim Nhiếp Nhân Vương đau đớn như muốn nổ tung.
Một bức thư ngắn đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, Nhiếp Nhân Vương hốt hoảng bóc ra đọc, trên giấy viết vài hàng chữ nhỏ: "Nhân Vương: thiếp không định thế này, tiếc rằng từ lâu chàng đã khiến thiếp quá sức thất vọng, Phong nhi dưới sự dìu dắt của chàng cũng khó mà thành tài. Đau lâu chẳng bằng đau phút chốc, từ nay sẽ không bao giờ gặp lại, mong hai cha con chàng tự bảo trọng. Nhan Doanh."
Bảo trọng? Tới nước này rồi nàng còn dặn bảo trọng gì nữa? nàng sớm đã không đếm xỉa gì đến họ, cao chạy xa bay rồi còn đâu!
Tay Nhiếp Nhân Vương run bần bật, y không sao ngờ được mình cũng có ngày hôm nay! Làm sao có thể?
Nhưng bức thư trong tay y, giấy trắng mực đen chỉ ra trái tim đó đã thay đổi rồi, khác nào chứng cứ rành rành, hết đường bào chữa!
Hết rồi! Tất cả đều hết rồi!
Uổng công y đã hy sinh mọi thứ vì nàng, trong khi nàng lại gian díu tằng tịu, hồng hạnh xuất tường(*), chẳng lẽ nàng không mảy may nhớ tiếc tình xưa? Y không biết! Y chỉ biết từ nay trở đi, hàng đêm y đều phải đơn độc trong căn nhà thô sơ này, tưởng tượng nàng đang âu yếm quấn quýt cùng tình nhân!
Vừa nghĩ tới cảnh nàng cười tươi như hoa sà vào lòng gã đàn ông đó, Nhiếp Nhân Vương không kiềm chế nổi xé nát bức thư trong tay, nghiến răng phun ra hai chữ: "Dâm phụ!"
Phải! Ả là dâm phụ! Y căm hận ả dâm phụ này!
Lòng ghen tức khiến Nhiếp Nhân Vương lún dần vào cơn điên cuồng, y vung tay gạt phăng mọi thứ trên bàn, y phải phát tiết hết nỗi oán hận trong tim!
Tiếng đổ vỡ rung trời! Hàng xóm nghe tiếng đều lục tục chạy đến dòm ngó ngoài cửa, ai nấy đều lấy làm lạ bởi thái độ khác thường của Tiểu Nhiếp.
Quá yêu thành hận!
Nhiếp Nhân Vương chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân sôi trào, một ngọn lửa điên cuồng đang bùng cháy trong người y, không ngừng thúc giục y, đòi y đập nát mọi vật trên bàn!
Nhiếp Phong kinh sợ trước tình cảnh đó, vội cố sức kéo phụ thân, kêu gọi: "Cha! Đừng mà!"
Nhưng Nhiếp Nhân Vương đã đánh mất lý trí, xoay tay tát Nhiếp Phong một cái, đánh cậu ngã văng ra đất, đoạn một tay rút Tuyết Ẩm trên tường...nàng đã không cần cái nhà này, vậy y còn cần nó làm gì?
Đố kị thiêu đốt cõi lòng y, hòa cùng cơn hận thù dời sông lấp biển, Nhiếp Nhân Vương ngửa mặt rú dài, hướng lên trời chém một đao vang rền!
Nhát đao này đã tích tụ nhiều năm!
Một tiếng nổ "Ầm!" Mái nhà đã bị một đao cắt hai, đao kình mạnh mẽ tung trào, ép cả căn nhà đổ dạt sang hai bên!
Nhất đao, lưỡng đoạn!
Gia phá, tình vong!
Ngôi nhà này, đã bị một người đàn bà hủy hoại hoàn toàn!
Dưới đống cát đá, Nhiếp Phong đứng lặng người chết trân, hoàn toàn không biết tránh né, cậu chưa từng nghĩ rằng Tuyết Ẩm ẩn chứa uy lực bá đạo nhường ấy, càng không ngờ phụ thân bỗng nhiên trở nên hung bạo đáng sợ đến thế!
Trong đống tường sụp ngói lở, Nhiếp Nhân Vương ngửa cổ sằng sặc khóc cười, Bắc Ẩm Cuồng Đao sống lại rồi! Tuyết Ẩm cũng sống lại rồi!
Tà dương chiếu nghiêng vào lưỡi đao, tỏa ra một thứ ánh sáng cuồng dại, như đang khoe khoang uy lực tiềm tàng của Tuyết Ẩm!
Thanh đao này, đã từng vào sinh ra tử cùng y, hôm nay vì duyên phận khó dứt, cuối cùng đã được tái sinh trong tay chủ nhân!
Lúc này hàng xóm đều đã bủa ra quây xem, tất cả kinh sợ ra mặt!
Nhân lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, Nhiếp Nhân Vương vung Tuyết Ẩm chạy nhanh về phía trước.
"Cha!" Nhiếp Phong như tỉnh giấc mộng, liền ổn định tinh thần, lật đật chạy theo cha. Cậu nhất định phải bắt kịp Nhiếp Nhân Vương, vì mẹ đã bỏ cha mà đi, cha đáng thương lắm rồi, nếu lại mất cả cậu thì cha chẳng còn gì nữa.
Bởi vậy Nhiếp Phong vẫn bạt mạng đuổi theo không rời, dù có phải đuổi đến tận chân trời.
Nhưng mà, đâu mới là chân trời?
Hết chương 1.
(*). Hồng hạnh xuất tường: Trước kia có một phụ nữ tên Hồng Hạnh, sau khi kết hôn chồng cô vào kinh đi thi một năm mới về, do đó tình yêu của cô dành cho chồng đã bị phôi phai. Hàng ngày chồng cô đều đi ngủ rất sớm, cũng chính vì vậy mà cứ đến đêm cô lại trèo tường ra ngoài hẹn hò với Vương Nhị, cho đến khi cô không trèo nổi nữa - Đó là năm sáu mươi tuổi.
Sau đó vào năm bảy mươi tuổi, bà lấy hết can đảm thú nhận chuyện này với chồng. Ông không hề nổi giận, ngược lại còn viết một bài thơ: "Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, nhất chỉ hồng hạnh xuất tường lai." (Khắp vườn xuân sắc lên khơi, Một nhành hạnh đỏ rong chơi vượt tường) Sau đó câu chuyện của cô được lưu truyền cho đến ngày nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...