Nhiếp Nhân Vương nhìn theo bóng lưng nàng dần xa, lòng ảm đạm khôn nguôi.
Lúc này, đám mây đen nơi chân trời đã bay đến, thoáng chốc đã che kín vầng thái dương nóng bỏng, ruộng đất chìm vào trong sắc trời u ám, thình lình tiếng sấm nổ vang, mưa rồi.
Đám nông dân hối hả chạy vào dưới tán cây trú mưa, chỉ có Nhiếp Nhân Vương mặc cho mưa quất vào thân, vẫn đứng đờ người tại chỗ.
Y ngẩn ngơ nhìn con đường Nhan Doanh đã đi.
Con đường phía trước một vùng thê lương.
Đây là một cơn mưa dai dẳng...
***
Màn đêm đã rủ, không ngờ cơn mưa rả rích đó cứ liên miên bất tuyệt, vẫn rơi tí tách, tí tách không ngừng. Vốn là một ngày nóng bức, bỗng chốc biến thành mát mẻ ; tim người, cũng dần trở nên giá lạnh. Nhiếp Phong ngồi trước cửa sổ, đếm từng hạt mưa lăn xuống từ trên mái nhà, rất nhàm chán. Nhưng trong mắt cậu bé, cha mẹ còn vô vị hơn cậu. Nhan Doanh vờ như đang vá áo, Nhiếp Nhân Vương từ lúc về nhà cứ lẳng lặng uống rượu liên tục ; hai người đối mặt không ai cất tiếng, phảng phất như chẳng còn gì để nói với nhau.
Nhiếp Phong thấy rất khó hiểu, sao cha mẹ cứ nặng nề tâm sự, vì cớ gì mà không thể sống vui vẻ hơn? Nhiếp Nhân Vương từng dạy cậu tập Băng Tâm Quyết, câu cửa miệng là "Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh", vậy mà kết quả chính cha lại đứng ngồi không yên, là do đêm qua mẫu thân không ngó ngàng gì đến người ư? Hay vì lòng cha đã không còn được như băng trong?
Trong căn nhà nhỏ chật hẹp, Nhiếp Nhân Vương không dằn nổi, phá vỡ sự im lặng vô tận đó, nhìn Nhan Doanh và nói: "Nếu không đi, hắn thủy chung vẫn không chịu tuyệt vọng! Nếu đi ứng chiến theo ý hắn, e rằng ta phong đao đã lâu, không nắm chắc phần thắng, nếu ta chết, nàng và Phong nhi..."
Nhan Doanh cướp lời: "Nếu chàng chết, thiếp sẽ thay chàng chăm sóc Phong nhi!" Ánh mắt nàng lóe sáng.
Nhiếp Nhân Vương lảng tránh ánh mắt khát cầu của nàng, chỉ chúi đầu uống rượu. Nhan Doanh và y đã cùng chung sống nhiều năm, đương nhiên y hiểu ý nàng. Bỗng nhiên nàng buông quần áo trong tay xuống, không nói lời nào đi về phòng ngủ.
Bất ngờ là Nhiếp Nhân Vương không vào theo, chỉ từ từ hạ chén rượu, rất lâu sau, cuối cùng y hít sâu một hơi, dường như đã đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, đột nhiên y đặt tay lên hai vai Nhiếp Phong, sắc mặt nghiêm túc nói: "Phong nhi, ngày mai con làm giúp cha một chuyện, được chứ?"
Nhiếp Phong gật đầu. Cậu chợt phát giác tay phụ thân nặng quá, thậm chí còn nặng hơn Tuyết Ẩm.
***
Hôm nay không nắng gắt như hôm qua, cũng không đổ mưa như đêm qua.
Hôm nay chỉ có sự kham chịu, sự kham chịu của Đoạn Soái.
Đoạn Soái vẫn mặc bộ y phục đỏ, lặng thinh đứng đón gió trên dốc Thốn Thảo.
Đã tới giờ ngọ, vẫn chưa thấy bóng dáng Nhiếp Nhân Vương, Đoạn Soái buộc phải khổ sở chờ đợi; bình sinh hắn ghét nhất là chờ đợi, nhưng lần này người hắn chờ là đao khách đệ nhất thiên hạ không còn là một đao khách, hắn chỉ biết chờ và chờ.
Song Nhiếp Nhân Vương sẽ đến chăng?
Đoạn Soái nguyên sống ở vùng Lạc Sơn, phen này lặn lội đường xa vạn dặm, chỉ muốn quyết đấu cao thấp cùng Nhiếp Nhân Vương, nhằm giúp tu vi kiếm thuật của mình đạt đến trình độ siêu phàm hơn, nhưng hôm qua tận mắt trông thấy Nhiếp Nhân Vương chẳng khác nào một chàng nông dân thực thụ, hắn thầm lo không biết chuyến đi này liệu sẽ phí công vô ích hay không?
Hắn không hiểu, tại sao Nhiếp Nhân Vương lại chấp nhận cuộc sống hèn mọn như vậy?
Nếu y không đến thật, hắn sẽ phải làm gì?
Lại đi tìm y, hay là đành bỏ cuộc, quay về Lạc Sơn?
Đoạn Soái không muốn nghĩ tiếp.
Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng gạt cỏ sau lưng.
Đoạn Soái là Nam Lân Kiếm Thủ, tu vi cực cao, dù chưa quay lại nhưng đã cảm nhận mãnh liệt thấy khí độ phi phàm của người đang đi đến; ở chốn thôn quê thuần túy này, có được khí độ phi phàm bậc đó, không ai khác ngoài Nhiếp Nhân Vương!
Hắn không khỏi vui mừng ra mặt, vừa xoay người vừa cười nói: "Tốt! Nhiếp Nhân Vương, cuối cùng ngươi cũng không quên mình là một đao khách, trong tim ngươi rốt cuộc vẫn có đao..." Chưa thốt hết câu, nụ cười của hắn đã đông cứng trên môi, người xuất hiện trước mắt khiến hắn kinh ngạc tột cùng.
Không phải Nhiếp Nhân Vương mà hắn trông chờ nãy giờ, mà đó là một đứa bé tầm sáu tuổi.
Đứa bé này khí độ giống hệt Nhiếp Nhân Vương, gương mặt cậu còn lộ vẻ bình tĩnh mà Nhiếp Nhân Vương cũng không có. Đoạn Soái ngạc nhiên hỏi dò: "Cháu...cháu là con trai của Nhiếp Nhân Vương?"
Nhiếp Phong nhẹ gật đầu, mái tóc phất phơ trong gió, nói: "Đoạn thúc thúc mặc đồ đỏ mà cha cháu bảo là thúc phải không? Cha cháu muốn mời thúc về nhà!"
Việc này đúng là vượt ngoài dự đoán của Đoạn Soái, chẳng biết Nhiếp Nhân Vương lại giở trò mê hoặc gì đây?
Song, bất luận Nhiếp Nhân Vương đã quyết định ra sao, Đoạn Soái vẫn sẽ đi gặp y, chuyến đi này tuyệt đối không thể ra về tay trắng.
Tuyệt đối không thể!
***
Nếu khí độ của Nhiếp Phong khiến Đoạn Soái kinh ngạc khôn xiết, vậy thì tình cảnh trước mắt càng khiến Đoạn Soái suốt đời khó quên.
Khi hắn theo sau Nhiếp Phong vừa bước vào cửa nhà họ Nhiếp, hình ảnh đầu tiên hắn thấy là Nhiếp Nhân Vương đang đi ra từ nhà bếp, dọn thức ăn lên bàn, tay còn cầm một cái thìa.
Thiên hạ đệ nhất đao khách mà cũng xuống bếp, trong tay không phải đao mà lại là cái thìa!
Đoạn Soái cảm thấy quá ư khôi hài, không biết nên ứng phó thế nào trước tình cảnh này.
May nhờ có Nhiếp Phong đi đến nắm chéo áo phụ thân, nói: "Cha ơi, con dẫn Đoạn thúc thúc về rồi."
"Làm tốt lắm." Nhiếp Nhân Vương đáp qua một câu, đặt cái thìa sang một bên, ngoảnh lại nói với Đoạn Soái: "Đoạn huynh, mời ngồi."
Đoạn Soái đứng yên bất động, hỏi: "Nhiếp Nhân Vương, ngươi không đến dốc Thốn Thảo phó ước mà lại mời ta tới đây, rốt cuộc có dụng ý gì?"
Nhiếp Nhân Vương mỉm cười, không đáp.
"Dụng ý rất đơn giản, chàng ta muốn ông biết việc khó thành mà rút lui."
Giọng nói rất êm tai, nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng.
Bấy giờ Đoạn Soái mới nhận ra một phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi cạnh bàn, đôi mắt thu thủy ngập tràn u oán, bèn hỏi: "Vị này là..."
"Đây là vợ ta, Nhan Doanh." Nhiếp Nhân Vương vội đáp, như đề phòng Nhan Doanh sẽ nói gì xằng bậy.
Đoạn Soái cũng không hỏi thêm, Nhiếp Nhân Vương liền tiếp: "Đoạn huynh ngàn dặm bôn ba, Nhiếp mỗ hổ thẹn không có gì chiêu đãi, đành đích thân xuống bếp chuẩn bị ít rau cháo, hy vọng Đoạn huynh chớ trách, mời dùng."
Nhiếp Nhân Vương mời nài liên tục, Đoạn Soái khó mà dè dặt thêm, chỉ còn cách ngồi xuống.
Hai cha con Nhiếp Nhân Vương bưng bát đũa ăn to uống lớn, trong khi Nhan Doanh vẫn sầu não không vui, nàng ăn rất chậm, rất chậm...Đoạn Soái ngồi im ngay ngắn, tựa như không có ý định động đũa.
Nhiếp Phong đang ăn hăng hái bỗng thấy quái lạ, hỏi: "Đoạn thúc thúc, sao thúc vẫn chưa ăn? Rau cháo để nguội là ăn không ngon đâu."
Đoạn Soái xưa nay tự phụ là Nam Lân Kiếm Thủ, những thứ cơm canh đạm bạc này sao xứng lọt vào mắt? Nhưng hắn không nỡ từ chối tấm thịnh tình của cậu bé, bèn cố ăn một hớp cháo.
Ai dè miếng cháo vào miệng độ nhừ vừa phải, mùi gạo thơm nồng nàn, hắn bất giác buột miệng tấm tắc: "Cháo ngon!"
Nhiếp Nhân Vương cười tự hào, nói: "Đây là thành quả suốt một năm ròng theo học Khanh tẩu hàng xóm đấy."
"Cái gì? Một năm?" Đoạn Soái sững người, hắn không thể ngờ đao khách danh chấn một thời này bỏ ra một năm trời chỉ để nấu được món cháo này!
Nhiếp Nhân Vương đĩnh đạc nói: "Vật càng bình phàm, người giang hồ càng khó học, nấu cháo chỉ là một môn trong số đó mà thôi."
"Sao ngươi phải khiến mình trở nên bình phàm như vậy?" Đoạn Soái đột nhiên hỏi.
Nhiếp Nhân Vương không đáp mà hỏi ngược lại: "Thế sao huynh phải khiến mình không bình phàm?"
Đoạn Soái nhất thời tắc tị, Nhiếp Nhân Vương không chờ hắn trả lời, tiếp tục nói: "Lần này đặc biệt mời huynh tới đây, thực ra chỉ mong huynh hiểu, mỗi người đều có con đường riêng mà mình muốn đi, đối với ta mà nói, danh lợi đã thành mây khói; bình phàm, mới là hạnh phúc chân chính."
Y vừa nói vừa nhìn khuôn mặt ưu tư buồn bã của Nhan Doanh, và cậu con trai tóc dài như tơ của y, nhu tình vô hạn dâng lên trong mắt.
Đoạn Soái không tài nào hiểu rõ, vì sao đối thủ mà y khao khát lại biến thành thế này? Trên gương mặt của Nhiếp Nhân Vương, hắn thậm chí không tìm nổi nét “cuồng” nào của vị đao khách.
Bất chợt, mắt Đoạn Soái bừng sáng.
Bởi vì, cuối cùng hắn đã thấy Tuyết Ẩm!
Tuyết Ẩm vẫn treo trong một góc tăm tối, xung qanh chất đầy đồ lặt vặt, cũng giống như một người có học không được trọng dụng tài năng, khốn đốn vì cùng đường, lang bạt giữa thành thị, chẳng được ai tôn trọng.
"Tuyết Ẩm đao?" Đoạn Soái ngẩn người, hắn không tưởng được Nhiếp Nhân Vương lại tùy ý vứt Tuyết Ẩm vào một xó nhà! Với một đao khách, đao, chính là tính mạng, đến chết cũng không buông không rời, trừ phi đao gãy...Nhiếp Nhân Vương cảm khái than: "Từ lâu lắm rồi, thanh đao này đã không còn là Tuyết Ẩm, nó đã thành một con dao bổ củi tầm thường, còn ta, cũng không còn là Nhiếp Nhân Vương trước kia nữa."
Đoạn Soái không cho là đúng, theo hắn, Tuyết Ẩm vốn dĩ chả phải dao bổ củi gì cả, chỉ có Nhiếp Nhân Vương mới thực sự không phải là Nhiếp Nhân Vương ngày xưa.
Tuyết Ẩm vẫn còn, người đã thay đổi, rốt cuộc lòng yêu đao của Nhiếp Nhân Vương đã biến đâu mất rồi?
Đoạn Soái liếc nhìn Nhan Doanh và Nhiếp Phong, bỗng nhiên tỉnh ngộ, trái tim của Nhiếp Nhân Vương từ lâu đã dành trọn cho hai người, không còn chốn dung thân cho Tuyết Ẩm nữa...Tuyết Ẩm, một dạo từng là tính mạng y, tiếc thay trong tim y, thanh đao này đã chết rồi.
Đao chết, chiến ý cũng tiêu tan, chẳng trách trong mắt Nhiếp Nhân Vương không hề có chiến ý!
Đoạn Soái cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, không hiểu là tiếc cho Tuyết Ẩm số phận lắm chông gai, hay tiếc vì từ nay về sau hắn lại phải chịu nửa đời người cô quạnh?
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, chuyến đi này chỉ thu hoạch được một bát cháo do chính tay đối thủ nấu, vừa rồi hắn mới nếm một ngụm, giờ đây có thể nuốt trôi nữa không?
Để tỏ lòng kính trọng Nhiếp Nhân Vương, bát cháo này, hắn vẫn phải ăn tiếp.
Hắn buồn rầu bưng bát, một hơi hết sạch.
Từ nét mặt của Đoạn Soái, Nhiếp Nhân Vương cũng đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, hỏi: "Đoạn huynh, cuối cùng huynh đã hiểu rõ?"
Đoạn Soái gượng cười gật đầu, nét cười hiện lên sự kham chịu độc hữu. "Hoàn toàn hiểu rõ! Nhiếp huynh, thứ lỗi Đoạn mỗ quấy rầy đã lâu, ta cũng không tiện ở thêm nữa, cáo từ!" Nói rồi hắn chắp tay cúi chào vợ chồng Nhiếp Nhân Vương, Nhiếp Nhân Vương lập tức hoàn lễ, Nhan Doanh vẫn ăn uống từ tốn, chẳng muốn động người.
Đoạn Soái cũng không để tâm, chỉ nhẹ vuốt tóc Nhiếp Phong, nói: "Hổ phụ vô khuyển tử! Bé con có biết mình rất đặc biệt không, đáng tiếc lại bị mai một..." Hắn vừa nói vừa hiên ngang ra đi.
Nhiếp Phong chẳng hiểu gì cả, Đoạn thúc thúc cũng giống cha mẹ nó, sắc mặt chứa đầy ưu sầu, sao bọn họ ai cũng cái bộ dạng đấy nhỉ?
Đặc biệt là mẫu thân, nét mặt của mẹ luôn phức tạp hơn bất cứ ai khác, khi vui khi giận khi oán khi buồn, chả bao giờ tĩnh tại, song, vào lúc Đoạn thúc thúc ra về, trên mặt mẹ không còn chút biểu cảm.
Không có biểu cảm, đó mới là nét biểu cảm đáng sợ nhất.
Lúc này Nhan Doanh mặt mày trơ khấc nhìn Nhiếp Nhân Vương và Nhiếp Phong. Bỗng nhiên nàng buông bát đũa, lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Nàng cứ đi miết, không quay đầu, có lẽ, nàng vốn chẳng muốn quay về nữa...Song, cuối cùng nàng cũng quay về.
Vào lúc chập tối, nàng đã về.
Nhưng Nhiếp Phong cảm nhận được, từ sau khi về, mẫu thân rất không thoải mái, tất cả đều hiện rõ trên gương mặt mẹ. Tuy vậy, mẹ vẫn như thường ngày vo gạo nấu cơm, ở nhà quét dọn, như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến một buổi hoàng hôn, chuyện rốt cuộc đã xảy ra.
Một buổi hoàng hôn vô cùng đáng sợ...
***
Hoàng hôn hôm đó, Nhiếp Nhân Vương ở ngoài đồng chưa về, ngoài phòng, Nhiếp Phong đang tự gội mái tóc dài mượt của cậu, Nhan Doanh một mình gảy đàn trong phòng, bên cạnh đặt một bọc đồ, xem chừng sắp sửa đi xa.
Chiếc đàn này vốn là tín vật định tình Nhiếp Nhân Vương tặng nàng, chạm khắc tinh tế, hết sức tao nhã, nàng luôn trân trọng giữ gìn, thậm chí không cho con mình chạm vào, chỉ sợ nó bị tổn hại, dù chỉ chút xíu.
Đàn không chỉ là tín vật, nó còn đại diện cho tình nghĩa vợ chồng giữa nàng và Nhiếp Nhân Vương, có thể nói là vật khinh tình trọng.
Khúc nhạc nàng đang đánh, cũng do chính tay nàng soạn năm xưa vì cảm kích tấm lòng của Nhiếp Nhân Vương, giai điệu vô vàn hạnh phúc. Biết bao đêm nàng đã đàn khúc nhạc này cho hai cha con, cùng hưởng thụ niềm vui gia đình.
Nhưng hôm nay, vẫn làn điệu quen thuộc, nhưng tiếng đàn quẩn qanh hiu hắt; trái tim nàng, sao trở nên sắc bén đến thế, tàn nhẫn đến thế?
Nàng phải rời khỏi nó, vĩnh viễn rời khỏi nó! Khúc nhạc này, nàng không đàn tiếp được nữa.
Tiếng đàn im bặt, người phụ nữ đó không biết lấy đâu ra một chiếc kéo, kiên quyết kẹp vào dây đàn...Nàng phải hủy nó, nàng càng phải hủy đoạn tình này! Nhưng nàng có biết, làm vậy cũng sẽ hủy cả nàng?
Nàng mặc kệ.
"Tinh" một tiếng, dây đàn đã đứt; tình, cũng đứt theo dây!
Gương mặt mỹ lệ của người phụ nữ nở một nụ cười tàn khốc, sung sướng, cuối cùng nàng đã được giải thoát.
Nhưng còn Nhiếp Nhân Vương? Nhiếp Phong? Nàng có để ý đến cảm thụ của hai cha con họ?
Nàng chưa kịp nghĩ sâu thêm, một đôi tay cường tráng đã ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng không một tiếng động, đủ thấy người này võ nghệ cao cường.
Nhan Doanh quay đầu lại nhìn, tức thì tươi cười rạng rỡ, lời nói dạt dào vui mừng: "Chàng đến rồi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...