Nỗi lo sợ này chẳng phải nhỏ, Nhiếp Phong cũng không để ý đến việc Quỷ Hổ đang trong giai đoạn căng thẳng mà vội vàng chạy vào trong động hoảng hốt kêu lên: “Đến rồi kìa!”
Quỷ Hổ trợn hai mắt, mặc dù ở cùng đứa nhỏ này không lâu nhưng hắn cũng biết nó rất ít khi sợ hãi điều gì, thấy Nhiếp Phong kích động như thế, dù thương thế còn chưa lành nhưng Quỷ Hổ cũng vận khí tức kinh mạch toàn thân, hỏi: “Dã thú à?”
Nhiếp Phong không ngừng lắc đầu đáp: “Không! Không phải dã thú! Nhưng đáng sợ hơn dã thú vạn lần! Là cha của con!”
Quỷ Hổ ngẩn ra, trẻ con trên đời có đứa nào mà không sợ cha, nhưng thằng bé này sao lại sợ như bị đòi mạng thế này? Cha hắn rốt cuộc là ai? Gã còn chưa kịp nghĩ thì trên cửa động đã thấy xuất hiện một bóng người thật dài. Nhiếp Phong phản ứng cực nhanh, vội vàng đẩy Quỷ Hổ về phía vách động sâu nhất, rồi lấy xác rắn trùm kỹ lên.
Nhưng ngay lúc đó, Nhiếp Nhân Vương đã bước vào trong động!
Chợt nghe cổ họng y phát ra tiếng thở dốc như thú điên, thoáng như sấm rền, hai con mắt chăng đầy tơ máu, sát ý nồng nặc lập tức bao phủ toàn bộ sơn động khiến người ta hít thở cũng khó khăn.
Nhiếp Nhân Vương mắt như chim ưng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nhiếp Phong ở trong động, không nói nửa câu với con trai, cứ thế nhanh chóng đi thẳng vào sâu trong động!
Nhiếp Phong cũng không ngăn lại, mà thực ra nó cũng chẳng biết ngăn thế nào!
Nhiếp Nhân Vương thò đầu vào tận những góc sâu trong động, mắt quét xung quanh, ánh mắt như dã thú rình mồi, giống như chỉ cần con mồi xuất hiện thì sẽ giết sạch ngay lập tức!
Con mồi của hắn là ai?
Một lúc lâu sau, trong mắt Nhiếp Nhân Vương dâng lên vẻ thất vọng tràn trề, y nhắm chặt hai mắt, tức giận đùng đùng ngồi phịch xuống đất! Y ngồi xuống, sát khí trên người càng bộc phát dữ dội, khiến cho vách động rung lên sàn sạt, Nhiếp Phong quả thực thở không nổi!
Quỷ Hổ ở trong đống xác rắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhiếp Phong lại sợ hãi như vậy, nhớ lại những ngày đi theo chủ nhân, chính gã cũng gặp qua không ít cao thủ võ lâm, nhưng chưa bao giờ gặp ai có thể phát ra thứ sát khí khiến người ta sợ hãi như thế! Cỗ sát khí này ẩn chưa oán hận điên cuồng vô hạn, tựa hồ chủ nhân sát khí này và thanh đao của y có cùng mục đích tồn tại, đó là muốn giết hết vạn vật trong thiên hạ!
Nhiếp Phong vốn không biết vì sao cha mình lại đánh bậy đánh bạ, đi vòng qua gò tuyết mà tìm tới đây, lại càng không hiểu vì sao ông lại bất ngờ ngồi xuống.
Hai cha con không nói với nhau lời nào, Nhiếp Phong cũng không biết nên nói gì, chỉ sợ nói câu gì thất thố lại làm cho Nhiếp Nhân Vương đã điên càng thêm điên, đã cuồng lại càng cuồng!
Trong động bỗng nhiên yên lặng vô cùng, yên lặng đến đáng sợ!
Ở trong động chỉ có tiếng thở gấp gáp của Nhiếp Phong.
Tiếng thở nặng nề của Nhiếp Nhân Vương.
Còn có…
Đúng rồi! Là tiếng thở!
Nhiếp Nhân Vương đang nghe tiếng thở!
Y xoay mình trợn mắt, ánh mắt cuồng bạo như tên bắn về phía đống xác rắn nơi Quỷ Hổ đang ẩn thân, gót chân khẽ nhón không phát ra một tiếng động, đột nhiên y rút đao bổ tới đống xác rắn!
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Nhiếp Phong lập tức lao tới ngăn cản nhưng đã không kịp nữa!
Ai ngờ đao của Nhiếp Nhân Vương vừa xuất, đám xác rắn như kiếm bay tới đón lấy Tuyết Ẩm đao, ngoan cường chặn thế tới của Tuyết Ẩm đao, vô số xác rắn bị đao kình công phá đến nát nhừ tung tóe khắp nơi, quỷ dị vô cùng!
Ngay lúc đám xác rắn bay tung tóe ấy, một bóng người theo chỗ vách động lõm xuống nhanh như chớp bay ra, lao thẳng về phía cửa động. Người này chính là Quỷ Hổ.
Nhiếp Nhân Vương hơi sửng sốt, nhếch mép cười điên dại: “Ha ha! Từ lúc đến cách hơn trượng ta đã cảm thấy rõ ràng nơi này có cao thủ, quả nhiên không sai! Giết!”
Đến thời khắc này, cuối cùng Nhiếp Phong cũng hiểu được vì sao Nhiếp Nhân Vương lại tìm đến tận sơn động kín đáo này, ông ấy đã dùng bản năng dã thú của mình để tìm ra chỗ Quỷ Hổ.
Tiếng giết vang tận trời! Nhiếp Nhân Vương giết người không cần hỏi đen trắng đúng sai, cũng không cần biết đối thủ thương thế ra sao, y lập tức đuổi theo sát gót Quỷ Hổ.
Quỷ Hổ vốn đang ở thời điểm căng thẳng, chỉ vì thấy một đao vừa rồi thế tới quá mạnh, căn bản không thể tránh né nên chỉ có thể chịu đựng cơn đau, thôi động xác rắn bay lên tiếp chiêu, còn mình thì nhằm cửa động mà chạy tới, nhưng vì động chân khí, nội tức bị kìm hãm khiến cho thương thế càng thêm trầm trọng, mới chạy tới cửa động đã không còn chống đỡ nổi ngã xuống đất!
Thấy cao thủ mới ngã xuống xấu xí cũng hơi e ngại một chút, nhưng Nhiếp Nhân Vương đã muốn giết thì dù xấu hơn cũng giết vậy! Đáng muốn vung đao thì ngay lúc đó, Nhiếp Phong nhanh như chớp lao tới trước mặt, ngăn lại: “Cha, đừng…”
Nhiếp Nhân Vương không cho nó nói hết câu, hét lớn: “Võ công ngươi cũng là học trộm ta mà ra, lấy gì mà đòi cản ta, cút!”
Cổ tay khẽ xoay, chuôi đao bật một cái đập thẳng vào ngực Nhiếp Phong, nó không ngờ lại bị đánh như vậy, liền bị đánh bật sang một bên! Nhiếp Nhân Vương cười nói: “Hắc, bại tướng, còn nói cứng nữa đi! Nếu có chút bản lĩnh thì ra tay ngăn cản ta đi!”
Nói xong, y không chần chừ vung đao chém xuống đầu Quỷ Hổ!
Một đao này sắc bén vô cùng, Quỷ Hổ vốn đã bị thương nặng căn bản không thể nào phản kháng, đành nhìn Nhiếp Phong kêu lên: “Huyệt…”
Quỷ Hổ vừa kêu, trong khoảnh khắc chờ chết của Quỷ Hổ, Nhiếp Phong hiểu ngay được ý của chữ “Huyệt” này, vì thế dùng một cách để tránh bị thương, kết hợp hai loại bộ pháp, người như gió xoáy bám lấy thân hình Nhiếp Nhân Vương quay gấp!
Nhiếp Nhân Vương không thể ngờ được thứ bộ pháp của con trai dùng lại không phải của mình, liền ngẩn người ra, nhưng thanh đao trong tay vẫn không hề dừng lại, vẫn cứ thế chém xuống đầu Quỷ Hổ!
Nhưng thân pháp Nhiếp Phong lại rất khác lạ, bỗng nhiên chuyển sang bên phải Nhiếp Nhân Vương, ngón út khẽ chọc một cái, dùng huyệt pháp Quỷ Hổ dạy điểm vào sườn phải cha mình. Huyệt vị nó điểm vào không giống phương pháp chính tông mà quái đản vô cùng! Nhiếp Nhân Vương tự cao nội lực mạnh mẽ, đoán rằng Nhiếp Phong cũng chẳng làm gì được nên cứ để nó điểm lung tung, không ngờ nó mới điểm huyệt thứ nhất, tuy chỉ dùng một chút nội lực nhỏ nhưng cũng đã làm cánh tay y tê dại.
Cánh tay tê khiến thanh đao lệch hướng, Tuyết Ẩm đao theo thế bổ vào bên cạnh Quỷ Hổ, lao thẳng tới gò tuyết ngoài cửa động, “Ầm” một tiếng, gò tuyết bị đánh vỡ tan tành! Nếu đao này mà bổ vào người Quỷ Hổ thì chắc hẳn là máu thịt tung tóe, chết không toàn thây rồi!
Nhiếp Phong không ngờ cách thức điểm huyệt dùng để đối phó với mãnh thú lại có hiệu quả với Nhiếp Nhân Vương, trong lòng mừng thầm, không biết có phải vì cha mình vốn là mãnh thú trong mãnh thú hay bởi vì bộ huyệt pháp này vốn là một môn võ cực kỳ cao thâm?
Cho dù là người hay thú thì đều bị nó chi phối, ràng buộc!
Bộ võ công điểm huyệt này đương nhiên là Quỷ Hổ được chủ nhân truyền dạy, vị chủ nhân này võ nghệ cao thâm ra sao cũng có thể biết!
Nhiếp Nhân Vương bị con trai làm lệch một đao, giận dữ kêu: “Thằng oắt này, muốn làm phản à?”
Đang muốn tự kình lên tay phải đánh Quỷ Hổ lần nữa thì nghe Quỷ Hổ nói tiếp: “Ba…mươi…sáu…”
Nhiếp Phong hiểu Quỷ Hổ muốn nó dùng thú huyệt pháp phong tỏa ba mươi sáu huyệt toàn thân cha mình, không khỏi do dự, nhưng nó cũng hiểu nếu không chế ngự cha mình thì hôm nay Quỷ Hổ chắc chắn phải chết dưới đao của ông, vì thế không nghĩ nữa mà ra tay ngay!
Ngay lúc Nhiếp Nhân Vương đang tụ lực vào cánh tay phải, Nhiếp Phong đã bay tới điểm vào ba mươi sáu đại huyệt của y, nhưng lấy chút nội lực nhỏ của nó thì làm sao có thể chế ngự được Nhiếp Nhân Vương? Nhiếp Nhân Vương sắp thấy toàn thân mềm nhũn, đang muốn ngã xuống thì nội lực hùng hậu lại đả thông huyệt đạo bị phong tỏa, Quỷ Hổ vội vàng kêu: “Điểm…lại…”
Nhiếp Phong lại điểm huyệt, huyệt đạo vừa giải khai thì đã bị phong tỏa, lại giận không kìm được, vừa cấp tốc đề khí vừa hét to: “Thằng oắt, dám điểm lại ta làm thịt ngay!”
Nhưng Nhiếp Nhân Vương thấy toàn thân cứ dần dần tê dại đi, lúc này có dùng sức nhiều cũng không thể phá khống chế được, trong lúc cơn giận bốc cao, thú tính đại phát, y gầm thét điên cuồng, tiếng gào vang vọng toàn sơn động, làm cát đá trên vách động ầm ầm rơi xuống, sơn động giống như đang sập xuống vậy!
Nhiếp Phong vẫn không sợ hãi, không ngừng điểm huyệt Nhiếp Nhân Vương, khiến y mất hết nội lực ngồi lại trên mặt đất, cho đến lúc khí lực Nhiếp Nhân Vương không còn lên nữa nó mới dừng tay. Trong động lại yên tĩnh như cũ!
Nó ngây ngốc nhìn về phía người cha điên cuồng như mãnh thú, hôm nay lại ở trong tay mình, quả thực khó mà tin!
Nhiếp Nhân Vương nội lực suy kiệt, ngực phập phồng lên xuống, hung hăng nhìn Nhiếp Phong như muốn ăn tươi nuốt sống đứa con trai vậy! Quỷ Hổ cố gắng đứng lên, từng bước từng bước lại gần con thú điên này, miệng rỉ ra một đường tơ máu, thương thế lại càng nặng hơn, thật không biết đến khi nào mới khỏi hẳn.
Gã vẫn cố gắng tự chống đỡ, tập tễnh bước tới trước mặt Nhiếp Nhân Vương, hai con mắt nhìn chằm chằm vào y, hỏi từng chữ: “Là…ngươi…giết…hổ?”
Nhiếp Phong thoáng e sợ, giống như dự cảm điều gì, nó vội tới cạnh cha mình.
Nhiếp Nhân Vương cuồng tính khó kiềm, không hề sợ hãi, hít một hơi, nghiêm nghị đáp: “Không sai! Là Nhiếp Nhân Vương ta giết thì sao?”
Quỷ Hổ nghe xong sắc mặt đột nhiên thay đổi, liền vận chút nội lực còn lại, một trảo chực nện xuống đầu y, nhưng cũng lúc đó, gã nhìn thấy Nhiếp Phong bên cạnh tựa như đang làm thế sắp lao ra chắn, lại thấy ánh mắt sáng như đuốc của Nhiếp Nhân Vương, hổ trảo dừng lại giữa không trung, thật lâu thật lâu sau, Quỷ Hổ bỗng nhiên thu trảo, chậm rãi nói: “Nội lực…ta…không đủ, thôi…vậy…”
Dứt lời, gã bước ra cách nửa trượng rồi ngồi xuống, cúi đầu không nói.
Gã có phải là nói thật?
Nhiếp Phong chăm chú nhìn Quỷ Hổ, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ cảm kích.
Sơn động vốn tĩnh mịch, nay có thêm một vị khách không mời – Nhiếp Nhân Vương, đã không còn tĩnh mịch như trước nữa.
Cổ họng Nhiếp Nhân Vương thường phát ra tiếng thở dốc như dã thú, gấp mà nặng nề, làm cả sơn động chìm trong một thứ áp lực vô hình, Nhiếp Phong và Quỷ Hổ cùng cảm thấy bất an. Mà Quỷ Hổ vừa phải động chân khí ở thời điểm then chốt, nây muốn điều tức lần nữa thì cũng phải mất ít nhất một ngày một đêm mới có thể hồi phục.
Vì vậy, hai người lớn đều không thể nhúc nhích, chỉ có một đứa trẻ là Nhiếp Phong ở bên bảo vệ, vì đề phòng có mãnh thú khác tấn công hoặc kẻ lạ đột kích nên nó mang Quỷ Hổ và phụ thân đến sát vách động ở chỗ sâu bên trong, nếu có biến thì lập tức lấy xác rắn trùm lên hai người.
Hơn nữa, Nhiếp Phong biết nội lực cha mình bá đạo vô cùng, chỉ e ít lâu là ông có thể tự giải khai huyệt đạo, vì thế để nghỉ một đêm, quyết định sáng mai sẽ đi phong bế thêm mấy huyệt đạo cho chắc ăn.
Lúc đầu dùng thú huyệt pháp này chế ngự Nhiếp Nhân Vương là vì tình thế cấp bách nên không cần suy nghĩ, nay không phải gấp, Nhiếp Phong điểm huyệt nhưng lại có cảm giác có lỗi, dù sao Nhiếp Nhân Vương cũng là cha nó.
Nhiếp Nhân Vương cũng cảm thấy con trai nhẹ tay với mình, cười lớn: “Nhóc con, ngươi không phải bảo muốn ngăn ta giết chóc sao? Nếu đúng vậy thì hãy dùng hết sức mà điểm, còn không thì chẳng phải nam tử hán!”
Nhiếp Nhân Vương lại cười lớn nói: “Giỏi! Quân pháp bất vị thân! Không hổ là nam nhi! Đáng tiếc là ngươi vẫn không đủ sức cứu hết thiên hạ, ta xem ngươi có thể chế ngự ta được bao lâu! Hắc hắc…”
Nhiếp Phong nhìn khuôn mặt cười điên cuồng của cha, cảm thấy lo lắng không yên, nhưng ngay lúc này, chợt ngoài động truyền đến những âm thanh lạ khó có thể nghe thấy được. Cùng lúc đó, Nhiếp Nhân Vương đang tươi cười bỗng nhiên chuyển thành cứng ngắc, tựa như cũng nghe thấy âm thanh lạ này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...